<!---->Lúc Long Đại quay về thì trời đã tối khuya. Hắn đến trước
quân trướng nghe sĩ tướng báo chuyện, rồi lúc này mới về trướng ngủ của
mình. Hắn cầm trong tay một khóm hoa đặt trong bát lớn. Đây là hắn thấy ở ven đường khi đi về. Hoa nở thật đúng lúc, màu sắc rực rỡ, chỉ một đóa
nhỏ nhưng lại lớn lên thành một khóm, chập chờn trong gió, cánh hoa xòe
ra, đi lại gần còn có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Long Đại không biết loài hoa này tên gì, nhưng lại khiến hắn
nhớ đến An Nhược Thần —— nếu không để ý thì rất dễ bỏ qua. Nhưng tới khi lại gần thật sự, thì sẽ phát hiện được điểm tốt đẹp.
Long Đại nhổ khóm hoa kia lên, vừa xoay người lại thì thấy vẻ
mặt kỳ quái của binh tướng đi theo, vậy là dứt khoát ra lệnh mỗi người
nhổ một bó, đưa về doanh.
“Tướng quân, mấy thứ này dùng làm gì?” Một vệ binh hỏi.
“Về nhân giống ở ngoài doanh môn.”
“Làm thật ạ?” Một người khác lại hỏi.
“Chút chuyện nhỏ nhặt này mà còn phải hỏi hả?” Long Đại nghiêm mặt nói.
Không cần phải hỏi sao? Nhưng thật sự không hiểu mà. Chúng binh tướng không hỏi nữa, lại còn lo không đủ dùng, suýt nữa đã nhổ hết hoa
trên sườn núi về rồi. Cả đám người mỗi người ôm một khóm hoa lớn, giục
ngựa tung vó quay về, vô cùng lóa mắt. Sau khi về doanh thì mọi người
tập trung hoa lại thành đống, thống nhất giâm cành nhân giống. Long Đại
ôm khóm hoa của mình bình tĩnh chạy đi. Không có bình hoa lọ hoa, bèn
tìm cái bát lớn để đặt. Xử lý quân vụ xong, lại hỏi động tĩnh hôm nay
của An Nhược Thần, sau đó cầm bát hoa quay về trướng.
Lúc đến trước trướng thì có phần ngượng ngùng, hắn nghĩ đủ lý do trong đầu, rồi lúc này mới vén rèm lên.
Đi vào nhìn quanh, lo lắng vô ích rồi. An Nhược Thần đã gục xuống bàn ngủ.
Long Đại bước đi rất khẽ, đặt nhẹ bát hoa lên bàn. Lại nhìn An
Nhược Thần, nàng vẫn chưa tỉnh. Gối lên khuỷu tay nằm nghiêng mặt, hàng
mi dài in hai hàng bóng mờ cong cong lên mặt, chiếc mũi xinh xắn cùng bờ môi non mềm, có phần tú lệ yểu điệu.
Long Đại biết nàng nhăn mũi làm mặt quỷ có dáng vẻ thế nào,
biết nàng cong khóe môi cười có dáng vẻ thế nào, dáng dấp yếu đuối mảnh
mai có dáng vẻ thế nào, nhưng hắn biết kỳ thực nàng không hề yếu đuối.
Long Đại không kìm được cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng. Hắn còn
biết ôm nàng là cảm giác gì, biết đôi môi nàng rất mềm, biết dáng vẻ lúc nàng cắn môi rất đáng yêu, còn biết khi nàng xấu hổ nhắm hai mắt thì
hàng mi sẽ run rẩy. Đúng rồi, hắn còn biết tướng ngủ của nàng rất xấu,
nửa đêm hay đạp người, hắn lên án nàng bạo hành, nàng lại không tin,
cuối cùng miễn cưỡng nghĩ ra một lý do, nói có lẽ mình không quen ngủ
chung với người ngoài.
Đây có thể là chuyện không quen được sao? Long Đại lại hôn lên
trán nàng. Hắn cũng chỉ mới tập chung chăn gối với người ta, thế nhưng
đâu có đạp nàng. Được rồi, may mà hắn không có tật xấu đẩy người đạp
người trong mơ, nếu không đá đau nàng thì chẳng ai bồi thường được hắn
một cô nương đáng yêu như thế này cả.
Càng nhìn càng yêu thích, lại còn chưa tỉnh. Long Đại nhìn
gương mặt say giấc của An Nhược Thần, bỗng giật mình, ngắt hai bông hóa
xuống, nhẹ nhàng cài lên tóc nàng. Thật đẹp. Lại hái mấy bông nữa cài
lên. Phản chiếu như thế càng tôn lên gương mặt thanh tú. Đáng tiếc nửa
bên đầu kia bị đè mất rồi, Long Đại vừa nghĩ ngợi vừa tiếp tục cài hoa
lên đầu An Nhược Thần, vô tình cài hơn nhiều, đang định gỡ mấy bông
xuống điều chỉnh lại, thì đột nhiên An Nhược Thần cử động.
