<!---->Tên côn đồ ở bên dưới vẫn quát to, Tề Chinh thấy còn có hai
tên khác cũng đang vội chạy về phía này. Trong phòng Tiền Bùi vang lên
tiếng ghế dịch chuyển, ắt hẳn có người đứng dậy.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, tóc gáy toàn thân Tề Chinh dựng đứng, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng. Trong đầu cậu trống rỗng, mọi hành động
chỉ dựa theo bản năng. Cậu trèo về như chú khỉ con, nhanh chóng nhảy vào lại cửa sổ phòng bên. Đang định chui vào trong thì nghe thấy tiếng cửa
sổ phòng Tiền Bùi mở, có một người ló đầu ra kiểm tra.
Tề Chinh cũng không kịp nhìn đối phương tròn méo ra sau, lúc
nhảy xuống bậu cửa thì lập tức xoay người lại vội vàng nhắm mắt, chỉ kịp thấy mỗi tay của người kia, đeo nhẫn ngọc phỉ thúy màu xanh biếc.
Tề Chinh vừa chạm đất liền chạy như bay, không chút chậm trễ.
Mơ hồ nghe thấy trong Đào Hoa gian có người kêu to: “Là một thằng nhãi.”
Tề Chinh lao ra hành lang, chạy nhanh xuống dưới lầu. Trong
phòng Tiền Bùi có côn đồ vọt ra, giơ tay suýt nữa đã túm được cổ áo của
Tề Chinh.
Tề Chinh vắt chân lên cổ mà chạy, nhảy lên cầu thang bám lấy
tay vịn trượt xuống, được nửa đường thì trông thấy một cô nương đang dẫn khách lên lầu, đối phương bị cậu làm cho giật mình sửng sốt, cậu vươn
tay ra kéo một cái, mượn lực trượt xuống, xé rách xiêm áo trước ngực cô
nương một mảng lớn.
Cô nương kia hét lên đầy thất thanh, bị kéo làm nàng đạp hụt
hai bậc cầu thang, suýt nữa đã trật chân, phải ôm ngực mới đứng vững
được, tiếng hét chói tai như phá vỡ trần nhà. Nhất thời người xung quanh rối loạn lu bù cả lên, hết mấy cô nương bị xô ngã trên cầu thang làm
côn đồ đang truy đuổi Tề Chinh bị chặn đường, chỉ đành lớn tiếng mắng
chửi: “Bắt tên tiểu tử kia lại!”
Tim Tề Chinh đập nhanh hơn, trượt xuống cầu thang lại xô ngã
tiểu nhị bưng khay đựng đồ ăn, thuận tay vơ lấy bát đậu hủ ngâm dầu hắt
xuống đất, một tên côn đồ xông đến giẫm trúng bãi dầu, trượt chân ngã
xuống, bổ nhào lên bàn bên canh. Tiếng la hét cùng tiếng bát vỡ thay
nhau vang lên.
Tề Chinh không dám mà cũng không kịp ngoái đầu nhìn, hất đồ xong thì lập tức cắm đầu chui vào đám người, tính chạy ra cửa.
“Chạy đi đâu!” Một tên đô con sải bước lớn đứng chặn ngang nơi cửa chính quát to.
Tề Chinh cũng đã từng thấy trận thế này. Trước kia những tên
côn đồ hộ viện trong sòng bạc còn tàn bạo hơn những kẻ này. Đã không còn đường lui nữa rồi, Tề Chinh cúi người xuống trượt một cái, nhanh chóng
chui qua dưới háng của hán tử kia. Lúc ngang qua còn đâm vào chỗ yếu của hán tử kia trả đòn.
Đại hán ré lên một tiếng thảm thiết, che lấy chỗ yếu ngã nhào về phía trước.
Tề Chinh lồm cồm bò dậy ở sau lưng hắn, tranh thủ thời gian
chạy tiếp. Ra ngoài cửa lại thấy còn có nhiều côn đồ vây quanh hơn.
Những tên ở phố sau đã nghe thấy động tĩnh mà chạy tới. Đầu óc Tề Chinh
choáng váng, cảm thấy tiêu rồi, nhất định không thoát được.
