Phía dưới sâu tại đường nước ngầm, hai bóng người vùng vẫy xuôi theo.
Nắp hầm lành lạnh bị chịu lực bởi hai bàn tay lạnh cóng, thực ra nó chỉ là một miếng thép chặn một nửa khoảng trống phía trên, nhằm tiết chế lưu lượng nước sông Nile chảy vào trong hồ. Một nửa cửa hầm không bị chặn kia khá rộng, ba bốn người có thể trèo lên theo lối đó. Minuê một tay ôm eo Asisu thật chắc, rồi trườn người qua chỗ không bị chặn. Bọn họ cố gắng bơi lên phía trên mặt hồ, len qua những đóa sen xanh đang chớm nở, tiếng động của người trồi lên từ dưới nước bật ra, hai người họ thở hổn hển và cảm giác cái giá lạnh, điều đó thu hút sự chú ý từ hai hộ vệ thân cận nhất của Carol.
Unasu và Ruka đã cảm thấy kì lạ từ khi chạng vạng tối, mọi hôm lính lệ được cắt cử khá đông, hôm nay bị rút ra ngoài cửa chính ngoài xa, chỉ để một vài người đặc biệt bên Minuê cung cấp và hai người họ, như vậy không phải là quá nguy hiểm hay sao, nhưng Carol nói có chuyện quan trọng nên cực kì cương quyết. Ngay khi thấy có động tĩnh lạ từ hồ, bọn họ hốt hoảng thủ thế sẵn, nhưng khi thấy Minuê thì họ liền thu thế lại. Tuy nhiên, ánh mắt trở nên căm giận và cảnh giác khi nhìn tới người bên cạnh Minuê, Asisu.
_Hoàng phi Asisu, kẻ phản bội, bà còn dám vác mặt đến đây sau tất cả những gì bà làm với lệnh bà Carol và hoàng thượng. Tôi không hiểu tại sao, Ai Cập này đối với bà thế nào, sao bà lại làm thế. Bà...
Ruka trở nên im lặng khi chạm đến ánh mắt dữ tợn của Minuê, trong khi đó Asisu chẳng nói chẳng rằng cứ thế tiến tới về phía trước, ánh mắt uy hiếp đến đáng sợ. Dù Unasu cũng căm hận Asisu như Ruka, nhưng hắn là người Ai Cập, lại từ bé đã sống trong cung, phải sợ hãi trước uy nghiêm của Asisu nên không dám mạnh miệng lên tiếng. Cả hai tiến lên rút vũ khí, tỏ ý ngăn cản khi Asisu khi nàng hướng tới cửa điện, ngăn sau cánh cửa cứng chắc kia là nơi Menfuisu đang nằm yên, chờ đợi một nghi thức an táng. Minuê nhanh chóng phóng lên trước hất văng cây kiếm trong tay Ruka. Lần này, đến lượt Unasu lên tiếng sau khi không thể chịu đựng thêm nữa:
_Minuê, sao tướng quân lại cho bà ta vào trong, bà ta không xứng đáng gặp mặt hoàng đế, thậm chí chính bà ta còn hại ngài mang tiếng xấu nữa cơ mà?
_Câm miệng, chính tôi tự đi theo nữ hoàng, và đừng có ăn nói kiểu bất kính như vậy.
_Nhưng...
_Các ngươi làm gì vậy, còn không mau tránh đường cho chị vào.
_Lệnh bà, sao lại...
Carol nghe có động tĩnh, biết có chuyện không hay, đã lờ mờ đoán được, liền mở tung cửa rồi chạy đến cùng dìu Asisu vào trong, nàng không hất tay ra, mà ngược lại còn lấy đó làm điểm tựa đi vào. Dù nàng rất ghét cô gái này, nhưng cô ta đang làm tất cả những gì có thể để cùng cứu vãn sai lầm của nàng. Mọi người đều rất ngạc nhiên trước thái độ Asisu lúc này, nhưng họ đang cho rằng lệnh bà Carol của họ quá đỗi khoan dung nhân từ, còn sự thảm hại của Asisu là do nàng tự chuốc lấy.
Ngay khi cửa điện khép lại sau lưng, Asisu vội đẩy nhẹ Carol ra, bước đi lững thững từng khoảng nhỏ thẳng tới phía trước, nơi có một ngừoi đang nằm im như chờ đợi điều gì đó. Bầu khí ở đây tràn ngập mùi hương liệu được đốt hàng giờ liền và nàng có thể cảm nhận được thoảng trong đó là mùi của nước mắt. Khoảng cách từ lối ra đến chỗ Menfuisu nằm nom không xa lắm, nhưng sao nàng có cảm giác như vạn dặm tít tắp, trên đó rải rác những bông hoa sen chưa kịp nở, và ánh sáng hắt hiu của đèn cầy nhỏ bé. Đằng sau những dấu chân của nàng, là nước sông Nile đọng lại, dù cho Carol đã cố gắng ngăn cản, lấy khăn đem đến, nhưng nàng vẫn kiên quyết để toàn thân ướt sũng như thế.
