Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 134




<!---->Từ sáng sớm, An Nhược Hi đã phát hiện trong nhà có gì đó không đúng, cẩn thận hỏi han, đúng là không đúng thật. Tiền Thế Tân lại có thể phái phu tử ở lại trong phủ, bảo là muốn dạy An Vinh Quý học bài, để chuẩn bị cho hắn sau này vào nha môn làm việc. Ngoài phu tử còn có bốn hộ viện vũ phu khác. Nói là ngoài lễ nghi phép tắc sách vở ra, An Vinh Quý cần phải học thêm quyền cước, rèn luyện thân thể.

Ngay tức khắc An Nhược Hi vô cùng bất an, Tiền Thế Tân dụng tâm với An gia như thế, đúng là khiến người ta sợ hãi. Có điều người ta rất đâu ra đấy, thật đúng là bắt đầu để An vinh Quý đi học thật. An Chi Phủ rất hài lòng, luôn ân cần chỉ bảo với mọi người, nhất định phải tiếp khách cung kính, không được vô lễ liều lình. An Nhược Hi nuốt một bụng nghi ngờ xuống. Thôi đi, tội gì lại gây chuyện, dù sao nàng có thể thuận lợi gả cho Tiết công tử là được rồi.

Đến buổi chiều, An Nhược Hi lại nghe được một tin cực kinh ngạc. Trên phố phường đều đang đồn, hôm qua đại tỷ An Nhược Thần cưỡi ngựa bị thương, ngã gần chết, may nhờ phúc lớn mệnh lớn, đi quanh quỷ môn quan một vòng đã nhặt được mạng về lại. Dùng chữ “lại” này, là vì chuyện An Nhược Thần đào hôn lần trước, trong đó có đồn một câu rất hợp lý, nói là An Nhược Thần thoi thóp ngã xuống ngoài cửa quận phủ nha môn. Lần này ngã ngựa dĩ nhiên cũng sẽ có suy đoán, có người nói là mật thám động tay động chân ở yên ngựa, có người nói là do Long tướng quân thất bại ngoài tiền tuyến, An Nhược Thần nghe tin xong đau lòng quá nên hoảng loạn, không kéo dây cương được chắc. Còn có người nói là do An gia trả thù, mua chuộc mã phu động tay động chân vào ngựa của An Nhược Thần.

Lời đồn lần này đã khiến An Chi Phủ tức đến mức thất khiếu bốc khói, vỗ bàn cái rầm: “Nhổ vào! Cái việc gieo họa ai, ai dính vào thì kẻ đó xui xẻo, chúng ta tránh còn không kịp, đâu rảnh mà hại nàng ta.”

Đàm Thị cũng tức giận, vì bà mối Trần đến cửa nói, trên phố phường đều đang truyền nhau chuyện này. Nàng ta nói Tiết phu nhân gọi nàng ta lại, hỏi nàng ta có phải An gia lại ồn ào với An đại cô nương nữa rồi không. Đàm Thị nghe mà khó chịu. Cái gì gọi là An gia bọn họ ồn ào với An Nhược Thần. Nếu Tiết gia đã là thông gia thì phải đứng về phía An gia chứ, ấy vậy mà lại hướng về người ngoài. Đàm Thị vẫn nhớ An Nhược Thần một lòng rắp tăm muốn phá hỏng hôn sự này. Tuy bây giờ đã chắc chắn hôn sự rồi, nhưng lễ nghĩa còn phải chờ ngày tốt mới làm, mà vào lúc này Tiết gia lại đâm thọc An gia bọn họ, thái độ thất thường đúng là đáng ghét. Đàm Thị nói mấy câu khó nghe, An Nhược Thần ở cạnh thầm kinh hãi.

Người An gia cũng không biết, An Nhược Thần nghe được lời đồn ấy cũng rất giật mình. Mật thám với lại An gia mưu hại nàng gì đó, đều không phải là chủ đích của nàng. Lục đại nương cũng nói bà không hề sắp đặt việc đó, bà chỉ để lộ chuyện ngã ngựa mà thôi. Thế là trong lòng An Nhược Thần có tính toán, có người lợi dụng lời đồn để ngáng chân nàng.

