<!---->An Nhược Thần ngồi lên xe ngựa, thuận lợi rời đi.
Không ai theo dõi, cũng chẳng ai chặn đường bắt cướp. Chỉ trừ
lúc rời đi có hai người ăn mặc như kiệu phu đứng bên ngoài nhã gian đuổi theo ra khỏi Phúc Vận Lai. Bọn họ chỉ nhìn nàng lên xe ngựa chứ không
có hành động gì khác.
Sau khi An Nhược Thần rời đi được một lúc, Điền Khánh báo cáo
với nàng cũng không phát hiện thấy nguy hiểm gì, nàng mới thở phào một
hơi.
An Nhược Thần ngồi trên xe lặng lẽ lấy thư mà Tiết Tự Nhiên
viết cho nàng ra, nhanh chóng đọc một lượt rồi cất thư đi, sau đó ngẫm
nghĩ một lúc rồi vén màn xe lên nói với Lư Chính: “Lư đại ca, huynh có
đem thao giải dược của nhị muội không?” Thời gian sắp đến, mấy ngày
trước nàng có hỏi, Lư Chính nói lúc nào hắn cũng mang theo trên người,
nếu có cơ hội sẽ đưa cho An Nhược Hi.
Lư Chính ngẩn người, nói: “Có đây.”
“Giờ huynh đi tìm nhị muội ta đi, xem tình hình bên muội ấy thế nào rồi. Nếu không có cơ hội gặp riêng thì cứ nói với muội ấy, bảo muội ấy về chuyển lời, chuyện hôm nay chưa xong đâu, ta sẽ không cam tâm bỏ
qua.”
Lư Chính đáp một tiếng, biết ý của An Nhược Thần là lúc dọa
nàng ta thì âm thầm đưa thuốc. Như thế sẽ không khiến An Nhược Hi hiểu
lầm, lại có thể nhân cơ hội đó thăm dò huyền cơ trong chuyện hôm nay của An gia. Lư Chính dặn Điền Khánh và vệ binh bảo vệ An Nhược Thần, còn
mình thúc ngựa mau chóng quay đầu đi.
Về phía An Nhược Hi, sau khi biết tình cảnh của mình thì nàng
sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh. Nàng vén màn kiệu lên hô to “cứu mạng”, vừa
dùng sức lắc kiệu vừa gắng sức hét lớn! Nhưng nàng không nhìn thấy bóng
người của bất kỳ ai cả, cũng không nghe thấy tiếng người.
Chợt cỗ kiệu dừng lại, màn kiệu bị xốc lên, kiệu phu đằng trước sáp lại gần, hung dữ nói với nàng: “Im mồm! Nếu không sẽ giết ngươi
ngay bây giờ!”
An Nhược Hi chẳng nghĩ ngợi gì, giơ tay tát một phát.
Kiệu phu kia giật mình, không ngờ rằng An Nhược Hi lại dám đánh mình. Hắn chửi một tiếng, vươn tay kéo An Nhược Hi ra.
An Nhược Hi lại hét lần nữa, “Cứu với! Cứu tôi với!”
Kiệu phu đưa tay bịt miệng nàng lại, nhưng nàng nhanh chóng há
miệng cắn lấy. Kiệu phu bị đau nới lỏng tay ra, hất tay tát An Nhược Hi
một cái, mặt nàng ngoảnh phắt sang một bên, hai tay đánh bậy bạ, mười
ngón tay cào lên mặt gã.
Kiệu phu khác chạy đến, cầm vải nhét vào miệng An Nhược Hi,
cùng với gã kiệu phu trước đó khống chế An Nhược Hi kéo nàng vào trong
một con hẻm.
Máu toàn thân An Nhược Hi lạnh đi, sợ hãi bao trùm lên mỗi một
nơi trong cơ thể nàng. Nàng cố sức giãy giụa, chợt nàng nhớ đến a hoàn
bị trong phủ đánh chết, có phải giờ đây mình cũng như các nàng không?
