Đời Không Phải Mơ

Chương 5: Ác ma chưa chắc phải lòng tôi (5)




#Valentine rắc rối (1)

***

Sau khi ở câu lạc bộ nấu ăn xong, tôi chào mọi người rồi cùng Hòa về lớp. Tay Hòa vẫn cầm hộp bánh quy và một cái túi gì đó, tôi không biết bên trong chiếc tui màu đen kia là gì, tò mò thật đấy.

Gió vẫn thổi, vào khoảng tháng 2 này trời vẫn mát, không lạnh cũng không nóng. Gió thổi, chốc chốc lại có vài cơn gió khá mạnh. Những lúc như thế, tôi tự hỏi là không biết nữ sinh bên trường Star - một ngôi trường thuộc dạng cho con nhà giàu có, có điều kiện trong nước tôi, khá nổi tiếng. Những cô gái bên đó, họ sẽ ra sao nhỉ? Gió thì nhẹ có mạnh có, còn bên đó con gái phải mặc váy, đã vậy đó còn là váy qua đầu gối và là váy phồng. Những lúc như thế này thì khi mặc những chiếc váy kia sẽ rất khó chịu đấy, gió rất nhiều mà vừa đi vừa phải túm lại váy thì tôi cảm thấy có hơi khó chịu thật.

Mà nếu nói là trường Star tốt thì tốt thật nhưng tỉ lệ học sinh nhập học không thể bằng trường tôi. Họ có cơ sở vật chất đạt tầm quốc tế, học phí đắt. Học sinh bên đó cũng không phải là ngoan hiền gì cho lắm, chỉ có là học lực giỏi chiếm một nữa. Còn lại, đủ điểm lên lớp và hầu như là trốn học, cúp tiết. Trường tôi cũng có nhưng cũng phải là cái kiểu mười bữa nghỉ chín bữa như họ. Mấy vụ chia bè phái của học sinh ở trường bên đó thì như cơm bữa, tất nhiên là cũng có phe trung lập. Nhưng nói chung, hai trường: Star và trường của tôi, hai trường chẳng hề hợp nhau, lên Đại học ra sao thì tôi không biết nhưng tôi chỉ biết là ba năm phổ thông của học sinh hai trường này hầu như là không biết đến nhau, coi nhau là người xa lạ là tốt nhất. Tuy nhiên, hai trường lại có một cái rất hay là lại rất hay tổ chức các buổi giao lưu, trao đổi học sinh. Tôi thực là không thể hiểu nổi.

Về tới cửa lớp, trước đó tôi và Hòa đã có màn 'trò chuyện' xuyên khu vực, đáng lẽ chỉ cần đi thẳng một cái là về lớp nhưng hai đứa tôi lại đi vòng ra phía sau khu nhà cho các câu lạc bộ, đi qua tận khu nhà cho giáo viên, nơi có phòng hiệu trưởng các thứ và cũng là nơi đối diện lại với khu phòng học của tụi tôi. Đôi lúc, tôi cảm thấy tôi và Hòa rất dư sức, đi qua tận khu đối diện chỉ để lấy cuốn sổ chi đội giùm cho Ly - cô bạn là chi đội trưởng của lớp tôi, một công việc mà tôi cảm thấy khá rắc rối.

Vừa vào tới cửa, tôi đã cảm thấy bầu không khí thật kinh khủng, kinh dị. Rèm cửa lớp đóng hết lại, cửa sổ cũng đóng, nó làm tăng sự u ám mà tôi tưởng tượng ra, Vĩnh Kỳ đang một mình trong phòng và cậu ta đang chuẩn bị đẹp tôi bằng một cách nào đó. Tôi nghĩ thế bởi tôi cá chắc là có Vĩnh Kỳ bên trong và cậu ta chưa quên vụ ban nảy mà tôi đã gây ra. Ước gì lúc đó tôi bớt rảnh lại, có việc mà làm chứ không phải là ngồi không chọc chửi thế kia. Bây giờ tôi thực tình là không biết làm sao cả, chỉ biết cắn môi và tự nhủ “Nó không sao, rồi sẽ ổn. Hắn ta bớt giận rồi..”

Chắc hẳn là Hòa cũng cảm thấy thế, nhưng con nhỏ lại từ từ bước vào lớp, chẳng sợ hãi, chẳng hề có gì là tức giận. Nó cứ bước vào thế, còn tôi đứng chừng hửng một hồi rồi mới bước vào sau. Cầu trời khẩn phật, tôi không gặp gì kinh khủng lắm.

