Men theo một con đường chợ cũ kĩ là đến những khu nhà lớn san sát nhau, báo hiệu Asisu đã đến chỗ dành cho những người quý tộc giàu sang hay quan quyền hùng bá. Ở chốn này khá yên bình, mang đậm sự xa hoa và phô trương thân thế, những cây dây leo bám trên tường mang theo nhữung bông hoa thơm ngát càng tô điểm cho sự tao nhã của giới thượng lưu, mọi chuyện không có gì đáng nói nếu như ngay kế bên nó không phải là khu mấy kẻ ăn xin hay tụ tập để nương thân tạm bợ.
Khu cảnh vừa đạp vào mắt, nàng đã không khỏi rùng mình muốn nôn ọe, thứ nhà cửa chỉ được dựng bằng hai cái mảnh vải nhàu nát, một cái lót dưới đất, một cái phủ trên bốn cọc tre làm mái che phủ, ngoài ra không có gì bao quanh bốn phương. Họ như những sinh vật lúc nhúc, hôi tanh và bẩn thỉu lao vào tranh giành cái chén chứa miếng xương mỏng. Bên phía góc tường có kẻ gập người lại ngủ, mặc kệ gió sương tấn công mình, rồi có hai mẹ con ôm nhau ngồi co ro chịu trận, thậm chí bàn chân người mẹ đã nứt toạc chỗ gót, đứa trẻ cứ lâu lâu nức nở mà dụi đầu vào lòng bà ấy, bụi bẩn đeo dai dẳng đến phát sợ trên người. Thật ghê tởm, đó là con người sao?
Nhìn hai hình ảnh sát nhau, một ăn chơi xa đọa, một giành giựt lấy mọi thứ để được tồn tại, đột nhiên Asisu thấy chặn lòng. Nàng đang trong vị thế một hoàng tộc, nên có thể hiểu được tâm tư đám quý tộc kia, nhưng nếu đặt nàng vào tình thế như những kẻ thấp kém này, nàng không khỏi sợ hãi một phen. Thảo nào mà nhiều người sống chết để giành giựt những thứ vô vị mà nàng có trong tay hơn hai mươi năm qua. Nhưng có ích gì chứ, nàng có tất cả, chỉ trừ tình yêu...Có quyền hiệu triệu trên vạn người, nhưng không nắm nổi trong tay hai chữ hạnh phúc. Vậy, có đáng không?
Asisu chỉ đứng im lặng một hồi lâu, sau đó không rõ ý tứ thế nào, chỉ muốn đi ra khỏi đây, dường như không chịu đựng được nữa. Khi nàng rảo bước, mọi người không hiểu vì sao ngoái lại nhìn nàng. Chắc chắn bọn họ không nhận ra đây là nữ hoàng, bọn họ chỉ bị thu hút bởi vẻ đẹp của nàng, cái đẹp lạnh lùng buốt giá. Họ cứ thắc mắc hoài không thôi, một người chỉ đi mà đã tỏa ra khi chất cao quý, lại mang mùi hương làm mát lòng người, vì sao lại đi qua đây? Có phải cô ta sẽ bắt bọn họ về làm nô lệ hay không? Hay có ai đó đã vô tình làm cô ta chướng mắt mà muốn trừng trị...Có vô vàn cách thức mà kẻ nắm quyền thế áp bức người hạ lưu.
Chính vì suy nghĩ như vậy, nàng vừa đặt bước đến đâu, bọn họ tự động dạt ra và thu mình run rẩy đến đó, trong như bọn chó con biết chủ sắp đến đánh mình. Ari chỉ chăm chăm kề cạnh Asisu mà không hề liếc mắt đến, so với họ, cuộc sống trong cung của cô vẫn còn tốt hơn rất nhiều, có lẽ do được nữ hoàng ưu ái vậy. Trong lúc đó, Minuê bỗng nhiên dừng chân, rồi ném một ổ bánh mì về phía mấy kẻ đang giành ăn, khiến những ai còn sức đều lao đến ra sức mà cướp lấy. Riêng hắn ngay sau đó chạy nhanh về phía hai mẹ con nọ, dúi vào bàn tay bà ta một đồng tiền bạc và ra thủ hiệu đừng la lên cho người khác biết, kẻo bọn chúng đến lấy mất. Hắn từ chối cái cúi đầu cám ơn, điềm nhiên trở lại phía có Asisu đang chờ. Ari lấy làm khó hiểu, cho rằng hắn lộng quyền, định chờ nữ hoàng chửi mắng vài câu, nhưng trước khi kịp thấy Asisu lên tiếng, hắn đã nói trước cùng với vẻ mặt cương nghị:
_Cái đó xem như bữa trưa và bữa tối của thần, còn việc thần tự ý, thần nguyện chịu tội.
