Diệp Y Lam ngồi trong lãnh viện hoàng cung có chút ngẩn người, nàng không phải thám tử, dù có thông minh từ hiện đại nàng vẫn không thế lý giải được.
Lục Tiểu Thanh thấy chủ tử của mình đã bốn ngày rồi cứ ngồi im một chỗ có chút không quen, tuy nàng ta đi theo chủ tử không lâu nhưng chủ tử không phải người thích dùng đầu óc mà nghĩ đến một vấn đề lâu dài, tiểu thư sẽ chọn cách giải quyết ngắn gọn nhất mà đở phiền não nhất, nhưng hình như vụ này có hơi...
Đinh Hương từ đâu phi thân đến trước mặt Diệp Y Lam và Lục Tiểu Thanh, không khách khí cầm bình trà khỏi cần rót ra tu một hơi, khiến cho Lục Tiểu Thanh trợn mắt há hốc mồm.
Nha đầu này càng ngày càng không có chút lễ nghĩa chủ tử rồi, không được, ngày mai nàng phải đem nha đầu này đi dạy một chút mới được.
Định Hương uống một hơi vì uống quá nhanh, lại kèm theo không kịp nuốt xuống, nàng ta phun thẳng vào người Lục Tiểu Thanh.
Không gian ngừng lại, Lục Tiểu Thanh cảm thấy một cổ nước ấm dội lên người nàng, nói chung là được tắm nước trà, sau một hồi sửng sờ, Lục Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Đinh Hương nghiến răng nghiến lợi.
Lục Tiểu Thanh trước giờ khuôn mặt lạnh nhạt đột nhiên âm trầm, sát khí tỏ ra khắp nơi.
Đinh Hương nuốt một ngụm nước miếng sau đó cười nịnh bợ:
" Chủ tử, đây là thông tin mới nhất Thiên Hương các, bên phía hình bộ cũng nhận được vài tin tức, hiện tại theo thống kê đúng như tiểu thư dự đoán, đa phần các tiểu thư không được sủng nhưng có tài có sắc, ngoài ra trên giường của họ khá ẩm ướt."
" Có ngửi thấy mùi gì kì dị không, chẳng hạng như hương hoa hoặc đàn hương." Diệp Y Lam thuận miệng hỏi.
Ai biết được đổi lại một tiếng sùng bài của Đinh Hương.
" Chủ tử, người thật lợi hại, trong phòng bọn họ đích thực có cùng một loại đàn hương." Đinh Hương từ trong áo lấy ra một cái khăn tay." Hương Vãn Hương Hoa, mùi vị không ngắt, được tinh chế hết sức tỉ mĩ"
Diệp Y Lam đưa lên mũi hơi ngửi sơ qua, quả thực lúc đầu nàng đi cũng từng ngửi qua mùi hương này.
Nàng hí mắt.
Tinh chế tỉ mĩ hẳn là đồ phải tốn rất nhiều tiền, vì cớ gì những tiểu thư thất sủng lại có nó.
Khoan, hình như nàng đã tìm được một manh mối, đôi mắt nàng loé lên ánh sáng dị thường nguy hiểm:
" Đinh Hương em lập tức tìm xem, kinh thành có bao nhiêu tiệm tinh chế hương, nhớ kĩ tất cả các tiệm không được bỏ bất cứ chổ nào, khoan đã cả thanh lâu cũng phải tìm. Em nhớ lưu ý nơi nào tinh chế hương số lượng lấy vô nhiều mà số hương xuất ra ít đi."
Diệp Y Lam lạnh lùng, nàng đã biết kẻ chủ mưu đằng sau, thật không ngờ hắn lại hành động sớm như vậy,nữnhân, đúng vậy hắn cầnnữnhân.
" Tiểu Thanh, em lập tức liên hệ Ngạc Linh Hoa, theo dỏi nhất cử nhất động của Hinh Mộ Dương, dịch dung vào phủ hắn càng tốt, tìm sơ hở của hắn... Sẵn tiện xem thử trong phủ hắn có dấu người không."
" Là, chủ tử. " Đinh Hương và Lục Tiểu Thanh lập tức cuối người.
Cả hai người bọn họ chính là tuân lệnhtuyệtđối, chủ tử làm như thế nào đều có nguyên do của mình, vẫn không nên hỏi thì hơn.
Đinh Hương chưa kịp vui thì thấy gió lạnh ở đâu thổi đến, nàng ta lập tức vận hết khinh công bỏ trốn.
Đùa chắc, nàng không muốn bị Giang hồ đệ tam sát thủ giết chết nàng như một con ruồi đâu, như vậy rất mất mặt, đệ nhất thiên hạ lừa đảo - Đinh Hương nàng a~
Lục Tiểu Thanh cũng vận khinh công đuổi theo vừa vận nội lực hong khô quần áo trên người.
Hôm nay nàng ta nhất định sẽ cắt tiếc Đinh Hương cho bằng được, cái nha đầu chết tiệt, lần nào gặp nha đầu đó nàng cũng xui xẻo muốn chết a~
Diệp Y Lam đôi mắt nhìn xa xăm...
Hinh Mộ Dương, một cực phẩm phản chính, thế lực của hắn ngay cả nam chính haynữchính đều không thể nắm bắt được.
Vì sao nàng lại nghĩ đến hắn?
Cái đó phải cảm ơn tác giả, thật ra vụ án này tác giả liệt kê rất sơ sài, ngay cả những người liên quan trong đó cũng hết sức không được rõ ràng.
Chỉ biếtnữchính bắt được hung thủ, còn ai là hung thủ thì tác giả không công bố.
Trong nguyên tác thế tử Hinh Mộ Dương bị người ta ám sát mà mất mạng, thời gian cũng chính là lúc hung thủ bắt cóc bị bắt.
Bây giờ chỉ cần theo dõi là biết những suy luận của nàng có đúng hay không.
Chỉ là nàng đây chính là trắng trợn cướp đi công sức của người khác.
Nữchính a, ngươi đừng có mà trách ta, ta đây chính là tự vệ không muốn bị người khác tính kế trên đầu của ta mà thôi.
Cuộc đời Diệp Y Lam ta ghét nhất chính là bị kẻ khác vu oan.
Nữchính ngươi tìm được hung thủ nhưng lại hắc chonữphụ một gáo nước bẩn là có gian thông với Hinh Mộ Dương.
Hạinữphụ bị phạt 50 trượng.
Lần này Diệp Y Lam ta thà cướp đi công lao của ngươi chứ không muốn bị phạt trượng.
Mặc dù với ta mà nói 50 trượng này vốn không là gì.