Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 195




<!---->Thôi Hạo im lặng một lúc lâu. Hắn nghiền ngẫm lại lời của An Nhược Thần ở trong đầu một lần, cuối cùng hỏi: “Phu nhân nói những điều này, nhưng vẫn chưa nói đến trọng điểm.”

An Nhược Thần nói: “Đại nhân không tỏ tâm ý, làm sao ta biết đại nhân có chịu đồng tâm hiệp lực với ta không chứ, sao có thể dám đem toàn bộ vốn liếng ra hết được.”

Thôi Hạo nói: “Ta phải nghe phu nhân chỉ giáo trước, rồi mới đưa ra quyết định được.”

Lần này đổi thành An Nhược Thần im lặng.

Thôi Hạo nhìn nàng ta chăm chú, quan sát nét mặt cùng động tác nhỏ của nàng. Hắn cảm thấy An Nhược Thần cũng rất căng thẳng, điều này làm hắn hơi yên lòng.

“Đại nhân.” Rốt cuộc An Nhược Thần cũng mở miệng, “Hoàng đế Nam Tần còn sống, nhất định y sẽ chinh phạt Huy vương. Chuyện Nam Tần muốn kết đồng minh với Đại Tiêu xâm lược Đông Lăng đã bị nhìn thấu rồi. Huy vương xếp nhiều mật thám ở quận Bình Nam, trong quân Long tướng quân cũng có, nếu trong triều Đại Tiêu không có người tiếp ứng thì sao có thể làm được? Những thủ đoạn này, nhất định cũng giống như ở quận Mậu. Nếu hoàng đế Nam Tần muốn truy cứu, liệu triều đình Đại Tiêu chúng ta có điều tra nghiêm ngặt không? Mà những chuyện này, lúc đám nghịch thần tặc tử bố trí đã nghĩ xong đường lui cả rồi, đã chuẩn bị kẻ chết thay. Nếu chuyện thuận lợi thì để đại nhân thăng chức, trong lòng đại nhân đội ơn, tất sẽ một lòng trung thành. Thế là bọn họ có thế lực mạng lưới của mình ở biên cảnh, sau này muốn làm gì cũng thuận lợi. Nếu chuyện không thuận lợi, âm mưu bị bại lộ, vậy cần phải có người chịu tội. Trong tay đại nhân phải có bằng chứng rõ ràng, một là để chứng minh mình không phải là chủ mưu, thứ hai là bảo đảm bọn họ kiêng dè, không dám tùy tiện ra tay với đại nhân.”

An Nhược Thần dừng lại, hỏi Thôi Hạo: “Trong tay đại nhân có bằng chứng không?”

Thôi Hạo im lặng.

An Nhược Thần cười một tiếng: “Đại nhân không cần nói với ta, trong lòng tự hiểu có sắp xếp là được rồi. Thủ đoạn của bọn họ chỉ đơn giản là giá họa và diệt khẩu mà thôi. Nếu trong tay đại nhân có thứ làm tin, thì dĩ nhiên bọn họ sẽ không dám để đại nhân gánh tội rồi, nếu không một khi đại nhân bị thẩm vấn, bọn họ sẽ bị cắn ngược lại. Cũng không dám tùy tiện diệt khẩu đại nhân, vì nếu đại nhân chết rồi, thì sẽ có người vạch trần tố cáo bọn họ. Còn ta ấy à, không tham gia náo nhiệt, biết quá nhiều bí mật cũng không phải chuyện gì tốt, ta cũng sợ bị người diệt khẩu mà.”

Thôi Hạo hỏi: “Phu nhân không cần bằng chứng, vậy phu nhân muốn gì?”

“Ta muốn đại nhân phối hợp với ta. Tướng quân ở tiền tuyến thế nào ta không lo được, chàng cách t xa quá, dĩ nhiên cũng không đoái hoài đến ta. Nếu ta bị xử lý, hay tướng quân bị xử lý, thì mong rằng đại nhân có thể truyền tin kịp thời, để ta có thể kịp chuẩn bị. Có thể chuyện Lương đại nhân bị bắt cóc là giả, dĩ nhiên ta cũng chỉ nói là có thể thôi. Đại nhân hạ thủ lưu tình, giữ lại cho ta một mạng, nhất định ta sẽ báo đáp.”