An Nhược Hi không gạt được bàn tay đang giữ nàng của kiệu phu
ra nổi, nàng cào loạn xạ, đụng phải tóc mình thì rút cây trâm cài ra,
đâm vào mu bàn tay kẻ nọ. Kẻ nọ bị đau, rên lên một tiếng thả lỏng tay
ra, đầu An Nhược Hi đập xuống đất, một cơn đau truyền khắp cơ thể, chân
nàng vẫn bị một kẻ khác nắm lấy.
Trước mắt nàng hoa lên, gã kia buông chân nàng ra, lao đến đè
trên người nàng rồi dùng sức xé váy nàng. An Nhược Hi đã sợ tới mức
không hét lên nổi, nàng chẳng nhìn thấy rõ gì cả, cứ nắm chặt cây trâm
cài dùng sức đâm bậy đâm bạ, thế mà lại đâm trúng mắt gã kia.
Gã ta rú lên một tiếng thảm thiết, An Nhược Hi còn chưa kịp
hoàn hồn thì lại rút trâm ra muốn đâm lần nữa, máu tươi phun trào bắn
lên mặt nàng. Nàng chợt kinh hãi, hồ như bị dọa cho tỉnh.
Gã kia che mắt hét lên, một kẻ khác đi đến đỡ gã. An Nhược Hi
lồm cồm bò dậy định chạy, nhưng lại bị kẻ không bị thương đuổi kịp, túm
lấy tóc nàng quật một phát. An Nhược Hi té mạnh xuống đất, nàng cũng
không kêu la gì, nắm lấy trâm cài dịch lùi về phía sau. Trợn mắt nhìn kẻ nọ, phần trang sức ở đầu trâm đâm vào tay nàng, thế nhưng nàng chẳng
hay phát giác, chỉ biết cứ nắm thật chặt, chĩa trâm cài về phía kẻ nọ,
vẻ mặt cứng đờ.
Kẻ kia nhìn sang huynh đệ mắt bị thương vẫn còn trong cơn đau
đớn, rồi sau đó rút thanh chủy thủ ra tiến đến gần An Nhược Hi, nói:
“Vốn không muốn làm ngươi bị thương nặng, nhưng đây là ngươi tự tìm.”
An Nhược Hi ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường, đã chẳng thể lùi được nữa rồi. Nàng trợn mắt nhìn thanh chủy thủ, đầu óc trống rỗng.
Ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, một cây roi dài
vụt đến, quấn lấy cổ tay đang cầm chủy thủ của kẻ nọ. Chủ nhân của roi
dùng sức kéo một phát, kéo kẻ nọ cách xa khỏi An Nhược Hi.
Gã bị thương ở mắt thấy tình hình không ổn, cũng chẳng màng tới chỗ bị thương, vội vàng lấy chủy thủ ra lao đến. Đại hán cầm roi không
nói hai lời, bắt đầu đánh nhau cùng hai kẻ kia.
An Nhược Hi cứng đờ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Nàng
không quen đại hán cầm roi ấy, thậm chí nàng còn không dám nghĩ lúc này
đang xảy ra chuyện gì. Nàng cứ siết chặt cây trâm theo bản năng, cứ vậy
ngồi nơi góc tường.
Lúc này một đại hán khác đã gia nhập cuộc chiến, hắn cùng người cầm roi kia thuộc một phe. Hai đối hai, rất nhanh hai gã kiệu phu do
Tiền Bùi phái không phải là đối thủ của họ, bị hai người kia một trước
một sau đánh ngã ra đất, giẫm dưới chân không thể động đậy.
Lúc này ở ngoài hẻm truyền đến động tĩnh, một cỗ kiệu bốn người khiêng xuất hiện ở đầu hẻm. Có một thiếu niên dáng dấp như người hầu
đứng cạnh kiệu, hắn nhìn tình cảnh trong hẻm rồi lại gần màn kiệu nói
mấy câu. Trong kiệu truyền ra giọng của Tiết Tự Nhiên: “Gọi nàng ta đến
đây.”
