<!---->Suốt mấy ngày liên tục, An Nhược Thần chỉ xem xét hồ sơ của
mười bảy năm trước. Hôm đó nghe nói Tề Chinh và Lý Tú Nhi đã về, nàng
liền dẫn Xuân Hiểu ngồi xe ngựa đến Tiết gia.
Còn Lục đại nương lại nhân lúc này đến tửu lâu Chiêu Phúc dò la tin tức.
An Nhược Thần và Tiết phu nhân hàn huyên mấy câu, hỏi về thái
độ của An gia, tiến triển sự tình cùng tình hình của Tiết công tử. Tiết
phu nhân đáp từng câu một. Sau khi nghe xong An Nhược Thần lại nghĩ ngợi một hồi, nói muốn trò chuyên đôi ba câu với Tiết công tử.
Tiết phu nhân do dự, chỉ sợ cậu con trai luôn không đồng ý với
hôn sự sẽ đắc tội với An Nhược Thần, hoặc giả lại nói chuyện không vui
thì lại nhất thời tức giận kháng nghị không muốn kết hôn. An Nhược Thần
cười: “Ta thấy Tiết công tử cũng là người mềm lòng, ta sẽ nói với cậu ấy chuyện của nhị muội nhiều chút, sau khi ta rời đi, quả thật tình cảnh
của nhị muội ở nhà không tốt chút nào. Nếu Tiết công tử không thích nghe thì ta sẽ đi ra.”
Tâm sự của Tiết phu nhân bị nhìn thấu, bà cũng không tiện từ chối nữa. Thế là bà dẫn An Nhược Thần đi tìm Tiết Tự Nhiên.
Đương nhiên Tiết Tự Nhiên chẳng muốn khách sáo gì với An Nhược
Thần cả, nhưng có mẫu thân ở đây nên hắn không tiện bộc lộ, chỉ đành để
mẫu thân về nghỉ ngơi, hắn và An đại cô nương tự trao đổi là được rồi.
Trước mặt người ngoài dĩ nhiên Tiết phu nhân luôn nể mặt con
trai, không phản bác câu gì, chỉ sai người dâng trà điểm tâm lên rồi lui ra ngoài.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người Tiết Tự Nhiên và An Nhược Thần. Tiết Tự Nhiên hỏi thẳng: “Muốn làm gì hả? Muốn làm mai cho
muội muội cô ư? Không phải lần trước đã nói rồi sao?”
An Nhược Thần nói: “Ta có vụ án cũ của mười bảy năm trước, muốn mời Tiết công tử âm thầm hỏi thăm giúp ta.”
Tiết Tự Nhiên trợn mắt nhìn nàng: “Cô tưởng cả vùng đất này là
địa bàn của An Nhược Thần cô đấy ư? Muốn sai ai thì sai người đấy Thái
thú đại nhân vẫn chưa chết đâu.”
“Sao công tử lại nói thế. Ta chỉ là dân thường, sao có thể so
sánh với thái thú đại nhân được chứ. Hơn nữa, ta đâu phải sai công tử,
là ta đang nhờ công tử kia mà.”
Tiết Tự Nhiên vẫn trợn mắt: “Nói một câu muốn nhờ là nhờ được sao? Cô tưởng ta là ai chứ?”
“Ngươi là con trai độc nhất của Tiết gia, phụ thân là Tiết Thư
Ân, mẫu thân là Tiết Trần Thị, đều là nhân sĩ trong thành Trung Lan. Năm nay ngươi mười sáu tuổi, sinh vào ngày mười một tháng mười một. Mẫu
thân ngươi lúc sinh ngươi thì sinh khó, suýt nữa mất mạng, cả ngươi cũng thế, nhưng cuối cùng cả mẹ lẫn con đều bình an, trời cao đã phù hộ cho
Tiết gia. Từ nhỏ cơ thể ngươi đã không tốt, nhưng bù lại thông minh hơn
người, bốn tuổi biết chữ, sáu tuổi ngâm thơ, cha mẹ rất hãnh diện vì
ngươi. Ngươi cũng là người con hiếu thảo. Biết mình lắm bệnh nhiều tật
đã thêm không ít phiền toái cho cha mẹ nên hết sức khôn khéo, không để
họ vất vả bận tâm.”