Cắn răng lao lên, chợt nghe thấy tiếng đám tay chân la hét sau
lưng càng lúc càng gần, da đầu Tề Chinh tê rần. Lúc này lại nghe thấy
tiếng vó ngựa “lộc cộc lộc cộc” vang lên, đám tay chân giật mình hoảng
sợ, vội tách nhau ra. Tề Chinh quay đầu lại theo bản năng, đúng lúc nghe thấy giọng của Lý Tú Nhi: “Đi lên!”
Rốt cuộc Lý Tú Nhi cũng cưỡi ngựa chạy đến.
Tề Chinh quá đỗi vui mừng, nắm lấy tay Lý Tú Nhi dùng sức nhảy
lên lưng ngựa, hai người cưỡi một người thúc ngựa chạy trốn. Côn đồ hộ
viện sau lưng tức giận mắng to, có kẻ còn hét lên: “Nhanh, tìm ngựa đến
đây, không thể để chúng chạy thoát được.”
Tề Chinh ngoái đầu lại nhìn, thấy bọn chúng vẫn đang đuổi theo, có kẻ thì quay đầu chạy lui, chắc là đi tìm ngựa, “Mục tiêu chúng ta
quá rõ, không chạy xa được.”
“Nói đúng.” Lý Tú Nhi đáp.
Lý Tú Nhi giục ngựa chạy một đoạn rồi rẽ vào con đường khác,
đến chỗ giao với con đường nhỏ thì nhảy xuống. Tề Chinh không rảnh suy
nghĩ nhiều, cũng xuống ngựa theo nàng.
“Mau lên xe ngựa đi.” Lý Tú Nhi kêu lên.
Lúc này Tề Chinh mới phát hiện Lý Tú Nhi đã đậu xe ngựa của bọn họ trong con đường nhỏ này. Cậu nhanh chóng leo lên, ngồi vào vị trí
giục ngựa. Lý Tú Nhi dùng sức rút roi quất vào mông ngựa, ngựa lập tức
chạy như bay, Lý Tú Nhi xoay người leo lên xe ngựa, Tề Chinh giơ roi
thúc ngựa, điều chỉnh xe ngựa phóng nhanh đến con đường ở đối diện.
“Mặc thêm vào.” Lý Tú Nhi ném cho Tề Chinh chiếc áo vải cũ, rồi đội nón lá lên đầu cho hắn. Tề Chinh cấp tốc mặc áo, không nhìn kỹ thì
đúng là rất giống một phu xe trẻ tuổi gầy còm.
Xe ngựa chạy đi không được bao xa, đám ác ôn đã chạy đến gần
đó, tiếng hô hoán từ xa vọng đến. Lý Tú Nhi nhanh chóng lùi vào xe không dám ló mặt, Tề Chinh vung roi đè thấp mũ xuống.
Bất thình lình có một tên đi ra từ con phố bên cạnh, cưỡi ngựa
xông đến, Tề Chinh sợ hãi run tay lên. Tên côn đồ đó đi lướt qua xe ngựa của bọn họ, chạy ra phía sau. Tề Chinh và Lý Tú Nhi nghe được người này lớn giọng: “Không có, không tìm được. Con ngựa đó không có ai cưỡi,
chắc chắn chúng đã lẫn vào trong đám đông rồi, cẩn thận tìm đi.”
Tề Chinh thở phào một hơi, cắn răng quất mấy roi vào ngựa. Xe
ngựa chạy như điên, một lát sau, cuối cùng cũng không còn thấy bóng dáng của những kẻ kia nữa rồi.
Lúc này Tề Chinh mới yên tâm hẳn, hỏi Lý Tú Nhi: “Sao tỷ biết mà tới vậy?”
“Chuyện nguy hiểm như thế, dù sao cũng cần phải có người tiếp
ứng. Ta ở khách điếm cũng chẳng yên tâm nổi, nghĩ đi nghĩ lại, chuẩn bị
cũng không thiệt gì.”
“May thật may thật.” Tề Chinh lau mồ hôi lạnh, “Ứng phó đầy đủ, đã cứu được mạng rồi. Đầu óc tỷ nhanh nhạy thật đấy, không hổ là người
bên cạnh lão bản nương.”
