<!---->Thôi Hạo ăn trưa xong, nằm dựa vào tháp mềm nghỉ ngơi, do dự
có nên đợi đến tối không, hay là mạo hiểm đi ngay bây giờ xem ở sau gạch xanh đã có thư hồi âm chưa. Chợt lúc này ở ngoài cửa có người kêu: “Đại nhân, rượu và đồ ăn đại nhân đặt ở tửu lâu Mỹ Thiện đã được đưa đến
rồi.”
Thôi Hạo ngẩn người, chợt xoay mình ngồi dậy, “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, một nha sai bưng khay đi vào, trên khay có một
bầu rượu nhỏ, còn có một chiếc hộp thức ăn. Nha sai đặt đồ lên bàn rồi
xoay người đi đóng cửa phòng.
Thôi Hạo vừa định hỏi người của tửu lâu Mỹ Thiện đâu, thì thấy
động tác kia của nha sai, lập tức ngậm miệng. Thôi Hạo đi đến cạnh bàn,
mở hộp thức ăn ra nhìn, một dĩa gà quay cùng một dĩa măng xào, đều là đồ ăn rất đơn giản, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là bên
trong không có thư, mà nha sai kia sau khi đóng cửa thì đứng về cạnh
bàn, nom như đang đợi dặn dò.
Dĩ nhiên Thôi Hạo biết nha sai này, hắn tên là Trịnh Hằng, quản các chuyện tạp dịch ở tiền viện trong nha phụ, ai ra ai vào, truyền thư lui tới vân vân, là một người cơ trí, miệng ngọt lại chăm chỉ, rất có
nhân duyên. Thôi Hạo ở quận phủ gần chín năm, quá quen thuộc với người ở đây. Hắn nghĩ ngợi, nếu không nhớ nhầm thì Trịnh Hằng đã ở đây được ba
bốn năm rồi.
Lúc này Trịnh Hằng lấy trang sức kết như ý ra đặt lên bàn, cười nói với Thôi Hạo: “Đại nhân, phía tửu lâu bảo tiểu nhân hỏi đại nhân
rằng, An cô nương đã nói chuyện gì với đại nhân.”
Thôi Hạo khá bất ngờ, nhưng hắn tỉnh táo rất nhanh, hắn nhớ lại câu nói kia của An Nhược Thần —— không có kiềm chế, nào có tín nhiệm.
Lương đại nhân có thể tìm đến mình, thì dĩ nhiên cũng có thể tìm đến
người khác, hoặc là, sắp xếp người nằm vùng khác. Càng bình thường tiểu
tốt càng dễ đứng trong tối quan sát mọi thứ.
Thôi Hạo không kiềm được vui mừng vì mình đã chuyển thư, nếu
không hắn nói chuyện với An Nhược Thần mấy hồi, hẳn sẽ làm Lương Đức Hạo nghi ngờ.
Thôi Hạo nói: “Có chuyện quan trọng, ta cần phải nói trực tiếp với đại nhân.”
Trịnh Hằng nói: “Thôi đại nhân có lời gì thì có thể nói với ta.”
“Chỉ sợ là không ổn thỏa.” Thôi Hạo không yên tâm.
Trịnh Hằng cười nói: “Đại nhân đừng lo quá. Đại nhân ngồi lên
vị trí này là đều do ta tiến cử, nói tin tức cho ta biết, không có gì là không ổn thỏa cả.”
Lần này Thôi Hạo vô cùng kinh ngạc, đến sắc mặt cũng chẳng che giấu được. Tiểu tốt này, cuối cùng lại là nhân vật quan trọng có thể
phát biểu quyết sách sao?
Thôi Hạo lại nói: “Trước đây ta làm chức quan nhỏ ở kinh thành.”
Thôi Hạo lấy lại bình tĩnh, lần nữa vui mừng vì mình không làm
sai. Tâm phúc của Lương Đức Hạo vẫn luôn giám thị hắn, quả thực là… th
hít một hơi, nói: “Trước khi Lương đại nhân rời đi, không hề dặn là để
ngươi chuyển lời.”
Trước đấy Thôi đại nhân cũng không hề yêu cầu gặp mặt nói chuyện.”