Người hầu đi đến cạnh An Nhược Hi, nói với nàng: “An tiểu thư, công tử nhà ta có lời mời.”
An Nhược Hi không nhúc nhích, nàng vẫn cứ duy trì tư thế kia.
Người hầu lặp lại lần nữa, rốt cuộc An Nhược Hi cũng xoay đầu
lại nhìn hắn một cái, thế nhưng ánh mắt đó, có vẻ như không nhận ra hắn. Người hầu lặp lại lần nữa. An Nhược Hi vẫn không có phản ứng.
Người hầu bình tĩnh quay về bên kiệu, lại nói nhỏ mấy câu, “Hình như đã bất tỉnh rồi ạ.”
Không lâu sau, màn kiệu được vén lên, Tiết Tự Nhiên đầy khí
chất công tử bước xuống, đi đến trước mặt An Nhược Hi, nói với nàng: “Có nhận ra ta không?”
An Nhược Hi nhìn hắn, rốt cuộc nét mặt cũng có thay đổi, cánh môi run cầm cập, dường như mới sực tỉnh.
Tiết Tự Nhiên lại nói: “Chết lạnh rồi, đi theo ta.”
Rõ ràng thời tiết rất đẹp, đâu có lạnh đâu. An Nhược Hi nhìn
Tiết Tự Nhiên, trong đầu nhảy ra câu này trước, rồi sau đó nàng mới kịp
nhận ra là đã có chuyện gì xảy ra. Nàng biết nhất định dáng vẻ của mình
rất thảm hại, xiêm y của nàng còn bị xé rách, nàng cũng cảm thấy lạnh,
là cái lạnh sợ hãi. Nàng không muốn gặp lại Tiết công tử nữa, không
không, nàng muốn gặp Tiết công tử, nhưng không phải là trong tình hình
thế này.
Còn chẳng thà hôm qua nhảy hồ cho rồi. Nàng suy nghĩ, lại ngẩn người.
Tiết Tự Nhiên không nhịn được đưa tay ra, nói: “Cô có đi không thế, không đi thì ta đi.”
An Nhược Hi nghe vậy, theo bản năng muốn chìa tay kéo hắn lại.
Tiết Tự Nhiên nhìn bàn tay kia của nàng, vừa bẩn lại còn dính máu, thế
là đổi thành kéo ống tay áo có vẻ sạch sẽ của nàng.
An Nhược Hi bò dậy, cứ như thế bị Tiết Tự Nhiên nắm lấy ống tay áo, dắt vào trong kiệu hắn.
Trong kiệu khá lớn, nhưng ngồi hai người vẫn hơi chật. Tiết Tự
Nhiên nhích sang một bên, không muốn bị An Nhược Hi làm bẩn. Đại hán cầm roi đi tới gần màn kiệu hỏi: “Công tử, hai kẻ này phải xử lý thế nào?”
“Cũng giống hai kẻ kia, giải về trong phủ trước.” Tiết Tự Nhiên dặn dò.
Đại hán đáp lời rồi lui ra làm việc.
Lúc này An Nhược Hi mới hoàn toàn tỉnh táo. Nàng rất muốn khóc
nhưng lại chẳng dám khóc, thút thít kìm nén, đột nhiên hắt xì chảy mũi
một cái.
Tiết Tự Nhiên tránh không được, mặt đen như mực, suýt nữa đã không nhịn được mà đạp văng An Nhược Hi xuống kiệu rồi.
Hắn vén màn lên, chịu đựng khí lạnh hít thở không khí trong lành, rồi nói: “Về phủ!”
Đám kiệu phu khiêng kiệu rời đi nhanh chóng, chúng đại hán vác theo hai kiệu phu của Tiền Bùi cũng lên đường.
