<!---->Chuyện xảy ra sau đó không còn phức tạp nữa.
Đông Lăng nghe nói Đại Tiêu có binh biến nội đấu, im lặng xem
kết quả. Sau đó Đông Lăng đế phái sứ thần mới đến thăm, dùng đàm phán
với Nghi vương. Địa điểm đàm phán là ở thành Trung Lan, Đức Chiêu đế của Nam Tần cũng ở đấy.
Mọi vụ án về mưu phản, cấu kết, mật thám đều được sáng tỏ, cấm
tiệt Lương Đức Hạo biện minh. Chỉ riêng hai nhân chứng là Thôi Hạo và
Tiền Bùi cũng đủ chứng minh nhiều lắm rồi.
Long Đại vào ngục gặp Lương Đức Hạo một lần, hỏi ông ta vì sao? Hắn không hiểu, dù có đoán ra chân tướng, chứng minh được chân tướng,
thì hắn vẫn không hiểu, vì sao?
Lương Đức Hạo cười khẩy: “Vì tên hôn quân này không đáng giá.
La thừa tướng làm chuyện xấu không chừa, thế nhưng lại được sủng hạnh.
Hôn quân kia không phân biệt được thị phi, đã hại bao nhiêu trung thần
rồi? Nào có đạo lý trung lương chỉ có thể chịu nhục khuất phục? Phụng
đại nhân phải chịu nhục, tổ phu ngươi hàm oan, ngươi không nhớ những
chuyện này sao? Còn ta? Hai mươi năm trước, hắn cướp người ta yêu rồi
cũng không đối xử tử tế với nàng, ta xem hắn là quân, tận trung một lòng với hắn, nhưng lúc nào hắn ta cũng đem chuyện này ra cười nhạo. Hắn ỷ
mạnh hà hiếp kẻ yếu, trước Hạ quốc hung tàn kia thì lại vâng vâng dạ dạ, dùng mọi cách lấy lòng, nhưng với Đông Lăng, Nam Tần thì lại khinh
thường cướp đoạt. Chẳng lẽ ngươi không thấy được bản mặt kia của hắn ư?
Ngươi từng hỏi ta dã tâm lớn đến đâu nhỉ? Ta có thể cho ngươi hay, ta
đây không phải là dã tâm, mà là hùng tâm. Ta tiêu diệt phe phái của La
thừa tướng, từ trong triều cho đến biên quận, tất cả đều là người của
ta, ta liên kết với Nam Tần, ta chiếm lấy Đông Lăng, còn có ưu thế tài
nguyên ở ba nước, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ thống nhất ba nước, tráng quốc lực, dương quốc uy, ta muốn để tên hôn quân kia phải thấy, một
đấng quân vương hiền minh là như thế nào!”
Mặt Long Đại không cảm xúc, vẫn cứ nhìn ông ta: “Sao trước kia
ta lại cảm thấy ông là trưởng bối đáng để người khác tôn kính được nhỉ?
Quân vương hiền minh? Cái cớ tởm thật. Ông cứ lấy mấy lời mình đã mắng
hoàng thượng mà mắng mình thử xem, không khác chút nào.”
Nghi vương vô cùng hài lòng với tất cả mọi chuyện. Hắn khải
hoàn quay về, chẳng những được hoàng đế tán dương khen thưởng, mà còn
thành lập được thế lực cho mình. Dĩ nhiên phe của Lương Đức Hạo đã bị
hao tổn nặng nề, nhưng vây cánh của La Bằng Chính cũng chẳng khá khẩm
hơn. Mượn chuyện này, rất nhiều người qua lại với họ đều đã bị bắt.
Hoàng đế sinh lòng cảnh giác với phe phái trong triều, cũng đè nén thế
lực của La thừa tướng xuống.
Nghi vương và Đông Lăng hòa đàm, tiến cử thái thú ở quận Bình
Nam và quận Mậu. Lại thành lập hữu nghị với Đức Chiêu đế Nam Tần. Giúp y bày mưu tính kế đoạt lại ngôi vị, đồng ý hòa giải lực lượng các phe để
giúp y mọt tay.
