Quân Phong Minh, khoé môi tựa tiếu phi tiêu, giọng nói không nhanh không chậm, cũng không vì yêu cầu của Diệp Y Lam mà xao động nhiều.
“ Các chủ, những việc trẫm muốn biết đều rất dễ, vì sao phải cùng ngươi đạt thành hiệp nghị này, huống hồ Diệp thừa tướng cũng là trung thần, cánh tay đắc lực của trẫm, Diệp gia có ba vị công tử cũng xem như tài ba, nếu diệt nhà họ Diệp, trẫm đây không phải tự hại mình sao.”
Diệp Y Lam nghe vậy thì bật cười khanh khách, lắc lắc cái đầu nhỏ, dáng vẽ đùa cợt, nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt:“ Tâm ý của Diệp thừa tướng hẳn hoàng thượng rõ hơn ta, người ta có câu ' Thượng bất chính, hạ tất loạn' vậy ngươi nói xem ba vị công tử tài ba kia trọng dụng được không, trong lòng ngươi hẳn đã rõ. Ta đây chỉ là giúp ngươi hạ màng nhanh một chút mà thôi.”
Quân Phong Minh cười như không cười, ánh mắt không rõ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trước mặt mình.
Hắn không thể không công nhận, nàng thật sự rất thông minh, sự tinh tế của nàng ngay cả ám vệ đi theo hắn nhiều năm như vậy lại không thể đoán ra hắn nghĩ gì.
Nàng, chính là tri kỉ mà phụ hoàng từng nói sao?
---
“ Phong Nhi, sau này con chỉ yêu một nữ tử, cưới duy nhất một nữ tử, sủng ái nàng, thương yêu nàng, biết không?”
“ Vì sao phụ hoàng? Mọi người nói nam nhân đều phải tam thê tứ thiếp mà, huống hồ chúng ta là bậc hoàng gia.”
“ Phong Nhi ngốc, khi con tìm được một tri kỉ, thì con sẽ hiểu được, nữ tử chính là sinh ra đễ được nam nhân bảo hộ và thương yêu, vậy tình yêu ấy con không được giống phụ hoàng mà chia sẽ cho nhiều người, con cảm thấy mẫu hậu con thật sự vui mừng khi ta ở cùng các cung phi khác không?”
“ Phong Nhi hiểu rồi phụ hoàng.”
---
Từ sau lần đó hắn dù có chung giường với nữ tử cũng không có nữa điểm chạm đến giới hạn.
Thậm chí bị hạ dược hắn một chút cũng không muốn động vào nữ nhân.
Có nhiều người nói hắn không thể nhưng hắn không ngại, có thể hay không thể chỉ cần tìm được nữ tử đáng để mình yêu trọn đời là được.
Lại nhìn nữ tử trước mặt, nàng là nữ tử là lùng nhất hắn từng gặp.
Nàng lạnh lùng, nàng cao ngạo, nàng thông minh, nàng sắc bén, nàng lười biến.
Nàng khiến hắn càng muốn tìm hiểu thì lại càng không hiểu rõ.
Quan trọng là nàng hiểu rõ nội tâm của hắn.
“ Nói như vậy trẫm đây không phải sẽ có lợi sao.” Quân Phong Minh rất lâu mới phun ra một câu.
“ Các chủ hẳn không phải người chịu làm ăn lỗ vốn.”
Diệp Y Lam ngẩn ra, lão nương muốn ngươi bỏ ta có được không?
Nhưng lão nương biết ngươi sẽ không đồng ý nên đã không đề cập tới.
Đôi mắt nàng loé lên ánh sáng nho nhỏ nhìn chằm chằm Quân Phong Minh, nữa đùa nữa thật nói.
“ Nếu ta nói ta muốn trái tim của ngươi thì thế nào.”
Gương mặt lạnh lùng của Quân Phong Minh có phần cứng ngắt.
Sau đó nhịn không được nhìn đôi mắt gian xảo của nàng.
Hắn không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Hắn là bị nàng đùa bỡn.
Đột nhiên hắn thả đồ ăn trên tay xuống kéo nàng vào ngực mình.
Diệp Y Lam vốn đang đắt ý, không kịp phòng bị, chỉ thấy trời đất quay cuồng.
Một khắc sau đó nàng liền cảm thấy mùi đàn hương nam tính, sau đó là cả người bị ôm chặt vào bờ ngực ầm áp.
Diệp Y Lam toàn thân hoá đá, nàng không những không ghét cảm giác được ôm này hơn nữa còn có chút quyến luyến không nỡ.
Nàng từ từ cứng ngắt ngẩn đầu lên, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuyệt mĩ, làn da trắng, mày kiếm, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng cao ngạo, mũi cao thẳng, môi mỏng quyến rũ.
Diệp Y Lam nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Đôi mắt có chút mờ đi, khoé môi run rẩy, cả người nàng cứ như một cộng lông vũ trong không khí.
Thấy nàng như vậy, biết mình đã đạt được mục đích lấy sắc dụ thì khoé miệng cong lên một nụ cười.
Diệp Y Lam nhìn nụ cười ấy thì càng ngây ngẩn cả người.
Thật đẹp, nụ cười ấy dưới ánh nắng hoàng hôn thật đẹp.
Quân Phong Minh nhìn người ngọc trong lòng cũng có chút mê muội, từ từ cuối đầu xuống.
Tim của nàng đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng khó khăn, mi mắt tự động nhắm lại, nàng chỉ cảm thấy hơi thở tê ngứa dừng ở trên mặt nàng hồi lâu không đi chuyển.
Diệp Y Lam hí mắt chỉ thấy gương mặt tuấn mĩ đầy ý cười của Quân Phong Minh thì biết, nàng bị hắn đùa bỡn, nàng chân chính bị nam chính đùa bỡn.
Chết tiệt, cư nhiên dám đùa bỡn lão nương.
Đang tính phát tác, thì nàng cảm thấy tai mình bị ngậm lấy.
Thân thể Diệp Y Lam lần nữa run lên.
Quân Phong Minh say mê mở môi mỏng ngậm lấy vành tai nàng.
Hắn nhận thấy thân thể nàng run lên thì bạo gan lè lưỡi liếm vành tai của nàng, khiến mặt nàng đỏ lợi hại.
Sau một hồi đấu tranh cuối cùng hắn cũng dừng lại ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.
“ Được, ta sẽ giao trái tim cho nàng.” Hắn kéo tay nàng đặt lên chỗ ngực mình, rồi ở bên tai nàng thổi khí.
Không phải xưng là “trẫm “ mà là “ ta“.
Giọng nói khàn khàn của hắn khiến nàng không khỏi đỏ mắt, quay mặt đi chỗ khác.
Khốn kiếp, nàng cư nhiên bị sắc dụ.