Đêm, bình thường kinh thành giờ này đường xá không vắng lặng như vậy, nhưng từ khi có chuyện bát nháo kia mọi người cũng không dám ra khỏi cửa.
" Cạch " một hắc y nhân nhẹ nhàng lướt đi trên mái nhà.
Diệp Y Lam một thân hắc y, nhẹ nhàng đi vào phủ hình bộ.
Nàng không để ý dùng khinh công đi trên mái nhà, thì cách đó không xa cũng một bóng đen đang di chuyển và dường như cả hai có chung đích đến là phòng của vị thiên kim tiểu thư bị mất tích.
Diệp Y Lam nhẹ nhàng tiếp đất, nhìn căn viện gió lạnh hoang sơ, hẳn là một tiểu thư không được sủng ái.
Chậc, hèn gì, mất tích nữa tháng lại không có chút tin tức nào, hoá ra sự mất tích của vị cô nương này vốn không quan trọng a~
Haizz, tính ra vị tiểu thư này có tài có nghệ lại có sắc chỉ tiếc hồng nhan bạc phận, mất tích dù có còn sống khi tìm được, cũng không còn thanh danh tốt a~
Diệp Y Lam thở dài ngao ngán sau đó thủ pháp nhanh chóng mở cửa sổ tiến vào phòng.
Khuê phòng rất sạch sẽ, đồ vật trang trí đơn giản tinh xảo, bên cửa sổ còn có một chiếc bàn nhỏ.
Trên bàn có một tờ giấy, bên cạnh là bút mực, một bài thơ được viết gian dở đã khô mực.
' Hoa tàn rồi lại nở lại thêm sầu
Mình ta tưởng niệm lắm ưu thương
Chỉ trách gió xuân lắm đa tình
Vì người ly biệt tàn cánh hoa....'
Diệp Y Lam cũng sửng sờ, vị tiểu thư này là người như thế nào?
Chấp niệm lại sâu đậm như vậy, nét chữ cứng có, mềm có, bút pháp thanh cao nhưng yên tĩnh, người này không phải không tranh nhân thế thì chính là tâm cơ sâu rộng, đáng tiếc cho một kỳ nữ, Ai~
Nàng cẩn thận đặt tờ giấy lại như cũ, tay chạm nhẹ lên mặt bàn.
Không đúng, thời gian mất tích được nữa tháng, lại không có người dọn dẹp tại sao một hạt bụi cũng không có.
Kì quái.
Đôi con ngươi của nàng nhìn xung quanh, sau đó dừng lại từ trên chiếc giường.
Diệp Y Lam đến bên giường, nhẹ nhàng sờ trên tấm nệm, một phần ẩm ướt truyền đến tay nàng, mặt nàng không khỏi biến sắc.
Ẩm ướt?
" Cạch " một tiếng mở cửa sổ khiến cho nàng giật mình.
Chết tiệt, mãi suy nghĩ không để ý đến xung quanh, nàng lập tức thân thủ nhảy lên xà ngang.
Đôi con người chăm chú nhìn phía dưới.
Đập vào mắt nàng là một hắc y nhân, hắn thân rất cao, cả người tỏa ra khí chất thần bí.
Hắc y nhân cũng như nàng, cũng cầm bài thơ lên đọc, không biết hắn nghĩ gì, chỉ thấy rất lâu sau hắn cũng đặt bài thơ xuống, đảo mắt nhìn xung quanh.
Hắn là người luyện võ, có thể nhìn thấu trong đêm tối, hắn nheo mắt nhìn xà nhà rất lâu, vì thấy trên xà nhà có một góc áo.
Trên đó có người, hắn không thể cảm nhận được hơi thở con người.
Hắc y nhân khó hiểu đi lại chổ giường, tay chạm lên giường ngủ.
Ướt, thật sự ẩm ướt.
Hắn đảo bước đi ra ngoài, Diệp Y Lam đang tính thở phào nhẹ nhỏm thì hắc y nhân đột nhiên chuyển bước, nắm chân nàng lôi xuống.
Do Diệp Y Lam bị bất ngờ, chỉ cảm thấy cả thân thể đập xuống đất.
" Bộp "
Con mẹ nó, đau quá, đau chết lão nương rồi.
Diệp Y Lam cắn răng nhịn cơn tức muốn mắng to, trợn mắt nhìn hắc y nhân phía trước.
Trong căn phòng tối đen bây giờ nồng nặc mùi thuốc súng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Diệp Y Lam bực bội đứng dậy, cắn răng mắng:
" Ngươi là ai, đêm hôm vào phòng khuê nữ nhà người ta làm gì"
Rất lâu sau hắc y nhân chậm rì rì lên tiếng:
" Câu đó đáng lẽ phải là ta hỏi mới đúng. Ngươi đến hủy chứng cớ sao?"
" Ngươi..... "
Diệp Y Lam bực bội vung tay đánh thẳng về hắc y nhân, tức chết nàng, đau quá, tại hắn mà nàng ngã đau như vậy, lúc trước cứ tưởng võ công liền không sao, không nghĩ đến....
Hắc Y Nhân lách người sang bên phải, nàng thấy vậy lập tức tung một cú đá móc...
Hắc y nhân có chút kinh ngạc, võ công của người trước mặt hắn chưa thấy bao giờ.
Tất nhiên chưa thấy bao giờ thấy qua vì nó vốn là karatedo của hiện đại mà.
Hai người đấu với nhau hơn chục chiêu mà cả hai đều quên mất trên đời còn một thứ gọi là nội lực a~
Hắc y nhân sau khi nắm bắt các động tác của nàng thì loé lên một cái đã đứng sau lưng Diệp Y Lam:
" Không nghĩ đến ngươi cũng có chút bản lĩnh."
Diệp Y Lam cười lạnh, tung một cước trong không trung:
" Ngươi cũng không tệ."
Chỉ là rất nhanh, xung quanh liền bị kinh động, có tiếng rất nhiều người đến gần.
Chết tiệt, đến thật nhanh.
Diệp Y Lam tung chưởng phong về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân cũng rất nhanh tung lại một chưởng.
Cả hai cùng lùi mấy bước sau đó không hẹn mà mở cánh cửa sổ bên cạnh biến mất trong đêm tối.
Lúc thị vệ đến chỉ thấy đồ đạt trong phòng ngay ngắn không có bất cứ di chuyển, cũng không có dấu vết ẩu đã.
Bọn họ nhìn xung quanh rất lâu sau đó đều kết luận, hẳn là mình nghe lộn hoặc có một con chuột nào đó chạy ngang qua đi.