Vốn kế hoạch của Đức Chiêu đế là để Lư Chính làm nhân chứng,
quay về Nam Tần làm chứng những mật thám khác và Huy vương, nhưng không
ngờ, kế hoạch này lại đành phải bỏ. Nguyên nhân là vì Tề Chinh. Đức
Chiêu đế thật lòng thích Tề Chinh thật, cho nên khi Tề Chinh nói nguyện ý dốc sức vì y, cùng y về nước giúp y đoạt quyền, Đức Chiêu đế rất vui
mừng. Thế là đem theo Tề Chinh bên người, đi đến dốc Thạch Linh, đón Lư
Chính.
Kết quả lúc Tề Chinh thấy Lư Chính, không nói hai lời đã nhào đến dùng dao găm đâm Lư Chính mấy phát.
“Thanh dao găm này, là do Điền đại ca đưa cho ta. Ta dùng dao
của huynh ấy, trả thù cho huynh ấy.” Tề Chinh giết người xong còn rất
bình tĩnh, nói rõ ràng từng câu từng chữ với Lư Chính.
Lư Chính tắt thở, mọi người trợn mắt há mồm.
Tề Chinh lau sạch dao găm rồi cắm lại vào bên hông, sau đó quỳ
xuống với Đức Chiêu đế. Cậu nói cậu không muốn đến Nam Tần, nghĩa phụ
của cậu, Điền đại ca của cậu, tất cả đều là binh sĩ Đại Tiêu, dĩ nhiên
cậu cũng phải trung thành với Đại Tiêu rồi. Cậu nói nguyện dốc sức vì
Đức Chiêu đế, chẳng qua là để có thể tiếp cận Lư Chính, trả thù cho Điền Khánh. Nay tâm nguyện đã xong, đã giết người thì sẽ gánh chịu hậu quả,
không một câu oán hận.
Đức Chiêu đế có oán thật, nhưng lại không nói thành lời được.
Trái lại Nghi vương lại vô cùng tán thưởng tiểu thiếu niên Tề Chinh này. Hữu dũng hữu mưu có trung có nghĩa, sau này nhất định sẽ thành tướng
tài. Thế là hắn thu Tề Chinh về dưới quyền.
Bước đầu tiên trong kế hoạch của Đức Chiêu đế gặp khó khăn, còn một nhân chứng khác có thể dùng, đó chính là Tiền Bùi. Nhưng dù sao
Tiền Bùi cũng là người Đại Tiêu, mà trọng điểm là, lão bị đánh quá thảm. Què chân, gãy tay, răng chẳng còn, ngay cả mắt cũng mờ rồi, nghe nói
còn không khác gì thái giám. Kết quả thảm như thế, rất dễ bị người ta
nói là do bị đánh nên mới chịu làm chứng, e là không đủ sức thuyết phục. Còn đang đàm phán xem nên phải giải quyết chuyện như thế nào, thì lại
nhận được một tin tức động trời.
Huy vương bị đâm chết. Người ám sát ông ta, chính là nữ sát thủ Trâu Vân năm đó. Bà ta xuất gia rồi, giờ gọi là tdst. Tin tức nói, tdst cùng phản thần của Đại Tiêu là Tiền Thế Tân đến Nam Tần, Tiền Thế Tân
cầu kiến Huy vương, cùng bàn mưu quốc sự, Huy vướng muốn thăm dò bí mật
Đại Tiêu từ Tiền Thế Tân, nên cho phép gặp mặt. Ông ta cũng không biết
là Tiền Thế Tân còn dẫn theo tdst. tdst lên triều, lập tức vung kiếm
giết. Huy vương chết dưới kiếm của bà ta. Còn bà ta và Tiền Thế Tân cũng bị tên loạn của vệ binh bắn chết.
Trong triều Nam Tần có đại loạn, thế là chúng thần cung nghênh Đức Chiêu đế về nước.
Đức Chiêu đế chóng cả mắt, bị cướp ngôi rồi lấy lại ngôi vua cứ như trong mơ vậy.
