<!---->Tiền Bùi nói rõ ra thế này thế nọ, nghe rất chu đáo chặt chẽ, rồi sau đó lão lôi một bức thư ra: “Để tôn phu nhân viết lại dựa theo
nội dung trong thư này, rồi đưa cho Tiết gia là được.”
An Chi Phủ cầm lấy, tim đọc như trống chầu, dù có ngu tới mấy
thì ông ta cũng biết, hôm nay Tiền Bùi đến đây là đã có chuẩn bị trước.
Vì để bắt An Nhược Thần ư? Nhưng không phải đêm qua trong phủ lão mới
gặp thích khách à? Vì sao người trong phủ vừa chết, lão lại vội đối phó
với An Nhược Thần như thế?
“Tiền lão gia.” An Chi Phủ đấu tranh cả buổi, nhưng rồi vẫn
hỏi: “Thì là, chuyện tối qua ở phủ của ngài gặp nạn, không biết có phải
do An Nhược Thần làm?”
Tiền Bùi nhìn An Chi Phủ, bật cười, “An lão gia nghĩ đi đâu
thế? Không phải chúng ta đang bàn hôn sự của nhị cô nương sao? Không
phải đại cô nương ngăn trở nhân duyên của nhị cô nương, nên ta mới hảo
tâm giúp An lão gia xử lý? Ta lại không biết, thì ra với An lão gia, tốt bụng lại thành lòng lang dạ thú.”
“Không không không.” An Chi Phủ hoảng hốt xua tay, “Tiền lão
gia nhiệt tình như thế, ta vô cùng cảm kích. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến
chuyện nhà Tiền lão gia gặp nạn, nếu có liên quan đến An Nhược Thần, vậy chúng ta nên thảo luận với nhau kỹ hơn mới được, nếu không quấy nhiễu
thái thú đại nhân phá án, đại nhân mà trách tội xuống thì An gia ta
không chịu nổi đâu.
“An lão gia lo lắng quá rồi.” Tiền Bùi nói, “An lão gia chỉ cần viết thư hẹn người là được, những chuyện sau đó cứ giao lại cho ta.”
An Chi Phủ không nói, ông ta hoàn toàn không hiểu nổi dụng ý
của Tiền Bùi, chỉ cảm thấy bức thư mỏng này quá phỏng tay. Suy đi nghĩ
lại, An Chi Phủ nói: “Vậy nghe theo Tiền lão gia vậy, ta sẽ đi tìm phu
nhân bàn bạc. Đợi chuyện làm xong, ta sẽ đến phủ báo cho Tiền lão gia
biết.”
Tiền Bùi nói: “Được, đi bàn bạc đi. Ta sẽ ở đây đợi tin của An
lão gia. Thư viết rồi tối nay đi đưa đi, hẹn bọn họ ngày mai gặp mặt.”
Mặt An Chi Phủ giật giật, gấp gáp như thế ư? Ngày mai?
An Chi Phủ có chút khó xử: “Chuyện này phải bàn kỹ, nếu sai sót gì thì Tiết phu nhân sẽ nghi ngờ ngay. Đến lúc đó chuyện không thành,
còn truyền đến tai An Nhược Thần, khiến nàng ta đề phòng ghi hận Tiền
lão gia thì không hay lắm.”
“An lão gia còn lo nghĩ cho ta nữa à, đúng là không uổng công
ta phí tâm với An lão gia. Chuyện này An lão gia cứ yên tâm, nghe ta đi. Hai ngày sau tuần tra sứ sẽ đến thành Trung Lan, chẳng lẽ An lão gia
định kéo dài đến lúc đó mới ra tay ư? Khi ấy thì không phải đề phòng ghi hận ta nữa rồi, chỉ e là An Nhược Thần sẽ giả mượn danh nghĩa của Long
tướng quân, nhân lúc tuần tra sứ đại nhân có mặt ở đây, lật lại nợ cũ
với An lão gia. Đến lúc đó có thể thái thú đại nhân không bưng bít được
tuần tra sứ đại nhân, ta nghĩ dù có giúp cũng chẳng giúp được. Hơn nữa,
nếu các đại nhân làm khó ta, vì tự vệ, chỉ sợ ta cũng phải tiết lộ tin
tức của An lão gia cho quan phủ. An lão gia tự nói xem, An Nhược Thần
biết mất là phiền toái lớn, hay để An Nhược Thần cấu kết với tuần tra sứ đại nhân mới là phiền toái lớn hơn?”