Long Đại vội vã chắp tay sau lưng đầy nghiêm túc, khẽ ho mấy
tiếng, An Nhược Thần mở mắt ra, thấy rõ người trước mắt thì ngạc nhiên
vui mừng kêu lên: “Tướng quân, chàng về rồi.”
“Ừ.” Long Đại nghiêm túc, “Nghe nói nàng ăn tối rất ít.”
An Nhược Thần dụi mắt, vừa thức giấc nên giọng rất êm: “Em đang đợi tướng quân mà, ngộ nhỡ tướng quân về mà chưa dùng cơm, em sẽ ăn
cùng tướng quân.”
Long Đại bật cười bóp lấy mặt nàng, mặt của nương tử nhà mình
dễ bóp quá. “Ta ăn cơm rồi. Nàng đói không? Ta để bọn họ chuẩn bị ít
thứ.”
An Nhược Thần vội lắc đầu, còn đang trong quân doanh, không thể để quân gia trễ nãi chính sự được. “Tướng quân, em có chuyện muốn
thương lượng với chàng.” An Nhược Thần kéo Long Đại ngồi xuống.
“Ừ.” Long Đại ngồi xuống, hắn biết hôm nay An Nhược Thần đi gặp Lư Chính, hắn còn nghĩ phải uyển chuyển phê bình nàng thế nào, nhưng
giờ nàng tự nói ra rồi, rất đúng lúc.
Quả nhiên An Nhược Thần nói chuyện đi gặp Lư Chính. Nàng kể lại hết chuyện mình nói với Lư Chính, rồi những chuyện Lư Chính giao phó
nàng. Cuối cùng bảo: “Tướng quân, chàng nói đã phái Tưởng tướng quân về
thành Trung Lan chủ quản, vậy có phải nguy hiểm đã qua, em có thể về rồi không? Ở đó còn rất nhiều chuyện phải làm, em muốn về.”
“Phải làm chuyện gì cơ?”
“Lo liệu hậu sự cho Điền đại ca, sửa tội cho Lý trưởng sử, hành tung an nguy của Lục đại nương, còn cả đón tứ muội về nữa, hơn nữa độc
của nhị muội em, dù sao cũng phải tìm thuốc giải. Nếu thật sự có thuốc
đó, mà Lư Chính không đem theo bên người thì nhất định là đang ở trong
thành Trung Lan rồi. Còn cả Lục Ba mà Lư Chính nói đến đó, cũng phải
điều tra xem sao.”
“Vì sao cứ phải là nàng đu thăm dò?” Long Đại hỏi lại.
An Nhược Thần há miệng, không đáp được.
Long Đại lại nói: “Nếu là lúc trước khi ta vừa cứu nàng, hỏi
nàng câu hỏi này, có lẽ nàng sẽ đưa ra được lý do, nhưng vì sao giờ nàng không đáp được?”
An Nhược Thần ngậm miệng, vì trước không giống nay, không phải là nàng không thể.
“Khi ấy nàng là người duy nhất từ giáp mặt Từ bà mối, là nhân
chứng, cũng là mục tiêu, nên để nàng làm chuyện sẽ lợi hơn người khác
nhiều. Nhưng giờ đây thân phận của nàng đã khác, không đến lượt nàng
phải tra khảo Lục Ba.” Long Đại kiên nhẫn nói: “Không phải ta đã nói với nàng là ta cũng có sắp xếp sao.”
“Vâng.” An Nhược Thần đáp, nhưng trong lòng vẫn chẳng yên nổi.
Long Đại nói: “Trước đây khi ta còn trẻ, là tướng tiên phong,
người mở đường chính là ta. Ta dẫn theo người, đứng đối lập với quân
địch, rồi lao vào quyết mở đường máu, để đại quân phía sau có thể vào
thành. Sau đó khi ta làm chủ tươnướng quân chỉ huy, lập tức điều lệnh
quân tiên phong quân hậu vệ, sắp xếp trận hình chiến lược. Rồi sau này
nữa, ta là đại tướng quân, càng ít xông pha đánh trận, có lẽ là giống
như bây giờ đây, chỉ ngồi trong trướng bàn chuyện. Hoặc có lẽ là bàn bạc quân tình với các tướng quân khác, lại có lẽ là đàm phán giao thủ với
tướng lĩnh quân địch. Trận vẫn phải đánh, nhưng khi cần ta tự mình động
thủ, thì nhất định là trận chiến vô cùng vô cùng ác liệt quan trọng.”
Long Đại nhìn vào mắt An Nhược Thần, nói: “Nàng có hiểu ý ta không?”
An Nhược Thần giật mình.
“Thân phận khác nhau, việc làm cũng không giống nhau. Nhìn thì
như càng lúc càng rãnh, nhưng thật ra lại là càng lúc càng khó. Vì quyết định nàng đưa ra sẽ phải nhiều hơn, mà độ ảnh hưởng của nó cũng lớn
hơn.”
