<!---->Tin tức Lỗ Thăng bị bắt âm thầm truyền về Trung Lan. Vì đề
phòng ảnh hưởng đến tình hình ở quận Mậu, nên chuyện này vẫn còn trong
giai đoạn giữ bí mật, chỉ có Tưởng Tùng và Cổ Văn Đạt biết được.
Thế là sáng sớm hôm đó, lúc trời vừa tảng sáng, trên mặt sông
Tứ Hạ bỗng xuất hiện rất nhiều ống trúc, trên ống trúc có lỗ nhỏ, trên
lỗ cắm một lá cờ nhỏ, trên lá cờ nhỏ ghi to ba chữ —— Tội Kỷ Chiếu.
Ai trông thấy ống trúc này cũng đều rất ngạc nhiên. “Tội Kỷ
Chiếu” là lúc hoàng đế phạm phải lỗi nặng, sẽ viết chiếu thư tự xét lại, là ai to gan như thế, dám dùng cách thức này mạo danh quốc vương, thầm
mắng hoàng thượng hồ đồ phạm sai lầm?!
Dọc hai bên bờ sông Tứ Hạ, lần lượt là Nam Tần và Đại Tiêu. Rất nhanh quân lính và dân chúng ở hai bên bờ đều nhặt được ống trúc. Miệng ống trúc dùng đèn cầy dán lại, bên trong có phong thư. Lấy ra nhìn, rất đâu ra đấy. giống hệt chiếu thư thật.
Nội dung chiếu thư khiến người khác phải giật mình, nhất là
binh tướng Nam Tần, hoặc là sợ hãi mau chóng vất đi xem như chưa thấy
gì, hoặc vô cùng khẩn cấp nhanh chóng báo lên trên, sợ trễ nãi một chút
là phải chịu tội danh.
Vì sao lại căng thẳng như thế, vì chiếu thư tiết lộ một âm mưu
kinh thiên động địa, hành thích vua đoạt quyền, chiến tranh giá họa,
đúng là nhìn mà giật mình. Nếu chiếu thư này là thật, thì đó chính là
đích thân Đức Chiêu đế của Nam Tần tự tay viết ra!
Trong chiếu thư, đầu tiên Đức Chiêu đế tự trách mình nhẹ dạ đã
tin tưởng Huy vương, làm trung thần lo lắng, khiến mình gặp nạn. Lại tự
trách mình phòng bị chưa đủ, khiến đoàn sứ thần Đông Lăng bị sát hại bởi tên phản bội Nhậm Trọng Sơn, còn mình cũng suýt nữa đã bỏ mạng. Lại tự
trách mình không thể tra hết âm mưu của Huy vương trong mấy năm qua,
khiến nước láng giềng gặp họa, khiến dân chúng phải chịu khổ đau. Một
trang dài đầy lời bi tình khẩn thiết, nói rõ Huy vương cùng phe cánh đã
phản nghịch. Đến đoạn cuối lại đổi lời, nói rõ mình mắc phải sai lầm
lớn, nghĩ đến nỗi khổ mà binh tướng, dân chúng cùng các nước láng giềng
phải chịu, y đau đến thấu xương. Y lấy chiếu thư này lập thệ, ngày nào
còn sống thì nhất định sẽ sửa chữa sai lầm, giết chết gian thần, hồi
phục giang sơn tươi đẹp. Muốn cho bách tính cùng vui, muốn để thiên hạ
thái bình. Thậm chí cuối chiếu thư còn có tỳ ấn của Đức Chiêu đế.
Rõ ràng Tội Kỷ Chiếu này chính là chiếu phạt tội. Nhưng viết tội kỷ, càng khiến người ta muốn tìm tòi kết quả.
Trên mặt sông, vô số ống trúc bồng bềnh, ba chữ “Tội Kỷ Chiếu”
vô cùng nhức mắt. Binh sĩ phía Nam Tần nhận được lệnh khẩn, cấp tốc vớt
hết tất cả “chiếu thư” lên. Nhưng dòng nước chảy xiết đã đưa chiếu thư
trôi về phương xa, làm sao vớt hết được?!