Quả nhiên lúc Bạch Anh đến thăm cứ luôn nói mãi chuyện nàng ngã ngựa. Lục đại nương nói là do bất ngờ, luôn tự trách lĩnh phạt, nhưng Bạch Anh vẫn thẩm vấn lại tất cả mã phu, từ lai lịch con ngựa cho đến chăm sóc thuần dưỡng thường ngày rồi đến mọi chi tiết xảy ra vào ngày đó, tất cả đều hỏi một lượt. Lúc trước mọi người đều nói là bất trắc, nay có cớ đó, vừa vặn thẩm tra từ trong ra ngoài.

“Con ngựa này là ước vật Long tướng quân tặng An cô nương. Tướng quân tự mình chọn, kỹ thuật cưỡi ngựa của An cô nương cũng là do tướng quân dạy.”

“An cô nương đặt tên cho ngựa là Chiến Cổ, bình thường rất cưng ngựa.”

Không hỏi được đầu mối nghiêm túc, trái lại còn làm Bạch Anh bực mình. Trình độ lấy lòng đầy chán ghét của hai người này thế là quá đủ rồi.

Có một mã phu thấy sắc mặt Bạch Anh khó coi, bèn vội nói: “Hôm đó không có gì quá đặc biệt, vẫn giống thường ngày. Nhưng nếu nói điểm lạ thì đúng là có, Chiến Cổ dễ bảo nghe lời, rất ít khi nổi nóng, xưa nay chưa hề có chuyện hất ngã người bao giờ.”

Bạch Anh thấy hứng thú: “Vậy ý ngươi là?”

“Chiến Cổ dễ bảo như thế, ai cũng lại gần được, có lẽ thật sự có người nhân lúc bọn thảo dân không để mà mà đã động vào Chiến Cổ, nên Chiến Cổ mới cáu kỉnh như thế. Đúng lúc An cô nương thất thần giật mình, nếu không thì đã chẳng ngã rồi. An cô nương giật mình sợ hãi, trái lại làm tặc nhân kia được dịp ẩn mình. Đáng tiếc lúc ấy chúng thảo dân không nghĩ đến hắn, không kiểm tra kỹ yên ngựa với Chiến Cổ, nay thời gian đã trôi qua, mọi thứ đều đã được đổi mới, không thể tra xét được nữa.”

Bạch Anh không nói nổi nên lời, người này là đồng đảng của gian tế hay thế nào đấy, lấy bổn quan ra chọc cười hả?!

Mã phu thấy phụ họa đã xong mà sắc mặt Bạch đại nhân càng lúc càng khó nhìn, thế là im lặng.

Tiền Thế Tân ở bên cạnh nói: “Hạ quan đột nhiên nhớ ra, hôm đó bọn hạ quan gặp tứ phu nhân An gia ở ngoài lầu Tử Vân. Bà ấy bị bệnh nên đầu óc hồ đồ, sao lại chạy được đến nơi xa như thế chứ, có phải trong đó còn có ẩn tình gì khác không. Không bằng để hạ quan đến An gia thám thính xem sao, nói không chừng có thể tra được gì đó.”

Bạch Anh gật đầu, giao chuyện này cho Tiền Thế Tân làm.

An Nhược Thần đã tỉnh nhưng vẫn còn rất yếu, nói chuyện mơ mơ màng màng, mắt nửa mở nửa khép. Nhưng Bạch Anh vẫn không buông tha, nói với nàng: “Nếu thật sự có người âm mưu hại ngươi, vậy nhất định là người có liên quan đến các vụ án ngươi điều tra trước đó. Ta đã để Tiền đại nhân xét duyệt kỹ lại các vụ án của ngươi rồi, nếu ngươi nhớ ra gì thì nói, ắt hẳn sẽ giúp được vụ án.” Rồi ông ta gọi Chu trưởng sử đến, nói với hắn An Nhược Thần bị thương, không tiện viết lời khai nên để Chu trưởng sử sắp xếp người, đọc khẩu hình của An Nhược Thần ghi ra giúp nàng.

Muốn ép đến mức nào đây? Chu trưởng sử nhăn mặt đau khổ, nhưng chỉ có thể đồng ý. Bạch Anh còn muốn dặn dò An Nhược Thần gì đó nữa, nhưng quay đầu lại đã thấy An Nhược Thần ngủ say. Chu trưởng sử nhìn mà hâm mộ. Hắn cũng rất muốn có thể ngất đi.