Long Đại hỏi An Nhược Thần: “Bây giờ nàng là phu nhân tướng quân, nàng có biết phu nhân tướng quân cần phải làm gì không?”
An Nhược Thần không biết, nàng nhướn mày nhìn Long Đại, nghĩ
rằng nếu tướng quân bảo câu trả lời là “chăm sóc tướng quân” thì nàng
không thể phản bác được, nhưng trong lòng sẽ không thoải mái. Long Đại
nói: “Phu nhân tướng quân phải cùng đồng cam cộng khổ với tướng quân,
còn phải cùng giải quyết vấn đề giúp tướng quân.”
Hai mắt An Nhược Thần sáng lên, nhìn Long Đại đầy sùng bái.
Tướng quân chàng lời ngon tiếng ngọt như thế, khó trách uy danh lan xa,
đúng là có thể viết thêm được một cuốn “Long tướng quân tân tân truyện”.
“Lúc này nàng phải nên hỏi cùng giải quyết vấn đề gì với tướng quân mới phải.” Long Đại nhẹ nhàng nhắc nhở.
An Nhược Thần vội nghe lời hỏi: “Tướng quân, chúng ta phải cùng giải quyết vấn đề gì?” Nàng cảm thấy mình không biết, không phải là bắt Lục Ba, thẩm vấn Lư Chính, tìm ra giải dược của nhị muội, bắt sư thái,
để tứ muội về nhà, bắt Tiền Bùi, tìm bằng chứng rửa sạch oan khuất của
thái thú, vạch trần bộ mặt thật của Tiền Thế Tân và Huy vương, lấy lại
công bằng cho những người đã phải chết oan, chấm dứt chiến tranh, khôi
phục hòa bình hai nước. Nhìn đi, nàng thật sự biết hết, nhưng nàng là vợ hiền, chờ tướng quân nói lại những chuyện này với nàng một lần là được.
Long Đại nhìn vẻ mặt của An Nhược Thần thì cũng biết trong đầu
nàng có rất nhiều chủ ý, thế là hắn lại hỏi: “Vừa nãy ta mới nói, đại
tướng quân sẽ làm gì?”
“Đánh trận ác liệt, với cả ngồi trong trướng tán gẫu.” An Nhược Thần nhanh chóng đáp.
Long Đại chọc vào trán nàng: “Tán gẫu cái gì hả. Là quyết sách ngàn dặm.”
“Được rồi, đại tướng quân quyết sách ngàn dặm.” An Nhược Thần nịnh nọt khá thành thạo.
“Nên phu nhân tướng quân ắt cũng không phải chân chạy việc vặt.” Long Đại nói.
An Nhược Thần giật giật cơ mặt. Ý muốn nói là trước giờ nàng là kẻ chạy việc vặt sao? Được rồi, không có gì không phục cả, đúng là lúc
trước nàng chính là chân chạy việc vặt, quản sự mà, hơn nữa bây giờ nàng còn muốn chạy tiếp. An Nhược Thần đã hiểu rõ ý của tướng quân, nhưng
nàng không có bản lĩnh đưa ra quyết sách ngàn dặm, nàng cảm thấy mình
thích hợp với chân chạy việc vặt hơn cơ.
“Còn nữa, chuyện ta dặn nàng, mặc dù không phải toàn bộ là như
thế, nhưng vài chuyện vô cùng quan trọng, ta dặn dò như vậy là đều có
nguyên nhân quan trọng cả. Ví dụ như ta bảo nàng không nên đi gặp Lư
Chính, cũng đã giải thích qua lý do rồi, nàng cũng đã đồng ý. Nhưng hôm
nay nàng lại làm trái ý ta, tự mình đi gặp hắn.”
An Nhược Thần cãi: “Đó là vì hôm nay tướng quân không có ở đây, trong lòng em luôn nhớ đến tung tích của Điền đại ca, huynh ấy sống hay chết, thi thể ở đâu, dù sao cũng phải có người biết. Đêm qua tướng quân còn nói không thẩm tra được gì từ Lư Chính, em chỉ là muốn thử thăm dò
thôi…”
“Nàng phá hỏng uy tín của ta.”
An Nhược Thần ngẩn người, không nói nên lời. Nàng tính nói dù
gì nàng cũng hỏi ra được vài manh mối, nhưng lại không dám chống đối
Long Đại.
“Lư Chính tòng quân, phải nghe quân lệnh, phải dùng quân uy.
Hắn ta tuy là gian tế, nhưng sự ảnh hưởng của huấn luyện vẫn còn đó. Ta
sai người trói hắn ở giáo trường, thi hình tra hỏi, cũng là vì để chúng
binh sĩ nhìn thấy, kẻ phản bội sẽ phải có kết quả như thế. Lư Chính chịu nhục ngay trước mặt huynh đệ ngày xưa, so với dụng hình càng khiến hắn
đau đớn hơn. Hắn chống đỡ qua mấy ngày nay, là một hán tử, hắn không
định tự chấm dứt đời mình như những mật thám khác, nhưng hắn có tính
toán của mình, mà những tính toán này, phải nhượng bộ khai ra đầu mối
với ta mới được. Bao gồm cả việc hắn cần ép buộc nàng, muốn trả giá với
nàng, cũng phải thông qua ta. Đây chính là đàm phán, là tiền cược.”