Tiết Tự Nhiên nhướn mày: “Cô đang khoe mình điều tra rõ ràng nhà ta đấy ư?”
“Đúng là điều tra rất rõ, Ta còn biết các hiệu buôn làm ăn của
Tiết gia các ngươi, quản sự người giúp của cha ngươi là ai, nha đầu hộ
vệ bên cạnh ngươi, những đại phu đã từng khám cho ngươi, và cả những cửa tiệm ngươi thích lui tới.”
Tiết Tự Nhiên sầm mặt.
“Để không lãng phí thời gian, ta không cần nhất nhất lôi mọi
chuyện ta biết ra để chứng minh. Ta chỉ nói ý chính thôi nhé, ta còn
biết ngươi bí mật nuôi thám tử và mưu sĩ, dính líu đến mưu phản.”
“Chụp tội này lớn quá rồi đấy.” Tiết Tự Nhiên ra vẻ vô tội lại xem thường.
“Ta còn biết ngươi rất hiếu kỳ, chuyện ta muốn điều tra đây
liên quan đến an nguy của Bình Nam, nói thế nào đi nữa Tiết gia ngươi
cũng ở nơi này sống nơi này, còn thám tử và mưu sĩ của ngươi, vắt óc bày ra chuyện đó, chẳng lẽ không phải là vì bảo vệ cha mẹ ngươi sao? Tiết
lão gia làm người liêm chính, không biết nhiều biến báo, làm ăn ở nơi
rồng rắn lộn xộn như thành Trung Lan này, đúng là nên cẩn thận nhiều.
Ngươi cũng thương mẫu thân vất vả, luôn nghĩ cách để có thể sớm biết
được chuyện bất lợi với Tiết gia rồi âm thầm xử lý, cha mẹ ngươi có thể
yên ổn như ý, tự do tự tại. Thời gian của ngươi không có nhiều, nên muốn nhân lúc mình vẫn còn sống, có thể chăm sóc họ được chừng nào hay chừng ấy, có phải hay không?”
“An cô nương thần thông quảng đại, cái gì cũng biết, cái gì
cũng nằm gọn trong lòng bàn tay, cần gì một tiểu tốt nhiều bệnh lắm tật
như ta giúp chứ?” Tiết Tự Nhiên cười nhạt, “Chẳng lẽ cô nương nghĩ muốn
dụ dỗ ta cắn câu, sau đó ép ta phải cưới nhị muội của cô nương ư?”
An Nhược Thần nghiêm nghị: “Ngươi có cưới nhị muội ta hay
không, không liên quan gì đến ta cả. Đúng là muội ấy có thể sẽ thành con mồi để mật thám bắt cóc lợi dụng ta, nhưng nếu xảy ra thật, ta sẽ không vì muội ấy mà làm chuyện gì có lỗi với tướng quân, có lỗi với Đại Tiêu. Vào ngày ta liều chết chạy ra khỏi An gia, cũng đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ với An gia rồi. Thật ra nhị muội và ta cũng không hòa thuận lắm, còn muội muội mất tích kia của ta, chính là tứ muội, ta lại có
phần thương muội ấy hơn.” An Nhược Thần dừng lại, cụp mắt xuống, như
đang nhớ lại chuyện gì đấy rồi nói: “Trước kia tướng quân từng dặn dò
ta, mạng của ta, mạng của tứ muội ta, đều xếp sau an nguy của Đại Tiêu.”
Tiết Tự Nhiên xem thường: “Long tướng quân đúng là vẫn còn oai phong lẫm liệt nhỉ.”