Lư Chính nghe thấy động tĩnh chạy đến đang nấp trong chỗ tối
nhìn bọn họ rời đi, chỉ nghe mấy câu nói sau hắn đã biết có chuyện gì
xảy ra. Hắn nghĩ ngợi, sau đó xoay người lên ngựa, từ một hướng khác đến quận phủ nha môn.
Kiệu của Tiết Tự Nhiên lắc lư tiến về phía Tiền phủ.
Tiết Tự Nhiên kiềm chế ra mặt, chen trong góc mà ngồi. An Nhược Hi lén nhìn hắn, tâm tình lên xuống phập phồng. Hắn đã cứu nàng, thế
nhưng trên mặt lại viết đầy mấy chữ “bổn công tử đúng là xui xẻo”. Nàng
muốn tỏ ra đoan trang ưu nhã, đáng tiếc xiêm y rách nát, tóc tai rối
loạn, nàng cẩn thận sờ một cái, tóc tai chẳng còn được gọn gàng như cũ
nữa rồi, dù có tháo ra chải lại cũng không được.
Thôi bỏ đi. An Nhược Hi thở dài ba tiếng trong lòng. Cứ coi như mình đã chết vậy. Tự mình an ủi ở trước mặt ý trung nhân ghét mình thấy chết không sờn cũng coi như là một cảnh giới.
An Nhược Hi đã nghĩ thông rồi, vậy là lại ngẩn người. Không thể nghĩ đến Tiết công tử nữa, phải nghĩ cái thực tế hơn. Kẻ ác đã bị bắt
vào Tiết phủ, vậy liệu có thể mời bọn họ giúp báo quan không? Nhưng nếu
báo quan thì danh tiết của nàng sẽ mất sạch.
Hẳn có lẽ đây chính là ý của Tiền Bùi. Để người ta vấy bẩn
nàng, sau này nàng sẽ không thể xuất giá được nữa. Đến lúc đó lão lại
như ban phát ân huệ tìm người mình có thể khống chế, đưa nàng qua làm
thiếp đổi lấy lợi ích. Hoặc lão sẽ độc ác hơn, thực hiện lời uy hiếp lúc trước đã nói với mình. Không chỉ không để nàng xuất giá, mà lão muốn
khiến nàng sống không bằng chết, đây chính là kết quả của việc nàng
không nghe lời lão.
An Nhược Hi rùng mình, siết chặt quả đấm, lúc này mới phát hiện trâm cài bị bóp trong tay. Lòng bàn tay đau nhức, chỗ bị tát trên mặt
cũng rất rát, còn nàng lại rất sợ. Tránh được lần này, vậy còn lần sau
thì sao? Tiền Bùi sẽ không bỏ qua cho nàng. Cũng chẳng chờ được mình về
phủ mà giải thích, vốn dĩ Tiền Bùi không hề có ý định nghe giải thích gì hết. Lão chỉ làm chuyện lão muốn làm, vốn dĩ chẳng quan tâm đến kẻ
khác, bất kể là đạo lý, nỗi khổ hay lý do gì, đến chỗ lão lại hóa thành
nói dóc.
An Nhược Hi lại khép hai mắt, không sao không sao, cùng lắm thì chết thôi. Trước khi chết, nàng không làm trái tâm nguyện của bản thân
mà làm chuyện xấu, nàng đã giúp tỷ tỷ, coi như huề với những lần nàng
không tốt với tỷ tỷ lúc trước. Trước khi chết, nàng đã gặp được công tử
ngưỡng mộ trong lòng, dù vị công tử này không thích nàng, thế nhưng lại
cứu mạng. Nhìn xem, mặc dù trước đây nàng vừa đanh đá lại xấu xa, nhưng
chuyện xấu đã đổ xuống người nàng rồi, nàng đã bị giáo huấn, có lòng hối cải, ông trời cũng không bạc đãi nàng.
Cứ định như thế đi. Nàng theo Tiết công tử về phủ, nếu họ muốn
báo quan thì nàng sẽ đứng ra làm chứng. Không không, nàng phải khuyên họ báo quan, nàng phải làm nhân chứng. Cũng đã định chết rồi thì danh tiết bị hủy cũng có ích gì, dù sao cũng không gả được cho Tiết công tử,
không sao cả.