An Nhược Thần cắn môi, nàng tự chủ trương đã làm Lư Chính chiếm được tiên cơ, làm tướng quân mất tiền cược.
“Nên hôm nay Lư Chính đã được thứ mong muốn, nhất định hắn rất
thỏa mãn hài lòng. Hắn có thể tiết lộ Lục Ba với nàng, thì tự nhiên cũng có thể tiết lộ với ta, có thể cho biết manh mối gì, không thể nói ra
tình báo nào, nàng tưởng hắn không tính toán được à?”
“Em sai rồi.” An Nhược Thần rất khó chịu, niềm vui khi hỏi được manh mối đã hoàn toàn tan biến. Lư Chính để nàng chuyển lời đến tướng
quân rằng sau này chỉ tiết lộ tin tức với nàng, nghĩ ắt cũng là ý định
này, Phá vỡ quyền uy của tướng quân, để tướng quân không thể ra tay với
hắn. Mà điều này là do nàng không hiểu chuyện gây nên.
Long Đại nhìn vẻ mặt của nàng, thở dài nói: “Là do trước kia ta chưa dạy dỗ nàng, nàng không biết, nay biết là được rồi. Cũng không
phải là sai lầm lớn gì, không phải nàng cũng hỏi ra được vài chuyện đấy
sao, ít nhất chúng ta đã biết được Lư Chính không phải người Đại Tiêu,
hắn phải thông qua việc cưới vợ nhập tịch mới trà trộn vào trong quân
được, vậy có lẽ hắn chính là người Nam Tần. Còn cả Lục Ba này nữa, ta sẽ để Tưởng Tùng và Cổ Văn Đạt chia nhau đi thám thính.”
Long Đại dừng lại, thấy An Nhược Thần vẫn còn buồn thì dỗ nàng: “Được rồi, không phải cũng đã nói rõ rồi à? Nói không chừng qua hai
ngày nữa là sẽ bắt được Lục Ba về, còn cả Tiền Bùi nữa. Chúng ta có thể
thẩm tra được nhiều manh mối lớn.”
“Tướng quân.” An Nhược Thần nói: “Lát nữa chàng đi nói với Lư
Chính, chàng chỉ mới thi hành một kết nhỏ mà hắn đã nói ra tất cả rồi,
mọi chuyện đúng như chàng đoán.”
Long Đại bật cười, ý nàng là giả vờ hắn lệnh cho An Nhược Thần
đi đến đó sao? “Khiến hắn ta tức chết thì sao, ta còn phải giữ lại người sống đấy.”
An Nhược Thần nín khóc mỉm cười: “Tướng quân đừng chọc cười em nữa.”
Nàng vừa cười, Long Đại cũng vui lây, xoa lấy mặt nàng, hắn vẫn thích dáng vẻ nàng vui vẻ hơn.
“Tướng quân đừng có không đứng đắn như vậy chứ, có lúc em không tài nào đoán được tướng quân đang nói thật hay nói giỡn nữa.”
Long Đại nghiêm mặt: “Lại gây gổ rồi đấy. Bổn tướng quân luôn nghiêm túc, nói chuyện cũng luôn minh mẫn rõ ràng.”
“Em không hiểu quy củ trong quân, tướng quân dạy em nhiều nữa
đi. Tướng quân bận thì có thể để vệ binh cản em, chuyện gì không thể làm thì dặn bọn họ không cho phép em làm là được.”
“Như vậy sao được, ta không dặn bọn họ những việc đó, là vì
nàng cũng cần uy tín. Nàng là vợ ta, chẳng lẽ còn phải bị bọn họ chỉ tới quát đi cái này không được cái kia không được sao?”
“Nhưng em không hiểu chuyện, đã làm mất thể diện của tướng quân rồi.”
“Sao có thể chứ.” Long Đại kéo An Nhược Thần vào lòng, “Trên
dưới toàn quân không ai không biết, phu nhân của bổn tướng quân xinh đẹp lanh lợi, trí dũng song toàn, rất được bổn tướng quân yêu quý.”
An Nhược Thần mím chặt môi nhịn cười, cảm thấy Long đại tướng
quân dùng giọng điệu quyền uy như thế để nói lời tỏ tình sến súa thì
thật —— thật khiến người ta vui mừng.
“Tướng quân.” An Nhược Thần đã thấy bát hoa trên bàn, “Tại sao
lại có hoa trên bàn?” Xấu xí quá đi, ai lại dùng bát to cắm hoa bao giờ, hơn nữa lại có rất nhiều cành trụi không có hoa.