“Là do Hoa tỷ nói với ta đấy. Lúc gần đi tỷ ấy có nói, đến nơi
thì phải thăm dò địa hình trước, chuẩn bị đồ cải trang, đổi xe ngựa,
người khác sẽ không nhận ra.” Lý Tú Nhi cũng rất căng thẳng, lúc này mới có thể thở phào, “Nên ta mới đậu xe ngựa ở chỗ đó, rồi lại đi mua một
con ngựa, có ngựa sẽ tiện hơn. Ta nấp ở gần Điểm Thúy lâu xem tình hình, đệ không sao thì tốt, còn nếu đệ có chuyện thì ta sẽ tiếp ứng.”
Quả nhiên là lão bản nương mà. Tề Chinh vô cùng vui vẻ. Lão bản nương đúng là người tốt, vừa thông minh lại xinh đẹp. Chính là nàng bảo bọn họ học cưỡi ngựa đi, nói trong thành Trung Lan không yên, An cô
nương muốn tìm bọn họ nhờ chuyện mật thám, học cưỡi ngựa thì có thể chạy trốn, như thế sẽ mạnh hơn.
Lý Tú Nhi lại hỏi Tề Chinh: “Đã có chuyện gì xảy ra thế, sao bọn họ lại phát hiện ra đệ? Đệ đã nghe được gì rồi?”
Tim Tề Chinh siết chặt, do dự rất lâu: “Đệ nghe thấy, đệ nghe thấy bọn họ nói, An đại cô nương là mật thám.”
Lý Tú Nhi sững sờ.
***
Ngày hôm ấy, Đàm Thị dựa theo người bà ta phái đi nghe được
hành tung của phu nhân Tiết gia, lập tức giả bộ như vô tình gặp được
Tiết phu nhân ở cửa hàng vải. Tiết phu nhân khách khí lễ độ, lại không
nói đến hôn sự với con gái bà như trước nữa. Đàm Thị thầm lo lắng, xem
ra Tiết phu nhân này đã bị An Nhược Thần thuyết phục thật rồi, nay chỉ
sợ các nàng đang tìm người ở ngoài quận, có khi có được bát tự thích hợp rồi.
Đàm Thị mời Tiết phu nhân đến bên cạnh uống trà, Tiết phu nhân đồng ý.
Sau một hồi hàn huyên khách sáo, Đàm Thị không nhắc đến chuyện
công tử Tiết gia, trái lại là nói đến nỗi phiền của nhà mình. Bà ta nói
qua năm mới trong nhà không được yên ổn thuận buồm xuôi gió chút nào,
hôn sự của con gái ầm ĩ khắp cả thành, đắc tội đến quan lão gia, kinh
động tướng quân, tứ cô nương còn mất tích, đến nay không rõ tung tích
sống chết thế nào. Lại còn mấy mối làm ăn trong nhà nữa, cuối cùng chỉ
có thể chịu lỗ. Sau đó Đoàn Thị phòng bốn lại hóa điên, thời gian trước
còn bị kẻ ác lợi dụng, ra ngoài phố chặn xe bắt người. Chuyện này trên
dưới An gia chẳng ai hay biết, hại lão gia bị liên lụy. Nay hai người họ vẫn còn ở trong ngục, chẳng biết đến lúc nào thái thú đại nhân mới chịu thả người nữa.
Tiết phu nhân an ủi bà một phen.
Đàm Thị thở dài thật dài, nói bà cũng đã đến miếu mời cao tăng
xem, cao tăng nói vì năm hạn phạm sát, không chỉ An gia, ngươi nhìn xem
ngay đến cả quận Bình Nam này cũng đã có chiến tranh rồi, đại nạn đã
đến, nếu gần đây có thể có hỷ sự để hóa giải sát khí, thì tự nhiên tai
họa trong nhà có thể tiêu tan. Nhưng nếu vi phạm ý trời, hại người hại
mình, chỉ sợ tai họa sẽ càng một nhiều hơn.
Ám chỉ trong lời nói đã quá rõ, nhưng Tiết phu nhân lại nói:
“Hôn sự giữa đại cô nương và tướng quân đã định rồi, ngày sau sẽ trở
thành phu nhân tướng quân. Đây hẳn được coi là chuyện vui, đại hỷ sự,
nhất định có thể phá giải.”