Ngày nào Diêu Văn Hải cũng đến chỗ đã hẹn với An Nhược Phương
mà ngồi, không hy vọng có thể gặp được nàng, nhưng bao tích tụ trong
lòng không thể kể với ai, tới nơi này rồi, dường như có thể có bạn mà
trải lòng. Hôm đó hắn lại đến, bất ngờ phát hiện trong hốc cây có một tờ giấy, trên giấy là ba chữ “Đoạn Thúy Lan” xấu xí.
Đây là ám hiệu liên lạc của bọn họ, Diêu Văn Hải mừng rỡ. Nhưng đợi mãi lâu hắn vẫn không thấy An Nhược Phương đâu, đến trưa ngày hôm
sau, cuối cùng đã thấy.
An Nhược Phương cầm một bức thư, nói đây là ân nhân nhờ người
gửi cho nàng, nhưng nàng không biết chữ, cũng không thể để người nhà
biết được, nên mới muốn Diêu Văn Hải đọc giúp mình.
Chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Diêu Văn Hải vẫn rất vui khi ân thân của Tịnh Nhi viết thư cho nàng.
Hắn đọc thư cho An Nhược Phương.
Thư đúng là do tdst viết, trước khi bà hành thích Huy vương. Bà nói trước khi mình rời thành Trung Lan thì có đến thăm An Nhược Phương
một lần, thấy nàng vẫn sống tốt. Không từ giả, vì sợ sẽ buồn đau. Sát
thủ không nên có buồn đau. Lúc bà viết phong thư này khó chịu, nhưng đây là phong thư từ biệt. Bà biết, khi An Nhược Phương thấy được thư, thì
hẳn bà đã không còn trên dương gian rồi. Bà bảo An Nhược Phương đừng quá đau buồn, tội nghiệt của bà quá nặng, chết là kết quả hiển nhiên. Có
thể trả thù cho con gái là ông trời ưu ái lắm rồi. Tự viết thư báo tin
tử cho An Nhược Phương, vẫn là nguyên nhân đó, hẳn nên biết được chân
tướng. Sẽ không còn gặp lại nhau nữa, chân tướng chính là bà không còn
trên cõi đời này. Phải biết trân trọng, đừng để bị người khác ức hiếp.
An Nhược Phương khóc nức nở. Diêu Văn Hải cũng khóc theo, ba oan ức và đau thương đã đè nén bấy lâu nay, tất cả đều vỡ òa.
Hai đứa trẻ kể tâm sự với nhau. Diêu Văn Hải kể tình hình trong nhà gần đây, trước kia phụ thân đã giúp Tiền Bùi làm việc sai trái,
phải phục vụ lao dịch. Nghi vương cho phép ông ở lại quận Bình Nam, tiếp tục viết tố trạng cho dân, cũng phải dét dọn đường phố trong thành, làm một tạp dịch. Phải làm mười năm. Mẫu thân không cho cậu đi gặp phụ
thân, mẫu thân nói cuộc đời này sẽ không tha thứ cho phụ thân. Trong
lòng Diêu Văn Hải rất khó chịu.
“Thế sau này huynh định làm gì?” An Nhược Thần hỏi cậu.
“Ta sẽ đi thi. Mẫu thân nói, phụ thân đã làm xấu thanh danh một đời của ông ngoại, ta phải lấy lại danh dự cho Mông gia, phải làm một
vị quan tốt.”
“Vậy huynh phải cố lên nhé.”
“Còn muội thì sao?” Diêu Văn Hải hỏi, “Ở nhà muội, còn muốn làm mối cho muội nữa không?”
An Nhược Phương lắc đầu: “Ta sẽ không lấy chồng đâu, ta định
theo Triệu lão bản ở tửu lâu Chiêu Phúc học buôn bán. Tỷ ấy là bạn của
đại tỷ.”
“Học buôn bán?” Diêu Văn Hải kinh ngạc, “Sao lại học cái này?”