Long Đại nhìn ánh mắt biểu cảm của nàng, hắn giọng nói: “Hôm
nay trên đường về chúng binh sĩ có giỡn nhau, đào rất nhiều hoa nói muốn trồng trước doanh, ta cũng thuận tay rút mấy khóm ở trước doanh về cho
nàng ngắm.”
An Nhược Thần bật cười, mọi người còn thích trồng hoa nữa à. “Đẹp quá.” Nàng an ủi tướng quân.
Long Đại gật đầu: “Ừ, ngày mai trả lại bọn họ, để họ trồng là
được. À đúng rồi, nếu đã nhắc đến chính sự, ta phải nói rõ với nàng.”
An Nhược Thần ngồi thẳng từ trong ngực hắn, đề tài lại nhảy đến chính sự rồi, nàng phải cẩn thận lắng nghe.
Long Đại nghiêm túc nói: “Mới nãy ta vừa bảo, quyết sách ngàn dặm mới là mấu chốt.”
An Nhược Thần gật đầu, nàng không phải chân chạy việc vặt, nàng nhớ rồi. Cần chạy thì chạy, quan trọng ở chân.
“Nên chúng ta phải xem tình hình thực hiện kế hoạch để còn kịp
thời phán đoán và xử trí. Nếu kế hoạch thuận lợi, hoàng đế Nam Tần sẽ
đến đây, Lương đại nhân cũng đến. Nếu kế hoạch không thuận lợi, hoàng đế Nam Tần không đến được, nhưng Lương đại nhân vẫn đến.”
“Lương đại nhân là trọng điểm?” An Nhược Thần hỏi.
Long Đại gật đầu, thấp giọng nói: “Nếu hoàng đế Nam Tần không
đến được thì sẽ khá phiền hà. Vì Huy vương thắng được một nửa, y leo lên ngôi vị hoàng đế Nam Tần, chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn. Nhưng
chúng ta vẫn còn có cơ hội.”
“Chúng ta phải giúp hoàng đế Nam Tần đoạt lại vương vị ạ?”
“Dĩ nhiên không phải, nếu hoàng đế Nam Tần không đến được, chứng tỏ ngài ấy đã chết.”
An Nhược Thần thất kinh.
“Chuyện của nước khác, hoàng đế của nước khác, không liên quan
gì đến chúng ta cả. Nhưng Huy vương có đồng bọn. Nếu y đoạt được ngôi vị hoàng đế, thì đồng bọn của y nhận được gì? Việc này mới liên quan đến
chúng ta. Đây không phải là chuyện chỉ phía biên giới ta có thể giải
quyết được. Tiền Thế Tân chỉ là một quân cờ, đừng nói là huyện lệnh, mà
ngay cả thái thú, chẳng lẽ còn có thể thay đổi được sao? Nguy cơ lớn
nhất, nằm ở kinh thành.”
Kinh thành? Nơi đó xa xôi quá. An Nhược Thần lắng nghe Long Đại phân tích tình thế và sắp xếp của hắn, rốt cuộc cũng đã rõ quyết sách
ngàn dặm là gì.
An Nhược Thần đang nắm chặt cơ hội đặt câu hỏi, thì lại nghe
bên ngoài trướng có vệ binh báo: “Tướng quân, có bồ câu đưa thư đến.”
An Nhược Thần vội nhảy bật lên, dùng tốc độ của ngựa mau chóng
chạy ra ngoài trướng, sau đó lại làm thê tử cung kính nhún nhường vén
rèm lên cho Long Đại, lanh lảnh báo: “Tướng quân, vệ binh đến rồi.”
Long Đại không kịp cản, chỉ đành nhìn An Nhược Thần ân cần mở cửa, đối mặt với vệ binh ở bên ngoài.
Vệ binh vừa thấy An Nhược Thần thì lập tức ống tre chứa thư cầm trong tay rơi “cộp” xuống đất, mặt đầy sợ hãi, trợn mắt há mồm.
An Nhược Thần không rõ nguyên do, chỉ theo bản nắng cúi đầu
nhìn ống tre kia, mà vừa cúi đầu, một đóa hoa nhỏ liền rơi xuống, nằm
ngay cạnh ống tre. An Nhược Thần ngẩn người nhìn hoa, rồi lại sờ đầu
mình, sờ được hoa cắm ở một bên đầu mình.
Vuốt một cái là có một bông.
An Nhược Thần nhìn chằm chằm hoa trên tay, nghi ngờ nhìn tướng quân. Long Đại ra vẻ vô tội, vệ binh ngoài cửa càng vô tội hơn.
An Nhược Thần lại sờ hoa trên đầu mình, lúc này hiểu ra. Nàng
thở dài, xoay người lại nói với vệ binh bị mình dọa giật mình kia: “Ta
đang dỗ tướng quân vui, huynh vất vả rồi, là thư này à?”
Vệ binh gật đầu.
An Nhược Thần cũng không trông cậy hắn có phản ứng bình thường, nàng ngồi xuống nhặt thư lên, ôn tồn hỏi vệ binh: “Còn chuyện gì khác
không?”