Asisu chỉ gật đầu, không nói gì mà cứ vậy quay mặt tiếp tục bước đi, để lại sự ngỡ ngàng trên mặt Ari. Ngay sau đó, cô và Minuê cũng nhanh chóng đi theo sau.
Asisu nhìn thoáng qua là đã hiểu, nàng từ lúc nãy đã có để ý đến một tia bi thương trong mắt Minuê khi hắn quét ánh nhìn qua hai mẹ con kia. Năm đó, nàng còn bé, nhưng trong trí nhớ nàng vẫn còn hiển hiện mang máng vài kí ức, nhị phi tần bị bệnh một tháng rồi qua đời, nhưng trước ngày nhị phi tần mất một ngày, không hiểu vì sao Nafutera biến mất, nhị phi tần chỉ lấp liếm với hoàng thượng là bà ta phạm lỗi nên bị đuổi, nghe nói bà ta phải ôm Minuê trốn chui trốn nhủi. Bây giờ thì nàng lờ mờ nghĩ ra nguyên nhân, rất có khả năng nhị phi tần phát hiện vụ việc đứa con trai kẻ thù còn sống, nên Nafutera mới phải hành động trước, mà biết đâu vì vậy, nhị phi tần mới bị bệnh phát tác đột ngột ra đi. Sau khi tang lễ kết thúc, may có nàng bên cạnh Menfuisu, nhưng qua ba tháng, Menfuisu tuy đã tâm thức đã hồi lại như bình thường, nhưng vẫn cần có người kề bên chăm sóc, mà nàng thì phải gấp gáp chấn chỉnh hậu cung, không thể như trước kia bên hoàng tử suốt ngày đêm. Do vậy, hoàng đế hạ chỉ kiếm Nafutera trở lại, bởi lẽ ngoài nàng và bà ta, Menfuisu không để ai lại gần. Nàng phỏng chừng có lẽ trong khoảng thời gian xa hoàng cung đó, Minuê và bà ta cũng...cũng...giống như hai mẹ con lúc nãy. Cùng lúc đó, tình yêu của nàng dành cho Menfuisu hình thành và phát triển mạnh mẽ.
Những gì Asisu nghĩ cũng là những cảm xúc hỗn độn trong lòng vị tướng quân kia. Sự kiện kinh hoàng ngày xưa, mãi mãi là một vết cắt sâu trong tim hắn, một ám ảnh suốt cuộc đời hắn. Bỗng nhiên vào một buổi tối, hắn không hiểu tại sao phải chạy hồng hộc ra khỏi hoàng cung cùng mẹ, phải ẩn nấp khỏi quan binh, lại luôn phải cảnh giác có người đuổi theo muốn giết mình. Tiếp đó là những tháng ngày kham khổ của hắn và mẹ, những lần sợ hãi mỗi khi có quan binh đi tuần, không nhà cửa để về, không chỗ che mưa che nắng, có bữa mẹ không ăn gì, còn hắn chỉ uống mấy ngụm nước cầm hơi, thậm chí nhiều hôm trời trút nước bão bùng, hắn cùng mẹ nép một góc bên đường ướt sũng, đói và rét, chỉ cần nửa cái bánh bao bọn quý tộc ăn thừa vứt ra đường, bị thấm nước vữa ra, hắn vẫn nhắm mắt cầm lấy mà ăn cho ngon lành. Đôi khi mẹ hắn bị nắng xói trên đầu ngất đi, không có tiền để mua thuốc, hắn phải lén cướp chút nước giếng vẩy lên cho mẹ tỉnh lại. Đây cũng là khoảng thời gian mẹ hy sinh vì hắn nhiều nhất, cực kì bảo vệ cho hắn, vậy nên công ơn trời biển của bà, hắn khắc cốt ghi tâm. Vừa nãy khi nhìn hình ảnh đứa bé đó sợ sệt trong lòng mẹ, kí ức cũ bị khơi lại, như xát muối vào trái tim thương tật của hắn.
