<!---->Tề Chinh và Lý Tú Nhi đuổi theo ròng rã suốt hai ngày đi
đường, cuối cùng cũng tìm được Tiền Bùi. Quả nhiên lão ta ở khách điếm
sang nhất, thưởng thức rượu chè thức ăn ngon nhất. Tề Chinh và Lý Tú Nhi lấy thân phận tỷ đệ, cũng đi vào cùng khách điếm ấy.
Đây là huyện Điền Chí giáp gần quận Mậu và quận Bình Nam, khách điếm tên Quý Thăng. Tề Chinh đã điều tra, Tiền Bùi đã giao tiền phòng
ba ngày, xem ra là định ở đây thêm mấy hôm. Lý Tú Nhi làm quen với tiểu
nhị rất nhanh, giờ đây nàng cũng đã hiểu rõ về những món ăn trong tửu
lâu, thế nên chỉ sau mấy bận tiểu nhị đã bị nàng chọc cười ha ha, khen
nàng vừa đẹp người lại có bản lĩnh. Tề Chinh và Lý Tú Nhi gọi rất nhiều
món, làm bộ như đang thử đồ ăn.
Đều đã chào hỏi đầu bếp và tiểu nhị cả rồi, đầu bếp dốc sức trổ tài, hy vọng có thể được khen. Tạ Cương và Lý Tú Nhi ăn hết đồ ăn thì
bàn bạc một lát, sau đó thưởng tiền cho tiểu nhị và đầu bếp, rồi trò
chuyện cùng họ đôi ba câu. Tề Chinh nói đồ ăn ở đây không tệ tí nào,
đúng là có chút khác biệt với Trung Lan bọn họ. Nếu tửu lâu nhà cậu muốn mạnh hơn nhà khác thì chắc chắn phải có món mới, chỉ là lại lo những
lão gia ở Trung Lan không thích.
Tiểu nhị mới bảo, điều này không cần phải lo, những món ăn nhà
hắn đều được các lão gia nếm thử, cũng rất biết thưởng thức, còn thích
nữa ấy là. Lý lão gia Trần lão gia rồi cả Tiền lão gia, đều từ Trung Lan đến đây cả, ăn vào rồi cũng khen không ngớt. Nhất là Tiền lão gia, mấy
năm qua luôn đến đây ở thêm vài ngày, vô cùng hài lòng với chỗ bọn họ
đây. Mà nói luôn cũng thật khéo, hôm nay Tiền lão gia đang ở đây đấy.
“Mấy năm qua hay đến, đều ở quán nhà ngươi sao.” Tề Chinh kinh ngạc ra mặt.
“Đúng thế. Đã ba bốn năm rồi, từ lần đầu tiên đã đến đây rồi,
cứ luôn nói chỗ chúng tôi rất tốt, đồ ăn cũng ngon nữa.” Tiểu nhị khá
hãnh diện.
Tề Chinh và Lý Tú Nhi đưa mắt nhìn nhau, sao thời gian lại khớp quá thế, cũng bắt đầu từ mấy năm trước.
“Xem ra vị lão gia này thích chỗ các ngươi thật, cứ có cơ hội là ông ấy lại đến, là thương nhân à? Làm ăn ở nơi này?”
“Cũng không phải là làm ăn, ta chưa bao giờ nghe ông ấy nói
chuyện mua bán gì với tôi tớ cả. Mà cũng không thấy ai đến bàn chuyện,
trái lại chỉ đi dạo vùng nước non xung quanh đây thôi. Chắc là đến để du ngoạn. Ở chỗ bọn ta đây, có rất nhiều nơi các lão gia thích, núi Tùng
Lâm kia, có nước có núi, cảnh trí rất đẹp, đình neo thuyền cũng là một
thắng cảnh đấy, còn nữa còn nữa, ừm…” Dường như tiểu nhị muốn nói gì đó, nhưng nhìn sang Lý Tú Nhi thì lại ngại nói ra lời.
Trong bụng Lý Tú Nhi hiểu rõ, cùng Tề Chinh đối đáp đôi lời với tiểu nhị rồi khen đầu bếp, rồi phát tiền thưởng.
Tề Chinh và Lý Tú Nhi quay về phòng bàn bạc, cảm thấy có lẽ
Tiền Bùi ở đây là có chuyện gì đó thật. Thời gian có điểm khả nghi, lại
cùng đến một nơi, nói không chừng là có người liên lạc nào đó.
“Nhưng tiểu nhị nói, không có ai tìm đến thảo luận.”