Thôi Hạo nói: “Ta chưa bao giờ nói với phu nhân là Lương đại nhân bị bắt cóc là giả cả, cũng chưa từng nói Sử thái thú không làm tròn bổn phận nên bị sát hại, ta cũng chưa hề cam kết thỏa thuận gì với ai cả.”

An Nhược Thần chớp mắt nói: “Không sai, Thôi đại nhân không quen thân ta, cũng chưa hề nói mấy câu ấy. Tất cả đều là do ta suy đoán mà thôi, không liên quan gì đến đại nhân cả. Chuyện Lương đại nhân bị bắt cóc, ta và tướng quân có phân tích qua rồi. Nếu Lương đại nhân và Huy vương cùng cấu kết, mục tiêu là bắt lấy Đông Lăng, như thế Nam Tần phái mật thám đến Đại Tiêu, thì dĩ nhiên cũng sẽ phái mật thám đến Đông Lăng rồi, Lương đại nhân cũng vậy.”

Thôi Hạo không nhịn được hỏi: “Vì sao?”

“Hợp tác và kiềm chế buộc chung với nhau, nếu không có mật thám tai mắt, vậy sao kiềm chế đây? Không có kiềm chế, sao tín nhiệm được?”

Đúng là có đạo lý này. Thôi Hạo nghe rõ, nhưng trong lòng không dễ chịu mấy, vì khi hỏi đến câu hỏi này thì có vẻ như mình chẳng bằng con gái một thương nhân.

An Nhược Thần nói tiếp: “Đoàn sứ thần Đông Lăng có tám người, trong số này nhất định có mật thám do Lương đại nhân phái đi, nếu không kế hoạch chẳng thể nào được như ý cả. Con số tám người không ít, không thể nào bảo bọn họ bắt cóc là bắt đi được, bảo bọn họ biến mất là biến mất được. Muốn để tám người phải nghe lời, thì chỉ có một khả năng.”

Thôi Hạo thầm kinh hãi, đến việc này mà chúng cũng đoán ra.

“Ngoài mật thám ra, những người khác phải chết.” An Nhược Thần nhìn vẻ mặt Thôi Hạo, biết tướng quân đã đoán đúng, “Nếu không tám người dẫn theo một con tin, phải che giấu hành tung thế nào? Ăn ở đều khá nổi bật, không thể không có manh mối được. Tướng quân không điều tra được, nên mới có suy đoán này. Do mật thám hạ thủ, giết người diệt khẩu, vu oan giá họa, Lương đại nhân để lại một phong thư, rồi cùng ẩn thân trong thành Thông với mật thám kia. Người sống thì không thể che giấu hành tung, nhưng thi thể thì có.”

Thôi Hạo mất tự nhiên đổi tư thế ngồi, nói: “Chuyện lớn như thế mà phu nhân nói nhẹ nhàng thật, ta đây còn chẳng dám nghĩ. Chém giết lai sứ*, trách nhiệm này chẳng hề nhỏ, nhưng ta chưa từng nghe nói có chuyện này.”

(*Sứ thần từ nước khác đến.)

“Cũng vì tướng quân phải tuân mệnh đến sườn núi Thập Lý, nếu không thì vào lúc này đã tìm được thi thể rồi. Lỗ đại nhân vội ra tay với ba ngàn tướng sĩ Đông Lăng, cũng là vì mục đích này, chính là mau chóng đuổi tướng quân đi, không để chàng ở trong thành tra án.” An Nhược Thần cũng đổi tư thế ngồi, tiếp tục nói: “Thật ra ta đã biết manh mối, biết phương hướng điều tra rồi, nếu ta muốn thì cũng có thể điều tra được thôi. Vào ngày Lương đại nhân bị bắt cóc, quản sự hành quán nói có xe ngựa của sứ thần ra cửa, hắn cũng không nghĩ nhiều. Xe ngựa của sứ thần dễ thấy biết bao, sẽ dễ tìm được thôi. Cho nên cũng ngày hôm ấy đã tìm được xe ngựa, thế nhưng trên xe không có người, cũng không có manh mối dấu vết, không ai thấy tình trạng khả nghi, không nghe có người kêu cứu, không thấy tung tích của tám người. Đại nhân lại giả vờ phái người điều tra mấy con phố phát hiện thấy xe ngựa, lại kiểm soát phương hướng các cửa thành, kết quả không hề có gì. Lúc ấy tướng quân rất ảo não, không biết phải làm sao. Xe ngựa nổi bật là thế, không thể có khả năng tám người đồng thời biến mất được.”