Bạch Anh cau mày, cũng không biết An Nhược Thần là thật hay giả, lại dặn Chu trưởng sử thêm một hồi rồi mới đi.

Tiền Thế Tân nhận lệnh Bạch Anh, lập tức dẫn theo người đến An gia. Trên dưới An phủ sợ hết hồn, nhưng Tiền Thế Tân đã âm thầm an ủi An Chi Phủ, nói là Bạch đại nhân đã ra lệnh thì dù sao cũng phải điều tra, nhưng trong lòng hắn biết rõ An gia sẽ không ra tay với An Nhược Thần, chỉ là không gặp may, hôm đó Đoàn Thị bị Bạch đại nhân bắt gặp ở ngoài lầu Tử Vân, thế nên lúc này mới sinh nghi.

Ám chỉ một hồi như thế, quả nhiên Đoàn Thị lại gây rắc rối cho An gia nữa rồi. Sắc mặt An Chi Phủ rất khó coi, Tiền Thế Tân than thở nói: “Ta phải nhanh sớm tìm chỗ để thu xếp cho Tứ phu nhân mới được. Phu nhân đến huyện Phúc An, cách xa An đại cô nương, dĩ nhiên sẽ không có chuyện gì ầm ĩ nữa.”

An Chi Phủ vội vâng dạ. Tiền Thế Tân lại dặn dò An Chi Phủ một phen, rồi để lại bốn thuộc hạ ở An phủ.

An Nhược Hi hoảng hốt. Cả ngày hôm nay nàng đi đi lại lại trong phủ, thấy đám hộ viện Tiền Thế Tân để lại cũng lui lui tới tới khắp nơi, khiến nàng có cảm giác bị theo dõi giám thị. Chỉ trong chớp mắt mà trong nhà đã có thêm bốn người khác nữa, rốt cuộc đây là An phủ hay Tiền phủ vậy? Tiền Thế Tân có ý gì đây? Còn nữa, điều nàng lo lắng nhất, chính là ngay cả quan phủ cũng đến điều tra chuyện nhà nàng mưu hại đại tỷ, vậy Tiết gia sẽ nghĩ thế nào đây, vốn đã khinh thường nghi ngờ nhà nàng rồi, lần này còn có quan phủ ầm ĩ, liệu Tiết gia có tin tưởng nhà nàng trong sạch không?

Danh tiết của nàng đã bị hủy nên rất tự ti. Tuy Tiết gia nói không ngại, nhưng ngày nào nàng còn chưa vào cửa thì ngày đó liền thấy không thật. An Nhược Hi đứng ngồi không yên, có rất nhiều chuyện muốn nói với người ta. Không, là nói với Tiết công tử. Nàng phải nói với hắn là nhà nàng không làm chuyện xấu, lần này là bị oan thật. Còn nữa, mấy lời hôm nay mẫu thân nói cũng không phải là lời thật lòng. An Nhược Hi cảm thấy chuyện này rất quan trọng, với cả phải làm sớm, nếu không ngộ nhỡ nói muộn, Tiết công tử lại nổi giận đòi từ hôn thì chẳng còn đường cứu vãn nữa.

Tiết công tử có từ hôn không? Càng nghĩ An Nhược Hi lại càng bất an. Dù sao thì Tiết công tử tính tình thất thường, cộng thêm cũng không hẳn yêu thích nàng lắm. Liệu có khi nào?

Nhưng giờ đã tối muộn rồi, không thể ra ngoài được. Nhưng nếu kéo dài hơn thì sẽ trễ nữa, đến khi ấy có ra ngoài cũng không hợp. An Nhược Hi đấu tranh, cuối cùng hạ quyết tâm, không được, nàng không thể đợi đến ngày mai Tiết phủ lại nhà từ hôn thì hối hận được. Phải đi ngay bây giờ! Nàng muốn gặp Tiết công tử!

Ánh trăng bàng bạc sáng ngời, soi lối An Nhược Hi đi. Để tránh bị người ta chặn được, nàng lặng lẽ chạy ra khỏi cửa. Ra ngoài rồi thì nhanh chân chạy như điên, nhưng được một đoạn thì lại hối hận, có điều nàng không thể quay đầu được nữa rồi. Không biết vì sao không thể quay đầu, nàng chỉ biết đi về phía trước, đi về phía Tiết gia. An Nhược Hi chạy nhanh, đầu nóng lên. Chạy mệt rồi thì đi, rồi lại tiếp tục chạy, mệt nữa thì lại đi bộ.