“Vậy thì là ở chỗ khác. Vừa nãy tiểu nhị ấp úng như thế, ta đoán chắc hắn muốn nói đến lầu xanh.”
Tề Chinh sờ cằm tỏ vẻ trưởng thành: “Có thể lắm, Tiền lão gia
háo sắc mà. Ở nơi đó rồng rắn hỗn tạp, tầm hoan tố nhạc, cũng không cần
để ý người khác đang làm gì. Cũng giống ở sòng bạc vậy, nhìn xúc xắc
thôi còn chưa kịp, có lúc ngay cả người đứng cạnh mình là ai cũng không
biết.”
Hai người trao đổi thêm một hồi, trước tiên tranh thủ trời sáng đi nghe ngóng tin tức khác, đêm đến nếu Tiền Bùi đi lầu xanh thật, thì
Tề Chinh sẽ cải trang đi vào tìm hiểu, xem xem lão ta tiếp xúc với người nào.
***
Về phía Đàm Thị, bà mời bà mối đến hỏi thăm thông tin về hôn sự Tiết gia. Bà ta nói lúc trước Tiết gia có đến đề cập, nhưng bọn họ
không dám đồng ý, chính là vì sợ công tử Tiết gia không được trường
mệnh, gả con gái đến lại thành chịu khổ. Có điều nghĩ tới nghĩ lui, cảm
thấy chuyện đối phương phải nhờ vào con gái để phù mệnh lại khá lạ, nên
bà ta vẫn muốn hỏi thăm rõ ràng, rốt cuộc chuyện là như nào, đỡ ngày sau có rắc rối.
Bà mối nói rất rõ ràng, cũng không giấu diếm gì Đàm Thị, “Quả
thật có cao tăng đã bói mệnh cho công tử Tiết gia, phải nhờ vào bát tự
của nhà gái để nâng đỡ. Theo lý mà nói thì làm mai không nên nhắc đến
chuyện này, nhưng Tiết phu nhân có lo ngại, sợ nhị cô nương chê Tiết
công tử mạng ngắn, nên đến lúc này mới nói. Còn không phải là do nghĩ
sau khi nhị cô nương gả qua, bệnh tình của Tiết công tử có thể tốt lên,
số mệnh cũng được kéo dài, không phải lo đoản mệnh nữa sao. Có điều cũng hiểu được vì sao nhà phu nhân không đồng ý. Phu nhân cũng không cần
phải rầu rĩ vì chuyện này đâu, ta nghe nói, Tiết phu nhân đã tìm những
cô nương khác có bát tự thích hợp rồi.”
Đàm Thị nghe thấy thế thì vội hỏi: “Tìm cô nương thích hợp khác ư?”
Bà mối nói: “Nói thật với phu nhân, Tiết phu nhân vì con trai
mà tìm bà mối bọn ta khắp cả cái quận Bình Nam này, cũng tốn một đống
tiền lớn mời người đem bát tự của các cô nương đến. Cuối cùng quận Bình
Nam ta cũng có mấy cô nương khác có bát tự thích hợp, có điều người thì
đã được gả đi, người thì thân phận không hợp, chỉ có nhị cô nương là có
khả năng nhất. Nhưng vì giờ đây hôn sự với nhị cô nương không thành, nên Tiết phu nhân đã ra ngoài quận tìm rồi.”
“Ngoài quận?”
Bà mối lúng túng cười: “Ta cũng chỉ nghe nói thôi, đại cô nương quý phủ đi tìm Tiết phu nhân, đề nghị bà ấy đừng tốn thời gian nữa, nhà phu nhân không muốn kết thân đâu, nên đi tìm người khác đi. Nên Tiết
phu nhân một là để bọn ta tiếp tục tìm, hai là phía An quản sự liên lạc
với người ngoài quận hộ bà ấy, giúp đỡ chuyện này. Ta lại nghe trên phố
nói, đại cô nương đã có lời, để mọi người không thể bàn bạc chuyện hôn
nhân với An gia.”
Đàm Thị cắn chặt răng, hận đến độ nói không nên lời. Cái gì mà
trên phố nói chứ, rõ ràng là chính bà mối các ngươi nhiều chuyện nên cả
phố mới biết. Ngươi giỏi lắm An Nhược Thần, quả nhiên là ngươi làm ra
chuyện xấu xa đến mức này.
