Đời Không Phải Mơ

Chương 9: Ác ma chưa chắc phải lòng tôi (9)




***

#Chatroom lộn xộn (2)

***

Dũng Ngô: An mama đừng giỡn chơi thế chứ -_- thôi tui off đây, tụi thằng Tiến bắt đầu online rồi.

Trà: Mai nhớ lấy.

Dũng Ngô: =-= tại sao tui cứ phải làm thê nô cho mấy bà thế nhờ?

Chưa ai kịp nhắn lại thì đã có một dòng chữ hiện lên “Giang Đình đã xóa Dũng Ngô khỏi cuộc trò chuyện“. Tôi bật cười, chết rồi chết rồi, mai coi bộ bạn “Bắp” không yên thân với lớp trưởng rồi. Tiếp đó, một tin nhắn lại hiện lên.

Giang Đình: Bảo off thì off đi == nhiều lời.

Một đống icon ( nhãn dán) thể hiện sự sung sướng được hiện lên hàng loạt. Tôi chép miệng, tụi nó online cả, thế mà chỉ ngồi đọc xong rồi hùa theo mà cười thôi. Nhưng mà ban nảy tụi nó nói gì mà rôm rả, đến khi tôi nhắn là im rìm thế này?

Tắt khung chat, tôi bật qua wed đọc truyện online. Máy vừa chạy xong tap mới, một tiếng “Ting...” lại vang lên, tiếp đó là hàng loạt tiếng “Ting...” nối đuôi nhau vang lên. Tôi thở dài, đưa chuột mở qua lại Facebook. Chatroom lại loạn xạ lên cả rồi

Hạ Vĩnh Kỳ: Thằng nào vừa nhắc tên bố?

À, thì ra là do việc Vĩnh Kỳ chịu trả lời tin nhắn nên tụi nó mới thi nhau thể hiện cảm xúc kinh ngạc của mình. Mà công nhận, cậu ta từ thể giới thực đến thế giới ảo cũng đều rập khuôn như nhau cả, à không, không rập khuôn lắm. Avatar là ảnh chụp mỗi cái mặt, nhiều khi nếu không để ý lắm, có thể tưởng đó là...ảnh thờ, vì nó có mỗi cái mặt mà cậu ta cũng chẳng thèm cười lấy một cái.

Tôi liếm môi, mang laptop lên giường. Đặt nó lên đùi, tôi lấy điện thoại bật nhạc lên, một dãy nhạc pop yêu thích thay phiên nhau phát ra. Tôi đọc tin tụi nó nhắn rồi mới gõ vài chữ lên bàn phím.

Giang Đình: Kick thằng đó ra rồi.

Tiến Lầy: Hôm nay đã có thêm một lần Kỳ đà nhà ta chịu trả lời tin nhắn trong nhóm rồi.

Hạ Vĩnh Kỳ: Tôi tên Kỳ, không phải Kỳ đà. Còn phàn nàn, tôi off.

An Trần: Lại nữa...

Lục Maii: Ý ý, khoan đã nào.

Trà: Chớ nóng tính.

Giang Đình: =-= Tiến!

Tiến Lầy: Dạ, chị gọi gì em?

Tôi bật cười, kể cả thằng Tiến cao to, khỏe nhất nhì lớp tôi cũng phải xưng “mẫu hậu” Đình của tụi tôi là chị thì thật kinh khủng, Giang Đình thật có uy lực trong lớp tôi. Sau vài giây mà tin nhắn của Tiến được gửi, tôi nhìn thấy bên danh sách bạn bè Online, Cái tên Hạ Vĩnh Kỳ đã không còn cái chấm màu xanh lá hiện lên nữa. Chép miệng vài cái, tôi lại dính mắt vào cái phòng trò chuyện sắp sửa “bùng nổ“.

Diệp Hòa: Đi luôn đi, không tiễn.

Quyền Anh: Chỉ có Hòa mới dám nói thế *nhãn dán cười toe toét* còn tụi này mà nói là cậu ta cho ăn dép.