Vệ binh cứ thế lắc đầu.
An Nhược Thần mỉm cười đầy đoan trang: “Đa tạ, đã vất vả rồi. Để ta đem thư vào cho tướng quân.”
Vệ binh lại cứ thế mà gật đầu.
An Nhược Thần tiếp tục mỉm cười. Quyền uy của đại tướng quân, nàng bảo vệ vất vả quá.
Khép màn trướng lại, An Nhược Thần xoay người nhìn Long Đại.
Long Đại xòe tay ra, vẻ mặt cực kỳ vô tội, nói: “Nếu là quân báo khẩn cấp thì mau để ta xem nào.”
Có thể không đưa ư? An Nhược Thần xụ mặt nhét thư vào tay Long
Đại. Long Đại mở ra, trong thư chỉ có một câu. An Nhược Thần không đếm
xỉa đến hắn, xoay người đi tìm gương. Vừa tìm vừa trừng mắt nhìn bát hoa xấu xí kia, hèn gì lại có lắm cành trụi như thế, hèn gì!
An Nhược Thần dở khóc dở cười với tấm gương, thật sự muốn đặt
tướng quân lên đùi đánh một trận cho đã quá! Sau khi lấy hết hoa xuống,
nàng vừa xoay người lại thì thấy Long Đại mỉm cười.
An Nhược Thần cười giả lại với hắn, tướng quân chàng còn không biết xấu hổ mà cười nữa à.
Long Đại dứt khoát cười lớn, đi đến ôm An Nhược Thần vào lòng, “Phu nhân.” Long Đại hỏi nàng: “Ta đã từng khen nàng đẹp chưa?”
An Nhược Thần tức giận.
Long Đại ghé vào bên tai nàng nói: “Phu nhân, hoàng đế Nam Tần được cứu rồi. Bọn họ đang chạy đến bên này.”
Ý là kế hoạch của tướng quân thành công rồi sao? An Nhược Thần
mừng rõ. Nàng vừa đứng thẳng thì trên môi đã bị Long Đại mổ một cái, hắn nói: “Ta đi sắp xếp đã, phải có người tiếp ứng.”
Long Đại mặt tươi rói đi ra ngoài, đi được nửa đường thì hái
một bông hoa rồi quay lại, cài lên tóc mai An Nhược Thần, “Chỉ cài một
bông đẹp lắm, thật đấy.” Nói rồi tức tốc chạy đi.
An Nhược Thần trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn, đến khi không
thấy nữa thì mới xoay người đi đến trước gương, điều chỉnh lại vị trí
của bông cài, “Như thế mới xinh chứ, đồ ngốc.”
***
Tào Nhất Hàm thở hổn hển, đỡ Đức Chiêu đế liều mạng chạy: “Hoàng thượng, cố thêm chút nữa thôi, qua ngọn núi này là được.”
Hai chân Đức Chiêu đế đã mềm nhũn ra, suýt nữa đã kéo cả Tào
Nhất Hàm ngã xuống đất. Y cắn răng cố gắng gượng, không nói được thành
câu, chỉ đành chạy theo Tào Nhất Hàm.
Đột nhiên bên này nhảy ra một người, chính là Tạ Cương, hắn thấp giọng quát: “Không được gọi là hoàng thượng, gọi là Thuận Tử.”
Tào Nhất Hàm không dám phản bác, nhưng cũng không dám gọi Thuận Tử. Thuận Tử là thái giám thiếp thân của Đức Chiêu đế, lúc trước cùng
chạy với bọn họ, nhưng giữa chừng trúng tên bỏ mạng, vì để che giấu tai
mắt, bọn họ đã vội đổi quần áo của Đức Chiêu và Thuận Tử với nhau, sau
đó đẩy thi thể của Thuận Tử xuống sông.
Quả nhiên sau đó nghe thấy có người la lớn Đức Chiêu đế đã
trúng tên, còn có người hét mau vớt thi thể lên để còn về giao phó,
nhiều người khác lại quát tiếp tục đuổi, không được để lại người sống.
Tào Nhất Hàm nghe theo chỉ thị của Tạ Cương, kéo hoàng thượng
chạy về phía núi bên này. Đám Tạ Cương không nhiều người, chỉ có tám
người, sau một trận hỗn chiến cũng chẳng biết có thể còn lại bao nhiêu.
Nay thấy Tạ Cương nhảy ra, Tào Nhất Hàm thoáng yên lòng, chí ít Tạ đại
nhân vẫn còn ở đây, nếu chỉ còn lại một mình hắn, hắn cũng không chắc có thể bình and dưa hoàng thượng thoát được. Nay ai là người của Huy
vương, ai trung thành với hoàng thượng, hắn cũng không phân rõ.
Đức Chiêu đế lại càng không rõ, tại sao lính của mình lại giết mình, mà binh tướng Đại Tiêu lại cứu y?