Đàm Thị liên tục tìm hai bà mối, chất vấn rốt cuộc có nhận lời
gì của An Nhược Thần hay không, kết quả đều giống nhau, An Nhược Thần để một bà tử đi tìm mấy bà mối, để các nàng chuyển lời cho nhau. Một
truyền mười mười truyền một trăm, gần như tất cả các bà mối đều biết cả
rồi.
Một bà mối họ Lâm trong đó còn nói, có gia đình đến hỏi thăm
tình hình An nhị cô nương với nàng, vì nghe cao tăng bói mệnh nói nàng
có khí vượng phu, nên cũng muốn bàn chuyện hôn sự. Nhưng ngày hôm sau
lại đến nói không bàn nữa. Nàng đã hỏi kỹ nguyên nhân, nhưng nhà kia
không tiện nói rõ, chỉ bảo là nghe nói không hợp cũng không sao. Bà mối
Lâm nói: “Nếu như không hợp, chẳng lẽ bản thân không biết? Lại còn phải
nghe nói là không hợp sao?”
Đàm Thị nghe thấy thế, biết ngay nhất định có An Nhược Thần giở trò trong chuyện này. Không chỉ Tiết gia, mà ngay đến những nhà khác nó cũng muốn nhúng tay phá hủy. Đàm Thị lại đến lao ngục một chuyến, bàn
bạc chuyện này với An Chi Phủ. An Chi Phủ nghe Đàm Thị nói thế này thế
kia, tức giận giậm chân: “Con tiện nhân đó, thật đúng là tiện nhân, nó
không chịu nổi khi thấy chúng ta sống tốt đấy mà. Không được! Chuyện nó
muốn phá hỏng, chúng ta phải làm cho bằng được. Nàng nhanh đi xử lý đi,
tìm Tiết phu nhân kia đến trò chuyện, mau quyết định hôn sự đi. Để Hi
Nhi giả vào Tiết gia, phải vả một cái thật mạnh vào mặt con tiện nhân
kia.”
***
Cả một ngày Lý Tú Nhi và Tề Chinh không dò la được tin tức gì
hữu dụng. Huyện Điền Chí đúng như tiểu nhị nói, có vài nơi có danh lam
thắng cảnh, còn có một nơi khá nổi tiếng, chính là lầu xanh chỗ bọn họ,
gọi là Điểm Thúy các.
Ban ngày Tiền Bùi chỉ ở trong khách điếm nghỉ ngơi, không gặp
bất kỳ ai, cũng không ra ngoài du ngoạn. Nhưng người hầu của lão có ra
ngoài một chuyến, đi ra hay tay trống, đi về cũng hai tay trống. Lúc ra
ngoài là xuất phát từ phòng Tiền Bùi, lúc quay về cũng vào phòng trước
hết. Tề Chinh hay thấy những cử chỉ này của người hầu, trước kia trong
sòng bạc hễ lão bản dặn Ngưu ca làm việc, Ngưu ca cũng có dáng vẻ như
thế. Tề Chinh cảm thấy nhất định người hầu này đã đi sắp xếp chuyện gì
đó.
Đến gần tối Tiền Bùi lại không dùng bữa ở khách điếm, Lý Tú Nhi và Tề Chinh có cảm giác tối nay lão muốn ra ngoài. Quả nhiên, sau khi
trời tối hẳn, Tiền Bùi ăn mặc chỉnh tề, bước ra khỏi khách điếm.
Tề Chinh và Lý Tú Nhi không dám đi theo trực tiếp, sợ bị phát
hiện. Tiền Bùi đi một lúc khá lâu thì Tề Chinh mới vội ra ngoài. Đến
Điểm Thúy các, trông thấy xe ngựa của Tiền Bùi thì thở phào một hơi.
Tuổi cậu còn nhỏ, tự biết cũng không có phong thái của quý công tử, bên
cạnh cũng không có ai để giữ thể diện, thế nên chỉ kiên nhẫn đợi, cho
đến khi một lão gia rầm rộ đi vào Điểm Thúy các thì cậu mới vội đi theo, lẫn vào sau lưng đám người hầu, thoạt nhìn cũng giống người hầu của nhà này.
Sau khi đi vào Tề Chinh liền tìm một cơ hội, đút ít tiền cho
tiểu nhị, nói lão gia nhà cậu muốn biết Tiền lão gia quận Bình Nam đang ở phòng nào, lát nữa muốn đến kết giao. Tiểu nhị sảng khoái trả lời, nói
là đang ở Đào Hoa gian trên lầu hai, lại nhắc Tề Chinh nói lại với lão
gia, đợi muộn một lát rồi hẵng đến, trong phòng Tiền lão gia đang có
khách.
