Bên ngoài trời đã sập tối, Asisu vừa về đến chính điện, đi thẳng vào phòng không nói lời nào, dáng vẻ thất thiểu, đuối sức đến nỗi môt tay vịn men theo bức tường, bám víu vào đấy, bên còn lại được Ari nâng đỡ. Khi bước qua cánh cửa phòng ngủ, Asisu lập tức phất tay cho Ari ra ngoài, tự mình đóng cửa phòng, nhưng không khoá, nàng thổi tắt hết nên trong phòng, chỉ để lai một cây cháy lập loè gần ngoài cửa. Sau đó, không cần di chuyển, nàng chỉ thả người tự do rơi xuống trên mặt đất, đầu nghiêng tựa vào thành giường, hai tay ôm bó chặt hai chân, đầu gối ép sát vào người. Asisu đang tự sợ hãi mà thu mình lại...
Đầu óc Asisu trống rỗng, dường như nàng chẳng có ký ức, không nước mắt, không có cảm xúc, không có gì cả...Những tiếng khẽ xao động ngoài kia cũng không làm nàng thoát khỏi tâm trạng vô thức của mình. Không gian tĩnh mịch và màn đêm che lấp đi nỗi buồn của con người và cả bản thân yếu mềm của họ. Thoang thoảng đâu đó là hương vị của máu còn vương trên áo, quyện với luồng khí mờ ảo thiêu đốt trái tim nàng.
Suốt cả một đêm, tình trạng như vậy cứ tiếp tục diễn ra.
Đến tờ mờ sáng hôm sau, Ari trong lòng thắc mắc, tuy nhiên mãi đến hai canh giờ trước mới biết tin tức về hoàng đế Ai Cập, chính cô còn chết lặng cả giờ sau đó mới nhớ đến việc lệnh bà tận mắt chứng kiến chuyện này, hèn gì mà nữ hoàng hôm qua lúc về khuôn mặt xanh xao, tóc ướt dính bết trên gò má, váy áo trắng nay bị nhuốm màu hồng, còn có chút mùi tanh, lại ngay lập tức giam mình trong phòng, còn Minuê thì bỏ đi đâu không thấy. Ari lo quá nên đành mạo phạm xông vào phòng, ánh sáng bên ngoài theo đó rọi vào trong một khoảng hình tam giác sáng choang giữa căn phòng u tối. Vừa thấy cảnh tượng hãi hùng trên, Ari hoảng sợ chạy lại gần, cô chưa bao giờ thấy nữ hoàng mình như vậy, ngay cả lúc hoàng đế huỷ hôn hay bị gả đi, Người đã khóc rất nhiều, nhưng....nhưng không phải giống hiện tại. Ari gấp gấp dùng hai tay lay nữ hoàng thật mạnh:
_Nữ hoàng, nữ hoàng, người...người...nô tỳ biết người đau khổ về cái chế của hoàng đế Menfuisu, nhưng người không thể tự hành hạ mình như vầy...Nô tỳ...
Asisu mở to mắt nhìn lại nữ quan của mình, trong ánh nhìn chứa đựng sự tĩnh lặng đến vô tình, êm ả như mặt hồ cuối thu nhưng lại lạnh lẽo như nước chảy mùa đông. Những cái chớp mắt tựa như chẳng có chuyện gì. Nàng bình thản đáp trả:
_Menfuisu là ai? Ta có quan hệ gì với hắn.
_Lệnh bà, người đừng làm nô tỳ sợ, người làm sao vậy. Người đâu, mau kêu thái y...
_Ta là ai?
_Nữ hoàng, người làm sao vậy, thái y, thái y!
Ngay khi Ari còn chưa nói hết câu, bên ngoài đã có một bóng đen xông vào. Trông người này đã khá hơn khi mới được đưa về, có vẻ như mới tỉnh lại đã gấp rút chạy ngay đến đây, mái tóc vàng bị cắt ngắn nay đã chải chuốt tươm tất, dù thân thể còn ốm yếu nhưng xem chừng sức khoẻ đẫ ổn định. Carol chạy nhanh đến quỳ xuống bên chân Asisu, mặc cho sự ngăn cản của Ari, vừa quỳ lạy vừa thổn thức nói:
_Xin chị cứu Menfuisu, em lúc cứu nữ quan Nafutera đã tình cờ nghe lén được cuôc trò chuyện giữa tên Nebanon và Meku, họ cấu kết với Assyria, vì họ nghĩ Menfuisu quá dũng mãnh, chuốc thuốc cho Menfuisu trước khi ra trận, còn Algon trên chiến trường sẽ tìm cách để Menfuisu chết vì đao kiếm. Em không còn ai tin tưởng được trong cung, hai tên đó thao túng cả cung điện, em và Nafutera tìm cách gặp chàng, nhưng liên tiếp bị từ chối. Sau đó, bọn họ nghi ngờ, đã cho người ám sát, em chạy đến đây xin chị, bây giờ chị là người duy nhất có thể cứu chàng. Xin chị...
