Bốn ngày sau...
Có tin Minue tạm thời trấn định được Thượng Ai Cập.
Ba ngày sau...
Tin tức báo thắng trận từ cả Thượng và Hạ truyền đến, tướng quân Minue trở thành người nắm quyền tối cao được dân chúng chúc tụng.
Hộ vệ còn báo lại rằng, không hiểu sao từ nhiều hôm trước, khi nữ hoàng Asisu vừa giết được phản nghịch, bọn họ đột nhiên trở nên nóng nảy, sự phẫn nộ và tức giận lên đỉnh cao khiến tướng quân Minue bỗng chốc thay đổi tâm tính, sử dụng binh phù triệt để, đánh trận không nhân nhượng, bắt được liền giết ngay không cần tra hỏi thêm, đặc biệt mấy viên quan theo phe Nebanon như Kaputa bị xử lí ngay tại chỗ, bọn phiến quân và tàn quân rất khiếp sợ, bên phía quân viện trợ từ Assyria cũng bị mất đi khí thế rõ rệt, vì tay trong đã không còn, lực lượng quân đội càng lúc càng yếu đi trước liên minh hai nước kia, Algon vừa đánh vừa lui, Minue rất nhanh đã ổn định được tình thế ở Thượng. Hình như còn có một lực lượng ngầm khác không rõ thông tin đã trợ giúp cho Minue, phía Hạ Ai Cập được cho là bị xao lãng bởi chiến sự từ Thượng Ai Cập, đồng thời quân viện trợ từ bên Thượng và Hitaito đến rất kịp lúc, nên tướng quân Nakuto đã lấy lại toàn bộ quyền hành trong thời gian ngắn. Hoàng tử Izumin hiện đang hỗ trợ tướng quân Minue tại kinh thành Thebe. Hiện nay, nữ quan Ari và Nafutera đã cùng tướng quân Nakuto đang lo nốt các việc còn lại ở Giza. Hộ vệ còn báo, đã tận mắt nhìn thấy hoàng đế Babylon đích thân cùng toán lính Ai Cập dạo quanh khúc sông cả trăm lần, đến giờ vẫn chưa buông bỏ ý định cho dù đã tận mắt nhìn thấy khung cảnh đáng sợ kia, cùng thu lượm trong tay những vật chứng của Nebanon. Có người trong quân đội kháo với nhau, họ đã nhìn thấy vua Babylon đề ra những biện pháp quân sự trong trận chiến vừa rồi cho tướng quân Minue, tuy nhiên chả ai tin vào tin đồn nhảm đó. Và không hiểu sao cá sấu gần đây chết khá nhiều, có người tận mắt thấy một quái nhân giết chết chúng trong trạng thái tức giận.
Asisu đi qua tẩm cung dành cho công chúa, nơi nàng lần đầu tiên biết đến thế giới này, những năm tháng còn đầy đủ cả phụ vương và mẫu hậu, những năm tháng còn hơi ấm tình thân gia đình. Vòng tay nàng rất thích, mấy trái nho mẫu hậu vô cùng thích ăn, giọng nói nghiêm nghị của phụ vương khi không hài lòng lúc nàng phá phách. Nàng đều nhớ.
Asisu đi qua thần điện Sobek, nơi có hồ sen thông với mạch nước sông Nile. Chỗ này nàng từng cùng Menfuisu bị ám sát, từ sau lần đó, nàng đã hạ quyết tâm phải bảo vệ cho đứa em trai quý giá của mình. Mỗi lần nhìn hoa sen nở rộ, nàng biết tình yêu của mình dành cho Menfuisu lại càng nồng đậm hơn. Nàng vươn tay chạm nhẹ cánh sen xanh đang vươn mình rực rỡ, hoa đã nở rộ, nhưng tình cảm lại trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa.
Asisu đi đến tẩm cung thần điện Isis, nơi nàng đã ở khi lên ngôi nữ hoàng. Mọi thứ đều gợi cho nàng nhớ lại rất nhiều sóng gió mà nàng đã trải qua, những đấu tranh một sống một còn vì vương vị, những cái nhìn lạnh lẽo từ người mình yêu thương, những chuyện như mũi dao đâm vào tim đâu đó vẫn còn lởn vởn quanh đây, những lần đối đầu với Menfuisu đến chảy máu trong tâm can, còn có những việc nội cung mà nàng đã xử lí nhiều năm trời, đó đều là câu chuyện buồn. Chạm vào từng kỷ vật, nhìn lại chốn xưa như chạm vào từng ngõ ngách trong tim mình.
