Đêm, ánh trăng sáng rọi khắp lãnh cung, in rõ bóng trên hồ nước cạnh lãnh viện.
Từng cơn gió lạnh thổi qua những chiếc lá.
Diệp Y Lam ngồi vắt chân trên cành cây, làn tóc tuỳ tiện buông thả trong gió, gương mặt xinh đẹp toát lên sự buồn bực, những vết thương trên người nàng đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại nàng một thân y phục lôi thôi đến mức không thể nào lôi thôi hơn.
Nàng chỉ mặc trung Y lộ ra đôi chân thon nhỏ, trắng mịn, nhưng không mất đi khí chất yêu mị cầu hồn.
Hiện tại nếu có ai đi ngang qua chắc chắn sẽ mắng nàng bại hoại thuần phong mĩ tục, không biết liêm sĩ, làm mất mặt nữ nhân.
Nhưng mà nếu như có người nói như vậy thì chắc chắn nàng cũng không để yên, mà lập tức mắng lại.
Bại hoại thuần phong mĩ tục thì sao, cũng không phải là ngươi, lắm chuyện như thế làm gì.
Chỉ là hiện tại lại không có ai, trừ phi ở đâu đó xuất hiện thích khách thì lại khác.
Diệp Y Lam chán nản thở dài, nàng cũng không thể ở đây được.
Thứ nhất, nàng là hoàng hậu.
Thứ 2, hoàng đế chắc chắn không phế hậu.
Thứ 3, nàng đang ở lãnh cung, 1 chút võ công cổ đại cũng không có biết, trốn không thoát.
Thứ 4, nàng là nữ phụ, đừng mong có những ngày yên ổn.
Nàng thừa nhận nàng đánh nhau rất giỏi nhưng đó chỉ là thế võ mèo cào ba chân, đấu với đám nữ nhân khuê phòng không vấn đề, lỡ gặp cao thủ nàng chính là một con gián, giơ tay một cái nàng liền lập tức “ngủm cù tỏi".
Đấy thấy chưa, nàng rất lười động não nha, vì sao đến đây 3 ngày thì lúc nào não của nàng cũng phải hoạt động với tần xuất cao như vậy chứ.
Không được, nàng phải đi ngủ, mai lại nghĩ cách.
Diệp Y Lam tung người một cái, thân thủ nhanh nhẹn rơi xuống nhưng vấn đề là ...
" Bộp " mông của nàng liền hoa hoa lệ lệ chào hỏi đất mẹ thân yêu.
Nàng đau đến nhe răng trợn mắt, rất không hình tượng thục nữ bật người dậy, hai tay ôm chặt cái mông của mình rồi xuýt xoa.
Thật đau, thân thể này thật không khác gì cộng bún thiêu, đau muốn lấy mạng nàng rồi.
Vừa bê cái mông của mình vừa tính nhất chân đi vào trong phòng, ai biết được nàng vừa nhất chân trên không còn chưa kịp hạ xuống liền bị một cái vật gì đó chói chói kề ngay cổ.
Cmn, kịch gì đây, không phải thật có thích khách chứ, miệng nàng xui thế không biết, nàng đang tính toán dời bước chân như thế nào.
" Không cần nhúc nhích"
Một tiếng lạnh lùng vô cảm vang lên, không nghe ra nam nữ, chỉ biết người này tuổi không còn trẻ, giọng lạnh như băng sương, nhưng trên người lại có hương thơm, đặc biệt kèm theo mùi máu tươi, hẳn là bị thương không nhẹ.
Diệp Y Lam từng học trường Y, vừa ngửi qua liền biết hương thơm của nữ tử, khoé miệng nàng cong lên một vòng, chậm rì rì nói.
" Vị nữ hiệp này, đao kiếm không có mắt, đừng kề kiếm lung tung "
Phải, Diệp Y Lam nàng ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nàng từng đánh đứa uy hiếp nàng nữa thân tàn phế, hiện tại còn chưa biết sống chết như thế nào.
