Bầu trời Ai Cập rất đẹp, buổi tối có thể thấy hàng ngàn vì sao trên cao, hợp nhau tỏa ánh dịu trên toàn bộ vùng đất này. Hôm nay, Ai Cập thật nhộn nhịp, đặc biệt là hoàng cung. Mọi công tác chuẩn bị cho bữa tiệc thật huyên náo. Thực tế mục đích của bữa tiệc này không chỉ để giới thiệu hoàng than, mà nhân cơ hội sứ giả các nước hiện diện, cho thấy mối quan hệ giữa Babylon và Ai Cập vẫn tốt đẹp. Bây giờ Ai Cập cần đồng minh hơn là tiếp thêm một kẻ thù lớn. Hitaito và Assyria đã động tĩnh có dấu hiệu khởi binh, không chỉ thế các nước nhỏ vốn dĩ trước nay thần phục Ai Cập đang liên kết lại với nhau nhăm nhe mọi bề.
Asisu đang ngồi trước gương, lặng lẽ để Ari trang điểm. Nàng muốn mình thật lộng lẫy, thật uy nghiêm, mọi thứ phải khiến cho người khác lóa mắt, nhưng toàn bộ đều là phong thái Babylon. Từ trang sức, trang phục, phấn son...không có chút gì lưu luyến dấu vết Ai Cập.
_Hoàng phi, nếu người cảm thấy sức khỏe không tốt, để thần và Ormi đi thế là được.
_Vậy ngươi nghĩ lần này ta đến đây để làm gì? Ta không sao, nếu không đi thì chẳng phải mất thể diện của Babylon sao.
_Vậy người có khó chịu gì, lập tức báo, chúng thần sẽ đưa người về nghỉ ngơi ngay.
_Được rồi, ngươi đi chung với ta mà, ngươi lo gì thế Lapis.
Rồi Asisu ung dung đi ra, tay phất quạt lông che nửa mặt, chỉ lộ đôi mắt đen sâu thẳm. Lapis đi kế bên theo sát bảo vệ, Ari một bên dìu nàng bước đi. Nàng cũng có lính Babylon bảo vệ hùng hậu, tướng Ormi cũng trực tiếp làm hộ vệ.
Nếu nàng không xuất hiện, thì làm sao kế hoạch tiến hành tiếp...
- -- ------ -----
Asisu đang đi dọc theo hành lang đến đại điện, yến tiệc sẽ diễn ra ở đó. Các cột chống khắp hành lang, được trang trí thật đẹp, nến thắp tỏa rọi ấm ấp khắp đường đi. Nàng đi từng bước trông thật nhẹ nhàng, nhưng ai biết được bên trong là đầy giông tố. Kế hoạch, bằng mọi cách sẽ phải diễn ra tốt đẹp!
Đang suy tính trong đầu, thì đoàn người của Carol và đoàn người của Asisu gặp nhau tại góc rẽ cuối cùng.
Carol hôm nay chuẩn bị rất chu đáo, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, dễ dàng làm động lòng người. Bên cạnh Carol là hai hộ vệ quen thuộc, Unasu và Ruka, hôm nay lính bảo vệ cho cô tăng cao hơn bình thường, do sự có mặt của Asisu.
Hai bên ngược hướng, trông như hai con phượng hoàng đang đối đầu nhau. Một bên mang theo vẻ đẹp kiêu ngạo Babylon, một bên có nét đẹp thuần khiết của bông sen Ai Cập. Một bên toát lên sự lạnh giá của phương Đông, một bên khoác lên cái nóng của lửa ở phương Tây. Một bên sống với trái tim đầy hận thù, một bên sống với niềm hạnh phúc bất tận...
Ánh mắt chạm nhau, một sợ hãi, một thâm trầm bí hiểm, màu xanh mênh mông ấm áp chiếu đến màu đen mang ý khinh khi. Quân lính hộ vệ cũng trừng trừng hăm dọa đối phương, quyết tâm bảo vệ người cao quý trước mặt. Không khí bỗng chốc thật căng thẳng.
Asisu vẫn cầm quạt che nửa gần hết khuôn mặt, đôi mắt hé chút chớp chớp rồi ngoảnh mặt bước tiếp. Carol sau vài giây định thần, cũng nhanh chân theo vào, cô chỉ thoáng thấy đôi mắt đen nhìn mình vài giây, không thể đoán được tâm ý của chị, bọn Unasu và Ruka thì bước thận trọng kế bên mắt vẫn cảnh giác cao độ.