Mắt An Nhược Phương sáng lên, ánh mắt kiên định: “Cha luôn coi
mấy tỷ muội ta như hàng hóa tài vật, ta sẽ học buôn bán, phải lấy lại
cửa hàng của An gia. Tài vật hàng hóa của bọn họ sẽ là của ta. An gia nợ mẹ ta, ta nên báo thù cho bà.”
Diêu Văn Hải càng giật mình hơn, tiểu cô nương này, còn muốn tranh đoạt tài sản sao? “Vậy, vậy không lập thất hả?”
“Không.” An Nhược Phương nói chắc như đinh đóng cột, “Lúc tam
di nương gả tam tỷ đi đã uống rất nhiều, khóc lóc một hồi, bà thừa nhận
mình đã giết cha, bà nói bà rất không phục, một mực chịu đựng, rốt cuộc
không chịu nổi nữa rồi. Trước đây bà là thiếp của Chu chưởng quỹ, Chu
chưởng quỹ nói sẽ tặng bà cho người khác, chính là cha ta. Cha ta chỉ
thích mới mẻ, trong lòng cũng không có bà. Bà không có con trai, không
có thế, nên luôn bị ức hiếp. Bà chỉ có mỗi cô con gái là tam tỷ, bà bảo
chỉ muốn tam tỷ được gả đi tốt, đừng giống như bà, bị coi như thứ hàng
hóa. Vất vả lắm bà mới tìm được hôn sự cho tam tỷ, nhưng lại sắp bị cha
phá hủy, chẳng những phá hủy hôn sự mà còn hủy cả đời của tam tỷ, bà
không tiếp nhận nổi…” An Nhược Phương dừng lại, nói: “Tam di nương dụng
tâm đến thế, nhưng hai ngày trước, tam tỷ gửi thư đến, nói tam tỷ phu
muốn nạp thiếp. Lúc này mới gả được bao lâu chứ? Huynh nhìn xem, thành
gia nguy hiểm đến thế, ta lại không có chỗ dựa, gả đi thì sẽ thành món
hàng. Ta cũng không muốn.”
Diêu Văn Hải há miệng, không biết phải phản bác thế nào, chỉ
đành nói: “Muội không biết chữ thì làm ăn thế nào được? Ngay cả tính
toán muội cũng không biết.”
An Nhược Phương trợn mắt: “Ta có thể mời chưởng quỹ với tiên sinh phòng thu chi.”
Diêu Văn Hải nói: “Ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu lừa muội thì sao nào.”
An Nhược Phương há miệng.
Diêu Văn Hải nói: “Nếu mẹ muội biết muội muốn buôn bán làm ăn, thì sẽ đồng ý để muội học chữ rồi.”
An Nhược Phương đứng lên định rời đi.
Diêu Văn Hải đuổi kịp ra ngoài đình, nói: “Cái đó, nếu muội muốn học chữ, vậy muội để chữ lại cho ta đi. Ta có thể dạy muội.”
An Nhược Phương chạy biến đi như một làn khói.
An Nhược Phương nghĩ, nếu có đại tỷ ở đây thì tốt quá, chữ đại tỷ khá đẹp, tỷ có thể dạy mình.
Long Đại cũng đang nghĩ, nếu có Thần Thần ở đây thì tốt quá. Nhưng hắn vẫn chưa tìm được nàng.
Tìm trên sông lẫn ven sông, vẫn không có kết quả. Nhưng Long
Đại không tin An Nhược Thần đã chết, đó là Thần Thần nhà hắn mà, là An
Nhược Thần kiên cường hơn bất cứ ai, là An Nhược Thần dù đến một khắc
cuối cùng cũng sẽ không từ bỏ. Nàng sẽ không chết, chắc chắn nàng đang
bị kẹt ở đâu đó, đang đợi hắn đến tìm.
Long Đại thấy được sự thông cảm trong mắt Tông Trạch Thanh,
nhưng Long Đại không đếm xỉa. Hắn vẫn cứ tìm, ven sông đến thôn trấn,
từng bước từng bước tìm.