Dân chúng Đại Tiêu và Nam Tần nghe tin đều xôn xao, từ đầu
đường tới cuối hẻm đều bàn tán sôi nổi, tin tức như lửa cháy lan nhanh
đến đô thành hai nước. Huy vương giận tím mặt, truyền Nhậm Trọng Sơn đến trước mặt các triều thần, hỏi kỹ hắn ta tình hình lúc ấy, giả vờ đâu ra đấy. Dĩ nhiên Nhậm Trọng Sơn cũng giả vờ theo như dặn dò, chỉ lên trời
thề từng câu mình nói đều là thật, lại ám chỉ ngày hôm đó chính Đức
Chiêu đế nhìn thấu âm mưu của Đông Lăng, nên sứ thần Đông Lăng mới giật
mình hoảng hốt giết chết Đức Chiêu đế. Hôm nay Đại Tiêu và Đông Lăng
đánh nhau, chắc chắn là Đông Lăng lại tạo ra rắc rối làm đảo loạn chiến
cuộc, nhất định chuyện này là âm mưu của Đông Lăng. Nếu tiên đế còn
sống, thì vì sao chỉ viết chiếu thư mà không lộ mặt. Nếu y còn sống, có
thể thả “chiếu thư” trên sông Tứ Hạ, vậy tại sao không tìm đến quân đội
Nam Tần ở biên giới, ra lệnh cho bọn họ đi theo chinh phạt nghịch thần?
Nhậm Trọng Sơn hắn có bản lĩnh lớn đến đâu, chẳng lẽ có thể khiến toàn
binh tướng Nam Tần nghe theo hắn xúi giục? Huống hồ sau khi Đức Chiêu đế bị đâm, hắn vội trở về đô thành bẩm báo, vạch trần âm mưu của Đông
Lăng, không hề đến biên giới.
Nhậm Trọng Sơn nói, khó dằn nổi căm hận: “Thần bị khuất nhục
chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong lúc nguy nan, vương gia đã gánh lấy gánh
nặng của một nước, cung cúc tận tụy, vì dân vì nước, nhưng lại bị chiếu
thư giả này ám chỉ là mưu phản, âm mưu này quá hiểm ác, lồ lộ thấy rõ.
Rất có thể không chỉ Đông Lăng, mà còn có người trong bản triều tương
trợ.”
Trọng thần trong triều không ai nói gì, trong lòng những người
phản đối nghi ngờ Huy vương đều biết rõ. Lúc này chuyện khó mà phân thật giả được, chỉ thấy kỷ chiếu của Đức Chiêu đế chứ không thấy người, sau
này sẽ ra sao còn chưa biết rõ, nếu lúc này ngu ngốc nhảy ra làm khó dễ, chỉ sợ sẽ trúng như mong muốn của Huy vương, gài cho những kẻ thù chính trị bọn họ đây cái tội tư thông với địch bán nước.
Mấy người nhìn nhau, ý tứ trong mắt chỉ có mình rõ. Trên thực
tế, bọn họ đã nhận được mật hàm, trong hàm cũng đã nói về chuyện trong
“Tội Kỷ Chiếu”, nhưng mật hàm cũng nói, phải âm thầm điều tra, chớ bứt
dây động rừng, đừng để Huy vương có cơ hội tìm lý do xử lý bọn họ. Nếu
không Đức Chiêu đế sẽ không còn thần tử trung thành trong triều nữa, đến lúc đó hồi triều chỉ còn là vô vọng, Nam Tần diệt vong.
Thực vậy, thời gian này đúng là Huy vương bận tối mắt tối mũi
đối phó đám người bọn họ, đã mấy người bị vấn tội tước chức quan, người ở tù thì ở tù, bị chém thì chém. Vốn bọn họ cũng tưởng liệu đây có phải
là âm mưu do Huy vương xúi giục hay không, nhưng khi điều tra lần lần,
đúng là trong việc Đức Chiêu đế bị sứ thần Đông Lăng mưu hại có rất
nhiều khả nghi, thậm chí cũng không vớt được toàn thây ở dưới sông. Bị
rắn nước cắn nát không rõ mặt mũi, không tài nào nhận ra đặc thù trên
người, chỉ dựa vào xiêm y nát tươm cùng lời khai của binh lính mà nói đó là hoàng thượng. Mọi cận thị trung thành của hoàng thượng đều bỏ mạng,
chết cũng quá sạch sẽ.