Ngay tại thời chiến, khắp thành giới nghiêm rất chặt, theo lý mà nói thì phải gặp quân lính đi tuần và nha sai mới đúng. Sắp tới Tiết gia rồi An Nhược Hi mới nhớ đến chuyện này. Nàng rất căng thẳng, nhưng bước chân chẳng hề ngừng. Nếu bị quân lính bắt được, nàng sẽ nói… Nàng nói gì nhỉ, ôi, cứ giả ngốc đi vậy. Nhưng giả ngốc có được không? Không hay rồi, gặp quân lính thì nên nói sao đây?

An Nhược Hi không nghĩ ra câu trả lời, nàng thở hổn hển dừng lại ở ngoài Tiết gia.

Có thể thuận lợi chạy đến đây thật! Quân lính tuần tra đâu, nha sai đâu! Thành Trung Lan đang lâm nguy, dân chúng có thểdựa vào các ngươi bảo vệ được không đấy?

An Nhược Hi gập người chống đầu gối cười như kẻ ngốc, có chút khổ sở, nàng cảm thấy mình không cần giả ngốc nữa, vì giờ nàng đã ngốc thật rồi đây. Chạy đến đây làm gì chứ, hơn nửa đêm đến gõ cửa Tiết gia mới đúng là khiến Tiết gia muốn từ hôn. Nhưng nàng rất nhớ Tiết công tử mà. Từ sau hôm đó hắn cứu nàng, đã ba ngày lâu lắc trôi qua rồi. Chưa nghe được chính miệng hắn nói một câu “ta cưới cô” thì nàng chưa yên lòng được.

An Nhược Hi ngẩn người nhìn tường rào Tiết gia hồi lâu, thật lòng chê trách bản thân. Nàng ủ rũ cúi đầu, xoay người tính về nhà.

Nhưng vừa xoay người thì lại sửng sốt. Có bốn đại hán, mặc y phục người làm Tiết gia, đang nhìn nàng chằm chằm.

An Nhược Hi sợ hãi lùi về sau hai bước. Bọn họ không nhận ra nàng đấy chứ? Nhất định là không biết nàng rồi! Cũng sẽ không nhớ việc tối nay đã gặp nàng!

Bốn đại hán kia không nói gì, cũng không tiến lại gần nàng. An Nhược Hi đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào thì chợt lúc này có một đại hán chạy đến, khách khí thi lễ với An Nhược Hi: “An nhị tiểu thư.”

An Nhược Hi nhận ra hắn, chính là hán tử cầm roi kia, hôm đó là hắn cứu mình, hắn là thủ lĩnh hộ vệ của Tiết Tự Nhiên.

An Nhược Hi thấy khuôn mặt quen thuộc, đối phương lại lễ độ thì trong bụng cũng yên bình lại. Định khách khí đôi câu rồi cáo từ về nhà, còn về phần mấy hộ về này có báo lại với Tiết công tử chủ tử nhà mình không, thì nàng không muốn nghĩ nữa. Không còn mặt mũi mà nghĩ nữa rồi.

An Nhược Hi còn chưa mở miệng thì đại hán kia lại nói: “An nhị tiểu thư, công tử nhà ta xin mời.”

An Nhược Hi đứng bất động tại chỗ.

Quan Âm Bồ tát, Như Lai phật tổ, các lộ thần tiên, vì sao đã muộn thế rồi mà Tiết công tử nhà hắn không ngủ đi chứ?

“Ta vẫn không nên quấy rầy thì hơn.” An Nhược Hi nặn ra nụ cười, “Tiết công tử cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Ta, ta đến đây để tìm chó nhà ta thôi. Không biết nó đi đâu rồi nữa, ta chỉ tình cờ đến đây thôi.”

Đại hán nói: “Ban ngày công tử đã nghỉ ngơi nhiều rồi, giờ vừa mới ăn đêm, lúc này vẫn còn tỉnh táo. Công tử nghe nói nhị tiểu thư tản bộ đến đây, nên bảo ta ra mời nhị tiểu thư.”