An Chi Phủ bị dọa cho sợ. Không chỉ vì An Nhược Thần sẽ mượn uy quan cao hơn cả thái thú đại nhân báo thù An gia, mà là ý đằng sau câu
nói ấy của Tiền Bùi, nếu không làm theo, lão cũng sẽ giải quyết luôn ông ta.
Ngẫm nghĩ hậu quả của việc không nghe lời, An Chi Phủ hạ quyết tâm, đi tìm Đàm Thị.
Làm xong chuyện này thì hôn sự với Tiết gia vẫn như cũ, lại
không đắc tội Tiền Bùi, còn có thể trừ khử An Nhược Thần, như thế cũng
tốt. An Chi Phủ tự an ủi như thế.
Đàm Thị nghe An Chi Phủ nói mà giật nẩy người. Cứ hỏi đi hỏi
lại, cẩn thận suy nghĩ lợi thiệt trong đó, rồi cuối cùng cũng đồng ý làm theo. Bà nói lại chuyện này cho An Nhược Hi biết, để trong lòng nàng có tính toán, nếu Tiết gia hoặc người khác có hỏi tới thì An Nhược Hi cũng biết cách đối đáp.
An Nhược Hi sợ tái mặt, kêu lên: “Mẹ, chuyện này ngàn vạn lần
không được. Tiết phu nhân hẹn gặp đại tỷ rồi đại tỷ bị bắt, Tiết phu
nhân có ngốc đến mấy cũng sẽ biết là chuyện gì đang xảy ra. Nhất định
hôn sự này sẽ thất bại, nhà bà ấy sẽ không kết thân với chúng ta nữa
đâu.”
“Không đâu. Mọi chuyện lớn nhỏ trong đấy đều ổn thỏa cả, đến
lúc đó mẹ liều mạng bảo vệ bà ấy, lại để mình bị thương, bà ấy còn có
thể nghi ngờ được gì. Còn phía quan phủ, Tiền lão gia sẽ tự giải quyết.” Đàm Thị an ủi con gái: “Con đừng lo.”
“Chuyện này không thể đâu mẹ à.”
“Nếu không làm thế, hôn sự mới là thất bại thật. Tiền lão gia
nói rồi đấy, nếu không làm theo lời lão thì lão sẽ đối phó với cha con.
Đến lúc đó, không chỉ đơn giản là mất cửa hôn thế đâu. Nhẹ thì vào ngục, nặng thì liên quan đến tính mạng.”
An Nhược Hi nhớ lại lúc trước Tiền Bùi uy hiếp nàng, hoảng sợ đứng bất động tại chỗ.
“Hôn sự quan trọng? Hay an nguy của An gia chúng ta quan trọng?”
An Nhược Hi không nói nên lời, nàng đỏ mắt, tim như có dao cứa, nàng nắm lấy tay Đàm Thị, nước mắt rơi xuống: “Chẳng lẽ cả đời này
chúng ta phải bị lão chèn ép thế sao?”
Đàm Thị đáp: “Đừng ngốc thế.”
An Nhược Hi rơi lệ như mưa. Gả cho Tiết công tử là hy vọng cuối cùng của nàng để thoát khỏi tất cả thứ này, là hy vọng gần trong gang
tấc. Nhưng nếu quả thật phải lợi dụng Tiết phu nhân, vậy coi như hy vọng này sẽ tan thành bọt nước. “Con xin mẹ đấy mẹ ơi, con xin mẹ.”
An Nhược Hi không lấy lại được hy vọng từ chỗ mẫu thân. Sau đó
Đàm Thị bảo nàng ồn ào quá, đuổi nàng về phòng. An Nhược Hi tuyệt vọng,
cúi đầu im lặng quay về.
Về đến phòng, lau đi nước mắt, nàng bắt đầu nghiêm túc nghĩ
chuyện. Theo lý mà nói, sau khi cha và tứ di nương trải qua chuyện kia,
bị Tiền Bùi gài bẫy, thì không nên nhận lời làm chuyện này cho ông ta
mới phải, dù sao cũng mới ra khỏi ngục, đâu thể dám mạo hiểm nữa chứ.
Nếu ông có gan mưu hại đại tỷ thì với hận ý dành cho đại tỷ, ông đã sớm
động thủ rồi. Nàng tin rằng nhất định Tiền Bùi đã nói lời ác độc với
cha. Cũng như khi đó, lão nói lời ác độc với nàng vậy.
Nhớ đến đây, An Nhược Hi rùng mình. Nàng tin Tiền Bùi làm thật. Nên nàng rất sợ, vô cùng sợ. Còn sợ hơn cả việc tướng quân phái người
cho nàng uống thuốc độc.