An Nhược Thần không để ý đến giọng điệu của hắn, nói: “Nên nếu
người sẽ lấy nhị muội không chịu sự sai khiến của Tiền Bùi thì ta sẽ thở phào, nhưng nếu muội ấy không gả đi được, cuối cùng bị mưu hại, âu cũng là do mạng muội ấy không tốt, ta không có cách gì.”
Tiết Tự Nhiên nhíu mày trừng An Nhược Thần, cái người này đang xài khổ nhục kế đấy à?
Tiết Tự Nhiên thuận nước đẩy thuyền, nói: “Nếu đã thế, vậy An
đại cô nương không cần phải phiền não vì nhị muội mình nữa, số mệnh nàng ta không tốt, không trách cô được.”
Kết quả An Nhược Thần cũng thuận thế mà nói: “Vậy Tiết công tử không còn nghi ngờ gì với chuyện ta muốn nhờ nữa rồi đúng không?”
“Đương nhiên là có.” Còn lâu Tiết Tự Nhiên mới trúng kế của
nàng, đáp: “Nếu An cô nương đã biết ta có mưu sĩ thám tử, còn nói ta có
tình nghi mưu phản, hơn nữa cũng biết ta rất không thích cô nương, sao
cô nương lại dám tin ta sẽ thành tâm giúp đỡ?”
“Tướng quân tin tưởng ngươi, nên ta tin thôi.”
Tiết Tự Nhiên khịt mũi coi thường: “Nếu tướng quân đại nhân nói đánh rắm thơm thì cô cũng cảm thấy thế sao?”
“Nếu tướng quân đại nhân muốn ta nói như thế thì ta sẽ nói. Hơn nữa ta cảm thấy có thể sử dụng đánh rắm để hình dung mình, chứng tỏ
Tiết công tử rất độ lượng, lòng dạ rộng rãi, thiết nghĩ có thể tin tưởng giao phó.”
Tiết Tự Nhiên ứ nghẹn, đúng là lỡ lời, sao lại đẩy mình vào hố kia chứ.
Hắn liếc mắt, rồi nhớ lại An Nhược Hi đã xem thường mình thì không phục nổi.
Hắn nói: “Thế này đi, nếu ta đồng ý điều tra chuyện này cho cô, thì cô cũng thuyết phục mẫu thân ta, không kết thông gia với An gia các ngươi nữa.”
An Nhược Thần lắc đầu: “Như thế rất không phù hợp, cũng không
phải là ta khuyên mẹ ngươi đi kết thân, ta dựa vào đâu mà ngăn bà ấy
chứ. Hơn nữa, ta cảm thấy công tử nghĩ sai rồi. Thật ra cưới muội muội
ta rất tốt, chí ít thì như Tịnh Từ đại sư nói cưới đúng người. Ngươi cứ
nghĩ đi, nếu người này cưới không được, người thích hợp nhất lại không
có, vậy thiếu một phải bù mười, mười cô nương có bát tự tốt dù cho không có duyên cùng xung hỉ, không phải như thế ngươi lại có nhiều rắc rối
hơn sao?”
Tiết Tự Nhiên lại ứ nghẹn.
Thiếu một bù mười, cái quỷ gì đây!
Tiết Tự Nhiên tức giận: “Cô uy hiếp tôi ư?!” Nghĩ đến cảnh mười cô nương trợn trắng mắt líu ríu vây quanh mình đua nhau gọi tướng công
mà không khỏi rùng mình.
An Nhược Thần cười một tiếng: “Sao lại thế được, ta còn đang
cầu cạnh Tiết công tử mà, chỉ kẻ ngốc mới làm ra cái chuyện uy hiếp ngu
xuẩn như thế chứ. Nếu ta không nhờ công tử, thì ấy mới là uy hiếp.”
Tiết Tự Nhiên sầm mặt, tốt lắm, đó chính là nếu như hắn giúp
nàng thì ấy là nàng ta nhờ hắn làm việc, không phải là đối phó hắn. Còn
nếu hắn không giúp nàng, nàng không nhờ hắn, nàng sẽ nghĩ cách để mẹ hắn cưới “bù” mười người để xung hỉ. Đây không phải uy hiếp thì là gì?