Tình hình như thế, mọi người trao đổi tin tức, bàn bạc một
phen, rồi đưa ra quyết định cuối cùng, đó là dù mưu phản hay mưu kế xúi
giục, thì bọn họ cũng phải để Huy vương tưởng là đã được như ý trước đã. Bọn họ không hồi âm cho mật hàm kia, cũng không đưa ra quyết sách ngăn
cản Huy vương. Qua một thời gian thì lại nhận được một mật hàm khác,
trong hàm chỉ có một chữ: “Chờ.”
Chờ điều gì? Hôm nay bọn họ đã biết.
Lần lên triều này ra về mà không có hồi kết, người của hai phe đều mang theo tâm tư của mình, bất động thanh sắc.
***
Trong lầu Tử Vân, Tề Chinh giúp Đức Chiêu đế dán ống trúc. Đức
Chiêu đế lấy thân phận là bà con xa của Lục đại nương mà ở lại. Ống trúc được chở ra chở vào là nhờ xe ngựa đưa thức ăn của Tề Chinh. Mọi chuyện đều cố gắng che giấu tai mắt người khác, càng ít người biết càng tốt.
Tề Chinh tự thấy mình kiếm được chuyện không tệ, vô cùng quý trọng. Lấy đủ danh mục mà thu về rất nhiều ống trúc, bảo đảm số lượng, rồi lại hết lòng gọt trúc dán sáp, mỗi ngày vào nửa đêm là lại đến những khúc sông
khác nhau để thả, vô cùng khổ cực.
Đức Chiêu đế rất có hảo cảm với thiếu niên Tề Chinh này, miệng
ngọt cơ trí lại biết dốc sức, có ai mà không thích chứ. Mấy ngày nay hôm nào Đức Chiêu đế cũng viết chiếu thư, y kiên trì tự mình viết, hy vọng
lúc hạ thần từng thấy qua bút tích của y thấy được, có thể xác nhận đây
là chữ viết của y, y còn sống. Dĩ nhiên Tào Nhất Hàm cũng chẳng nhàn
rỗi, giúp đóng dấu gấp thư, phục vụ trước sau.
Ba người cùng chung sức hợp tác, lại có quân đội âm thầm giúp
đỡ, chuyện khá suôn sẻ. Tề Chinh nghe được trên phố phường đồn gì là sẽ
về báo lại với bọn họ. Cũng sẽ giúp truyền vài tin tức cần truyền ra
ngoài.
Thời gian này, Diêu Côn từng xuất hiện. Dĩ nhiên đây là ý của
Tưởng Tùng. Cần phải có việc lớn thu hút sự chú ý của người khác, tránh
mọi người tìm hiểu quá sâu về chân tướng chiếu thư của Đức Chiêu đế.
Diêu Côn vẫn còn tác dụng, những sự việc không rõ ràng dính đến ông ta
đủ để trên phố phường mổ xẻ. Rốt cuộc ông ta có sát hại Mông thái thú
hay không? Ông ta và Mông Giai Nguyệt sẽ như thế nào? Ông ta mất tích
một cách thần bí ở trong tù ra sao? Tiền Thế Tân mất tích có liên quan
gì đến ông ta không?
Diêu Côn rất khiêm tốn, im lặng đi vào một căn phòng nhỏ cạnh
nha phủ, sống cuộc sống bần hàn mộc mạc. Bình thường rất ít khi đi ra
ngoài, càng không có kêu khóc làm ồn đòi về ở trước cửa phủ thái thú như mọi người kỳ vọng.
Có rất nhiều người nhiều chuyện hay đi loanh quanh trước cửa
phủ thái thú và nha phủ, muốn thấy được vài tiết mục cảm động nhiều
chuyện vớ vẩn, đáng tiếc không có. Mông Giai Nguyệt đáp lại sự xuất hiện của Diêu Côn là gỡ bảng “Thái thú phủ” xuống, đổi lại thành “Mông phủ”.
Là Mông, không phải Diêu.