Asisu và Carol cùng nhau tiến vào, nàng đi cách lùi sau vài bước. Mọi người trong sảnh đường đều hướng về lối vào. Họ trầm trồ khen ngợi Carol, trông cô thật thánh thiện như nữ thần, nét đẹp rạng ngời làm lu mờ những cô gái xung quanh. Còn người đi hơi tụt phía sau kia, chắc hẳn là hoàng phi Babylon, người ta chỉ đoán thế vì có quan nhất phẩm Lapis và tướng quân Ormi đi theo, bởi lẽ ngoài dáng người vận y phục lộng lẫy, thì khuôn mặt bị quạt che đậy phần lớn, khiến chẳng ai có thể đánh giá được hết vẻ đẹp của vị hoàng phi cao quý này. Mọi người đều bàn tán xôn xao, nếu hoàng phi Ai Cập là ánh mặt trời, mái tóc vàng tỏa sáng ngọt ngào, làn da trắng cùng đôi mắt xanh hài hòa rất đáng ngưỡng mộ, thì hoàng phi Babylon là cái giá buốt của đêm đen, giống như bóng tối len lỏi làm kinh sợ lòng người.
Từ trên cao, vừa nhìn thấy Carol, Menfuisu ra mặt mừng thấy rõ, nhưng khi thoáng có bóng Asisu thì hắn đen mặt, lo lắng, vội vàng níu Carol đến gần chỗ mình.
_Nàng đến rồi sao, mau lên đây với ta.
_Tỷ tỷ cũng đã tới.
Đáp lại Menfuisu là cái gật đầu cụt lủn của nàng. Asisu vẫn tiếp tục phong thái ung dung, đảo mắt quan sát khắp phòng một lượt, rồi tự mình thẳng tiến đến vị trí được sắp sẵn. Menfuisu đã cao hơn trước một chút rồi, nét mặt cũng không còn mang nét trẻ con nữa, tính khí nóng nảy vẫn như xưa, cũng là cái nhìn căm ghét dành cho nàng, hình như dạo này còn ốm đi, có ăn uống đều đặn không, bọn chúng có chăm sóc hoàng đế cho đàng hoàng không thế, đúng là con ranh trộm mộ chỉ biết làm phiền đến em nàng...Phải, nếu có nàng ở đây, mọi chuyện đã khác...Nhưng nàng không có được cái quyền đó. Tại sao vừa nhìn thấy hắn, nàng đã chực trào muốn khóc, sao nàng muốn lao vào vòng tay hắn đến vậy.
Chết tiệt! Asisu, tỉnh táo lại, chính tên đó, chính hắn...người đã làm cho một nữ hoàng cao quý ra nông nỗi này.
Trả thù...trả thù...
Luồng mây mờ che lấp ánh mắt của Asisu, trước con ngươi màu đen như bị sương phủ khắp.
_Mừng hoàng tỷ trở về Ai Cập.
_Tạ hoàng đế đã có ý tốt.
Sứ giả khắp nơi không lấy gì ngạc nhiên, những cử chi lễ nghi như thế rất bình thường, họ cho rằng mối quan hệ giữa Ai Cập và Babylon xem ra không mất hòa khi như lời đồn. Tuy nhiên, chỉ có những người trong cuộc mới thấy được sự khác lạ của nữ hoàng đã xuất giá. Menfuisu không hỏi thêm gì, chỉ lo lắng cho Carol, ôm ấp và cưng nựng cô vợ bé nhỏ của mình
Imphotep nghĩ thầm, kì quái, mỗi từ ngữ trong câu nói tuy liền mạch mà hàm ý vạch rõ khoảng cách, âm giọng còn có chút thấp, mang theo ý xa lánh, thù ghét. Chẳng phải trước đây nữ hoàng vốn rất mong về Ai Cập sao? Thái độ này như thể chuyến đi này do ép buộc vậy.