Đêm tối nhanh chóng bao trùm quả núi, đến ánh trăng cũng chẳng
thấu. Đức Chiêu đế thấy trên mặt ẩm ướt, không biết là nước mắt hay là
máu. Mọi thứ bất ngờ như thế, chẳng thể nào ứng phó kịp.
Tối hôm qua hắn mới tiếp kiến đoàn sứ thần Đông Lăng, đội binh
tướng kia đem theo chỉ ý của quốc vương Đông Lăng, nói đến chào đón, bày tỏ tôn kính, cũng cho biết Đông Lăng sẽ dốc toàn binh lực, cùng Nam Tần sóng vai kháng Tiêu, quyết không lùi về sau.
Đức Chiêu đế vô cùng cảm động, lúc này ban thưởng bảo kiếm,
ngọc thạch, tỏ lòng cảm kích đồng minh. Tiệc tan, y định về phòng thì
lại thấy Tào Nhất Hàm đến. Y giật mình, cứ tưởng Tào Nhất Hàm đã sớm đi
chung cùng Hoắc Minh Thiện.
Tào Nhất Hàm đem thư do đích thân Hoắc Minh Thiện viết, nói tất cả đều là âm mưu của Huy vương. Ngự giá thân chinh cũng là trúng quỷ kế của Huy vương. Tào Nhất Hàm nói mình trải qua biết bao trắc trở mới gặp được hoàng thượng, khắp nơi đều là tai mắt của Huy vương, không thể xem thường.
Đức Chiêu đế đọc thư xong, lâm vào trầm tư. Nỗi đau do tin tức
Hoắc Minh Thiện chết đã sớm trôi đi, nay chỉ còn lại những suy nghĩ cặn
kẽ về việc dạy dỗ khi ngài ấy còn sống. Huy vương muốn đoạt vị, sợ danh
bất chính ngôn bất thuận, lại rơi vào tình cảnh chúng thần chinh phạt
của năm năm trước, thế nên mới dụ y ra khỏi hoàng cung, động thủ ở bên
ngoài? Cho y cái mỹ danh chết trên sa trường ư? Y vừa chết, hoàng nhi
của y còn bé, dĩ nhiên hoàng quyền tự động rơi vào tay hoàng thúc rồi.
“Nhưng ta đã đi đến bước này rồi, làm sao để quay đầu?” Đức
Chiêu đế hỏi Tào Nhất Hàm, “Sáu nghìn tướng sĩ nơi tiền tuyến rơi vào
tay Đại Tiêu, ta bỏ mặc không để ý đến họ, làm thế nào quay đầu?”
“Hoàng thượng.” Tào Nhất Hàm chuyển lại lời dặn của Tạ Cương:
“Hoàng thượng có thể hạ lệnh cho đại quân tiếp tục tiến về phía trước,
sai người cải trang thành hoàng thượng tiếp tục theo quân đồng hành. Còn hoàng thượng sẽ theo bọn hạ quan lặng lẽ đi đường khác đến dốc Thạch
Linh. Long Đằng tướng quân hy vọng có thể diện kiến hoàng thượng.”
Đức Chiêu đế quát hắn: “Bọn hạ quan? Các ngươi là những người nào?”
Tào Nhất Hàm do dự nhưng rồi vẫn nói thẳng, là Long Đằng đại
tướng quân Đại Tiêu phái người đến, sẵn lòng hộ tống hoàng thượng đến
dốc Thạch Linh. Đức Chiêu đế nhất thời giận dữ. Y đường đường là hoàng
đế Nam Tần, vậy mà phải cấu kết với tướng địch, tự mình rời quân sao?
Tin này mà truyền đi, chẳng cần đến Huy vương phái người giết y, mà quân dân thần cũng muốn chinh phạt hắn rồi. Lúc này Đức Chiêu đế quát lên,
bên người y có đại quân ba mươi nghìn người, nếu Long Đằng kia muốn gặp
nhau, thì hãy gặp trên trận tiền dốc Thạch Linh.
“Nể mặt Hoắc tiên sinh nên ta không giết ngươi. Nhưng ngươi
cũng đừng xuất hiện trước mặt ta thêm lần nào nữa.” Đức Chiêu đế đuổi
Tào Nhất Hàm ra ngoài. Sau đó cho gọi tả hữu thái giám và vệ binh đến
hỏi, nhưng không ai phát hiện được Tào Nhất Hàm tiến vào thế nào.
Đức Chiêu đế cầm thư của Hoắc Minh Thiện, đến tận khi gần sáng y mới ngủ được. Gần trưa ngày hôm sau, khi mọi người tỉnh lại sau cơn say tối qua, định triệu tập đội ngũ tiếp tục lên đường, thì khi ấy mới phát hiện ra đội vệ binh của Đức Chiêu đế đã chết hết. Nhất thời Đức Chiêu
đế nhớ đến Tào Nhất Hàm âm thầm đi vào, nhưng tướng quân Nhậm Trọng Sơn
dẫn đầu đội ngũ bảo vệ y dọc đường lại gây rối với sứ đoàn Đông Lăng,
hắn ta nghi ngờ đêm qua thấy có người của sứ đoàn Đông Lăng len lén đuổi rượu. Dĩ nhiên sứ đoàn Đông Lăng không nhận, hỏi ngược lại Nam Tần có ý gì. Sau mấy hồi cãi vã, Nhậm Trọng Sơn rút kiếm mặt đối mặt, vừa hô to
bảo vệ hoàng thượng, vừa chém binh tướng của đoàn sứ thần Đông Lăng.