Tản bộ đến đây…

An Nhược Hi cố mỉm cười.

“An nhị tiểu thư, mời.”

Có từ chối được không đây? Hẳn là muốn từ chối rồi. Nhưng An Nhược Hi lại phát hiện chân mình bước đi nhẹ nhàng, chân không còn đau cũng không còn mệt. Nàng muốn gặp Tiết công tử.

Một lát sau, An Nhược Hi ngồi trong gian ngoài phòng của Tiết Tự Nhiên. Thoạt nhìn Tiết Tự Nhiên không tệ, không giống như vừa bị gọi dậy. Lúc nàng vào nhà, hắn đang cầm một cuốn sách đọc. Thấy An Nhược Hi đến thì ngẩng đầu nhìn nàng, rồi lạnh nhạt nói: “Ta còn đang đoán xem cô sẽ đến hay không đến.”

An Nhược Hi cứng đờ, nếu sớm biết thế thì đã không đến rồi, dù gì cũng nên để lại danh tiếng e dè chứ.

Có điều, quản gì danh tiếng. An Nhược Hi ho khan, chủ động ngồi xuống ghế. Nếu lúc đầu đã không dè dặt thì về sau cũng chẳng cần căng thẳng.

“Ta muốn uống nước.” Nàng nói.

Tiết Tự Nhiên khẽ giơ tay, a hoàn bên cạnh vội đi rót nước cho An Nhược Hi. An Nhược Hi đang khát, một hơi uống hết ly nước.

Tiết Tự Nhiên ghét ra mặt: “Cô cố ý đến chỗ ta để uống nước đấy à?”

“Không.” An Nhược Hi lắc đầu, “Ta không đến, là huynh mời ta đến. Huynh mời ta, nên ta thuận tiện muốn ly nước mà thôi.”

“Hơn nửa đêm rồi cô còn chạy lung tung làm gì đấy? Gặp chuyện gì à?”

“Làm sao huynh biết ta đang ở bên ngoài?”

“Hộ vệ nhà ta canh giữ ở ngoài phủ, từ sớm đã thấy cô nên vào báo với ta, nói có một nữ tử khả nghi.”

“Canh phòng nhà huynh còn nghiêm ngặt hơn cả thành Trung Lan đấy.”

Tiết Tự Nhiên nói: “Dù sao cũng nên đề phòng người Tiết gia trả thù. Mời phường cường đạo cũng không phải là việc khó với bọn họ.”

Cũng đúng. An Nhược Hi gật đầu, cẩn thận chút vẫn tốt hơn.

“Vậy còn cô, hơn nửa đêm nguy hiểm như thế mà còn chạy lung tung trong thành làm gì? Bị đuổi khỏi nhà à?”

An Nhược Hi lắc đầu.

“Thế thì vì sao?”

An Nhược Hi nghĩ rồi lại nghĩ, cắn môi nói: “Nếu ta nói đi tìm chó thì huynh có tin không?”

Tiết Tự Nhiên nhìn nàng với ánh mắt dành cho kẻ ngốc.

An Nhược Hi gật đầu cái rụp: “Ta coi như huynh tin vậy.”

Tiết Tự Nhiên liếc nàng.

“Cô không bị bắt nạt đấy chứ?” Hắn hỏi.

“Không có.” An Nhược Hi cúi đầu nhìn ly trong tay, bỗng tâm trạng tốt hơn.

“Cô cười cái gì?”

“Ta không bị bắt nạt.” An Nhược Hi lặp lại lần nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiết Tự Nhiên: “Người huynh có khá hơn chút nào không?”

“Thân thể của bổn công tử không xấu đến thế.”

“Vậy thì tốt quá.” An Nhược Hi nói.

Chỉ bốn chữ đơn giản lại làm Tiết Tự Nhiên mất tự nhiên. Bỗng hắn cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.

Một lúc sau, An Nhược Hi nói: “Cái đó, ừm, có vài lời đồn không phải thật. Chính là chuyện đại tỷ ta té ngã bị thương đấy, không phải là nhà ta làm.”

Mặt Tiết Tự Nhiên không chút cảm xúc: “Dĩ nhiên không phải nhà cô rồi. Cha cô làm gì có bản lĩnh đấy.”

An Nhược Hi cúi đầu, được tin tưởng vì không có bản lĩnh đúng thật là tổn thương lòng tự ái quá.