“Phu nhân biết kể chuyện thật.”

“Ta cố ý muốn để lộ với đại nhân mà. Vì manh mối này là ta từng nhắc nhở tướng quân. Không điều tra được gì, là vì vốn chẳng có gì. Xe ngựa kia chính là chiếc xe trống, cố ý nói dối tướng quân, cũng để đại nhân có lý do điều hết mọi người đi, tiện cho Lương đại nhân và mật thám hành sự. Tướng quân có nghi ngờ Lương đại nhân, nên mới không bị chuyện bắt cóc này làm phân tâm. Chàng đoán hẳn là sứ thần đã chết. Ở hành quán không có vết máu, không có dấu vết đánh nhau, là vì dùng độc. Khi tất cả mọi người đều chạy ra ngoài tìm hành tung của Lương đại nhân bị bắt cóc, thì thật ra bọn họ và thi thể vẫn còn ở hành quán, chẳng qua là đổi phòng khác mà thôi. Lúc ấy đại nhân giả vờ kinh hoảng không giúp được gì, nói mọi chuyện tùy tướng quân làm chủ, thật ra chỉ là muốn khiến tướng quân nhiễu loạn mà thôi. Đại nhân cũng được như ý, đợi đến khi tướng quân có thì giờ nghĩ thông suốt cả sự kiện, thì trong hành quán đã trống trơn.”

Đến đây, An Nhược Thần nói chậm rãi, uống mấy hớp nước. Thôi Hạo chú ý đến nàng ta, vô thức xoa bụng.

An Nhược Thần dựa lưng vào ghế, tiếp tục nói: “Lương đại nhân vội ẩn thân, việc dọn dẹp sắp xếp sau đó nhất định là do đại nhân làm, sát hại lai sứ là tội lớn, không thể để quá nhiều người biết được, cũng không thể để lộ tiếng gió phá hỏng kế hoạch, nên nhất định phải là tâm phúc của đại nhân tự xử lý, hành động vào ban đêm, sáu bảy cổ thi thế cũng chẳng phải ít, chôn trong thành thì quá nguy hiểm, tốt nhất là ra khỏi thành. Nên là ban đêm, rồi xe ngựa, tâm phúc của Thôi đại nhân, à đúng rồi, tướng quân còn nói, nếu không muốn để người khác vặn hỏi điều tra mà có thể hợp lý ra khỏi thành vào ban đêm, thì phải có xe đi đổ chất ô uế vào đêm. Với những xe ngựa đó, ai ai cũng sẽ tránh xa mà không tra hỏi.”

Sống lưng Thôi Hạo lạnh cóng, lúc này mới ý thức được tình hình lúc đó nguy hiểm biết bao, suýt nữa đã bị điều tra ra rồi. May mà Lỗ đại nhân ở dốc Thạch Linh kịp thời xử lý, ép Long tướng quân phải đi.

“Đại nhân nhìn xem, có phải tướng quân để lại quá nhiều manh mối không, nhưng mà đại nhân yên tâm đi, ta sẽ không điều tra tiếp đâu, ta thế cô lực mỏng, cũng không muốn bị diệt khẩu. Ta giữ lại con át quan trọng cho mình, là một nhân chứng, hắn có thể chứng minh Lương đại nhân mới là người xúi giục tất cả mọi chuyện. Nếu đại nhân không muốn trở thành kẻ chết thay trong kết cục xấu nhất, thì giữ lại mạng ta đi. Ta sống, thì có thể để người kia đứng ra giải vây giúp đại nhân. Mọi chuyện xấu đại nhân đã làm, cứ nói do quan lớn Lương đại nhân ép buộc đại nhân, tuy lý do này không tốt lắm, nhưng dù sao cũng có thể giảm bớt hình phạt được nhiều.”

Thôi Hạo im lặng một lúc rồi hỏi: “Là nhân chứng nào?”

An Nhược Thần cười nói: “Nếu ta nói với đại nhân thì còn gì là con át. Đại nhân không cần phải phí tâm hỏi đâu, ta sẽ không nói. Điều kiện của ta khá đơn giản, cũng chẳng nguy hiểm gì với đại nhân. Chỉ cần nói sớm cho ta biết được tin tức trước, để ta đối phó là được rồi. Không hề khó khăn chút nào, có đúng không?”