Bộ hạ của Nhậm Trọng Sơn vây quanh Đức Chiêu đế, đến lúc này
Đức Chiêu đế mới đột nhiên hiểu ra ý của Tào Nhất Hàm. Đúng là Huy vương muốn đưa y vào chỗ chết, nhưng người ta không hề nói sẽ đến sa trường
nơi biên giới mới nhân lúc loạn lạc mà giết y.
Mà bây giờ chính là thời điểm! Lại còn là chính binh tướng Nam Tần hắn!
Đức Chiêu đế quát lui những kẻ đó, thế nhưng rõ ràng chúng chỉ
nghe lệnh của Nhậm Trọng Sơn. Bên cạnh Đức Chiêu đế vẫn còn vệ binh và
đám công công trung thanh, nhưng nào phải đối thủ. Lúc này Tào Nhất Hàm
xuất hiện lần nữa, dẫn theo binh tướng địch quốc.
“Hoàng thượng.” Tiếng kêu gào của Tào Nhất Hàm làm Đức Chiêu đế bừng tỉnh, hoặc giả là bị lạnh mà tỉnh. Y đang ngủ trên miền đồi núi ư?
“Đừng gọi là hoàng thượng.” Tạ Cương lại nhảy ra. Ném tới hai
bộ quần áo. Đức Chiêu đế vẫn còn đang sững sờ, Tào Nhất Hàm nhanh tay
nhanh chân thay quần áo giúp t. “Hoàng, công tử, chúng ta phải nhanh
hơn. Nếu bọn chúng vớt được thi thể thì sẽ biết không phải là ngài.”
“Chúng ta đi đâu đây?” Cuối cùng Đức Chiêu đế cũng mở miệng, hắn phát hiện giọng mình khản đặc.
“Dốc Thạch Linh, gặp Long tướng quân.” Tạ Cương đáp.
“Đi thế nào?”
“Trước khi tìm được ngựa thì đi bộ.” Tạ Cương đáp. Ngựa của bọn họ con thì chạy con thì chết, vẫn là hai chân đáng tin nhất.
Đức Chiêu đế vừa mệt vừa khát, dốc Thạch Linh ư, xa như thế, mà đằng sau lại có truy binh. Đi bộ, trả lời hay thật đấy.
“Hoàng thượng.” Tào Nhất Hàm la lên.
“Đừng gọi là hoàng thượng.” Tạ Cương lại quát, “Nếu không sửa được ta sẽ đánh ngươi.”
Tào Nhất Hàm dẩu môi: “Hoàng công tử, Hoắc tiên sinh tin tưởng Long tướng quân, chúng ta cũng tin tưởng ngài ấy đi.”
Tạ Cương nhìn bốn phía, có một thuộc hạ nhảy ra ra dấu với hắn. Tạ Cương chôn kỹ quần áo của Đức Chiêu đế và Tào Nhất Hàm, rồi nói với
họ: “Đi.”
Tào Nhất Hàm đã mệt lắm rồi, nhưng vẫn cố xốc lấy tinh thần đỡ
Đức Chiêu đế, bước nông bước sâu đi theo Tạ Cương, chạy về con đường
phía trước. Hai bên đường lui lại nhảy ra ba người, che chở ba hướng cho bọn họ, cũng cùng nhau tiến về phía dốc Thạch Linh.
“Hoàng thượng, cố lên nào. Ối chao, đừng đánh ta.” Tào Nhất Hàm rất oan ức.
Qua một lúc lâu sau, “Hoàng thượng, đi không xa nữa là có thể nghỉ ngơi được rồi. Ối.” Đầu Tào Nhất Hàm lại bị Tạ Cương vỗ.
Chưa tới một hồi, “Hoàng thượng… Công… Oái, lại bị đánh rồi.
Không phải đã sửa rồi sao.” Tào Nhất Hàm mệt gần chết, uất ức đến nỗi òa khóc lớn, “Hoàng thượng ơi hắn đánh hạ quan, hoàng thượng hắn tìm hạ
quan, hu hu…” Vừa khóc vừa kéo Đức Chiêu đế chạy đi.
Đức Chiêu đế xanh xao mặt mày, nếu không phải do hết sức nói
chuyện, thì thật sự rất muốn cầu Tạ Cương đánh Tào Nhất Hàm cho tới khi
nín khóc thì thôi, ồn ào quá đi mất, làm người ta chẳng tài nào phấn
khởi nổi.