Phải báo quan, phải báo quan. Nàng phải đi đánh trống kêu oan,
phải chỉnh chết Tiền Bùi, không thể để lão lại bắt nạt cha mẹ đệ đệ
được, trong nhà còn có tam muội nữa, còn cả Vinh Côn, đệ ấy chỉ mới tám
tuổi. Dù mọi người trong cái nhà này chẳng hề có chân tình thật ý với
nhau, chỉ chăm chăm mỗi lợi ích, thế nhưng nàng không thể mặc kệ được,
nên làm chuyện tốt cho mọi người.
An Nhược Hi nghiêm túc suy nghĩ, nàng đi báo quan, nhất định
thái thú đại nhân sẽ bao che cho Tiền Bùi, nên nàng cần Tiền đại nhân
cũng có mặt, dù sao cũng là phụ thân của ngài ấy. Nàng cũng không cần
mặt mũi nữa, cứ học tứ di nương la to hô hoán, khiến bách tính kéo đến
tụ tập xem náo nhiệt, sau đó nàng sẽ tự vẫn ngay trước mặt mọi người,
lấy cái chết tỏ rõ tâm chí.
Như thế hẳn đã được rồi nhỉ. Liên quan đến mạng một người, thái thú đại nhân và Tiền đại nhân không thể mặc kệ được. Tiền đại nhân là
người tót, có lẽ sẽ vì cái chết của nàng mà áy náy, sẽ sẵn lòng trừng
phạt cha ruột. Hơn nữa, tuần tra sứ đại nhân cũng sắp đến rồi, nàng nghe mẫu thân nói, Tiền Bùi hy vọng bắt đại tỷ trước khi tuần tra sứ đến.
Điều này cho thấy lão sợ tuần tra sứ. Nên báo quan rồi thì nhất định
phải làm ầm chuyện này lên, nếu không khi nàng về đến nhà, sẽ bị cha mẹ
giam lại, sẽ bị Tiền Bùi đè chuyện này xuống. Nàng phải huyên náo để cả
thành cùng nghị luận, đến khi tuần tra sứ vừa vào thành, chuyện đầu tiên nghe được chính là Tiền Bùi mưu hại phu nhân tướng quân tương lại, lại
còn làm nhục bức tử nhị cô nương An gia.
Nghĩ đến đây, An Nhược Hi lại rầu rĩ, phải chết thế nào mới
đúng nhỉ. Đập đầu vào cột trong nha môn? Ngộ nhỡ không chết mà hóa ngốc
thì sao. Hay là dùng chủy thủ cắt cổ, nhưng nếu hạ dao không dứt khoát
thì toi, không những không chết mà còn đau nữa. An Nhược Hi nghĩ, nếu có kiểu chết không đau thì tốt quá, nàng sợ đau lắm.
An Nhược Hi thở dài. Làm một người sợ chết lại ích kỷ đúng là khó khăn.
Lỡ đãng quay đầu sang, chợt trông thấy Tiết Tự Nhiên đang nhướn mày nhìn nàng, mặt đầy chê trách. An Nhược Hi lại thở dài, làm một cô
nương tốt bị ý trung nhân ghét bỏ đúng là khó khăn quá. Các đại ca kiệu
phu ơi, các huynh vất vả rồi, có thể để kiệu đi nhanh thêm chút nữa được không, nếu không nàng còn chưa kịp hoàn thành tâm nguyện thì đã chết
bất đắc kỳ tử rồi, nguyên nhân chính là “bị ghét bỏ mà chết” đầy mất
mặt, nếu như thế thì nàng đúng là chết không nhắm mắt.
An Nhược Hi quay mặt đi nhìn nơi khác trong kiệu, tiếp tục ngẩn người nghĩ cách triển khai kế hoạch tấm bi kịch của tiểu thư kiên cường bị hại để kiện chết Tiền Bùi.
