<!---->An Nhược Thần cưỡi Chiến Cổ đưa tiễn một đường, tiễn Long Đại ra ngoài cổng thành.
Đội ngũ cuồn cuộn như nước, hơn ngàn tinh anh kỵ binh xếp hàng
nối đuôi, đó là đội ngũ Long Đại dẫn theo từ dốc Thạch Linh đến. Trừ đội ngũ này ra, còn lại tại doanh trại ở tiền tuyến hay trú binh trong
thành, tất cả đều là trú binh ở quận Mậu và binh đội do Lương Đức Hạo
mang đến.
Thái thú quận Mậu tạm thời Thôi Hạo cùng những quan viên của
các quận huyện khác cùng đi tiễn biệt, bày rượu ngon đồ ngon đúng nghi
lễ tại đình trúc ở cổng thành, cầu chúc Long Đại thủ thắng nơi chiến
trường, khải hoàn quay về.
Trên mặt Long Đại không hề có biểu cảm, hoàn toàn không có vẻ
hăng hái của võ tướng trước lúc ra chiến trường, cũng không có tư thái
khích lệ lòng người. Dọc đường đi phần lớn chỉ nói chuyện với An Nhược
Thần, đều là những câu dặn dò và từ giả, như có ý sinh tử biệt ly.
Thôi Hạo đứng bên nhìn, trong lòng cũng hiểu được phần nào. Hắn biết Long Đại không dễ chịu, trong tay võ tướng không có binh do đích
thân mình huấn luyện, dĩ nhiên là không ngỡ. Nhưng trước khi Lương Đức
Hạo mất tích đã hạ lệnh, tình thế ba nước phức tạp, nước nhỏ như Đông
Lăng mà khiêu khích thì ắt có quỷ kế, nếu đã khai chiến thì phải do Long Đại nắm giữ ấn soái. Binh tướng ở quận Bình Nam và quận Mậu đều do Long Đại điều khiển.
Hôm nay đột nhiên khai chiến, binh tướng của Long Đại không thể nào chạy ngay từ Bình Nam đến đây được. Long Đại liền hạ binh phù điều
lệnh, nhưng binh mã ở dốc Thạch Linh và sông Tứ Hạ đều đang nghiêm phòng Nam Tần, không hợp điều động rối loạn. Lỗ Thăng ở đó trông coi, Long
Đại bị áp chế mọi mặt, dĩ nhiên trong lòng tức giận.
Thôi Hạo biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn phải giả vờ
không biết, phối hợp lên giọng, sắp xếp mọi chuyện. Hôm nay hắn đứng
cạnh Long Đại, lắng tai nghr Long Đại và An Nhược Thần nói chuyện.
Thực tế, Long Đại và An Nhược Thần cũng không nói chuyện gì
nghiêm túc, chỉ là chuyện nữ nhi tìn trường, bịn rịn quyến luyến. Gì mà
đêm phải ngủ sớm ăn phải no bụng, mỗi người bảo trọng, vân vân. Lúc ở
đình xếp hàng làm quân lễ, các quan viên đều bàn bạc tình thế ở tiền
tuyến, chỉ có Long Đại kéo An Nhược Thần đứng dưới mặt trời nhìn bóng
dáng.
“Ngày trước ta cứ luôn bận tâm đến nàng, đã cảm thấy không nên
rồi. Thế nên mới rời khỏi lầu Tử Vân trốn ở doanh trại tìm việc bận rộn. Nhưng càng bận thì lòng càng nghĩ đến nàng, liền biết chuyện không ổn.
Trước giờ không biết thích một người có tư vị gì, sau đó thấy chiếc bóng của mình dưới ánh đèn hắt lên trướng, bỗng nhiên ngộ ra.” Long Đại nói
thế, An Nhược Thần nắm tay hắn im lặng lắng nghe.
Thôi Hạo nghe mà khóe miệng giật giật, nhưng vẫn không tránh đi, vờ như chẳng nghe gì.
Long Đại tiếp tục nói: “Trên vách trướng chỉ có mỗi cái bóng
của ta, ta thấy vô cùng cô đơn. Sau lại ta lập tức chạy về lầu Tử Vân,
lúc trông thấy nàng, lòng lại vui vẻ, không còn ủ rũ nữa.”
An Nhược Thần nói tiếp: “Em có thấy tướng quân ủ rũ bao giờ
đâu. Hồi ấy chỉ cảm thấy tướng quân cứ thích khiển trách người khác.”
Long Đại bật cười ha hả. Cười xong rồi lại nói: “Hồi đó chuyện
ta thích nhất, chính là đi dạo cùng nàng ở trong lầu Tử Vân. Nàng líu
ríu bên tai ta hoài, còn bóng của hai ta quấn quít trên đất, trông thật
dịu dàng.”