Cứ ngỡ điều tôi gặp đầu tiên khi bước vào là cái bản mặt mà tôi không muốn thấy một xíu nào - cái mặt đóng mác là Hạ Vĩnh Kỳ. Mặc dù là cậu ta đã từng mở lòng kể cho tôi vài chuyện vào tuần trước, nhưng rồi Vĩnh Kỳ vẫn là Vĩnh Kỳ, cậu ta vẫn âm u như bao ngày, chỉ có hôm nay là có u ám, trầm tính hơn. Điều tôi thấy đầu tiên là ba tấm vé đi chơi được chìa ra trước mặt, cùng với đó là một cái giọng trầm trầm nhưng lại nghe rất bắt tai vang lên mời tôi đi chơi cùng, một vé cho tôi còn hai vé còn lại tôi muốn dẫn thêm ai đi cũng được. Người đó có đến năm sau tôi cũng không ngờ được, đó lại là anh bạn cũng khá trầm tính, mở miệng nói còn ít hơn cả tên ác ma kia, tuy nhiên lại được mấy bạn nữ bàn tán rất nhiều, tôi không biết mấy điều đó là gì nhưng chắc là khen ngợi bởi cậu ấy có khuôn mặt có khuôn mặt khả ái. À, người đó là Minh Duy, người luôn giữ cái tên “Lạnh lùng no.1” suốt hai năm học qua của lớp tôi.

-Mai là ngày gì mà đi chơi vậy? - Tôi cầm ba tấm vé trên tay, ừ thì đi cũng được nhưng đây tận ba vé, tôi biết dẫn ai đi cùng? Một vé chắc chắn là Hòa sẽ dành, vậy thì vé còn lại ai sẽ cầm?

-Mai lễ Valentine, tôi muốn dẫn cậu đi cùng vì mấy người trong lớp đều có dịp đi cùng tôi cả rồi, chỉ là muốn có kỉ niệm thôi đấy, đừng hiểu lầm. - Minh Duy chẳng hề ngại ngùng gì, nói một mạch, vừa giải thích vừa có ý thuyết phục tôi. Tôi cứ ngỡ là Minh Duy sẽ hơi ngại cơ, bởi mấy người trầm tính như Minh Duy thì ít có ai lại có thể như cậu ta được, nói một lèo không có cảm xúc.

-À ừ, đi chứ. Tội gì lại không, mà... - Tôi đứng chỗ cũ, cười nhẹ, trả lời Minh duy. Mặt cậu ta cũng chả thay đổi mấy, vẫn lạnh tanh. Chưa kịp nói hết câu thì giọng của Hòa đã vang lên, tôi chẳng có thể nói tiếp được nữa và Minh Duy cũng không để tâm, hai đứa quay lại theo dõi nhất cử nhất động của hai con người kia.

Hòa mặt hằm hằm, nhìn Vĩnh Kỳ, mặt cậu ta có hơi thay đổi nhưng rồi vẫn trở lại vẻ âm u, trầm lặng như thường. Từ khi tôi bước vào, Hòa đã ở phía dưới, cầm hộp bánh quy ban nảy làm được đưa cho Vĩnh Kỳ, cậu ta cũng cầm lấy và ăn. Cho đến lúc tôi mở miệng ở câu thứ hai với Minh Duy, Vĩnh Kỳ bỗng dưng đặt hộp bánh sang một bên, mặt hơi biến sắc rồi môi hơi nhếch lên và nói gì đó. Ngay lập tức Hòa đã nhăn mặt nói:“ Của cho thì đừng có chê.”

Vĩnh Kỳ chẳng nói gì nữa, hướng đầu ra ngoài cửa sổ như thể không hề quan tâm đến Hòa, mặc cho nhỏ có giận đi chăng nữa. Còn tôi và Minh Duy đứng trong lớp, hai đứa không nói gì, chỉ hướng mắt theo nhìn cặp chủ tớ kia.

Không khí bỗng im lặng. Ơ hay, hai người kia đừng nói là giận nhau nhé? Có phải người yêu đâu mà ở xí là giận thế kia? Tôi còn chưa tác hợp cơ mà? Đúng là buồn cười.

Được một lúc, tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã 4 giờ 15 phút chiều. Minh Duy chợt nhìn qua tôi, tôi nhún vai rồi lại nhìn hai người kia. Họ vẫn không nói gì. Hòa ôm cái túi màu đen mà lúc nảy cầm về từ phòng làm bếp của câu lạc bộ nấu ăn, mặt trông khá giận nhưng đã đỡ hơn lúc Vĩnh Kỳ nói gì đó. Vĩnh Kỳ thì thở dài, cậu ta lôi sách ra đọc được 5 phút thì lại cất vô (=_=), rồi chống tay lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hay thật, cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi và Minh Duy thôi đã được rồi, đằng này lại còn bày đặt giận dỗi này nọ,trông chả khác gì một cặp đang yêu nhau. Điều này...tôi có hơi nghi ngờ rồi đấy.