Tiết Tự Nhiên không nói lời nào, hắn đang suy tính.
An Nhược Thần nhìn sắc mặt hắn, nói: “Tiết công tử thông minh hơn người, hẳn cũng không sợ uy hiếp gì.”
Tiết Tự Nhiên liếc nàng, cần phải nói nữa ư.
“Chỉ là chuyện này khá nan giải, khó liệu trước được kết quả,
có lẽ không có gì, nhưng có lẽ lại sẽ có phát hiện kinh thiên động địa.
Tiết công tử bỏ lỡ rồi, thật là đáng tiếc.
Tiết Tự Nhiên bĩu môi nói: “Cô không cần phải kích động ta. Ta
không quen cô, thế mà cô lại đi nhờ ta chuyện này, nếu không có âm mưu
quỷ kế thì chính là bên cạnh không có người thích hợp đề tra án. Thái
thú đại nhân và cả phu nhân đều khá quan tâm cô, thế nhưng cô lại không
tìm họ nhờ giúp, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến bọn họ sao? Hơn
nữa, cô cũng nghi ngờ bên cạnh có gian tế, nhưng cô không biết là ai?”
An Nhược Thần chớp mắt: “Ta mới tán dương Tiết công tử thông minh hơn người đấy.”
Tiết Tự Nhiên nhíu mày: “Một thân cô đã đủ lôi thôi rồi, lại còn muốn nhét thêm nhị muội vào nhà ta.”
An Nhược Thần học theo Tiết Tự Nhiên trưng ra vẻ mặt vô tội lại xem thường: “Chuyện này cũng mới nói rõ rồi đấy. Nhị muội không quan
trọng, muội ấy thế nào đều là do số mệnh cả. Tùy muội ấy đi.”
Khuôn mặt non nớt nhưng lại lão luyện của Tiết Tự Nhiên căng
ra: “Nói đi, chuyện là thế nào, cô muốn điều tra gì? Ta phải nghe trước
để xem kết quả chuyện này có nguy hại gì hay không?”
***
Lục đại nương đến tửu lâu Chiêu Phúc, vờ như làm việc đi ngang
qua, chào hỏi người quen trong tửu lâu, nhìn lướt qua không thấy Tề
Chinh đâu thì lại giả bộ buột miệng hỏi gần đây Tề Chinh có khỏe không.
Một tiểu nhị khác nói với bà, Tề Chinh tiến bộ rồi, được lão bản nương
trọng dụng, cũng có thể ra ngoài hành sự đấy. Mới về hồi chiều, lúc này
đã đến phủ của lão bản nương bẩm báo rồi.
Lục đại nương cười một tiếng, rảnh rỗi lại tám vài chuyện trong nhà, rồi nhờ tiểu nhị nói với Tề Chinh là bà có ghé đến, không cần phải nhớ mong gì, gần đây bà sống cũng không tệ. Tiểu nhị đồng ý.
Lục đại nương chuyện trò một lúc rồi mua một hộp điểm tâm, sau đó rời đi.
Một lúc lâu sau Tề Chinh mới quay lại tửu lâu Chiêu Phúc, nghe
tiểu nhị chuyển lời thì gật đầu. Cậu biết, Lục đại nương biết cậu ở
trong phủ báo chuyện thì nhất định sẽ không ở lâu, rồi cũng sẽ quay lại, bà đang chờ cậu đến báo tin ở chỗ cũ.
Tề Chinh có hơi chần chừ, do dự một lúc lâu, đến khi không thể
nấn ná thêm được nữa thì lúc này mới nhắm mắt đi gặp Lục đại nương.
Quả nhiên Lục đại nương đang kiên nhẫn đợi ở chỗ cũ. Thấy Tề
Chinh đến thì cẩn thận quan sát cậu, sờ đầu rồi vỗ vào tay, sau lại thở
dài: “Vẫn tốt vẫn tốt, bình an vô sự.”