“Khi ấy chỉ cảm thấy tướng quân quá nghiêm túc, cứ cúi đầu
không nói không rằng. Có lúc đi đã lâu nhưng cũng không lên tiếng, em
còn căng thẳng, không biết tướng quân đang nghĩ gì.”
Long Đại cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất, An Nhược Thần gần kề
ngay bên cạnh hắn, hai chiếc bóng như sáp lại thành một, “Ta nghĩ nếu cứ có thể có đôi có cặp mãi mãi, thì tốt biết bao.”
Thôi Hạo cúi đầu sờ mũi, cố dằn lại vẻ mất tự nhiên. Đại tướng
quân oai phong nghiêm túc nói lời đường mật, thật đúng là nổi cả da gà.
Hắn giả vờ nói chuyện với quan lại bên cạnh, lại tiếp tục để ý xem An
Nhược Thần và Long Đại nói gì.
Theo Thôi Hạo thấy, An Nhược Thần cũng thật là bình tĩnh, Long
Đại nói mấy lời buồn nôn như thế mà nàng ta chẳng hề đổi sắc, lại còn có thể tiếp lời.
“Nếu tướng quân nói thế, vậy em cũng không khách khí nữa. Tướng quân biết đấy, yêu cầu của em luôn không nhiều, hôm nay chỉ muốn xin
tướng quân rằng, sau này bất kể có ra sao, tướng quân đừng bỏ lại em một mình, tướng quân về nhà thì dẫn em theo với, tướng quân đi đánh giặc
thì cứ đưa em đi cùng. Nhất định em sẽ không níu chân tướng quân, làm
hỏng chính sự của tướng quân. Như thế lúc tướng quân có ủ rũ muốn nhìn
thấy bóng, thì em luôn ở bên.”
Long Đại không nói gì, ngừng một lúc lâu rồi mới nói: “Nếu lần này ta có thể bình an quay về, sẽ chiều theo ý nguyện của nàng.”
Thôi Hạo xoa lông mày, bất động thanh sắc.
Trở về thành, Thôi Hạo phái người để ý cẩn thận, thuộc hạ quay
về bẩm báo, nói phu nhân tướng quân vẫn sinh hoạt như bình thường, không thấy dọn dẹp hành trang, dường như không có ý định rời khỏi thành
Thông. Nhưng Thôi Hạo vẫn không yên tâm, vì câu nói kia của Long Đại ——
nếu ta bình an quay về.
Chỉ là một Đông Lăng nhỏ bé, dù không phải binh tướng của mình, nhưng Long Đại đã kinh qua sa trường, kinh nghiệm lão luyện, kiến thức
mênh mông, cộng thêm còn có đại tướng Duẫn Minh, thậm chí hắn có thể
không cần phải tự mình xuất chiến, thế mà lại còn lo lắng không thể bình an quay về, là cố ý dọa nhau khi nói lời ngon ngọt, hay là hắn đã phát
giác được gì rồi. Thôi Hạo suy đi ngẫm lại, vẫn quyết định khoan làm gì
cả, đợi rõ ràng tình hình rồi báo tiếp.
Ngày hôm sau, An Nhược Thần vẫn như cũ. Thậm chí nàng còn ra
ngoài đi dạo mua đồ. Nhưng trong ngày này cũng có chuyện không tầm
thường, trong thàn có lời đồn. Lời đồn nói, tuần tra sứ Lương đại nhân
Lương Đức Hạo đã bị sứ thần Đông Lăng bắt cóc sát hại.
Lập luận này có lý có cớ, đầu tiên, nếu không phải đã biết rõ
Lương đại nhân bị sát hại, thì sao dốc Thạch Linh dám giết ba ngàn người Đông Lăng để trả thù. Thứ hai, đoàn sứ thần Đông Lăng bắt một người
sống sờ sờ ra đấy, làm sao có thể chạy ra khỏi thành Thông? Làm sao bảo
đảm được Lương đại nhân sẽ không dẫn binh chinh phạt sau khi thoát khỏi, chỉ có giết chết mới là phương pháp ổn thỏa nhất. Giết rồi, lại còn nói người đang ở trong tay mình, muốn lợi dụng uy hiếp. Còn nữa, nếu Lương
đại nhân còn sống, mà đoàn sứ thần lại về Đông Lăng, vậy nếu đẩy Lương
đại nhân ra trận tiền, thì binh tướng Đại Tiêu nào ai dám chiến? Nhưng
lại khai chiến rồi, đánh nhau rồi. Có thể thấy rõ Đông Lăng không làm
như vậy, vì dĩ nhiên trong tay không có người. Mà vì sao không có? Vì đã chết rồi.