Nghi vương lệnh cho binh đội của hắn tiếp tục trú đóng tại biên giới, dù sao thì Nam Tần vẫn còn đang chính loạn, mâu thuẫn của Đông
Lăng cũng chỉ vừa mới khôi phục, chưa biết đã diệt trừ sạch sẽ hậu họa
lúc trước chưa, liệu trong hai quận này còn có nguy hiểm gì không. Ngoại trừ phụng mệnh hồi kinh một chuyến làm chứng cho vụ án, thì thời gian
còn lại Long Đại đều tìm người ở khu vực sông Miên.
Có một hôm, trinh thám đến báo, có một cuốn sách mới rất nổi giữa phố phường.
Long Đại giật mình: “Long tướng quân tân tân truyện”?”
“Không phải ạ, là “truyền kỳ phu nhân tướng quân”.”
An Nhược Thần ngồi phơi nắng dưới tàng cây, bóng cây râm mát,
mặt trời không quá gắt, ánh nắng thưa thớt vẩy lên người nàng, cảm giác
dễ chịu.
Chân nàng gác lên ghế nhỏ, như thế sẽ không quá khó chịu. Tốc
độ hồi phục làm nàng sốt ruột, nhưng thôn này quá nhỏ, lại không có đại
phu, có thể chữa trị cho chân là không tệ rồi. Cũng không biết sau này
có thể bị què không nữa.
A, có thể viết thêm chi tiết chân què vào sách đấy. Nhưng nàng phải nghĩ xem có chuyện gì để có thể đưa chi tiết này vào được.
Không biết tướng quân thế nào rồi. Nàng bị nước sông cuốn đi
rất xa, thôn này lại nằm ở biên giới Nam Tần. Có phần hoang vu, thôn dân ra khỏi thành một chuyến cũng không dễ dàng gì, hỏi thăm tin tức gì
cũng là không biết. Chỉ biết là không còn chiến tranh nữa, nhưng tiền
tuyến do ai quản? Chủ soái là ai? Không biết. Còn nói không đánh nhau là tốt rồi, không cần phải để ý quá nhiều. Lại hỏi lai lịch và quê quán
của nàng.
An Nhược Thần không dám hỏi nhiều, cũng chẳng dám nói quá
nhiều, nói dối mình bị đập đầu, không còn nhớ rõ lắm. Dù sao cũng không
phải là Đại Tiêu, ai biết còn nguy hiểm hay không, bây giờ nàng không
cách nào chạy trốn được, vẫn nên nấp đi. Sau khi rơi xuống sông thì chân nàng bị đập vào đá, lại vừa đúng có khúc gỗ nổi cuốn đến, chẳng những
xương bị thương, mà suýt nữa còn chảy máu chết. May mà có thôn dân thấy
nàng, cứu nàng lên. Xiêm áo nàng rách nát, lại còn rơi xuống sông, ban
đầu cứ mơ màng nặng trĩu, trong thôn cũng cho là nàng bị người ta hãm
hại đẩy xuống sông, nàng tỉnh lại cũng thuận nước đẩy thuyền, vừa vặn ở
lại đây dưỡng thương.
An Nhược Thần lo Long Đại tưởng nàng đã chết, lại lo không biết Long Đại có gặp chuyện gì trong trận chiến đó không. Liệu có khi nào
chàng đã hồi kinh rồi không? Dù sao cũng không còn đánh giặc nữa. Có thể chàng đã rời đi rồi.
An Nhược Thần thở dài, nhìn chiếc bóng dưới đất. Nhớ lại lời tỏ tình tướng quân từng nói, hắn nói thích nhìn bóng của mình và nàng nhập lại thành một. An Nhược Thần lại thở dài tiếp, rõ ràng là một võ tướng, tại sao nói mấy lời buồn nôn thế mà không đổi sắc chứ.
Cơ mà nàng nhớ hắn quá. Nhớ dáng vẻ nhướn mày của hắn, nhớ lời nói buồn nôn của hắn, nhớ dáng vẻ hắn giả vờ lợi hại cố mê hoặc…
An Nhược Thần chớp mắt, phát hiện trên đất có thêm một chiếc bóng. Kề sát cạnh nàng, thành đôi thành cặp.