Tôi gật đầu đồng ý, bọn con trai mà dám nói vậy thì ngày hôm sau 90% sẽ không yên thân với Vĩnh Kỳ. Nhưng sau hôm nay, tôi đã loại bỏ được một trường hợp, trường hợp ngoại lệ đó là Minh duy, nhớ lại cái cảnh Vĩnh Kỳ bị Minh Duy vác lên rồi cho vào chỗ ngồi, tôi lại muốn lăn ra cười.

Vừa đồng ý được vài giây, tôi lại thấy một tin nhắn hiện lên “Mai mua bữa trưa cho tôi, buổi sáng đi qua khu hội học sinh lấy tập tài liệu trên bàn chủ tịch hội học sinh mang qua phòng giáo viên. Trên đường về, ghé qua canteen ( nhà ăn) mua cho tôi 1 lon nước nghe chưa nô lệ.” Và như các bạn đang đoán, chủ nhân của tin nhắn đích thực là Vĩnh Kỳ, cậu ta trả lời tin nhắn chỉ sau 1 phút. Có cần canh Hòa như thế không? Nó nhắn một cái là lấy cớ sai bảo liền.

Lục Maii: Tội nghiệp, tội nghiệp.

Tử Thần: Mai mua hộ tui 1 lon luôn, lên lớp đưa tiền sau.

Phương Linh: Mua giùm tui chai nước luôn, mai định đi mua mà bà đi nên mua hộ luôn nha =))

Diệp Hòa: =_=...

An Trần: Đừng rủ tui đi theo, mai bận rồi.

Hạ Vĩnh Kỳ: Nghe tụi nó nói thì mua giùm luôn đi.

Diệp Hòa: ==...*đập đầu vào gối*

Giang Đình: Trước khi vào lớp mua hộ tui cây bút chì, hôm bữa bực Kỳ đà mà bẻ gãy mất rồi.

Một nhãn dán cười khinh được hiện lên, tôi hơi do dự, muốn nhắn nhưng lại không biết nên nói gì. Nhưng Vĩnh Kỳ đúng thật là gan lì, cười khinh với lớp trưởng, chỉ có cậu ta mới dám làm.

Tôi khoanh tay nhìn tụi nó đang được cơ hội, nhảy vào nhờ vả Hòa hết mức có thể, tôi thì không có gì để nhờ nhỏ rồi, vậy nên có cần gọi đứa nào vào nhờ luôn một thể không nhỉ? Coi như là trả cả gốc lẫn lãi từ mấy cái bữa tôi phải đi mua đồ cho Vĩnh Kỳ thay Hòa vậy.

An Trần: Trà My, Lâm, Chí Dũng muốn mua gì nhờ “tiểu muội Diệp Hòa” của ta luôn đi =)) Online mà cứ im lặng làm gì.

Giang Đình: Chí Dũng bắp bị tui kick ra rồi An ơi.-.

Tôi lấy tay gõ nhẹ vào đầu mình. Đúng là lớp trưởng xóa bạn bắp ra rồi mà, đúng là ngớ ngẩn. Được rồi, nếu bị xóa mà đang online thì tôi thêm vào lại, có to tát gì đâu.

Tôi gõ gõ vài chữ, nhấn phím “Enter“. Rồi một dòng chữ hiện lên “Bạn đã thêm Dũng Ngô”, tôi gật đầu cười cười, cái trò xóa rồi thêm, lớp tôi cứ như cơm bữa. Nhưng rồi đứa nào cũng được quyền “có mặt” trong nhóm trò chuyện cả ( mặc dù đôi khi, tụi nó xóa nhau ra là vì giận nhau nhưng khi đã được thêm vào rồi thì cũng im lặng. Trường hợp thêm vào rồi xóa ra liên tục cũng không mấy lạ, kết quả cuối cùng vẫn là đầy đủ thành viên trong nhóm trò chuyện cả).

Khoảng chừng 5-10 giây sau, Chí Dũng đã bắt đầu “nhảy tưng bừng” trong nhóm, tôi có hơi hối hận nhưng mà thôi, cậu ta là thế, không sửa được. Bởi dân gian có câu “Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời” và nó đúng.

Chí Dũng: An mama vạn tuế!! *biểu tượng nhảy tưng bừng*

Lâm: Mai đi lấy giấy phép thay Bắp đi.-. Đề nghị thôi.