Nặng nề nhấc chân bước qua những bậc thang nhỏ, mắt không đẫm lệ nhưng có sự chua cay. Asisu nhìn sâu vào khuôn mặt anh tuấn, một con ngừoi đang vận triều phục hoàng gia, trông hắn chỉ như đang say ngủ, nàng nhẹ nhàng cầm bàn tay nguội lạnh to lớn kia lên, rồi áp vào má, mỉm cười êm ái trong vô thức. Mái tóc đen thấm nước dính bệt vào má, bàn tay đang run rẩy, không biết vì đã nhiễm lạnh, hay vì không kìm nén nổi cảm xúc bản thân.
Menfuisu, chị đến rồi đây...
Em, có nhớ chị không?
Chị, đã rất nhớ em.
Chị, nhất định sẽ bảo vệ Ai Cập!
Cứ như thế, trải qua cả canh giờ, một người đang sống đứng nhìn người đã khuất. Không gian như ngừng trôi, và mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả những tiếng thở cũng phải giấu mình đi, họ đã thôi tự xót xa và cảm thán, giờ đây họ đang tìm mọi cách để cầm cự với vết thương quá sâu này.
Vĩnh biệt em!
Cho đến khi Asisu ho một hơi dài, nàng mới quay lại nói hú họa một câu với Minuê:" Lên chào hoàng đế đi." Rồi quay sang Carol nhủ thầm, sau đó không hiểu vì sao Carol đuổi Ruka ra ngoài, chỉ cho Unasu ở lại. Ruka lui ra trong tức tối, hắn và Unasu đều lo nàng hại hoàng phi của họ, nhưng ngặt nỗi Carol làm quá quyết liệt, Ruka đành chấp nhận, dù sao cũng còn một người được ở lại.
Đợi Minuê viếng di hài Menfuisu xong, nàng mới bắt đầu những công chuyện quan trọng cần bàn bạc. Asisu với lấy khăn choàng Carol đưa, lau sơ mái tóc, choàng lên người giữ ấm, rồi ngồi vào một cái ghế trên bệ cao, trong khi đó ba người còn lại đứng phía dưới một chút, khoảng cách khá gần, đủ để bên ngoài không nghe thấy. Asisu chép miệng:
_Chuyện tìm kiếm binh phù, cô làm đến đâu rồi?
_Em đã liên hệ với một số cung nữ trung thành còn lại, đã tìm kiếm khắp mọi nơi chị đã chỉ và cả tẩm cung cũng như thần điện, đều không thấy có.
_Sao lại thế nhỉ.
_Chị, có khi nào bọn người kia đã lấy được nó không?
_Không thể nào, nếu lấy được, cô còn được đứng ở đây nói chuyện với ta sao.
Asisu và Carol bắt đầu rơi vào trạng thái lo lắng mà suy nghĩ, binh phù có thể ở đâu được, ở đâu mà ngay cả họ cũng không biết? Minuê đứng bên cạnh chỉ lắng nghe, khuôn mặt tái đi nhưng không đọc được cảm xúc trên đó. Còn lại, người ngạc nhiên và khó hiểu lúc này, chính là Unasu, kết lại những xâu chuỗi hành động của mọi người, hắn vẫn không tài nào nghĩ ra được họ muốn làm gì, nhưng hắn không dám hỏi, chỉ biết vâng lệnh của cô gái sông Nile, im lặng mà lắng nghe. Bất chợt, Asisu trưng bộ mặt nghiêm nghị hướng thẳng đến Unasu:
_Ngươi theo em trai ta đã nhiều năm, có nghĩ ra chỗ nào Menfuisu hay cất binh phù không?
Unasu giật mình, nghĩ ngợi đôi chút rồi lên tiếng:
_Thần...thần chỉ là phận nô lệ, không được phép biết chỗ cất giấu.
Tiếng thở dài cất lên, Asisu trầm ngâm, dùng ngón tay xoa xoa thái dương và nhíu mày, còn Carol thì liên tục lẩm bẩm trong miệng:" Nếu không khống chế được hoàng cung này trong vòng ba ngày, sau khi hoàng đế được an táng thuận lợi, thì chắc chắn Ai Cập sẽ nguy to."