Tề Chinh vui mừng quá đỗi. Tìm một góc vắng người mà đứng đợi
một hồi, nhân lúc không có ai chú ý thì lẻn lên tầng hai. Đào Hoa gian
nằm trong góc trên lầu, đúng là khuất thật. Tề Chinh muốn nhìn lén qua
khe cửa, nhưng trong hành lang lại có người qua kẻ lại, cậu không có cơ
hội. Có người vội đến đưa thức ăn đến Đào Hoa gian, Tề Chinh lật đật gõ
cửa phòng bên cạnh, giả vờ như mình ở phòng này.
Tiểu nhị gõ cửa Đào Hoa gian, bước xa Tề Chinh mấy bước rồi còn nhìn Tề Chinh một cái. Tề Chinh cười với hắn một tiếng, giả vờ bình
tĩnh đẩy cánh cửa trong tay mình ra.
Mới đẩy một cái lại mở ra.
Cửa Đào Hoa gian cũng bật mở. Tiểu nhị đưa món đi vào, Tề Chinh nghe thấy trong “Đào Hoa gian” có tiếng cười đùa của Tiền Bùi. Tề Chinh muốn bước đến gần nhìn trộm, nhưng rồi lại thấy tiểu nhị đi ra. Tề
Chinh vội lách mình trốn vào bên trong cánh cửa mà cậu đã đẩy ra. Vừa
nãy đã nhanh chóng đưa mắt xem, đúng là đến trời cũng giúp cậu, trong
phòng này không có người.
Tề Chinh che cửa lại, cũng đúng lúc tiểu nhị bước ra khỏi Đào Hoa gian, cánh cửa kia nhanh chóng được khép lại.
Tề Chinh đứng sau cửa nhìn trộm, trong bụng khá sốt sắng. Vị
trí của Đào Hoa gian tuy hẻo lánh, nhưng có thể nhìn rõ ra hành lang, mà trong hành lang kẻ đến người đi, nếu cậu theo dõi ở cửa, nhất định sẽ
bị bắt. Tề Chinh xoay người nhìn về phía sau gian phòng này, bên kia có ô cửa sổ.
Tề Chinh bước đến mở cửa ra nhìn, dưới lầu là con ngõ cửa sau,
mà cửa sổ của Đào Hoa gian bên cạnh đang mở hé, nếu cậu có thể bò qua
thì có lẽ có thể thấy Tiền Bùi đang ngồi với ai.
Tề Chinh hạ quyết tâm, nhìn kỹ tình hình ngoài cửa, có khung
cửa sổ có thể bám vào, trên vách tường có các ô vuông trang trí. Tề
Chinh xoay người rút then cửa, sau đó cẩn thận bò ra khỏi cửa sổ, nắm
chắc khung cửa, giẫm lên ô trang trí, đu người đến cửa sổ ở Đào Hoa
gian.
Vừa mới thò đầu thì thấy bóng người trong phòng cử động, Tề
Chinh vội rụt người về. Nghe động tĩnh thì hình như là có người mời
rượu. Tề Chinh nín thở lắng nghe, loáng thoáng nghe thấy hai chữ thái
thú. Tim Tề Chinh đập mạnh hơn, không nghe rõ lắm, phải nhích lại gần
chút nữa mới nghe rõ được, là giọng của một nam tử: “Trước nay giữ An
Nhược Thần lại là vì tình báo từ chỗ nàng ta đến Long Đằng, nay Long
Đằng đánh giặc, cách nơi này khá xa, cũng không lấy được quân báo tiền
tuyến từ chỗ nàng ta, nàng ta giờ vô dụng rồi.”
Tề Chinh nghe mà cả kinh thất sắc, chẳng lẽ nói An cô nương là
mật thám sao? Nhưng rõ ràng An cô nương là người điều tra mật thám mà!
Lúc này Tiền Bùi lên tiếng: “Nên ta mới nói…”
Mới nói đến đây, đột nhiên dưới lầu có tiếng quát tháo: “Này, ngươi là ai! Đang làm gì đấy?!”
Tiền Bùi lập tức im bặt.
Tề Chinh quay đầu sang nhìn, con ngõ sau Điểm Thúy lâu lại có
côn đồ tuần tra. Nay người ta ngẩng đầu thấy cậu, đang chỉ vào cậu hét
lớn.
Tề Chinh sợ tới mức suýt nữa ngã nhào.