Tiết Tự Nhiên hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt cô chạy đến đây chỉ vì nói chuyện này thôi à?”

An Nhược Hi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên không phải rồi, ta ra ngoài là để tìm chó.”

Tiết Tự Nhiên tức giận trừng nàng. Lại ngả ngớn rồi.

An Nhược Hi bị trừng mà tim đập thình thịch. Dù sao cũng đã đến rồi, để chính miệng hắn nói ba chữ kia có quá đáng không?

“Cái đó…” An Nhược Hi lắp bắp.

“Cái nào?”

“Chính là… À, ta chợt nhớ ra, hôm nay Tiền đại nhân đến nhà ta. Ngài ấy nói muốn cất nhắc đệ đệ ta vào quan phủ làm chức quan nhỏ, còn cho phu tử đến dạy dỗ đệ ấy nữa.” Tìm đề tài để mình bình tĩnh lại trước đã.

Tiết Tự Nhiên nhíu mày: “Hắn ta có âm mưu gì đây?”

An Nhược Hi lắc đầu: “Tuy kỳ lạ, nhưng Tiền đại nhân là người tốt, không giống cha ngài ấy.”

“Đồ ngốc.” Tiết Tự Nhiên mắng nàng.

“Còn huynh là người thông minh.” An Nhược Hi khen hắn, muốn nói chúng ta hợp nhau quá. Nhưng mặt nàng đâu có dày mà nói ra chứ.

Tiết Tự Nhiên liếc nàng: “Cô suy nghĩ đi, nếu Tiền đại nhân là người tốt thật thì cha hắn có thể ngông cuồng tới vậy ư? Lần trước cha ngươi vào ngục, không phải có liên quan đến Tiền Bùi à? Đến đứa trẻ bảy tuổi cũng biết, nếu kẻ này đã làm việc ác thì phải canh chừng kỹ mới được. Tiền đại nhân cai quản toàn bộ huyện Phúc An, nếu có lòng muốn quản cha hắn, chẳng lẽ không làm được? Nhà cô bị Tiền Bùi gieo họa không chỉ một lần, nếu hắn ta muốn đền bù giúp đỡ thì cần gì chờ tới hôm nay. Đệ đệ cô ra sao, cô còn không biết ư? Đó mà là hiền sĩ lương tài có thể nâng đỡ à? Lại còn cất nhắc vào nha môn, đó có khác gì tự bôi tro trát trấu vào mặt không? Tiền đại nhân làm quan nhiều năm, há lại làm chuyện ngu ngốc hại mình như thế…” Nói đến đây thì Tiết Tự Nhiên dừng lại, rốt cuộc Tiền Thế Tân có chủ ý gì?

An Nhược Hi không chuyên tâm lắng nghe lắm, nàng thích xem dáng vẻ nghiêm túc suy tính như thế của Tiết Tự Nhiên hơn. Tuy bề ngoài còn nét ngây ngô của thiếu niên, nhưng trong phong thái đã có vẻ già dặn, phong cách quý phái, nho nhã cơ trí.

Tiết Tự Nhiên đang suy nghĩ xâu xa, xoay mặt sang thì lại thấy An Nhược Hi mê đắm nhìn hắn chăm chú.

Ánh mắt này! E dè đâu rồi!

Tiết Tự Nhiên híp mắt định ra ám chỉ sắc bén, nhưng hình như An Nhược Hi không hiểu, còn thản nhiên nghênh đón cái nhìn của hắn mà hỏi: “Sau đó thì sao?”

Sau đó cái gì? Tiết Tự Nhiên sực tỉnh: “Ta nói đến đâu rồi?”

“đại nhân làm quan nhiều năm, há lại làm chuyện ngu ngốc hại mình như thế.” An Nhược Hi nhắc hắn.

Ôi chao, lại còn nghe vào hết à? Không biết phiền não trong Tiết Tự Nhiên từ đâu tới, mà cũng không biết vì gì mà phiền não. Thế là nói: “Nên sau đó ngươi phải đề phòng vào, đừng xem ai cũng là người tốt.”