Trong Tiết phủ, Tiết lão gia không có ở đây, còn Tiết phu nhân
lại nôn nóng chờ đợi. Lúc bà nhận được thư của An Nhược Hi đã cảm thấy
có gì đó không đúng. Rõ ràng cô nương ấy cùng đại tỷ nàng đang tích cực
âm thầm thúc đẩy hôn sự này, làm sao lại viết bức thư như thế.
Chỉ có một khả năng —— Đây là An gia để nàng ấy viết. Nhưng bà
và An gia đã bàn bạc hôn sự đến bước cuối cùng rồi, làm gì còn chỗ nào
để An Nhược Thần phá hoại mà lo ấu chứ, hoặc nếu sợ thật, vậy thì phải
nhanh chóng giải quyết chuyện này, sớm ngày thành hôn không phải tốt
sao. Vì sao chuyện đơn giản như thế lại cứ thần bí lén lút mà làm, cứ
như đang làm chuyện xấu gì đấy vậy.
Tiết phu nhân không nghĩ ra được dụng ý bên trong, nhưng cảm
thấy tâm tư của An gia rất nặng, đúng là không phải chỗ đáng để qua lại. Khó trách lão gia không thích nhà bọn họ như thế, An Nhược Thần cũng có dặn nếu hôn sự thành rồi thì chớ để An gia được hời.
Tiết phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không thoải
mái, liền đem thư cho Tiết Tự Nhiên nhìn. Tuy con trai đã nhận lời hôn
sự này, thế nhưng giờ đây có điều kỳ lạ, ắt phải nói cho con biết. Nếu
không ngộ nhỡ xảy ra phiền toán gì đó, bà cũng không muốn.
Tiết Tự Nhiên đọc thư rồi bật cười: “Mẫu thân, ý tứ trong bức thư này rất rõ rồi.”
“Là có ý gì?”
“Người An gia ngu như heo vậy.”
“…” Tiết phu nhân nghiêm mặt, “Sao lại ăn nói tục vậy chứ.”
“Được rồi.” Tiết Tự Nhiên nhún vai, phân tích rõ chuyện này với mẫu thân, “Mẹ nghĩ xem, bất kể chuyện này là thế nào đi chăng nữa, thì
cũng là chuyện trưởng bối bàn luận cùng trưởng bối, tại sao có thể đến
lượt An nhị tiểu thư xuất đầu lộ diện xử lý được.”
“Đúng là như vậy.”
“Trong thư giải thích rằng An đại tiểu thư và An nhị tiểu thư
có thể trò chuyện, nên mới để An nhị tiểu thư ra mặt. Nhưng nếu đã có
thể trò chuyện thì cứ để An nhị tiểu thư âm thầm đi tìm An đại tiểu thư
mà nói, không phải sẽ dễ tháo giải hơn sao? Vậy mà lại đem chuyện xấu
trong nhà trải ra trước mặt thông gia tương lai mẹ chồng tương lai, há
chẳng phải là ném mặt mũi đi cả sao. Làm việc như thế, trái lại rất dễ
phá hỏng hôn sự. Hơn nữa, nếu An phu nhân muốn cùng mẫu thân trò chuyện
hòa giải chuyện này với An đại tiểu thư, vậy thì nên đến lầu Tử Vân mới
phải, như thế mới có thành ý chứ.”
Tiết phu nhân suy nghĩ, “Đúng thế. Có điều cũng có thể nàng ấy
nói làm gì có đạo lý trưởng bối đi thăm viếng tiểu bối, hẹn ra ngoài
cũng đúng. Nhưng nhìn chung thì, bức thư này rất kỳ lạ.”
“Không kỳ lạ, chỉ là ngu xuẩn lại mất mặt mà thôi. Có điều có
mấy gia đình quen mất mặt rồi nên không nhận ra mình mất mặt thế nào.
Cũng như ngu quen rồi nên không thấy mình ngu.”