Thôi Hạo biết, nếu không có chuyện gì lớn hoặc quá bất ngờ, hẳn Lương Đức Hạo sẽ không muốn để lộ Trịnh Hằng, nên mới chỉ là truyền thư tín ám hiệu. Nhưng bỗng hắn nói muốn gặp mặt, Lương Đức Hạo không muốn
bại lộ hành tung, lại lo lắng ngộ nhỡ có chuyện bất trắc xảy ra thật,
đành phải để Trịnh Hằng ra mặt.
“Rốt cuộc đại nhân có tin tức quan trọng gì?” Trịnh Hằng hỏi.
“Đức Chiêu đế của Nam Tần còn sống.”
“Việc này Lương đại nhân đã biết.” Trịnh Hằng trấn định đáp.
“Vậy phải làm thế nào đây? Y còn sống, tất cả mọi chuyện sẽ bị lật đổ.”
“Chẳng qua chỉ là chứng minh được Đông Lăng không ám sát hoàng
đế Nam Tần, mọi thứ vẫn đang trong tầm tay của Huy vương. Chuyện mưu
phản trong Nam Tần thì có liên quan gì đến chúng ta?”
Thôi Hạo há miệng, nhất thời không nói được gì. Nhưng hắn kịp
phản ứng lại, “Nhưng hoàng đế Nam Tần sẽ đánh dẹp Huy vương, vậy Huy
vương với Lương đại nhân…”
“Thôi đại nhân ăn nói cẩn thận, Huy vương và Lương đại nhân có
quan hệ gì? Hai người bọn họ có bắc sào cũng với không thấu, là Nam Tần
phái người đến nói với đại nhân Đông Lăng sát hại Đức Chiêu đế, nhờ Đại
Tiêu chúng ta giúp chinh phạt, Lương đại nhân và đại nhân đã cùng viết
tấu chương báo lên triều đình, mời hoàng thượng định đoạt. Sứ thần Đông
Lăng thẹn quá hóa giận, không cam lòng bị oan, nhưng lại trút giận sai
hướng, bắt Lương đại nhân đi, lúc này mới gây ra chiến sự. Đức Chiêu đế
thoát chết khỏi đường tơ kẽ tóc, đi ra chỉ rõ chân tướng, Lương đại nhân là người hiền, may mà trốn được. Thôi đại nhân nói xem, có phải chuyện
như thế không?”
Thôi Hạo lắc đầu, thấp giọng nói: “An Nhược Thần biết cả rồi.”
“Biết cái gì?”
“Biết sứ thần Đông Lăng đều đã chết, biết trong đoàn sứ thần có mật thám.”
Trịnh Hằng cau mày: “Sao nàng ta biết được?”
“Bọn họ suy đoán.Nếu Long tướng quân khởi hành chậm, thì chỉ sợ mọi chuyện sẽ bị bại lộ. Không phải trong thư ta báo cho đại nhân đã
viết rồi sao, Long tướng quân luôn đề phòng trước chuyện đi tiền tuyến,
hắn biết đó là cạm bẫy. Nay xem ra, hắn không chỉ biết mỗi thế.” Thôi
Hạo lặp lại một lần với Trịnh Hằng những lời An Nhược Thần nói cùng
mình.
Trịnh Hằng như có điều suy nghĩ, hỏi: “An Nhược Thần nói những thứ này với đại nhân, là có ý gì?”
“Nàng ta mang thai rồi.”
“Cái gì?” Trịnh Hằng giật mình, “Đại nhân chắc chứ?”
“Dĩ nhiên không thể tìm đại phu ép bắt mạch xác nhận được,
nhưng lúc nhắc đến mình có đường lui thì nàng ta lỡ miệng, nói gì mà mẹ
quý nhờ con. Ta đã hỏi a hoàn bên cạnh nàng ta rồi, nói nàng ta ngủ
nhiều ăn nhiều, qua vẻ mặt cách nói chuyện, thêm vài động tác nhỏ của
nàng ta, thì quả là thế thật. Lương đại nhân từng nhắc ta phụ nhân này
đã gây ra vài chuyện ở Bình Nam, là một người xảo quyệt vô cùng. Ta cũng đề phòng nghiêm ngặt. Nàng ta biết ăn nói, đúng là có tâm cơ.”
Trịnh Hằng không lên tiếng, tựa như đang suy tư.