Mặt Đàm Thị thoắt trắng thoắt xanh, thầm nghĩ quả nhiên Tiết
phu nhân này nghiêng về An Nhược Thần, không chịu nhận lời của bà. Đàm
Thị đấu tranh một hồi, cuối cùng không thể không nhắm mắt nói thẳng:
“Đại cô nương sớm đã rời khỏi tịch bạc của An gia, nhân duyên của nàng
ta thế nào, không liên quan gì với An gia chúng ta cả. Nàng đính hôn với tướng quân, chưa hề hỏi qua An gia. Ý cao tăng nói, dĩ nhiên không phải chỉ nàng ta.” Bà dừng một lát, quan sát sắc mặt Tiết phu nhân.
Dù Tiết phu nhân chưa tiếp lời nhưng vẫn nhìn bà ta, nghĩ chắc hẳn cũng chưa phải hết hy vọng hoàn toàn.
Đàm Thị lấy lại tinh thần, vội nói: “Vài ngày trước đó, lão gia nhà ta vì chuyện buôn bán mà rầu rĩ, tất nhiên không để ý đến hôn sự
của Hi Nhi rồi. Nên phu nhân nhờ bà mối làm mai, lão gia cũng từ chối,
nay chợt nghĩ lại, không ổn thỏa tí nào. Cái này thì cũng thôi, về sau
từng chuyện từng chuyện lại còn tồi tệ hơn, lão gia còn bị liên lụy phải ở ngục oan. Ta chuyển lời của cao tăng lại với lão gia, lão gia rất hối hận.”
Tiết phu nhân nghe đến đây, cuối cùng trên mặt cũng dãn ra, hỏi: “Vậy hôm nay An lão gia lại có ý gì?”
Đàm Thị nghe thế thì thở phào, trả lời: “Cũng không biết giờ
công tử Tiết gia đã đính hôn chưa. Nếu đã đều là cao tăng bói mệnh, vậy
coi như Hi Nhi nhà ta và Tiết công tử là trời sinh một đôi, mệnh trung
chú định, chúng ta cũng không nên làm chuyện nghịch thiên, vẫn nên thúc
đẩy chuyện này mới thỏa đáng.”
Tiết phu nhân suy nghĩ rồi nói: “Đính hôn thì vẫn chưa…”
Ý là bảo sau này sẽ có ư? Đàm Thị vội chặn lời: “Nếu đã chưa
đính hôn thì chúng ta nói lại chuyện hôn sự lúc trước đi, vẫn còn tính
chứ?”
Tiết phu nhân khó xử, nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, đợi ta trở về thương lượng với lão gia đã.”
Đàm Thị hơi thất vọng, nhưng rồi nghĩ không từ chối là đã tốt rồi, thế là cười theo, bảo sẽ chờ tin tốt của Tiết phu nhân.
***
Tề Chinh và Lý Tú Nhi gấp rút đi đường, sau hai ngày cuối cùng
cũng về lại thành Trung Lan. Triệu Giai Hoa thấy nét mặt của họ thì
trong lòng căng thẳng, vội vã dẫn bọn họ về phủ, lại sai người tức tốc
tháo gỡ xe ngựa kia đi, đưa một ít thức ăn mới được Lục đại nương chuẩn
bị trước đến tửu lâu Chiêu Phúc, nói là Tề Chinh, Lý Tú Nhi mang về, để
phòng bếp lo liệu.
Tất cả đều được sắp xếp đâu ra đấy, Tề Chinh, Lý Tú Nhi thay
xiêm y dùng cơm, Triệu Giai Hoa đợi bọn họ bình thản lại, lúc này mới
đóng cửa phòng hỏi chuyện.
Tề Chinh nói rõ chuyện ra, Lý Tú Nhi ở bên cạnh bổ sung chi
tiết. Triệu Giai Hoa nghe thấy Tề Chinh bị phát hiện truy đuổi thì nhíu
mày: “Bọn họ có nhận ra đệ không? Tiền Bùi có nhận ra không?”
Tề Chinh trầm tư: “Chắc là không đâu nhỉ?”