“Tự Nhiên.” Tiết phu nhân nhắc con trai chú ý ăn nói.
Tiết Tự Nhiên xem thường: “Nhi tử chỉ nói thật.”
Tiết phu nhân hết cách với con, nghĩ một chút rồi lại thở dài:
“An nhị tiểu thư biết rõ đại tiểu thư thúc đẩy chuyện này, làm sao có
thể viết thư như thế chứ. Nhất định là nhà nàng ấy bảo nàng viết rồi,
nàng cũng không thể để lộ nội tình đại tiểu thư giúp mình được.”
“Thế ạ?” Tiết Tự Nhiên chớp mắt đọc thư, “Thật thú vị.”
Tiết phu nhân lại chẳng hứng thú mấy với cái “thú vị” này, bà
buồn rầu: “Có lẽ lúc trước con nói đúng, không nên kết thân với nhà này. An gia đúng là không tốt bụng gì. Mẹ thấy đại cô nương đứng đắn, lại
cảm thấy nhị cô nương khôn khéo ngoan ngoãn, không giống như lời đồn. Mẹ vốn cứ nghĩ, bất kể là gì thì khi gả vào rồi, còn không phải là tùy
Tiết gia chúng ta bắt bí ư. Nhưng nay xem ra, còn chưa vào cửa mà tâm
địa gian xảo nhà họ đã quấn lấy rồi. Nếu sau này vào cửa, chỉ sợ còn có
nhiều chuyện hơn nữa.”
Tiết phu nhân phiền muộn: “Chuyện này con biết thế là được rồi. Để mẹ nghĩ cách xem, có lẽ có thể tìm cô nương thích hợp khác ở ngoài
quận thật. Nếu An gia đã như thế thì hôn sự này bỏ đi. Mẹ sẽ không hồi
âm thư này, coi như không thấy gì. Còn về phía An đại cô nương, mẹ sẽ
sai người đưa tin cho nàng ấy, để nàng ấy đề phòng. An gia như vậy, ắt
hẳn là muốn đối phó với nàng ấy.”
Tiết Tự Nhiên cụp mắt: “Ý của An gia, đúng là mượn tay mẫu thân lừa An đại cô nương ra ngoài. Bọn họ không tiện lại gần nên mới tính
đến mẹ.”
Tiết phu nhân nghĩ đến đây thì nổi giận, thôi thôi, bỏ hôn sự này đi vậy.
“Mẫu thân, mẫu thân viết thư hồi âm cho An gia đi, cứ nói rất
vui vì bọn họ đã suy nghĩ kỹ không do dự chuyện đính hôn nữa, nếu đã là
thông gia thì sẽ làm theo như yêu cầu nhà họ, sẽ hẹn An đại cô nương ra
ngoài.”
Tiết phu nhân sững sờ: “Vì sao?”
“Con tò mò.”
Cơ mặt Tiết phu nhân giật giật, rất muốn nói “con trai à, người trẻ tuổi đừng có tò mò nhiều quá.”
Tiết Tự Nhiên lại thở dài nói: “Suốt ngày cứ ở nhà đến bực bội rồi, cũng không có chuyện gì để làm, sắp sinh bệnh đến nơi rồi.”
Tiết phu nhân vội sửa lời: “Được được. Mẹ sẽ hồi âm cho An gia. Con định làm gì?”
Tiết Tự Nhiên chỉ ra thế này thế nọ, Tiết phu nhân lại ưu sầu:
“Không nói cho An đại cô nương biết sao? Nếu nàng ấy không phòng bị, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao giờ?”
Tiết Tự Nhiên ra vẻ chững chạc: “Có nhi tử ở đây, nàng ta có thể xảy ra chuyện gì nữa.”
Tiết phu nhân làm theo.
Nên ngày hôm nay là Tiết Tự Nhiên đến chỗ hẹn. Mí mắt Tiết phu nhân giật không ngừng, luôn có dự cảm bất an.