Đó... cũng là một trong những thứ khiến lòng can đảm và tự tin của hắn giảm sút, hắn từ lúc ấy đã biết, nếu không có gì trong tay, thì đừng mong mang lại hạnh phúc hay bảo vệ công chúa mà hắn yêu cũng như người mẹ tội nghiệp. Hắn cảm giác bất lực, vệt đen năm xưa cứ dai dẳng theo hắn qua năm tháng dựng nên tấm chắn vô hình làm hắn mặc cảm chỉ biết đứng từ xa nhìn người hắn yêu. Hắn căm giận cái thân phận đáng chết của mình. May mà hoàng đế Menfuisu luôn tin tưởng che chở cho mẹ, cũng như ưu ái hắn.
Đi xa thêm một chút, ba người lại thuê một xe ngựa khác để lên đường, họ nhằm thẳng hướng cung cấm mà đến. Suốt chặng đường còn lại, không khí trầm tịch bao mặc lấy, Asisu ngồi trong xe nhắm mắt như tịnh tâm, không vén màn che nhìn ra ngoài lấy một lần. Ari cứ len lén nhìn chủ nhân, rồi gục đầu không dám hỏi. Bên ngoài chỉ vang lên tiếng vó ngựa lộp cộp hoà lẫn tiếng gió tạt.
- -- ------ ----
Trời về đêm, tại cung điện Thượng Ai Cập.
Một bóng dáng nằm gật gù bên cạnh đống văn kiện chất cao như núi tại thư phòng. Nét mệt mỏi và xanh xao lộ rõ trên gương mặt trẻ trung, đôi mắt thâm cho biết hắn đã mất ngủ nhiều ngày. Tay trái chống lên thái dương làm điểm tựa, tay còn lại đang cầm viết thả lỏng trên bàn. Mỗi khi hắn vừa gục xuống lại giật mình ngồi thẳng dậy, tự trấn tĩnh bản thân, cố giương mi mắt để tiếp tục công việc.
Menfuisu đã không tiết lộ chuyện Carol là ai. Vì chuyện này rất hệ trọng, liên quan đến nhiều vấn để, ví như danh dự của hoàng tộc, hay bí mật này mà còn nhiều người biết, lỡ ảnh hưởng đến việc hồi sinh của phụ hoàng và mẫu hậu, hắn mất quyền đó đã đành, tuy nhiên hắn vẫn là đứa con hiếu kính, hoặc có thể kể đến các nước khác vin vào cớ này mà hạ thấp nhạo báng, lòng quân lính mà lung lay, thì Ai Cập nguy to, còn phải kể đến tên Nebanon kia...Menfuisu chỉ có thể cắn răng chịu trong lòng, đè nén vì quốc gia. Hắn chỉ còn một Ai Cập này, mà khoan, chỉ là Thượng thôi, nếu hắn mất đi nó...không...hắn không muốn nghĩ. Mỗi khi gặp mặt hoàng phi trộm mộ này, hắn dù tức giận đến cách mấy cũng phải kìm hãm cảm xúc bản thân, cố tỏ ra vui vẻ. Những lời cô ta nói, những nụ cười của cô ta, bây giờ hệt như từng liều thuốc độc chuốc vào người hắn, khiến hắn nhìn thấy bóng dáng người thân đâu đây đang quở trách hắn. Hắn trong hoàn cảnh bị động, là con rối không dây nhưng vẫn bị điều khiển.
Là hắn sai rồi, đáng lí hắn phải xử lí cô ta ngay, nhưng hắn đang trong tình trạng không còn đưa ra quyết định thoải mái như trước kia và thực ra cô ta có chút tình nghĩa với hắn, đã vì hắn liều mạng mấy lần, đôi phần không nỡ. Hằng đêm vẫn vang vọng lại tiếng ai oán của các bậc tiên đế bên tai hắn, rằng tại sao vẫn để kẻ thù nhởn nhơ.