Tề Chinh nghe mà lòng càng thêm khó chịu, “Đại nương.” Phải gạt cả Lục đại nương sao? Cậu đấu tranh dữ dội.
“Có nghe được tin gì không?” Lục đại nương hỏi.
Tề Chinh mở miệng, rồi lại cúi đầu: “Con xin lỗi đại nương.
Chưa điều tra được gì thì đã bị phát hiện rồi, chúng con gấp gáp chạy
trốn về, không làm được gì.”
Lục đại nương sợ hết hồn, kéo cậu lại hỏi: “Bị phát hiện, trốn
về? Rốt cuộc là có chuyện gì thế, con mau nói với đại nương đi. Tiền Bùi có thấy các con không? Các con trốn về có bị người ta theo dõi không?
Giờ còn gặp nguy hiểm không? Tửu lâu Chiêu Phúc có an toàn không? Mau
nói với đại nương đi, đại nương phải tìm An cô nương nghĩ cách.”
Tề Chinh không dám ngẩng đầu, Lục đại nương càng nói cậu lại
càng áy náy. Lục đại nương hoàn toàn không hề có ý trách cứ cậu làm việc không hiệu quả, trái lại chỉ quan tâm đến sự an toàn của cậu.
Tề Chinh nhắm mắt nói láo theo Triệu Giai Hoa dặn. Thật ra
những nội dung khác đều là thật, chỉ có vậy mà thôi, cậu leo lên cửa sổ
không nghe rõ nói gì, sau lại bị bọn côn đồ phát hiện. Sau khi trốn về,
Triệu Giai Hoa dặn bọn cậu nên nói với người ngoài thế nào, nói là cậu
muốn nhìn cô nương nên đã gây họa, những việc này đều nói hết.
Lục đại nương cau mày suy nghĩ hồi lâu: “Điều Tú Nhi cô nương
nói rất đúng, dựa theo tính xảo quyệt của Tiền Bùi, sau khi lão quay về
khách điếm nghe ngóng, hẳn sẽ biết là do tửu lâu Chiêu Phúc phái người
đi.”
Tề Chinh an ủi: “Có lẽ lão không nghĩ nhiều thế đâu.”
Lục đại nương trừng mắt với cậu: “Con đừng xem thường, đời này
Tiền Bùi có thể được như thế, cũng không phải là dựa vào hiền đức đâu.
Lão có thủ đoạn, lại còn không phải kẻ ngốc. Lão ta lòng dạ ác độc, các
con phải coi chừng.”
“Vâng vâng.” Tề Chinh thấy Lục đại nương sốt ruột thì vội đáp.
Lục đại nương gấp rút muốn rời đi: “Không được, đại nương phải
nhanh về báo với cô nương mới được. Để nàng nghĩ cách xem sao. Nếu bọn
mật thám kia muốn giết người diệt khẩu thì phải làm sao.” Lục đại nương
lại dặn Tề Chinh phải cẩn thận, đừng để người lạ đến gần, cũng đừng đi
lạc đến chỗ lạ, Tề Chinh vội vâng dạ.
Lục đại nương quay người rời đi, Tề Chinh nhìn theo bóng lưng bà mà lòng rối bời, “Đại nương!”
Cậu không nhịn được, cất iếng gọi Lục đại nương.
Lục đại nương dừng bước xoay người lại, “Sao thế?”
Tề Chinh ấp úng cả buổi mới thốt ra một câu: “Đại nương cũng
phải cẩn thận đấy.” Người cả ngày ở chung với tình nghi mật thám, chính
là đại nương đấy.
Lục đại nương cười trấn an cậu rồi gật đầu.
Lục đại nương đã rời đi. Tề Chinh gõ mạnh vào đầu mình, làm sao đây, nếu đến lúc đó có người đến diệt khẩu cậu thật, thì là người do
Tiền Bùi phái hay là người của An Nhược Thần đây? Thật ra trong lòng cậu rất sợ. Có ai mà chẳng sợ chết chứ.