An Nhược Thần chợt quay đầu, thiếu chút nữa trật chân khỏi ghế.
Long Đại vội đỡ lấy nàng, chỉ đưa mắt nhìn là biết ngay đã xảy ra chuyện gì. Khó trách mãi mà không có tin của nàng.
Long Đại ngồi bên người An Nhược Thần, An Nhược Thần vẫn cứ
nhìn hắn. Xa cách lâu ngày mới gặp lại nhau, nàng rất mong đợi câu nói
đầu tiên mà tướng quân nói với mình.
Long Đại im lặng, một lúc sau mới mở lời: “”Truyền kỳ phu nhân tướng quân”, nàng nghĩ gì thế?”
Nói câu này hả? An Nhược Thần bật cười ha hả.
Long Đại cũng cười theo: “Là cho ta manh mối tìm nàng sao?”
Trong sách viết câu chuyện một cô nương bị phụ thân đem bán đã dựa vào
thông tuệ của mình mà trở thành trinh thám phá giải âm mưu mật thám rồi
sau đó gả cho tướng quân. Viết rất lộn xộn, bi tình lẫn nguy hiểm, không giống nàng sáng sủa lạc quan chút nào, nhưng câu chuyện này lại tương
tự đến sáu bảy phần.
“Không chỉ thế. Câu chuyện này còn truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ, tướng quân phu nhân vì dân vì nước, trung can nghĩa đảm, vô cùng cảm
động, nếu tướng quân không đưa nàng về kinh theo, nàng có thể lấy sách
đi cáo ngự trạng đấy nha.”
Long Đại cười ha hả, bóp lấy mặt nàng: “Nàng cà nhắc như thế còn muốn đối phó với bổn tướng quân sao?”
“Nếu em đã gả đi, thì dĩ nhiên không thể chịu thua thiệt rồi.
Chàng tưởng dễ ức hiếp em hả? Em không phải là người chịu oan ức nuốt
nước mắt vào bụng đâu, nhất định em sẽ đòi lại.”
Long Đại lại cười to lần nữa, ôm nàng nói: “Đáng tiếc, ta thật sự không thể đưa nàng về kinh được.”
An Nhược Thần trợn mắt với hắn.
Long Đại nói: “Vì ta cũng không về.”
An Nhược Thần tiếp tục trợn mắt với hắn.
“Ta còn phải trú đóng ở biên giới, ta đã đồng ý với nàng rồi,
ta ở đâu, thì sẽ để nàng ở đấy.” Hắn cúi đầu hôn lên mặt nàng, “Suýt nữa nàng đã dọa chết ta rồi.”
An Nhược Thần nói: “Chính em cũng bị dọa chết.”
“Lần sau vào thời khắc nguy cấp, nàng nhớ phải nói tướng quân
ơi em cũng yêu chàng, biết chưa hả. Nàng thử nghĩ đi, nếu trăn trối là
’em biết bơi’…” Long Đại ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng, “Nói đến đây,
nàng đã tỏ lòng với ta chưa nhỉ? Sao ta không có ấn tượng?”
An Nhược Thần mím môi cười.
Cười lên thật dễ nhìn, Long Đại không nhịn được cúi đầu hôn lên môi nàng.
“Buông cô nương ra!” Một bà lão vọt ra, trong tay giơ cao cán cuốc.
“Đại nương.” An Nhược Thần ngẩng đầu, nhìn ân nhân cứu mạng của mình, nói: “Đây là tướng công của ta, hắn đến đón ta.”
Còn nếu không đến, đợi khi chân nàng lành lặn rồi, nàng sẽ đi cáo ngự trạng thật, cũng không phải đùa giỡn.
Dường như Long Đại biết nàng đang nghĩ gì, lông mày nhướn cao.
An Nhược Thần phá lên cười, Long Đại cũng cười theo.
Ân nhân cứu mạng mù mờ, không biết họ đang cười điều gì.
Long Đại siết chặt tay An Nhược Thần, nắm rất chặt. “Đây là tướng công của ta”, hẳn cũng là —— xem như là lời tỏ tình đi!
Hoàn chính văn