Cha đã nhận lời rồi, chứng tỏ tính toán trong kế hoạch này nhất định còn chu đáo hơn cái lần tứ di nương chặn đường. Đáng tiếc nàng
không biết được nhiều, mẹ cũng không nói chi tiết cho nàng hay. Nàng chỉ biết là họ muốn dụ đại tỷ ra ngoài, để Tiền Bùi bắt đại tỷ đi.
Bất kể là thế nào, nàng đều không xuất giá được nữa rồi. An
Nhược Hi biết. Bất kể có làm theo yêu cầu của Tiền Bùi hay không, nàng
cũng không gả đi được. Nếu làm, nhất định Tiết phu nhân sẽ xem thường
nhà nàng, cảm thấy nàng độc ác, không dám để nàng vào cửa. Còn nếu không làm, Tiền Bùi sẽ đối phó với họ, nhất định cũng sẽ phá hủy hôn sự này.
An Nhược Hi ngẩn người ngồi yên, nhớ lúc trước mình chạy đến
chỗ An Nhược Thần kêu la ồn ào trách mắng, nàng còn từng hỏi tỷ tỷ, nếu
như tỷ rơi vào tình cảnh như thế thì có thể làm gì?
An Nhược Hi lại chợt nhớ, An Nhược Thần từng nói tỷ ấy đã hỏi
tứ di nương, liệu có vì bảo vệ tứ muội mà liều mạng chống lại cha hay
không. Nàng nhớ đại tỷ nói lúc ấy tứ di nương nhìn mình như nhìn quái
vật vậy. Còn bây giờ nàng cũng đã biết phản ứng của mẫu thân mình. Mặc
dù nàng không hỏi cùng một câu hỏi, nhưng nàng biết mẫu thân sẽ đáp thế
nào.
An Nhược Hi bắt đầu mài mực, suy nghĩ phải âm thầm viết thư báo hiệu cho An Nhược Thần thế nào. Nàng ngẩng đầu nhìn, nhưng xuyên qua
cửa sổ lại thấy một nô bộc đi qua đi lại trong sân. Nàng đóng cửa sổ,
gọi a hoàn đến hỏi. Đó là thủ hạ của Tiền Bùi, nói là đang đợi Đàm Thị
viết thư xong.
“Tiền lão gia đang ở trong phủ. Lão gia cho phép gọi thuộc hạ của Tiền lão gia đến.” A hoàn nói.
An Nhược Hi thầm hốt hoảng. Nàng sợ thư mình viết không tới
được tay An Nhược Thần, trái lại còn bại lộ mình. An Nhược Hi tính toán
hồi lâu, quyết định không viết thư nữa. Nàng ra ngoài, dẫn hai a hoàn đi dạo trong vườn, không ngoài dự đoán, nàng thấy có người bám theo trong
bóng tối, theo dõi nhất cử nhất động của nàng.
Xem ra không gửi thư đi được, chính nàng cũng không có cách nào ra ngoài thông báo cho đại tỷ.
An Nhược Hi đứng ở ven hồ, nhìn hồ nước tù đọng, lại nghĩ đến
cái nhà bết bát này, nghĩ đến chuyện nàng không có cơ hội gả cho Tiết
công tử, nghĩ đến ngày sau Tiết phu nhân sẽ nhìn nàng với ánh mắt khinh
bỉ, nghĩ đến Tiết công tử chán ghét mình, nàng thực sự có kích động muốn nhảy xuống.
An Nhược Hi khép hai mắt, đứng một lúc, sau đó xoay người đi tìm Đàm Thị.
Đàm Thị vừa viết thư xong, bà suy đi nghĩ lại, sửa nhiều lần,
cuối cùng có thể diễn đạt ý của Tiền Bùi bằng lời của mình một cách trơn tru. Tự nhận thấy có lý có cớ, rất có sức thuyết phục. Nàng lại nhìn
lần nữa, định để sau khi An Chi Phủ và Tiền Bùi xem qua sẽ gửi đi.
Lúc này An Nhược Hi đi vào, câu đầu tiên chính là: “Mẫu thân,
con vừa nghĩ tới một chuyện, nếu chuyện này không giải quyết, chỉ sợ kế
hoạch của cha khó thành.”
Đàm Thị sửng sốt, vội hỏi: “Chuyện gì?” Kế hoạch khó thành chỉ
là chuyện nhỏ, chọc giận Tiền Bùi hãm hại nhà mình mới là phiền phức.