Thôi Hạo nghe thuộc hạ báo tin tới thì hoảng hốt, ngẫm nghĩ một lúc rồi vội hỏi: “Là ai tung tin, có phải phu nhân của Long tướng quân ở bên ngoài nói không?”
Thuộc hạ vội thưa không phải. Hẳn những lời này đã bắt đầu
truyền đi từ vài ngày trước rồi, chẳng qua mọi người không thảo luận rầm rộ, nhưng hôm qua tiền tuyến có khái báo động, trống trận vang. Long
tướng quân lãnh binh ra khỏi thành xuyên qua phố phường, dân chúng đều
thấy cả, tự nhiên kinh hoảng. Vậy là những lời đồn mới bùng nổ lên giữa
phố phường, từ đầu đường đến cuối hẻm bàn luận rất sôi nổi. Mọi người
còn nói, mãi không thể phá được án, không tìm được Lương đại nhân, cũng
là vì như vậy.
Thuộc hạ kia còn nói, hôm nay theo dõi phu nhân Long tướng
quân, nàng ta trò chuyện với người ngoài trong cửa hàng y phục thì mới
biết được chuyện này. Nàng ta còn hỏi nhiều thêm đôi câu, cuối cùng
những phụ nhân kia trò chuyện rất lâu.
Chân mày Thôi Hạo nhíu chặt, biết chuyện không ổn rồi. Thoạt
nhìn thì chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại có một hậu quả, mà điều
này sẽ để cho tất cả mọi người đều cảm thấy, nếu Lương đại nhân chưa
chết, thì quá khả nghi.
Cuối cùng Thôi Hạo không yên tâm, hắn viết một phong thư, đi đến tửu lâu Mỹ Thiện.
Trên cõi đời này có rất nhiều chuyện lạ, nhưng nếu muốn chết đi sống lại được thuận lợi, thì cũng chẳng hề dễ dàng.
Đức Chiêu đế ngồi trước mặt Tưởng Tùng, nghe hắn nói về kế hoạch sắp đặt.
“Thứ nhất, phải mau chóng tiết lộ tin bệ hạ còn sống, ngăn lại
cớ khai chiến. Nhưng không thể để người khác biết được là tướng quân cứu ngài…”
Tưởng Tùng còn chưa dứt lời thì Tào Nhất Hàm đã nhanh nhảu hỏi: “Vì sao?”
Tưởng Tùng đáp: “Tình hình trước mắt khá phức tạp, đừng cuốn
tướng quân vào, đỡ bị vu oan tội danh, không giải thích được. Đến lúc đó cũng sẽ chẳng ai có lợi cả.”
Tào Nhất Hàm lại hỏi: “Sẽ bị vu tội gì?”
“Nhiều lắm.” Tưởng Tùng cố dằn cơn giận, những chuyện kể ra dài dòng ấy, hắn không hề có kiên nhẫn phân tích tỉ mỉ từng chỗ một với hắn ta.
Tào Nhất Hàm còn muốn hỏi thêm, nhưng chỉ thấy hoàng thượng
liếc hắn một cái, bèn cúi đầu ngậm miệng. Đúng là gọi công tử hoài đến
mức thuận miệng quá, quên mất cả quy củ rồi.
Tưởng Tùng nói tiếp: “Bệ hạ có biết Bình Nam Đại Tiêu của mạt tướng có tập tục thả phúc đăng không?”
“Biết.”
“Bệ hạ hãy đặt tin mình thoát khỏi mưu hại của nghịch thần, vẫn bình an sống sót vào phúc đăng, tin tức trôi nổi trên vùng ven sông,
không chỉ người Nam Tần có thể nhặt được, mà binh sĩ Đại Tiêu của mạt
tướng cũng có thể. Thế là sau đó gặp phải bệ hạ đang chạy nạn nên cứu bệ hạ, tạm thời đưa về thành Trung Lan.”
“Được.” Chuyện này cũng giống như Long Đại nói lúc trước, Đức Chiêu đế đã sớm chuẩn bị tâm lý.
“Bệ hạ đến Trung Lan rồi, mạt tướng phải lập tức báo tin lên
triều đình, để hoàng thượng định đoạt với bệ hạ thế nào. Bệ hạ cũng có
thể mượn cơ hội này, trần tình thỉnh cầu hoàng thượng che chở trợ giúp.”
Hợp tình hợp lý. Đức Chiêu đế gật đầu: “được.” Trên thực tế, từ sau khi y đến thôn Hưởng Trúc thì đã vắt óc nghĩ xem nên viết thư trần
tình thế nào. Không chỉ gửi cho hoàng đế Đại Tiêu, mà còn phải gửi đến
các nước khác, để người trong thiên ạ đều biết quỷ kế của Huy vương, để
cả thiên hạ cùng chinh phạt.