“Ta đề phòng cũng vô ích, cha ta rất vui mừng. Ta lại không muốn chọc ông ấy tức giận. Ta chỉ muốn…”

“Muốn cái gì…”

An Nhược Hi nhìn thẳng Tiết Tự Nhiên, chợt dâng lên dũng khí muốn nói “chỉ muốn gả làm vợ Tiết gia”, vừa định mở miệng thì Tiết Tự Nhiên lại nói: “Được rồi, cô không cần phải trả lời.”

An Nhược Hi há miệng, câm nín. Nàng muốn trả lời mà. Nhưng bị Tiết Tự Nhiên cản lại như thế, đâm ra nàng lại khó nói.

An Nhược Hi nản chí sụp vai xuống. Tiết Tự Nhiên nhìn nàng hồi lâu: “Cô không bị bắt nạt thật đấy chứ?”

An Nhược Hi lắc đầu.

“Thật sự không có gì oan ức?”

An Nhược Hi lại lắc đầu.

Tiết Tự Nhiên mất hứng: “Vậy hơn nửa đêm một mình cô chạy đến đây là chê mạng lớn quá sao? Lúc này mới qua được có mấy ngày, mấy vết thương đó còn chưa cảnh tỉnh được cô à?”

An Nhược Hi chột dạ cúi đầu, dĩ nhiên nàng sẽ sợ rồi, là do đầu óc nóng lên làm chuyện ngu xuẩn.

Tiết Tự Nhiên nhìn nàng như thế thì cả giận, phất tay nói: “Được rồi được rồi, cô đi xuống đi. Ta thấy cô là lại nhức đầu.”

An Nhược Hi lẩm bẩm mạnh miệng: “Ta cũng không phải là a hoàn nhà huynh.” Lại còn đi xuống, đuổi ai đấy, “Ta là vợ chưa qua cửa của huynh đấy.” Nàng nhắm mắt nói, mặt đỏ bừng.

Tiết Tự Nhiên trợn mắt nhìn nàng, bị dáng vẻ kia lây nhiễm cũng đỏ mặt theo, thế là càng dùng sức trợn mắt với nàng: “Dĩ nhiên ta biết cô là ai!”

Chợt An Nhược Hi ngẩng phắt đầu, mắt kích động lấp lánh: “Ta là ai?”

“Cô là…” Tiết Tự Nhiên dùng sức dừng lại, suýt nữa là bị nàng lừa rồi, “An Nhược Hi!”

An Nhược Hi bĩu môi: “Huynh vẫn chưa quyết định à? Có phải Tiết phu nhân muốn đính hôn, nhưng huynh lại không đồng ý không?”

“Ta không đồng ý thì cô có thể vào cửa được hả?”

“Không phải ta còn chưa vào cửa sao?”

“Cô chưa vào cửa thì cô đang đứng ở đâu hả?” Tiết Tự Nhiên bị nàng làm cho tức chết.

An Nhược Hi chớp mắt: “Có phải chúng ta không nói cùng một chuyện vào cửa không?” Nàng phản ứng lại, “A a a a, huynh nói là huynh đồng ý!”

Tiết Tự Nhiên xem thường nàng.

An Nhược Hi rất vô tội: “Cũng đừng trách ta đa nghi, dù sao tính tình huynh kỳ quái quá, sáng nắng chiều mưa thất thường, chưa từng nghe chính miệng huynh nói bao giờ, cứ cảm thấy huynh sẽ đổi ý.”

Tiết Tự Nhiên nhảy cẫng lên: “Ai tính tình kỳ quái, sáng nắng chiều mưa thất thường hả!”

An Nhược Hi sợ hãi nhảy lên, theo bản năng đi vòng quanh bàn tránh bị Tiết Tự Nhiên đưa tay ra bắt: “Ta chỉ buột miệng nói vậy thôi, huynh nhìn đi, lại tức giận rồi.”

“Cô còn nói ta hẹp hòi hả?!” Tiết Tự Nhiên rượt quanh bàn bắt nàng.

“Ta không nói thế mà.” An Nhược Hi lại tránh quanh bàn một vòng nữa.

Cả hai mỗi người chiếm một bên bàn đối diện nhau, chợt nghe thấy tiếng của Tiết phu nhân ở ngoài cửa truyền vào: “Tự Nhiên, con đã ngủ chưa?”

Tiết Tự Nhiên và An Nhược Hi thất kinh, hoảng hốt nhìn nhau.

Nguy rồi.