An Nhược Hi nói: “Mẹ để Tiết phu nhân hẹn đại tỷ tới nói chuyện hôn sự cùng mẹ, nhưng mẹ suy nghĩ lại đi, trước đó Tiết phu nhân và đại tỷ đã qua lại với nhau, còn nhờ tỷ ấy tìm cô nương có bát tự thích hợp ở quận ngoài, liệu bà ấy có thật lòng giúp mẹ gạt đại tỷ được không? Có
lẽ mọi người đã đánh giá thấp giao tình của bọn họ rồi. Hơn nữa, Tiết
phu nhân là người hiền từ, nếu bà ấy cảm thấy không lừa được thì sẽ
khuyên nhủ, ắt sẽ nói chuyện này với đại tỷ, khuyên tỷ ấy và mẹ cùng
ngồi xuống giải quyết ân oán. Như thế đại tỷ có biết không?”
Đàm Thị sửa đi sửa lại thư chính là hy vọng lời này được chu
toàn, để Tiết phu nhân cảm thấy An Nhược Thần quả thật sẽ cản trở hôn
sự, cần phải hẹn ba người ra ngoài đối chất để làm rõ. Nhưng An Nhược Hi nói như thế, bà cũng cảm thấy có đạo lý. An Nhược Thần có thể thuyết
phục được Tiết phu nhân bỏ An gia để tìm cô nương khác, có lẽ đã sớm gây dựng quan hệ với Tiết phu nhân rồi. Tiết phu nhân hẳn sẽ tin An Nhược
Thần không có ý ác với An gia, dù ân oán giữa họ cả thành này đều biết
nhưng chưa chắc Tiết phu nhân sẽ giấu An Nhược Thần, khả năng cao là bà
ta sẽ đứng giữa hòa giải người hơn. Nghe thấy là muốn gặp mặt mình, nhất định An Nhược Thần sẽ không muốn đến.
“Nhưng dù sao cũng phải thử một lần.” Đàm Thị nói, “Dù sao
chúng ta cứ làm theo lời dặn của Tiền lão gia đi, nếu chuyện không
thành, lão ta sẽ trách móc.”
An Nhược Hi lại nói: “Cứ coi như Tiết phu nhân gạt đại tỷ mà
hẹn tỷ ấy ra, nhưng khi đại tỷ mở cửa thấy mẹ, ắt sẽ quay đầu bỏ đi.”
Đàm Thị im lặng, đúng là thế thật.
“Nếu đại tỷ tới trước mà mẹ chưa đến, thủ hạ của Tiền lão gia
sẽ ra tay. Như thế mẹ không thể bảo vệ che chở được, ngộ nhỡ Tiết phu
nhân có mệnh hệ gì thì chắc chắn sẽ kết oán. Ầm ĩ đến quan phủ, Tiền lão gia sẽ không bảo vệ nhà chúng ta nữa. Thử nghĩ chuyện của tứ di nương
mà xem, Tiền lão gia đã đối xử với nhà ta thế nào?”
“Vậy con nói xem phải làm thế nào?”
An Nhược Hi thở dài: “Nếu theo con nói, dĩ nhiên chuyện này
không nên làm. Tiền lão gia một lòng chỉ muốn bắt đại tỷ, chẳng ngó
ngàng gì. Nói khó nghe thì, lão ta hồ đồ, bị sắc dục làm mờ mắt, chắc
chắn chỉ bo bo giữ mình, làm sao lo được An gia chúng ta sống chết thế
nào.”
Đàm Thị nhíu mày.
An Nhược Hi lại nói: “Đừng nói là đối với chúng ta, chính là
đối với Tiền đại nhân, nếu Tiền lão gia lo nghĩ chút cho tiền đồ của con trai mình thì sẽ không làm ra loại chuyện như thế. Tiền đại nhân rất lo lắng cho lão, còn phải bôn ba giải quyết thay lão. Lần này giúp được
chúng ta, nhưng lần tới có thể sẽ không giúp nữa, ngài ấy làm quan,
chiếu cố thân mình mới là quan trọng. Mẹ à, con người Tiền lão gia quá
độc, cha cũng không có bản lĩnh đàn áp được lão, chúng ta bị đè còn chưa đủ sao? Không thể nhập bọn với lão được.
Làm sao Đàm Thị có thể không hiểu đạo lý này, bà nói: “Giờ nói
những điều ấy thì có ích gì? Tiền lão gia ở đây theo dõi, không làm
không được.”
An Nhược Hi cắn môi, hạ quyết tâm: “Vậy để con đi đi.”
“Cái gì?”