Dĩ nhiên Diêu Côn có nghe về chuyện này, nhưng ông ta không đi
xem, cũng không nói đến chuyện này với bất kỳ ai. Ông ta chỉ sống cuộc
sống trầm mặc một mình, lúc Tưởng Tùng cần ông ta làm gì thì ông ta sẽ
dốc sức mà làm. Sau đó, ông ta tìm được chuyện mà mình có thể làm, chính là viết giấy cáo trạng giúp dân nghèo. Người không biết chữ, không hiểu luật pháp, chỉ cần tới hỏi ông ta thì tất thảy đều được giải đáp. Có
người nào có thể hiểu rõ tình hình quận Bình Nam ra sao, biết rõ phải
viết giấy cáo trạng thế nào, kiện tụng cần những gì hơn một tiền thái
thú đây?
Diêu Côn bắt đầu lu bù lên. Trong căn nhà nhỏ người vào kẻ ra,
tất cả đều là dân nghèo quần áo lam lũ. Diêu Côn không thu tiền, không
để ý đến những kẻ có ý giễu cợt. Người thì muốn tố cáo, kẻ thì thích xem náo nhiệt, cứ vậy khiến cửa nhà ông ta chật ních.
Chính Minh đế cũng biết chuyện chiếu thư, ông đã nhận được tấu
chương của Tưởng Tùng ở quận Bình Nam. Trên tấu chương nói nhặt được
chiếu thư ở bờ sông, cùng lúc đó bắt được Đức Chiêu đế đang chạy trốn
lánh nạn trong khu vực Đại Tiêu. Hắn đã nhốt Đức Chiêu đế ở lầu Tử Vân,
không thông cáo với bên ngoài. Hỏi Chính Minh đế nên xử lý chuyện này
như thế nào.
Chính Minh đế hoảng hồn, phản ứng đầu tiên chính là vui mừng vì đã nghe La Bằng Chính khuyên nhủ, không hạ thánh chỉ để ldh nhân cơ hội liên thủ với Nam Tần mà bắt Đông Lăng. Nếu không bỗng dưng cuốn vào
chuyện tranh giành quyền vị của Nam Tần, lưng đeo thêm cái danh tiếng có âm mưu xâm chiếm Đông Lăng, làm các nước phỉ nhổ chinh phạt thì phiền
phức quá lớn.
Chính Minh đế vội tìm La Bằng Chính đến, cùng thương nghị
chuyện này. La Bằng Chính tìm cơ hội nịnh nọt, khen ngợi Chính Minh đế
anh minh, đã sớm nhìn thấu tai họa ngầm, không rơi vào bẫy của kẻ có ý
đồ.
“Theo ái khanh thấy, nên xử lý Đức Chiêu đế thế nào?”
La Bằng Chính suy đi nghĩ lại: “Hoàng thượng, bây giờ vẫn chưa
rõ tình thế, vẫn đừng nên nhúng tay vào chuyện của Nam Tần. Nếu giúp sai người, cuối cùng người ngồi lên ngôi vị hoàng đế không phải là y, thì
khác nào Đại Tiêu ta tự vả miệng mình.”
“Nhưng chiếu thư kia trôi nổi trên sông, đã rất nhiều người
trông thấy, nhất định phía Nam Tần sẽ điều tra kỹ chuyện này, rồi Huy
vương cũng sẽ nhanh chóng đoán được Đức Chiêu đế đang ở Đại Tiêu.”
“Nhưng hoàng thượng vẫn chưa biết. Chuyện Tưởng tướng quân làm
thì cứ để Tưởng tướng quân đảm đương. Hắn ta cũng không ngốc, không nói
toạc chuyện này ra. Như thế hoàng thượng cũng có thể biết trễ một chút.
Đợi đến lúc nhìn rõ tình hình thế nào rồi hẵng quyết định tiếp. Tam điện hạ đã đến chỗ kia rồi, đến lúc đó Tưởng tướng quân sẽ bẩm báo với tam
điện hạ.” Không có hồi đáp, coi như nắm quyền chủ động. Chuyện làm tốt
thì hoàng thượng nói gì cũng tốt, còn nếu làm không xong, thì là do
Tưởng Tùng và tam hoàng tử sai. Những chuyện này đều không phải là
chuyện sau, La Bằng Chính cảm thấy rất tốt.