“Còn nữa. Một khi tin bệ hạ còn sống truyền đi, chưa chắc chúng ta đã có thể dự liệu được sẽ xảy ra chuyện gì. Lính của mạt tướng sẽ
đảm bảo bệ hạ được an toàn, nhưng Huy vương có phản ứng thế nào, hoàng
thượng của mạt tướng có phản ứng ra sao, tình hình nơi tiền tuyến sẽ thế nào, đám mật thám gian tế có hành động gì, chúng ta không thể dự đoán
trước tất cả được. Còn nữa, chuyện bệ hạ và Huy vương tranh giành quyền
vị, cũng không phải chuyện bọn ta có thể nhúng tay.”
“Điều này trẫm biết.” Phần khó khăn nhất chính là phần sau
cùng. Nay Huy vương đã ngồi vững trong triều, còn mình lại gặp rủi ro ở
trong nước. Trong tay không có bạc, không có binh tướng, cũng không biết trong nước đã có bao nhiêu người quy thuận Huy vương, bao nhiêu binh
tướng dù biết tội của ông ta nhưng vẫn nguyện bị sai khiến. Phải đoạt
ngôi vị hoàng đế về lại như thế nào đây?!
Đức Chiêu đế khẽ căn răng, nói: “Trước hết cứ để người trong thiên hạ biết, trẫm còn sống!”
Tưởng Tùng nói: “Mạt tướng còn sốt ruột hơn bệ hạ đây, nhưng sợ là chúng ta phải đợi đã.”
“Đợi cái gì?”
“Ở chỗ dốc Thạch Linh, có một vị quan cấp bậc lớn hơn bọn ta,
cầm trong tay tuần tra sứ lệnh, có thể danh ngôn chính thuận sai khiến
người của bọn ta. Phải giải quyết ông ta trước. Nếu không không thể bảo
đảm được an nguy của bệ hạ. Nếu bệ hạ gặp phải cảnh ngộ như Mã tướng
quân của Đông Lăng, thì sợ rằng chúng ta có đánh trận cũng đánh không
xong.”
“Các ngươi định giải quyết hắn thế nào?”
“Dĩ nhiên là nắm được tội chứng xử lý danh ngôn chính thuận rồi. Một bước sai mọi việc sẽ rất phiền hà. Cho nên phải đợi.”
Tại dốc Thạch Linh.
Lỗ Thăng rất bất an. Công tử không biết thân phận đã chạy trốn
kia luôn khiến ông ta cảm thấy sẽ là một mầm họa. Ông ta nghĩ mấy ngày,
cuối cùng vẫn quyết định viết thư bẩm báo chuyện này đến thành Thông.
Dùng mật hiệu viết thư xong, dán sáp bỏ vào ống trúc, giao cho
dịch binh của hắn. Dịch binh Lưu Quảng này chuyên đưa thư hàm bí mật,
nên rất rõ nên làm chuyện gì.
Lưu Quảng lên đường, nhưng vừa ra khỏi cổng doanh không bao lâu thì bị chặn lại.
Vệ binh ngăn cản lục soát người hắn, cướp lấy thư của hắn, còn
định áp giải hắn xuống. Lưu Quảng biến sắc: “Đây là công hàm khẩn cấp
của Lỗ đại nhân, phải tức tốc báo đến thành Thông, các ngươi lại dám
cướp thư, muốn tạo phản hả!”
Các vệ binh không nói hai lời, bịt miệng Lưu Quảng lại, trói
gô, tránh tai mắt của Lỗ Thăng, giải lưu Quảng đến trướng của Sở Thanh.
Sở Thanh nhận được thư thì mở ra nhìn. Hỏi Lưu Quảng: “Muốn gửi cho ai?”
Lưu Quảng không dám không đáp: “Thôi thái thú ở quận Mậu.”
Sở Thanh gật đầu, lại hỏi thêm mấy câu nữa rồi phái vệ binh đi
xuống truyền lệnh, sau đó cho người áp giải Lưu Quảng xuống. Các binh
tướng trong doanh nhận lệnh, tinh thần phấn chấn, nhanh chóng phân chia
đến các nơi, bắt hết đội ngũ của Lỗ Thăng ở trong doanh.
Sở Thanh cầm lá thư này, đi tìm Lỗ Thăng.
Lỗ Thăng thấy Sở Thanh đến thì cảnh giác, rồi lại nhìn bức thư
trong tay hắn, sắc mặt trầm xuống, “Sở tướng quân thật to gan!” Buồn
cười, hắn ta sẽ không cho rằng chỉ một phong thư là có thể nắm được yếu
điểm của ông ta đấy chứ?