Thôi Hạo nói tiếp: “Nàng ta mang thai, làm việc gì cũng cân
nhắc, nên mới muốn lôi kéo ta, để ta tiếp ứng nàng ta. Long tướng quân
cũng đoán được chuyện rồi, nhưng không có bằng chứng, nên hắn không thể
nào làm chứng cho đại nhân được, đại nhân hạ lệnh hắn không thể không
nghe theo. Biết rõ ở sườn núi Thập Lý là cạm bẫy, nhưng hắn cũng phải
đi. Còn An Nhược Thần đã biết được tất cả, biết mình ở lại thành là làm
con tin, như dê con đợi mổ, dĩ nhiên sợ rồi.”
“Nàng ta bảo đại nhân phối hợp thế nào?”
“Chính là vào lúc muốn xử lý nàng ta, thì nói với nàng ta một
tiếng trước. Ta đoán nàng ta định trốn lên kinh, dù sao trong bụng có
huyết mạch của Long tướng quân, đến kinh rồi, nhất định Long gia sẽ chăm sóc tốt cho nàng ta. Chẳng qua là giờ thời cuộc không rõ, nàng ta lại
được Long tướng quân dặn dò, không dám lộn xộn.” Thôi Hạo nói: “Ta muốn
nói với đại nhân là, không bằng tương kế tựu kế, ta giả vờ đáp ứng với
nàng ta, gạt đổi lấy tín nhiệm, lừa nàng ta nói rõ ra hết mọi chuyện
nàng ta biết. Để phòng ngừa Long tướng quân và nàng ta giữ lại đường
rút. Chuyện Long tướng quân biết, An Nhược Thần cũng biết, dĩ nhiên
những đại tướng kia của hắn cũng sẽ biết, vậy làm sao phòng thủ được
quận Bình Nam đây? Còn nữa, hoàng đế Nam Tần không chết, ngộ nhỡ y yêu
cầu gặp hoàng thượng, hy vọng Đại Tiêu giúp y chiếm ngôi vị, đến lúc đó y mà nói gì với hoàng thượng, làm hoàng thượng nghi ngờ, thì với Lương
đại nhân, Lỗ đại nhân và cả chúng ta cũng không có lợi.”
Trịnh Hằng không lên tiếng. Thôi Hạo lại nói: “An Nhược Thần
nói, trong tay nàng ta có nhân chứng, có thể làm chứng tội của đại nhân. Nếu nàng ta gặp phải gì bất trắc, thì nhân chứng kia sẽ ra mặt.”
Trịnh Hằng nhíu chặt chân mày, nhìn Thôi Hạo chăm chú. Thôi Hạo nói: “Không biết lời này là thật hay giả nữa, ta sẽ cố tìm hiểu thêm,
nhân chứng là ai, ở đâu, biết những gì, những chuyện này phải dụ nàng ta nói ra. Còn nữa, xử lý Long tướng quân cùng những tướng sĩ thuộc hạ hắn ta như thế nào, những người kia đâu có ít. Mấy chuyện này đều khó giải
quyết, còn phải mời đại nhân định đoạt.”
Trịnh Hằng suy nghĩ rồi nói: “Được, ta sẽ chuyển lời đến đại
nhân. Sau này Thôi đại nhân không cần phải đưa tin đến tửu lâu nữa, có
chuyện gì, cứ đến tìm ta.” Hắn lôi ra một tờ giấy ở trong lòng ngực,
trên đó viết một địa chỉ, “Đại nhân đưa An Nhược Thần đến đây đi, nói là quan phủ là quan nha, quan sai nghi phạm lui tới, Long tướng quân không ở đây, một phụ nhân như nàng ta cũng không thích hợp ở lại, bảo nàng ta dọn ra ngoài.”
Thôi Hạo nói: “Nếu muốn giam lỏng nàng ta thì vẫn ở nha phủ
tiện lợi hơn. Dù sao tất cả đều là quan sai, tai mắt đông đảo, ta muốn
điều động là điều động được ngay, nàng ta làm gì ta cũng có thể biết.”
“Chính vì tai mắt quá nhiều nên mới không tiện.” Trịnh Hằng
nói: “An Nhược Thần không ngốc, nàng ta biết rõ ở đây tất cả đều là tai
mắt của đại nhân nhưng vẫn không đi, vì sao? Ở trong ổ sói, nếu xảy ra
chuyện gì, dĩ nhiên là sói cắn chết.”
“Để nàng ta dọn ra ngoài đi. Nếu xảy ra chuyện gì, thì cũng là
do vệ binh Long tướng quân để lại không bảo vệ được chủ, không liên quan gì đến các đại nhân.”