“Vậy còn chuyện Lương đại nhân bị Đông Lăng uy hiếp thì sao?”
“Hoàng thượng, chuyện này bày ra đấy, không phải giờ đã có manh mối rồi sao? Nếu Đông Lăng vốn không giết Đức Chiêu đế, thế thì cái cớ
Nam Tần liên hiệp với Đại Tiêu tiêu diệt Đông Lăng chính là nói dối,
suýt nữa Đại Tiêu đã bị lợi dụng rồi. Chuyện Lương đại nhân bị bắt cũng
thật là kỳ lạ.”
“Đó là do ngươi nhìn Lương đại nhân không thuận mắt, tự nhiên
nghĩ theo hướng xấu rồi. Nếu Đông Lăng kia bị oan, dĩ nhiên sẽ căm tức,
dưới kích động cũng có thể làm ra chuyện ngu ngốc.”
La Bằng Chính không đáp. Thật ra ông ta đã nghĩ rất lâu, cảm
thấy chuyện bị bắt cóc này thật đúng là quá thông minh. Với thân phận là người bị hại, dù có nói thế nào cũng sẽ dễ dàng khiến người ta tin.
Trong thành Trung Lan, Tiết Tự Nhiên gác hai chân nằm trên tháp mềm, ăn mứt hoa quả do An Nhược Hi đút cho hắn, vừa nãy mới uống một
chén thuốc đắng, cần có đồ ngọt làm nhuận họng.
Hắn nói: “Ta đánh cược, nhất định Tiền Thế Tân sẽ chạy tới Nam Tần.”
An Nhược Hi móc ra một viên bạc vụn đặt ở bên Tiểu.
Tiết Tự Nhiên xem thường nàng: “Sao, thấy ta nói không đúng?”
An Nhược Hi lắc đầu: “Tướng công nói đúng chứ, chẳng qua là
tướng công muốn đánh cược, có ai dám đánh cược với tướng công đâu, chỉ
có thiếp thôi.”
Ngoan như thế sao? Tiết Tự Nhiên rất vui vẻ, bò dậy đi tìm thêm mấy viên bạc vụn nữa đặt lên, tạm thời có thể quên đi chuyện đêm tân
hôn bị bệnh mà mất hết oai phong vô cùng nhục nhã.
“Vậy đánh cược thêm lần nữa. Ta cá Lương đại nhân chưa chết. Bị ép phải tung ra chiêu này, tiến có thể công lùi có thể thủ. Nếu là tình hình tốt thì ông ta sẽ xuất hiện, nói là chạy thoát khỏi miệng cọp,
hình tượng anh dũng, rất không tệ. Nếu tình thế không ổn, ông ta cũng có thể giả chết chạy trốn, mai danh ẩn tích.”
“Thế nào là tình hình tốt?” An Nhược Hi hỏi.
Tiết Tự Nhiên im lặng, có một số việc không cần để nương tử
ngốc nhà hắn phải biết. “Chán quá đi, cuộc sống này cũng không có gì hay ho để làm cả.” Hắn giả vờ bực bội quay lưng đi, “Thành Thông xa như
thế, cũng không cần phải quản chuyện của bọn họ.”
An Nhược Hi suy nghĩ, “Vậy chúng ta tìm những chuyện khó hiểu ở gần hơn để lý giải đi. Lý ma ma nói, không hiểu sao heo của cháu họ nhà bà ấy chết một cách khó hiểu, nói con heo kia có linh tính, mũi rất
linh, hệt như chó vậy…” An Nhược Hi đang nói thì bỗng ngậm miệng lại,
nàng phát hiện tướng công nhà nàng còn đang trợn mắt với nàng, “Cái này
không thú vị ạ? Không thú vị như án mật thám sao?”
Dĩ nhiên không rồi. Tiết Tự Nhiên tức giận. Hắn rất muốn nói
liệu An Nhược Thần có thông minh được như hắn, có thể nghĩ đến cách mà
hắn nghĩ không, sao mãi không thấy nàng phái người đi cầu sự trợ giúp,
hoặc là gửi tin tức gì đấy, dĩ nhiên chẳng qua hắn chỉ tò mò mà thôi,
không phải hy vọng An Nhược Thần cầu giúp đỡ thật… Nhưng hắn không dám
nói tên An Nhược Thần ra, hắn sợ An Nhược Hi lo lắng.