Mà bản thân Carol cũng không biết Menfuisu nghe được hết toàn bộ sự thật rồi, nên vô tư chạy đến thăm Menfuisu như trước. Còn hoàng đế kia thì lấy lí do sử lí sự vụ trong những ngày tháng đi vắng để tránh gặp mặt, lúc đầu cô cũng thắc mắc sao Menfuisu trước kia còn muốn cô ở bên, thậm chí còn để cô can thiệp đôi chút vào lúc thảo luận trong triều. May thay bà Nafutera kinh nghiệm bao nhiêu năm, lại đâm ra hiểu lầm đến vấn đề hoàng thân Nebanon đang ngày càng can thiệp quá sâu và trở thành mối đe doạ, nên bỏ nhỏ với hoàng phi Ai Cập, rằng bệ hạ đang muốn xử lí việc riêng, vả lại trước đó cô cũng có dính dáng với Nebanon bởi cái đêm nữ hoàng bị ám sát, nên nếu kéo cô vào sẽ rất bất tiện. Carol nghe rồi cũng thấy hợp lí, lại bản tính đơn thuần nên tin ngay, không hề để tâm đến thái độ và sắc mặt của Menfuisu, tiếp tục vui chơi chạy đông chạy tây, càng thích hơn khi chồng mình bận việc và không còn ai ra lệnh quản thúc. Bởi cái tuổi của cô, là tuổi thích khám phá, chứ không chịu bó buộc một nơi một chỗ.
Đúng vậy, Nebanon hiện tại là tảng đá nặng đè lên tim Menfuisu, hắn cần tìm lại phe cánh cho mình, rào trước đón sau từng bước đi tiếp theo của đứa em trai thất lạc này, mỗi phút mỗi giây đều không được lơ là, bộ não của hắn căng ra từng thước, lúc nào cũng suy tính, liệu chừng, rồi lại suy tính...Hắn mệt mỏi nhưng không biết nói cùng ai, chỉ có thể ôm mọi thứ vào trong sâu thẳm tâm hồn, tự mình chịu đựng. Chia sẻ với Imphotep, không thể, "trí tuệ Ai Cập" chẳng phải đã góp phần đưa hắn vào thế bí này sao, từ vụ huỷ hôn, đến chuyện thả Nebanon...
Không chỉ có thế, vấn đề hậu cung, cùng những chính sự nội bộ quan trọng xưa nay đều do một tay chị Asisu xử lí, rất chu đáo, gọn ghẽ, thoả đáng lại vô cùng hoàn hảo. Giờ Carol không nhúng tay đến một cái, mà bà Nafutera dù cho có là nữ quan đứng đầu hầu hạ hai điện hoàng đế và hoàng phi cũng chẳng có quyền hạn gì để can thiệp. Mấy nghi lễ tế thần linh chỉ có vương thất mới được đứng lên chủ trì, nay nội cung chẳng có ai đá động, cũng xem như một sự xúc phạm thần linh. Nhưng cô gái không được học các lễ nghi như Carol từ nhỏ, làm sao có thể đảm đương mà lo hết. Kết luận lại, tất cả đều quy về cho Menfuisu giải quyết.
Trong một lần hắn đi qua điện thờ thần Sobek để kiếm công văn ghi chép sự vụ nội cung, nhằm giải quyết chuyện vốn dĩ hoàng phi phải là người thực hiện. Hắn hoảng hốt khi thấy mọi chuyện không hề ít như hắn nghĩ, hàng vạn thứ đang bị đóng bụi cả năm nay chất cao phải đến đầy phòng. Đó mới chỉ là một thần điện. Có một vấn đề lớn, chính là hắn chưa từng nhúng tay vào mất việc hậu cung, vì cho rằng nó quá vặt vãnh, đến giờ mới bất ngờ, khi nó...nó khác xa nhiều quá, hắn căn bản rất khó khăn để làm ổn thoả. Hắn không biết chị từ đâu lại có sức mạnh giải quyết chúng trong hàng ấy năm, từ khi còn bé.