Cuối cùng, Asisu đi đến đại điện thiết triều. Chính nơi đây, nàng và Menfuisu cùng nhau sánh bước, cùng nhau rạng ngời như ánh ban mai, cùng nhau trị vì Ai Cập. Nó cũng là nơi Menfuisu vì Carol mà từ hôn nàng, cũng là nơi làm cho nàng đi đến cùng cực của hận thù. Hôm nay nó được trang trí rất đẹp, nàng vẫn còn nhớ như in những ngày xưa tháng cũ, quần thần cùng đứng đây hàng hàng lớp lớp hô vang ca tụng hoàng đế và nữ hoàng, dân chúng bên ngoài kính trọng chúc tụng. Màn thêu rắn vàng, cột vàng khắc đại bàng quyền uy, tất cả đều chỉ là quá khứ. Asisu nhìn lên ngai vàng, nó rất đẹp, đẹp đến nỗi người ta đều có thể bất chấp tính mạng để có được nó, nhưng nó đáng sợ lắm, nó có quyền năng làm cho con người ta ngày càng xa nhau, xa đến nỗi không còn cần nhau nữa. Đúng vậy, đồ vật vẫn còn đây, ngai vàng vẫn còn đó, đại điện vẫn vững vàng, cả nàng cũng đang ở đây, nhưng người đã đi đâu mất rồi.
Menfuisu đã rời xa nàng bao lâu rồi nhỉ? Menfuisu đi đâu rồi?
Menfuisu, đừng sợ, chị đã về rồi đây. chị về rồi!
Menfuisu đừng lo lắng, chị nhất định sẽ bảo vệ em và bảo vệ cả Ai Cập này!
Bên ngoài, ánh dương ló dạng chiếu những tia nắng đầu tiên vào bên trong chính điện, Asisu quay lại ngẩn người nhìn mặt trời đẹp dịu dàng trên khung trời Ai Cập. Một ngày mới lại bắt đầu, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi. Asisu bắt đầu khóc, mọi chuyện vui buồn bấy lâu nay đều như vỡ òa, từ lúc bắt đầu chống chọi nàng đã rất kiên cường, nhưng hoàn tất rồi, nàng được phép khóc rồi...
Tạm biệt!
Một lúc sau, Asisu bỏ lại đại điện phía sau, đi ra hành lang bên ngoài hướng đến chỗ nhìn ra bên ngoài hoàng cung, bắt buộc phải đi ngang cung thượng khách, bất chợt nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp Ragashu trong trạng thái không mấy ân cần. Nàng cười tươi trong vô thức, đúng thật là mọi sự thần linh định đoạt đều khó lường. Nàng có cười với Ragashu nhiều như nàng cươi với Menfuisu không? Lần đầu tiên gặp năm đó, nàng và hắn đều có mưu toan của riêng mình, cuối cùng vẫn là không dẹp bỏ được ích kỷ bản thân mà yêu nhau trọn vẹn. Asisu rút ra một miếng vải trên tay, đó là dây thắt trên đầu của người Ai Cập, thứ mà Ragashu đã đeo trong đem lễ hội đó. Nàng đặt nó ngay tim mình, đây là thứ nàng muốn giữ, nó mang theo những kỷ niệm về tháng ngày nàng hạnh phúc nhất cùng với chồng mình, chỉ một mình nó nàng muốn đặt bên cạnh mình, không thứ gì khác.
_Chị, nếu chị không muốn về Babylon, chị vẫn có thể ở lại Ai Cập, mọi người sẽ bảo vệ chị.
Asisu quay lại nhìn Carol áo xống hoàng gia uy nghiêm, đẹp như tiên nữ giáng trần đang chuẩn bị lên đường cho buổi lễ.
_Ta đã ở nơi này hai mươi năm, ta không muốn bị nó giam cầm nữa.
_Chị.
_Nơi này không thuộc về ta. Đi thôi, nên đi rồi.
_Chị, em sẽ cố gắng giữ hòa khí hai nước. Chị cũng phải giữ liên lạc với em.
_Cô hạnh phúc hơn ta năm đó, vì hoàng tử Izumin yêu cô thật lòng, còn thuở mới bắt đầu Ragashu thì không.
_Chị, đừng đi.
_Ta đã đối mặt với mọi chuyện, đến lúc cần chạy trốn rồi.
_Chị, chị đem Hassan theo, chị đi như vậy với Ari là rất khó khăn, vả lại còn...
_Được rồi...
Asisu quay lưng đi khỏi đó, Carol chỉ nhìn theo mà không khỏi chạnh lòng.
Đến giữa trưa.
Từ hành lang bên ngoài, Asisu lặng nhìn Minue đang cưỡi ngựa về hoàng cung trong sự ca tụng của người dân hai bên đường, hoa lót thảm đi, đầu đã đội vương miệng Pharaoh, trên tay có ấn tín quyền lực, phía sau người người đi theo hầu hạ. Asisu mỉm cười an lòng rồi âm thầm dời gót. Minue lên ngôi, đặt danh hiệu là Horemheb.
Tại cổng hậu cung, cô gái bước ra khỏi cánh cửa dễ dàng với lệnh bài trên tay, bên ngoài xe ngựa đã chờ sẵn, trong xe có vị nữ quan quen thuộc cùng người thanh niên trẻ Hassan. Bên cửa lớn hoàng cung mở ra đón tân Pharaoh mới bước vào trong kèn trống rộn ràng, cồng hậu viện có bóng chiếc xe ngựa lăn bánh đều đặn dời đi dưới sự chào đón của bầu trời tự do.
- -- ------ -------