Minuê cũng rất tích cực trong việc lục lọi trí nhớ, nhưng tất cả đều vô ích. Một lát sau, Carol đột nhiên nghĩ ra điều gì đấy, vội vàng thốt lên:
_Còn thần điện Iris và tẩm cung gần thần điện, chúng ta chưa vào đó lục soát được, vì hiện giờ nó thuộc quyền của Meku. Cô ta đã đòi ở đó khi được phong thứ phi. Ở đó canh giữ rất nghiêm, không thể cài người cũ vào...
_Nhưng Menfuisu chưa bao giờ đến thần điện, lại đó là nơi Meku thường xuyên tới, sao mà cô ta không phát hiện ra, nhưng dù sao cũng phải thử xem sao, ta và Minuê sẽ lập tức đến đó kiếm.
_Nhưng thực sự rất nguy hiểm, chị không nên đi ngay lúc này, chúng ta chưa chuẩn bị...
_Chỉ có ta và Minuê thôi, nên không cần phải lo, thời gian không cho phép nữa rồi, Ragashu đã đến đây, ta ở Hạ Ai Cập sẽ rất khó khăn nếu càng kéo dài lâu chuyện này, và còn nữa, có lẽ Minoa cũng sẽ tham chiến, tên hoàng đế vong ơn đó đã hợp tác với Babylon.
_Không thể nào, chính em đã chữa bệnh và còn...còn Menfuisu rất có giao hảo với Minoa kia mà...
_Tình hình bây giờ càng ngày càng phức tạp. Được rồi, ta cần cô tin ta.
Asisu đứng bật dậy, quay người, đôi mắt nhung huyền chạm sâu vào đôi mắt biển cả. Giọng điệu Asisu thật mạnh mẽ:
_Ta cần cô tin ta, ngay lúc này.
_Chị, em tin chị.
_Hãy nghe cho rõ lời ta, cô kiếm cớ kết thân với Nebanon đi, theo dõi để xem hắn tính mưu đồ gì để chiếm được Ai Cập và sau khi lên ngôi, Algon sẽ có lợi ích gì, hắn còn được nước nào khác trợ giúp nữa không. Phải để cho hắn nghĩ ta và cô vẫn rất căm ghét nhau như trước, không có sự lien kết giưã hai chúng ta.
_Em sẽ ghi nhớ.
_Còn nữa, đừng tin Ruka, đừng cho hắn biết quá nhiều thông tin.
_Tại sao vậy chị, chúng ta có thể hoàn toàn tin tưởng, đó là hộ vệ của em.
_Ruka là ngừoi của hoàng tử Hitaito thưa lệnh bà Carol, chính mắt Minuê tôi đã nhìn thấy.
_Không thể nào...
_Carol, nhớ kỹ, hắn có thể an toàn với cô, nhưng luôn là mối nguy của Ai Cập. Vả lại những chuyện này, càng ít ngừoi biết càng tốt, đó là lí do ta chỉ cho mình Unasu vào đây. Hãy tin ta lần này, nhất định.
_Chị, em...
_Được rồi, ngay khi tìm được binh phù, ta sẽ tạm thời giao ngay cho cô để cô bao toàn tính mạng, hãy để Unasu sử dụng nó dưới danh nghĩa của cô, dù hắn chỉ là hộ vệ, nhưng quen việc quân binh, Minuê lại không thể ngay lập tức hô hoán binh lực. Sau này sẽ tính bước tiếp.
_Em sẽ làm theo.
Asisu đi thật nhanh ra ngoài, gật đầu ra hiệu cho Minue đi theo, nhưng còn cách cửa hai bước, nàng chợt quay lại, nói rất nhanh:
_Unasu, hãy bảo vệ cho Carol.
_Sao nữ hoàng lại làm thế, Người chẳng phải...
_Ta cũng là người Ai Cập kia mà, mỗi người đều có con đường riêng và hoàng cảnh riêng. Chỉ là ta đang bảo vệ Ai Cập, theo cách riêng của ta.
_Tại sao Người lại kéo quân Babylon vào Hạ Ai Cập? Đó là cách bảo vệ của Người sao?
_Unasu!
_Được rồi Carol, hắn không phải là quý tộc hay hoàng thân, hắn mãi mãi không bao giờ hiểu được. Cô chuẩn bị cho ta bộ đồ nô tỳ đi, và cả đồ binh lính cho Minuê nữa, không thể cứ thế này mà đột nhập vào thần điện Irí được.
_Chị...không được, nguy hiểm.
_Nhanh lên, chúng ta phải về Hạ Ai Cập trước khi trời sáng.
- -- ------ ---