Đâu đâu cũng như đang chỉa mũi dao vào hắn. Asisu, nàng đâu rồi, chỉ khi ở bên nàng, hắn mới thấy lòng ấm áp, hạnh phúc và bình yên.
Hắp bị áp lực ôm chầm lấy, hắn dạo gần đây bắt đầu có những triệu chứng xấu về tâm lí cách kì lạ, nhưng lại một lần nữa không dám kêu thái y, vì một khi hắn có bề gì, thì hậu quả sau đó sẽ ghê gớm lắm. Hắn đôi khi tự nhiên có ý nghĩ muốn tự vẫn, hắn cồn cào muốn cắt đứt mạch máu trên tay mình, hay đập đầu vào đâu đó chết quách đi cho xong, như vậy hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Hắn chốc chốc hồi tưởng lại cảm giác mất mẫu thân khi xưa, hắn vô thức rạch dao từng vệt dài lên bắp chân mình như để trút nỗi đau thương. Hắn biết mình bị điên rồi! Dù vậy mỗi lần như thế, hắn nhớ đến câu nói của Asisu "hãy sửa sai" để mà vực bản thân thoát khỏi vũng lầy đó.
Đã là nửa đêm, Menfuisu hiện tại đang nhìn chăm chăm vào cuộn giấy papyrut trên bàn, vi là văn kiện hoàng thất vô cùng quan trọng, nên được ưu ái ghi trên đó. Hắn đột ngột tưởng tượng cảnh máu chảy, hắn vội vàng kiếm thanh đao để cắt cổ tay mình, từng giọt đo đỏ rơi xuống, thú vị lắm! Tuy nhiên bên tai hắn hình như có tiếng chị kêu:"Menfuisu, Menfuisu à."
Hắn rùng mình, chớp mắt thoát khỏi cơn mê, vội vàng lệnh đem rượu đến rồi đi ra ngoài, hắn muốn dạo hành lang chút ít cho xua tan cái ảo giác đáng sợ vừa rồi. Cứ đặt hết bước chân nặng nhọc này, đến bước chân nặng nhọc khác, hắn quan sát và nhủ thầm:"Từ lúc nào mà bầu trời Ai Cập trở nên u ám thế này".
Miên man ưu tư, Menfuisu đi đến gần vườn thượng uyển mà không hay biết, trên tay vẫn cầm bình rượu mà nốc lấy nốc để. Bất ngờ giữa đêm khuya, đâu đó trôi vào tai hắn giọng hát trong trẻo đến lạ thường, tiếng chuông vang lên từ lục lạc như tiếng đàn của ma quỷ quyến rũ hắn. Menfuisu hướng mình đi theo nơi chúng phát ra giống hệt bị thôi miên.
Khi cảnh vật rõ ràng hơn, hắn thấy một cô gái, không là tiên nữ chứ, thân trên chỉ dùng vải lụa trắng quấn ngang, mềm mại e ấp như sương mai, thân dưới là chiếc váy màu tím nhạt nhẹ nhàng, hài hoà với những cánh hoa đang nở rộ. Cô ấy đang nhảy múa, vài chiếc chuông trên vòng tay nảy lên theo reo lên làm nền cho giọng ca thu hút. Từng động tác uyển chuyển, cái vươn tay từ trên cao, lướt ngang qua gió rồi thu lại vào tim, mấy ngón tay thon dài uốn éo ma mị, vòng hôn ưỡn ẹo chao mình. Cô tay quay lại, và dĩ nhiên nhìn thấy Menfuisu. Dù vậy cô ta vẫn không tỏ vẻ kiêng nể vị hoàng đế lẫy lừng này, bàn tay mềm mại vươn tới chạm nhẹ vào tay Menfuisu, rồi cô ta hất mình xoay một vòng quanh hắn, mùi hương quả nhiên dễ chịu, mái tóc đen lướt qua làm cho hắn trỗi dậy vài xúc cảm không tên. Cô ta còn bạo gan hơn khi khoác một miếng lụa tím lên vai hoàng đế, ngả mình vào lòng hắn, vậy mà hắn như bản năng đỡ lấy cô ta, cô ta nhận ra hoàng đế có ý, vuốt lên má Menfuisu, thì thầm vài câu:"Hoàng đế, đừng lo lắng, không sao rồi."