Tiết Tự Nhiên trợn mắt nhìn An Nhược Hi, thầm thở dài, thẫn thờ nói: “Rất thú vị. Nàng nói kỹ lại xem, con heo kia thế nào?”
***
An Nhược Thần đi một vòng trong phòng, luyện lại một lần tất cả những lời muốn nói, sau đó nàng quay người về phía gương, sửa sang lại
xiêm y, ra khỏi cửa tìm thái thú quận Mậu Thôi Hạo.
Thôi Hạo không từ chối gặp nàng, sau khi An Nhược Thần vào nhà
thì khách khí hành lễ, nói: “Đại nhân, nghe nói hôm qua Duẫn tướng quân
về thành rồi, liệu tiền tuyến có chuyện gì không?”
“Long tướng quân lệnh cho hắn điều tra vụ án Lương đại nhân bị
bắt cóc, cho phép hắn quay về. Chẳng qua hắn chỉ hỏi thăm tiến triển vụ
án trong thành, hôm nay về lại doanh rồi.” Thôi Hạo đáp, “Long tướng
quân không sao, phu nhân yên tâm.”
“À.” An Nhược Thần thất vọng ra mặt, “Chàng cũng không gửi thư cho ta, hẳn là bận lắm.”
Thôi Hạo không đáp, mấy lời buồn nôn sến súa lúc chia tay của
Long tướng quân và An Nhược Thần hắn đều nghe thấy, nghĩ chắc phu nhân
này yếu ớt quá, phải để tướng quân dỗ ngon dỗ ngọt, đang chiến tranh
không nhận được thư không phải rất bình thường sao, làm gì có ai lúc nào cũng để tâm đến một phụ nhân chứ.
An Nhược Thần lại thở dài, nói: “Đã để đại nhân chê cười rồi,
thật ra con người ta không có lòng tin gì, dù sao xuất thân cũng thấp
hèn, không xứng với tướng quân, tướng quân nói lời dễ nghe, nhưng ta lại cứ hoài nghi có phải chàng đang dỗ ta hay không.”
Thôi Hạo càng không đáp. Kỳ thật hắn rất muốn nói là cô cũng tự biết mình đấy chứ.
“Cũng không biết tướng quân có dẫn ta về kinh thật hay không
nữa đây. Người khác nói với ta là, nếu đưa ta về thì tướng quân sẽ rất
mất thể diện, cho nên bất kể bây giờ có nói thế nào, thì tới lúc đó cũng sẽ không dẫn ta đi.” An Nhược Thần hỏi Thôi Hạo: “Thôi đại nhân đã từng đến kinh thành chưa?”
“Chưa từng.” Thôi Hạo mất kiên nhẫn. Hắn không hề muốn xã giao
với An Nhược Thần, nhưng hắn phải làm như thế. An Nhược Thần, là con tin quan trọng.
“Hẳn đại nhân cũng lo lắng như ta lắm.”
“Lo lắng điều gì?”
“Lo lắng bị người ta lợi dụng xong, thì sẽ bị đá văng ra.”
Thôi Hạo ngẩn người, nhìn ánh mắt thản nhiên bình tĩnh của An
Nhược Thần, bỗng hiểu ra vì sao Bạch đại nhân lại dặn dò hắn phải cẩn
thận An Nhược Thần.
“Sao đại nhân lại chợt có vẻ cảnh giác vậy?” An Nhược Thần hỏi.
Thôi Hạo ghét bỏ kiểu giả vờ giả vịt của An Nhược Thần, lạnh lùng nói: “Phu nhân định làm kế ly gián đấy à?”
An Nhược Thần cười: “Kế ly gián gì chứ? Ta có thể ly gián được gì đại nhân đâu. Ta chỉ biết dùng kế phản gián thôi.”
Nhất thời Thôi Hạo cứng đờ, thản nhiên nói ra kế sách như vậy cũng là một chiêu sao?