Nữ nhân kia bậc cười, giọng giễu cợt, lúc nãy trước khi bà ta vào đây đã theo dõi nữ tử chỉ một thân trung y không hình tượng mà ngồi trên cây. Bà Hoá Diệp nổi tiếng giang hồ cái gì cũng thấy qua nhưng cả đời chưa thấy nữ tử nào cả gan như vậy
Nữ tử này tựa làm người ta nhìn không thấu, đôi mắt buồn bực như đang nghĩ đến cái gì đó. Nhưng cái làm bà ấn tượng nhất là tư thế nhảy xuống của nữ tử này, mặc dù cú tiếp đất có hơi đặc biệt một chút nhưng rất thú vị.
Bà bất giác muốn thử nữ tử này, khi bà kề kiếm vào cổ nữ tử này, không nghĩ đến nàng không những không hét lên mà còn nói một câu không sợ chết như vậy.
Thái độ này ngay cả đồ đệ tâm đắc nhất của bà cũng không bằng. Lúc ấy gặp nha đầu kia, bà cũng kề kiếm vào cổ nha đầu đó, kết quả nha đầu ấy mặt dù kiên cường nhưng bị bà hù vài câu lại sợ đến tái xanh mặt.
Nha đầu này thoạt tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng toàn thân linh khí dồi dào, mỗi cái nhiu mày, tư thế ngã cũng có hương vị riêng.
" Nha đầu, thật có ý tứ "
Nghe được lời này của bà, Diệp Y Lam có chút buồn bực, đầu năm nay thật nhiều người khó hiểu a~
" Nhàm chán "
Diệp Y Lam không thèm đưa mắt nhìn bà, đang tính gạt cây kiếm của bà ta ra thì lập tức thấy gì đó không đúng.
Mùi vị máu này có chút giống, không phải chứ, nếu như vậy ...
Nàng lập tức trở tay túm lấy tay cầm kiếm của bà dò xét mạch đập.
Hoá Diệp có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Y Lam đang dò mạch cho mình, bà không ngờ nha đầu này có y thuật a.
Khoảng 2 khắc sau Diệp Y Lam không khách khí ném tay của Hoá Diệp ra, hứ lạnh hai cái.
" Gặp phải tôi xem như bà may mắn, đứng đây đợi tôi. Hừ "
Chết tiệt, thời nào rồi còn bệnh này, hừ đã vậy còn rơi trên người nữ nhân.
Bệnh phổi vốn thuần âm, thân thể nữ tử lại thêm thuần âm, vốn không dễ mắc bệnh này, nhưng thật không ngờ nữ nhân này lại mắc bệnh.
Chắc chắn đã phải trải qua một thời gian cực khổ trên núi băng.
Nhưng những người có nội công sẽ không dễ mắc bệnh này, lý giải đơn giản người này từng mất hết nội công sau đó lại luyện thêm lần nữa.
Điều này dẫn đến bệnh càng ngày càng nặng hơn.
Nhưng mà ở hiện đại bệnh này vốn không đáng sợ, đã có bài thuốc trị liệu hợp lý nên nó không đáng ngại.
Nàng không biết ở cổ đại có mấy loại thuốc ấy không, cứ kê một đơn thuốc đông Y đi.
Một khắc sau Diệp Y Lam thong thả chở lại quăng cho Hoá Diệp một đơn thuốc nói.
" Uống theo đơn thuốc này bệnh bà chắc sẽ tốt hơn, được rồi đi đi, mùi máu tươi thật khó chịu mà "
Hoá Diệp ngẩn ngơ hồi lâu rồi lấy trong ngực ra một lọ thuốc, một quyển sách cùng một cây tiêu.
" Lọ thuốc này có Triệt hồn đan, có thể giúp ngươi đã thông kinh mạch, còn hai thứ kia ngươi từ từ nghiên cứu "
Diệp Y Lam có chút ngốc, đưa cho nàng làm gì.
" Cầm lấy, ngốc ở đó làm gì, đây coi như tiền trả ngươi dò mạch cho ta "
Nói rồi cũng biến mất trong gió, bỏ lại Diệp Y Lam nhìn theo bóng người một cách phức tạp.
Có ý gì, cũng chỉ một đơn thuốc, không biết có hiệu quả hay không lại cho nàng nhiều đồ tốt như vậy.