_Hoàng phi Carol, xin đừng làm phiền nữ hoàng chúng tôi, hoàng đế Ai Cập đã chết rồi.
_Ari, ngươi nói dối, chị Asisu, xin cứu...
_Hoàng phi Carol nghe cho rõ lời tôi đây, hoàng đế đã chết!
_Không thể nào, Ari, đừng có nói bừa..
Trong khi hai người cãi nhau, Asisu bắt đầu thở dốc, miệng mở lớn để hớp nguồn không khí bên ngoài, bàn tay cấu chặt chỗ lồng ngực run rẩy, tay kia vịn vài thành giường cố chống đỡ.
Đau quá, sao trái tim lại đau đến thế này!
Chưa đầy mấy giây sau, Asisu ngất xỉu.
Ari hoảng hốt phái thêm mấy cung nữ bên ngoài vào ôm nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận, gọi thái y. Carol bên cạnh cũng sợ hãi không kém, biểu hiện của chị làm cho cô càng hiểu tin tức kia là thật. Cô chạy ra bên ngoài, gặp người nào liền hỏi cùng một câu duy nhất, và đáp án như lưỡi dao gọt trái tim thành từng lát mỏng. Carol chịu đựng không được, chạy về căn phòng ẩm thấp khu biêt viện, ngồi ôm Nafutera mà khóc, khóc như người sắp chết, hành động ầm ỹ trái ngược với Asisu. Carol run rẩy, tay chân loạn xạ cào vào mặt mình, tự trách do bản thân, không đến cầu cứu chị kịp thời, đều là do cô bất lực.
Nafutera cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, bà đã nuôi Menfuisu từ khi còn nhỏ, chẳng khác nào đứa con của bà. Cho dù Menfuisu đã từng kết tội bà đi chăng nữa, thì người mẹ không bao giờ có thể ghét bỏ con mình. Bà chính vì quá hiểu cả hai đứa con này, Minuê và Menfuisu, nên mới không muốn nói ra sự thật, bà không muốn Minuê bị cuốn vào vòng xoáy hận thù và tranh quyền, bà sợ anh em ruột thịt sẽ tàn sát lẫn nhau, bằng chứng là từ khi Nebanon xuất hiện, Menfuisu đã dè chừng và nghi kỵ hắn, muốn triệt hạ đứa em này hòng bảo vệ quyền lực, làm bà càng không có can đảm nói ra ai mới là hoàng thân chân chính. Nào ngờ, bà đã quá sai lầm, sai thật rồi...
Tin dữ về Menfuisu truyền đi nhanh gấp mấy lần các thư khẩn các, chưa đầy một ngày mà đã lan truyền khắp nơi. Bên sâu nội cung Hạ Ai Cập là sự tang tóc buồn bã, thì bên ngoài triều thần vui mừng khôn xiết, đặc biệt là quan thần Babylon...
Đâu đó hình ảnh Algon uống rượu mừng ở nơi gặp gỡ bí mật với Nebanon. Từ hôm tình cờ gặp Asisu trên hành lang điện thần hôm đó, hắn đã sinh nghi, sau đó cho người theo dõi và biết được ước hiệp giữa nàng cùng Izumin. Hắn ráp tâm mưu kế bày ra sự việc chính Izumin giết Menfuisu, để Asisu quay lưng, Hitaito thất thế trong việc tranh lợi ích. Giờ đây còn có tên Nebanon này giúp sức, Thượng Ai Cập xem như là của hắn. Hắn vẫn để Nebanon lên ngôi Pharaoh, nhưng giờ đây Thượng Ai Cập đã là thuộc địa mặc sức hắn bóc lột, hắn muốn bao nhiêu chắc chắn Nebanon cho bấy nhiêu, dù sao cũng là dân đen khổ, chứ mình vẫn sung sướng. Cũng đúng thôi, người như Nebanon vẫn còn kém lắm, tên này sẽ là bù nhìn tốt nhất cho Algon.
Sau khi nghe tin nữ hoàng ngất xỉu, Minuê không biết từ đâu lập tức xuất hiện, khuôn mặt mệt mỏi, những khớp tay có máu như đã đấm vào chỗ nào đó, mùi sương gió cũng còn ảm trên người, áo choàng rách bươm y hệt vừa mới đánh nhau với người khác, và đâu đó ánh mắt chứa đầy nỗi xót xa. Hắn cương quyết đứng bên ngoài canh chừng bảo vệ phòng Asisu.
- -- ------ -----