“Nhưng chúng ta ở khách điếm có nói là đến từ Bình Nam, mở tửu
lâu làm ăn, muốn thưởng thức đồ ăn mời đầu bếp mới. Tiền Bùi biết có
người theo dõi điều tra, nói không chừng sẽ quay về khách điếm hỏi thăm. Rồi sẽ lại suy ra được đến An cô nương, mà có bằng hữu mở tửu lâu,
không phải chỉ có mỗi Hoa tỷ thôi sao.” Lý Tú Nhi nói.
Triệu Giai Hoa nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Các ngươi đúng là đi nếm thức ăn mời đầu bếp, dọc đường không chỉ có một khách điếm có thể
làm chứng. Chỉ là các ngươi chưa làm xong chuyện này, đến huyện Điền
Chí, Tề Chinh nghe tiểu nhị nói cô nương ở Điểm Thúy lâu xinh đẹp, các
lão gia hay thích đi nên mới nổi sắc tâm, muốn đi xem thử.
“Đệ không có.” Tề Chinh kêu oan.
Triệu Giai Hoa trừng mắt với cậu: “Sau khi đệ đi, không tiền
không thế, dĩ nhiên không có cô nương nào đến rồi, thế nên mới lén lên
tầng hai, muốn xem dáng vẻ hoa khôi thế nào, không nhìn ở ngoài cửa được nên mới bò lên cửa sổ.”
Tề Chinh nhếch môi, cố nuốt lại lời kháng nghị. Được rồi, cậu chịu chút oan vậy, nhìn cô nương thì nhìn cô nương thôi.
Triệu Giai Hoa nói: “Người nào có hỏi thì hai người cũng phải
nói như vậy. Tú Nhi, ngươi tìm cơ hội than phiền với bọn hạ nhân mấy câu đi, cứ nói là đã gần hoàn thành, kết quả bị Tề Chinh không hiểu chuyện
phá hỏng, không nhìn được cô nương lại còn bị hộ viện đánh. Đừng đi khoe khoang gì lắm, tìm hai người kín miệng than phiền đôi câu là đủ. Sau
này nếu có xảy ra chuyện gì, chúng ta có nhân chứng phủi sạch quan hệ là được.”
Lý Tú Nhi đã hiểu, gật đầu đồng ý.
Tề Chinh nói: “Vậy chuyện An cô nương phải làm thế nào?”
Triệu Giai Hoa hít sâu một hơi, nhìn Tề Chinh: “Đệ nghĩ kỹ lại đi, bọn chúng nói những lời kia sao?”
“Thật không thể thật hơn. Người kia nói tướng quân đang ở tiền
tuyến đánh giặc, không lấy được tình báo việc quân gì ở An Nhược Thần,
nên tỷ ấy giờ thành vô dụng. Sau đó Tiền lão gia định nói gì đó thì đệ
bị phát hiện rồi.” Tề Chinh gãi đầu, “Bọn chúng muốn giết An cô nương,
nên nói với An cô nương thế nào đây. Tỷ ấy là mật thám, nếu tỷ ấy biết
chúng ta đã biết chuyện, liệu có làm gì bất lợi với chúng ta không?”
Triệu Giai Hoa không lên tiếng.
Tề Chinh lại nói: “Nhưng không phải tỷ ấy phá vụ án của Lưu lão bản và Lâu lão bản sao? Không phải tỷ ấy là người điều tra mật thám ư?”
Lý Tú Nhi cắn môi, nàng cũng không hiểu chuyện này lắm. Nếu An cô nương là mật thám, vậy nàng ta ngụy trang quá tốt rồi.
Triệu Giai Hoa suy nghĩ hồi lâu: “Trước khi chúng ta làm rõ
tình hình, tạm thời đừng nói gì với nàng ấy cả. Cứ nói là mình chưa nghe thấy gì thì đã bị phát hiện. Phía Lục đại nương cũng thế, không được
nói gì. Tề Chinh, nhất là đệ đấy, nhớ chưa?”
“Nhưng mà, bọn chúng muốn giết nàng ấy…” Lý Tú Nhi nhỏ giọng,
vòng vo hỏi: “Chúng ta, chúng ta không cảnh báo gì với An cô nương hết
hả?”