Menfuisu đang độ tuổi thể lực sung mãn, lại không có tình dục đã lâu, kể từ lần Asisu bị ám sát, hắn đã không ngủ cùng Carol, và các sự việc khác liên tiếp xảy ra đến nay, hắn chưa từng "qua lại" với cô vợ duy nhất đó nữa. Hắn đang mệt mỏi, nhận được sự an ủi, có rượu dốc vào, lửa dục khó nhịn, lại người con gái mày liễu xinh đẹp dịu dàng giúp hắn đỡ căng thẳng. Quả nhiên, Menfuisu đã bế cô ta về chính điện, và ân ái với cô ta. Nhưng trước khi kiệt sức mà gục xuống ngủ, hắn có thì thầm một từ:"Asisu"
Meku thoáng nghe được (người bên điện tư tế, được Kaputa tuyển vào, có xuất hiện trong bộ gốc NHAC), biết trong tâm hoàng đế có người khác, ngay cả khi "hành sự" lúc nãy, trong ánh mắt cũng thấy được hình bóng người đó, nữ hoàng đã gả đi phương xa, Asisu. Nhưng chuyện đó chẳng hệ trọng với cô, trước đây dù có khoảng thời gian ái mộ vị hoàng đế anh tuấn này thật, bây giờ thì khác, quyền lực quan trọng hơn. Thực ra Meku đã có gian tình với Nebanon từ trước, nên tình nguyện đến bên Menfuisu giúp hắn, việc ngày hôm nay cũng là do có mật thám bên Nebanon báo cho cô biết hoàng đế đi dạo. Tuy nhiên, cô không đơn thuần như thế, dù ở địa vị này có hơi mạo hiểm, được ăn cả, ngã về không, giả như bên Menfuisu chiếm ưu thế, làm một cái chức phi trong hậu cung là được rồi, còn con Carol kia, thoáng nhìn là biết đã thất sủng, biết đâu chừng...Mà ngược lại, bên Nebanon chiếm ưu, cô ta cũng có công, coi như vẹn đôi đường.
Meku lăn lộn bên ngoài nhiều hơn Carol và Asisu, nên hiểu tâm tư đàn ông nhiều hơn cũng là lẽ thường tình. Cô ta hiểu rõ, cái Menfuisu cần bây giờ là an ủi và động viên. Vả lại cô ta còn tự tin ở chỗ, cô ta có tìm hiểu qua quá khứ và ý thức rõ chuyện vị trí nữ hoàng trong lòng bệ hạ, cô ta tuy không đẹp bằng, nhưng có vài nét giống Asisu, chắc chắn hoàng đế vì nhung nhớ chị mà thường xuyên tìm đến cô ta.
Ai Cập có rất nhiều động vật rắn, rết, cá sấu và bò cạp. Nếu ai cũng chửi bới nói Asisu là rắn độc, thì Meku còn ghê gớm hơn nhiều, cô ta tựa như bò cạp, nọc độc luôn để ở đuôi, phóng ra giết người lúc nào không hay biết.
Khách viếng thăm
Một ngày mới bình yên lại bắt đầu với mỗi người dân Ai Cập, nhưng đối với thành viên trong hoàng cung thì không phải như vậy. Tiếng chim gọi nhau ríu rít bên hiên cửa làm chàng trai đang ngủ ngon trong vòng tay cô gái khẽ cựa mình thức giấc.
Menfuisu nhấc người dậy, một tay chống lên đầu nhướn mắt định hình mọi thứ trước mắt. Bỗng hiện lên trước mặt hắn hình ảnh lòe nhòe ai đó mỉm cười ấm áp, hắn chớp chớp vài cái, mọi thứ đã rõ nét hơn, hắn đột ngột muốn bật người ra, hốt hoảng khi biết người trước mắt mình hoàn toàn xa lạ. Nhưng Meku đã nhanh tay, ôm lấy mặt Menfuisu để hắn nằm xuống, mà bản chất do rượu tác động, lại thêm mầm bệnh tích tụ lâu ngày, cơ thể vị hoàng đế trẻ tuổi vốn suy nhược trầm trọng, không động tay động chân cứ vậy thuận thế ngã xuống, không có lực vùng ra. Meku một tay vuốt nhẹ cho mắt Menfuisu nhắm xuống, một tay xoa xoa trán hắn, miệng thỏ thẻ như rót mật vào tai:
_Xin bệ hạ đừng chấn động, xin hãy nghe thần thiếp nói, chỉ một chút thôi, sau đó, sẽ như làn sương khói bay đi, tuyệt không phiền đến Ngài.