Imphotep chỉ dám nghĩ, không dám nói ra. Hắn toan muốn lên tiếng thăm dò thêm, nhưng có tiếng vang vọng ngoài cửa, nhân vật chính của buổi tiệc đã đến. Hoàng thân Nebanon tiến vào, đạo mạo và uy nghiêm. Trên đầu hắn, kim quan chim ưng nhỏ được đội khéo léo, thân mặc áo thêu hổ mang vàng tinh sảo. Hắn quả thật trông không giống nàng và Menfuisu, tóc xoăn, đôi mắt xếch, có lẽ hắn giống mẹ, như lời người đàn bà kia nói, riêng có màu mắt và tóc cũng đen giống nàng cùng phụ vương. Tên Nebanon này, nếu không kể tuổi tác, thì mọi thứ khá ăn khớp. Tạm tin hắn là hoàng thân thật. Chỉ cần xem thử vết bớt trên vai trái hắn có không, và một vài điều tra nhỏ từ chỗ bà Nafutera là ổn. Asisu không hiểu sao, nàng cảm giác ghét tên đó, rất ghét...Là do nàng vốn đã ghét mẹ hắn? Là do hắn thân phận thấp hèn
_Hoàng đệ, mừng hoàng đệ đã tới, mau lên đây, để ta giới thiệu với mọi người.
_Hoàng đệ cảm tạ hoàng huynh và hoàng tẩu đã quá chiếu cố.
Sau màn mở lời hoàng tráng của Menfuisu, mọi người bắt đầu ăn uống no say. Menfuisu và Carol tình nồng ý đượm, cùng tiếp những lời chào hỏi từ các xứ giả. Còn tên hoàng thân Nebanon, lần lượt cầm ly rượu đi chào hỏi. Đến khi qua chỗ của Asisu, hắn rất tò mò vị nữ hoàng này. Hắn tiếc rẻ! Nếu hắn tìm được hai thứ kia sớm hơn, không chừng hắn cưới được nàng, chuyện bước lên ngai vàng dễ như trở bàn tay. Hắn có chút ớn dợn, trông nàng quá bí ẩn, không biết sau chiếc quạt kia, nàng đang nghĩ gì về hắn.
_Chào hoàng phi Babylon, à không...chào hoàng tỷ, đệ là Nebanon...đệ...à...hoàng tỷ đi đường xa có mệt không, đệ rất vui vì tỷ đã từ chốn xa về cố hương tham dự bữa tiệc này của đệ.
Cho dù là thật hay là giả, lợi dụng hắn vẫn là một nước đi hay, con cờ này, Asisu sẽ tận dụng thật tốt. Nàng nhẹ tay phất quạt xuống, là dung nhan tuyệt hảo, lối điểm trang sắc sảo cùng với nụ cười hiển hiện rạng rỡ. Tất cả mọi người chung quanh như dừng lại công việc mình đang làm, ngây ngốc nhìn đến nàng. Đây là lần đầu tiên từ lúc về đến Ai Cập, Asisu lộ mặt, lại cười thân thiện đến như vậy.
_Rất vui khi được gặp hoàng đệ. Ta thật xin lỗi khi đến giờ này mới có thể chúc mừng đệ được trở về với đúng thân phận.
Menfuisu nuốt một ít nước miếng, hình như nó có vị đắng, cảm giác mình không bằng tên hoàng đệ mới nhận lại kia. Imphotep đứng kế bên, cũng không kém phần mừng rỡ, nếu như nữ hoàng đã có ấn tượng tốt với tên này như vậy, càng dễ bắt liên minh lại với Babylon. Dù ông vẫn nghi ngại người này, trực giác còn cho ông biết có điều gì đó không đúng, nhưng có chỗ dùng thì vẫn nên giữ lại.
_Hoàng tỷ, đệ chỉ cần người đến chúc mừng thế này, đệ đã mãn nguyện rồi. Đệ muốn mời tỷ một ly rượu.
Asisu mỉm cười, đưa ly rượu trên tay lên cao.
Xoảng...
Asisu ngất xỉu, té ngã về phía trước, mắt phượng nhắm chặt, bàn tay vô lực thõng xuống, ly rớt xuống sàn kêu lanh canh, rượu tung tóe khắp nơi. Nebanon hốt hoảng, vội vàng đỡ nàng trên tay. Lapis và Ormi sắc mặt lập tức biến đổi, hô hào kêu la thái y. Menfuisu cùng đám quan Ai Cập trợn mắt giật mình, tình huống đột ngột như vậy...
_Mau dìu hoàng tỷ về phòng, gọi ngự y phụ trách, nhanh lên. Imphotep lo cho các quan khách và sứ giả các nước. Carol, nàng về phòng trước, ta đến xem như thế nào.
Menfuisu nói rồi lập tức đi ngay. Carol chỉ gật đầu, trong lòng rối rắm, không biết sức khỏe của chị có vấn đề gì không, nếu chị có mệnh hệ gì, chắc chắn không chỉ có Menfuisu ân hận, mà Babylon cũng sẽ nổi điên với Ai Cập.
Mọi người lại được dịp nói chuyện to nhỏ.