Diệp Hòa:...Mấy người...

Trà My: Thôi, hôm nay mới mua xong, không cần, bữa sau nhờ sau.

Diệp Hòa: Tôi không phải nô lệ cho cả lớp!!! *nhãn dán gào thét*

Tôi cười khẩy, còn may là cả lớp nó không online hết đấy, chứ không là bà phải đi mua đồ giùm cho tụi nó hàng loạt rồi. À không, phải cảm ơn tui vì chưa nhờ bà đi, chuawlaf còn may đấy.

Giang Đình: Chí Dũng, ông off ngay cho tôi.

Phương Linh: Trung, ông bỏ cái tên tử thần ngay cái đi =-= chướng mắt.

Tiến Lầy: Tối mai đứa nào đi chơi không?

Trà: Không phải hôm nay mới chơi à? Bỏ luôn chữ “Lầy” cái coi -_-.

Tử Thần: Tên hay, không cần đổi.

Lâm: À Hòa, mai hay mốt gì đó, kiếm hộ tụi tui bịch mắt mèo đi.

Diệp Hòa: =-= Tôi là nô lệ...nô lệ...nô lệ.

Vĩnh Kỳ: Vinh, mai tôi không qua câu lạc bộ được, xin nghỉ giùm.

Trà: Không liên quan nhưng mai kiểm tra 15 phút Sinh đó mấy đứa.

Tiến Lầy: Tử thần, mai làm phao đi, tao ké luôn.

Phương Linh: Loạn cả rồi -.-

Vinh Lê: Ừ, nhớ rồi.

Giang Đình: Mai kiểm tra á?! Làm gì có!

Diệp Hòa: Tôi là nô lệ...nô lệ...nô lệ.

An Trần:...tụi bay nói chuyện kiểu gì thế kia...

Thế Kiên: Tao thề là từ nảy tới giờ tao không hiểu gì cả ==“.

Vĩnh Kỳ: *nhãn dán cười độc địa*

Dũng Ngô: Tao mới bị té từ trên giường xuống tụi bây ạ.

Quyền Anh: Kệ mày chứ bắp.

Trà: Mai ghé qua tiệm bán đồ dùng học tập, mua hộ tui bộ thước nha Hòa.

Diệp Hòa: Vĩnh Kỳ...Tên ác độc!!

Tôi đọc tới đó thì tắt máy, loạn, loạn thiệt rồi. Nếu còn để Facebook thì tôi kiểu gì cũng không yên thân, mấy tiếng thông báo sẽ thay phiên nhau vang lên, lúc đó thì ồn chết đi được. Còn cái vụ tụi nó online, bây giờ chắc đang um xùm ở trong. Còn tụi không nhắn chỉ đọc, thật là khôn lỏi -_-. Được rồi, đi ngủ, đã 9 giờ 15 phút, có hơi sớm nhưng mai sẽ là một ngày dài ( chắc là thế) và tôi cần đi ngủ để lấy sức.

À, còn về Quyền Anh, thực ra là con trai và tên thật là Lý Võ Quyền, tên gắn liền với truyền thống văn võ nhà cậu ta. Còn chữ “Anh” đằng sau, thực ra là tên bạn gái của Quyền, chẳng hiểu vì sao nhưng cậu ta lại để vậy, nhiều người còn nhầm đó là con gái khi chưa biết giới tính của Quyền. Mặc dù là tụi tôi có nhiều lần khuyên bảo, đe dọa,... nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên lập trường: Để tên là “Quyền Anh“.

Tử Thần thực ra là Trầm Lục Trung, cậu ta là kẻ ưng khác người. Thế Kiên là một tên mọt sách nhưng lại là một otaku (*) chính hiệu. Và còn nhiều, nhiều người khác nữa...

***

-Chú thích:

(*): Otaku: người yêu thích, hay kinh hơn còn gọi là cuồng Anime ( phim hoạt hình).

***

P/s: Xin lỗi vì chương này hơi nhảm:) mình định cho thêm bối cảnh và tình tiết, nhưng lại thấy vượt độ dài, nên thôi. Cảm ơn đã ủng hộ truyện mình.