Menfuisu thân thể nặng nề, đầu đau như treo quả tạ, không muốn nhúc nhích, nghĩ rằng nghe một chút cũng không mất mát gì. Từ sau lần rời Babylon, hắn đã trầm lặng đi thấy rõ, bản tính nóng nảy đã vơi đi gần hết, mặc dù chẳng có ai nhận ra điều này. Thấy Menfuisu không phản đối gì, cô ta tiếp tục nói, ngón tay lướt qua mặt hắn như có ma thuật:
_Bệ hạ, đêm qua sau khi bên cạnh người, thiếp đã nhận ra...thần thiếp chỉ thấy người ngồi trên ngôi cao, nhưng lòng tràn đầy nỗi buồn, thần thiếp chỉ muốn bệ hạ được thư thả. Con người ai cũng cần được cảm thông và nghỉ ngơi, bệ hạ trên ngai cao trăm công nghìn việc, nhưng chẳng có ai thấu hiểu. Người ta chỉ nhìn vào thành quả bệ hạ làm, mà không thèm quan tâm đến công sức Ngài bỏ ra. Nếu như đem lại lợi ích cho họ, họ liền tung hô, nếu như Ngài phạm sai lầm, dù cho trước đó Ngài đã đem đến bao nhiêu thứ quý giá cho họ, họ cũng vẫn sẽ quay lưng, chê bai, chỉ trích Ngài, không ai quan tâm xem Ngài nghĩ gì, cảm nhận ra sao, uất ức thế nào. Thần thiếp chỉ muốn làm một chỗ để mỗi khi bệ hạ đến, đều được trở về làm chính mình, sau một ngày vất vả gồng mình với cả giang sơn. Hoàng phi vốn dĩ tài trí hơn người, không thể chôn mình một chỗ để bên cạnh Người, mà hoàng phi luôn muốn tung bay khắp nơi, không như thần thiếp thích ở yên một nơi chờ đợi. Thần thiếp đã nói, không cần danh phận, không mong Ngài thừa nhận, không cầu được như hoàng phi chung vai sát cánh cai trị với Ngài, chỉ xin được trong khoảnh khắc nhỏ nhoi, giúp bệ hạ quên đi những ưu tư phiền muộn, không có áp lực, thì Ngài mới an tâm làm việc đại sự.
Menfuisu mở mắt nhìn Meku, hắn duy trì tư thế nằm yên trên người cô ta như cũ, vỏn vẹn hỏi một câu cụt lủn:
_Tại sao?
_Thần thiếp tuy bên thần điện, nhưng xem vẫn thuộc người hậu cung, mà nhiệm vụ của hậu cung là gì? Chính là sưởi ấm trái tim Pharaoh. Ngài là bậc cao quý, cai trị một đất nước không thể không biến cõi lòng mình thành sắt đá, nhưng một người không có trái tim nóng, thì làm sao mà tồn tại được, đúng không bệ hạ. Cho dù có sống đi chăng nữa, cũng là cái xác không hồn.