“Chuyện này vẫn cứ theo Tiền lão gia phân phó mà làm, thư để
con viết, người gặp mặt đổi thành con. Cứ nói với Tiết phu nhân là con
với tỷ tỷ dễ nói chuyện, khi ấy khuyên giải tốt mới có thể tháo gỡ ân
oán, hôn sự mới có thể thuận lợi. Như thế tuy là người khác, nhưng chắc
Tiết phu nhân có thể hiểu được. Như thế, lúc xảy ra chuyện, con sẽ bảo
vệ Tiết phu nhân, lúc ấy mới thật là có thể mang đến phúc vận cho Tiết
gia. Còn tỷ thấy con, ắt sẽ không bỏ đi ngay, dù Tiết phu nhân có nói
cho tỷ ấy biết trước là gặp mặt với con thì cũng sẽ không đề phòng nhiều với con đâu, chắc tỷ sẽ đến. Hơn nữa, nếu Tiết phu nhân có nghi ngờ,
con là tiểu bối, xưa nay không qua lại gì với Tiền lão gia, bọn họ không thể trách tội được. Mà cho dù có trách, cũng chỉ có một mình con gánh
vác, còn cha mẹ có thể thoát kiếp. Trong nhà này, chỉ cần mẹ còn, cha
còn, thì có thể có cách cứu được con. Nhưng nếu vì chuyện này mà cha mẹ
bị nhốt vào đại lao, vậy cả nhà chúng ta biết phải làm thế nào?”
“Hi Nhi!” Đàm Thị nghe rất cảm động, ôm chầm lấy con gái, “Con
đúng là con gái tốt của mẹ mà. Con nói có lý, đúng là nên như thế.”
Vậy ư? Nên như thế sao? Để con gái chịu tội không liên quan gì, nên là thế sao? An Nhược Hi thầm cười khổ. Có lẽ vừa rồi nàng nên nhảy
xuống hồ mới đúng.
Lúc này Đàm Thị để An Nhược Hi viết thư, sau đó bà cầm thư đi
tìm An Chi Phủ và Tiền Bùi bàn bạc. Bà ta giải thích lý do để An Nhược
Hi ra mặt sẽ tốt hơn. An Nhược Hi bảo là cứ nói đây là chủ ý của mẹ, nếu không Tiền lão gia đa nghi, sẽ cho là chúng ta không nghe lời, muốn giở trò quỷ. Đàm Thị thấy có lý, vậy là làm theo.
Ý của nàng, đơn giản chính là thư này để nàng viết, giao vào
tay Tiết phu nhân, Tiết phu nhân nhìn là biết ngay có bẫy. Còn nếu để
Đàm Thị viết, Tiết phu nhân biết Đàm Thị và An Nhược Thần không hợp
nhau, có lẽ sẽ tin thật. Phải để Tiết phu nhân biết trong này có ẩn tình khác, như thế Tiết phu nhân sẽ từ chối. Có lẽ Tiết phu nhân cũng sẽ từ
chối yêu cầu Đàm Thị đưa ra, nhưng An Nhược Hi không dám mạo hiểm. Do
nàng ra mặt, chắc chắn rằng Tiết phu nhân sẽ từ chối, như thế, mọi người cũng sẽ yên ổn vô sự, Tiền Bùi sẽ không lợi dụng được họ nữa.
An Nhược Hi đợi rồi đợi, cuối cùng cũng đợi đến lúc Đàm Thị trở lại. Đàm Thị nói An Chi Phủ và Tiền Bùi cũng đã đồng ý, cảm thấy chuyện này để An Nhược Hi làm sẽ khả thi hơn. Đã sai người đưa thư đến Tiết
gia rồi. Có điều Tiền Bùi còn nói, đến lúc đó lão sẽ phái kiệu phu người hầu của lão đưa An Nhược Hi đi.
Tim An Nhược Hi đập thình thịch. Đây là phái người giám sát uy hiếp nàng đây mà.
Nhưng nàng không thể từ chối được.
“Vâng.” An Nhược Hi đáp.
Nàng biết chuyện sẽ không đến được bước hẹn gặp ấy. Chỉ cần
Tiết phu nhân đọc thư là sẽ biết ngay có chuyện gì. Rồi bà ấy lại thông
báo cho đại tỷ, đại tỷ sẽ đề phòng. Trong lòng An Nhược Hi rất khó chịu. Vào khoảnh khắc thư đến tay, cũng chính là khoảnh khắc phá vỡ hôn ước.
Liệu còn ai muốn làm thông gia với người độc lòng độc dạ chứ?
Không sợ không sợ, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.
An Nhược Hi về phòng, trùm chăn lên đầu âm thầm rơi lệ, có lẽ, vốn đã chẳng có núi xanh rồi.