Thôi Hạo nói: “Phu nhân cho ta biết nhân chứng là ai, ta phải biết thật giả ra sao, nếu lời phu nhân nói là thật thì ta sẽ phối hợp với phu nhân.”

An Nhược Thần thôi cười, nhìn xoáy vào Thôi Hạo một lúc, nói: “Tướng quân luôn nói ta có nhận xét quá phụ nhân, xem ra đúng là vậy rồi. Ta đúng là ngây thơ, cho rằng có thể hợp tác vui vẻ với đại nhân. Nếu đại nhân đã không có thành ý, vậy thì thôi. Đại nhân cứ nghe lệnh đi đối phó ta đi, nếu ta gặp chuyện gì, nhất định sẽ không để đại nhân được sống tốt. Xin đại nhân về cho, không tiễn.”

An Nhược Thần nói rồi liền đứng dậy, định rời đi. Thôi Hạo ngẩn ra, chẳng ngờ rằng An Nhược Thần nói trở mặt là trở mặt, hắn bật dậy theo bản năng, kêu lên: “Phu nhân.”

An Nhược Thần đã đi tới cửa, nghe thế liền xoay người lại nói: “Ta đã nói rất rõ ràng lợi thiệt với đại nhân rồi, đại nhân tự cân nhắc đi.”

Rồi An Nhược Thần rời đi, Thôi Hạo đứng tại chỗ, ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó trở về công đường tiền viện ở phủ.

Thôi Hạo tìm tâm phúc lúc trước giải quyết hỏi kỹ, lúc xử lý thi thể có bị ai nhìn thấy không? Vào thời gian đoàn sứ thần ra vào thì có qua lại với ai không, có bị lộ không? Tâm phúc đáp nhất nhất, không nghĩ ra có chỗ khả nghi nào.

Đột nhiên Thôi Hạo nghĩ đến điều gì đấy, hỏi: “Bảy người kia, quả thật chết hết cả sao?” Lỡ có người không uống rượu, lại thấy tình hình không đúng nên giả chết, sau đó tìm cơ hội chạy trốn thì sao. Có lẽ lời An Nhược Thần nói hơn phân nửa là thật, nàng ta vốn đã điều tra ra rồi, nếu không sao có thể suy đoán được chính xác chi tiết đến thế. Nhân chứng trong tay nàng ta, có lẽ là một trong các sứ thần.

Suy nghĩ này quá hoang đường, nhưng nếu hoàng đế Nam Tần có thể chết mà sống lại, thì ai có thể chắc chắn không xảy ra bất trắc nào khác. Thôi Hạo nhớ lại dáng vẻ bình tĩnh thẳng thắn của An Nhược Thần, trong lòng càng thêm bất an. Bất kể là có người phát hiện hay có người chưa chết, tóm lại sẽ có dấu vết.

Thôi Hạo vội cho tâm phúc đi kiểm tra chỗ chôn thi thể. Tâm phúc rời đi, quay về báo là không có gì khác thường, cả bảy thi thể đều ở đó, không có ai chết đi sống lại, cũng không có người từng đào mộ.

Đêm đó An Nhược Thần cũng nhận được tin do Tông Trạch Thanh phái người tới báo, thuộc hạ của hắn đã theo dõi tra ra được chỗ chôn thi thể. Quả nhiên Thôi Hạo đã cho người đi kiểm tra. Bảy thi thể, chứng tỏ có một mật thám, tra theo thân phận trong danh sách, thì kẻ kia là tên thư lại tên là Mông Cát trong đoàn sứ thần.

An Nhược Thần thở phào, tướng quân đoán không sai, hôm nay nàng cũng tìm được bằng chứng rồi. Bước tiếp theo, cứ nhìn xem Thôi Hạo có cắn câu hay không.

Đêm đó Thôi Hạo viết thư, trong thư nói lấy được tình báo quan trọng từ An Nhược Thần, hy vọng có thể gặp mặt đại nhân. Sáng sớm hôm sau, hắn đi đến tửu lâu Mỹ Thiện, nhét thư vào sau một khối gạch xanh cạnh tiểu môn ở hậu viện.