Menfuisu nghe xong bật dậy ngay tức khắc, để một tay ấn xuống giường làm điểm tựa đỡ thân, quay mặt nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô gái đang dỗ dành hắn. Người con gái này đây, không chỉ ngoại hình có nét hao hao giống Asisu, mà ngay cả những lời nói cử chỉ cũng không khác gì, rất hiểu tâm tư người khác, lại biết cho đối phương thấy bản thân được an tâm và được cảm thông. Mấy ngày nay, quả thật một bên sự vụ triều chính xử lí không xuể, một bên liên tiếp nghe Imphotep và các quan trách mắng, lại chuyện riêng của Carol...Lần đầu tiên từ khi trở về Ai Cập, hắn ngủ ngon như tối hôm qua, vả lại trí nhớ hắn cho biết, chính hắn đã chủ động, có lẽ do hắn nhớ chị quá, sinh ra ảo giác. Trừ chị Asisu và mẫu thân quá cố ra, thì cô gái này là người đầu tiên để ý đến cảm xúc của hắn, ngay cả phụ vương vì muốn rèn luyện hắn, bất chấp mọi tổn thương đến với đứa con trai độc nhất này, còn đề cập đến Carol, cô ta chỉ biết có hắn phải quan tâm mình, nhưng ngược lại chẳng bao giờ chịu hiểu cho hắn, từ chuyện công chúa Lybia hay việc nhiều làm mất mặt hắn trước mọi người có thể thấy rõ điều này, chưa từng nói ngọt ngào làm yên lòng hắn như vậy, lại còn...Một lúc lâu sau, Meku vẫn giữ nguyên tư thế, mỉm cười hiền hoà với chàng trai đang chăm chú quan sát mình, Menfuisu chầm rãi cất tiếng:
_ Tên nàng là gì? Vì sao lại ở vườn thượng uyển nhảy múa đêm khuya.
_Thần thiếp là Meku, đã từng được quan tư tế Kaputa giới thiệu trước mặt Ngài, thần thiếp vào cung đã lâu, xa quên nhớ nhà, hay có thói quen ngắm trăng, nên đi dạo ít cho nhẹ người. Trong điện thần ít tri kỉ, không thể tâm sự cùng ai, liền chuyển hết mọi tâm sự vào những điệu múa.
_Nàng rất giống chị ta, nữ hoàng Asisu...
_Thần thiếp làm sao dám đi so sánh với nữ hoàng. Thần thiếp cũng xuất phát từ thần điện, là tư tế, nên có lẽ phong thái phần nào giống nữ hoàng chăng?
Menfuisu lặng im không nói, đầu óc đã tỉnh táo hơn một ít, trở mình đi xuống giường, lại gần sát cửa sổ hướng ra bên ngoài, tay hỡ hững đặt lên mép, ánh nhìn đâu đó xa xăm, tựa như thân xác ở đây, nhưng tâm hồn đã phiêu du nơi nào. Meku rất kiên nhẫn, chờ đợi ít lâu, mặc cho Menfuisu thả mình tôi bập bềnh giữ dòng kí ức, sau đó lướt mình như hương thoảng trong gió đến bên cạnh hắn, ghé mình kề cửa sổ. Cô bạo gan một tay vịn vai vỗ về nhè nhẹ hoàng đế, rồi hướng sâu vào mắt hắn, tiếp tục ngọt ngào lấy lòng:
_ Bệ hạ có nhớ lần đầu thần thiếp gặp mặt Người, Người chỉ ậm ừ lạnh lùng cho xong, thậm chí còn không cần nhìn mặt thần thiếp, nhưng từ lúc đó, thiếp biết mình đã phải lòng bệ hạ, đến bây giờ vẫn không thay đổi. Nhưng thiếp biết, mình không có tư cách, cũng không dám trèo cao.
_Là thật?
_Nếu không vì hoàng đế thật, thần thiếp việc gì chấp nhận không danh không phận, không của cải chỉ để được ở bên Ngài.
Menfuisu khẽ vuốt nhẹ lên má Meku, rồi đáp lời:
_Ta rất nhớ nàng ấy, nhưng ta đã phạm một sai lầm lớn, ta không có đủ can đảm để đối mặt với nàng ấy lần nữa, nhưng ta không thể quên. Ta muốn giữ thì không được, muốn xa cũng chẳng thể. Hôm qua, thực sự, ta có cảm giác được gặp nàng ấy. Ta chỉ ước được nói câu xin lỗi, và được nàng ấy thứ tha.
Meku không biết rằng, đối với hố sâu quyền lực hay chơi đùa với Pharaoh giống hệt ngừoi đang lún vào vũng bùn, có muốn dứt cũng dứt không được, nó sẽ kéo cô ta xuống cách thê thảm nhất.