Thở dài, tôi nghiêng đầu nhìn Minh Duy. Minh Duy cũng chỉ nhìn tôi rồi nhìn về phía hai người kia. Tôi bắt đầu cảm thấy ghét cái không khí ngày một âm u này.

Đứng một chặp, tôi lại nghĩ đâu đâu vài chuyện. Valentine sao? Ừ nhỉ, hôm nay đã là 13 tháng 2 rồi còn gì. Mà nếu như đi lễ Valentine mà dẫn theo em gái và Hòa đi, lúc ấy trong nhóm đi chỉ có Minh Duy, coi bộ hơi kì kì. Trong hoàn cảnh này thì hai người kia có lẽ sẽ đến tận tuần sau mới làm lành, nhưng tôi lại muốn Hòa vui vẻ hơn, bởi nếu nhỏ không vui thì tôi chẳng có ai mà tám cùng. Thôi thì vé còn lại sẽ dành cho Vĩnh Kỳ, coi như là tôi chuộc tội ban nảy và cũng là một bước tác hợp cho hai người này vậy.

Bước về chỗ ngồi, trước đó, tôi đã gật đầu đồng ý buổi hẹn vào ngày mai với Minh Duy, cậu ấy chẳng nói gì, chỉ bước về chỗ lấy cặp về trước. Có vẻ như chuyện tôi dẫn ai đi cùng, Minh Duy không mấy quan tâm.

Bây giờ, tôi không thể vào chỗ mà ngồi bàn bên cạnh ở tổ 2. Quay qua bên phải, Vĩnh Kỳ đã ngủ, nhờ thế mà công sức để tôi lôi được cái cặp ra cũng mất khá nhiều thời gian. Quay lên trên, hơi nghiêng qua phải, Hòa đang vẫn ôm chiếc túi màu đen. Chắc là quý lắm, nhưng khoan, mai là Valentine, có khi nào cái túi kia đựng chocolate không nhỉ?

Càng ngày, chiếc túi đó càng làm tôi cảm thấy tò mò.

Viết vài dòng nhắn cho Vĩnh Kỳ lên một tờ giấy, lấy kẹp giấy dính vé đi công viên vui chơi với tờ giấy nhắn. Tôi lén lút, cực khổ lắm mới nhét nó vào trong cặp của Vĩnh Kỳ. Bây giờ đã 4 giờ 30 phút, khá trễ rồi. Tôi đứng dậy, cầm cặp cùng hai tờ vé trên tay, đặt lên bàn của Hòa một tờ rồi ra về trước. Hôm nay, hình như tôi mất nhiều công sức với hai con người này nhỉ? Vừa phải trả thù xong thì phải chuộc tội, đã vậy còn phải tìm cách cho họ đi chơi vào ngày mai, nếu không nhờ Minh Duy thì có lẽ tôi đã mất nhiều sức hơn rồi.

***

8 giờ 30 phút tối, tôi nằm dài trên chiếc giường. Lăn qua lăn lại trên giường một lúc, tôi ngồi dậy, bật laptop lên online facebook. Nhìn vào số lượng bạn bè đang online, hơn nửa lớp tôi đang online. Đọc vài cái status của tụi bạn, đứa nào có người yêu thì cái status ngọt như đường, không thì cũng đều một ý như muốn cho tất cả biết rằng “Tôi không cô đơn vào Valentine này!!”, kiểu thế. Ngược lại, đứa nào đang cô đơn, nói như dân mạng là “Ế” hay “F.A” gì đó, tụi nó đang gào thét, có mấy cái status kiểu như sau:

“Mai lập giàn cầu mưa đi mấy đứa =))”

Phía dưới là vài cái comment: “Mưa cho tụi nó ở nhà hết đi =)) đi chơi đồ nhìn mà gato(*)” hay “Năm nào cũng vậy mà nó có mưa đâu, lập chi cho mệt”;..v.v. Tôi ngồi đọc hết comment mà cười đau cả bụng.

Cứ như thế, 15 phút đồng hồ trôi qua, tôi lại không biết làm gì, đành tiếp tục lăn qua lăn lại trên giường. Mà ngày mai, không biết hai đứa kia có đi không vậy?

“Ting...” Một tin nhắn hiện ra, tôi bật người dậy. Là của Minh Duy, cậu ấy nói mai sẽ gặp ở gần trò “Tàu lượn siêu tốc”, tôi chỉ trả lời vài câu đồng ý rồi chống cằm nhìn.

“Cậu dẫn ai đi?” Lại một tin nhắn hiện lên, cũng là của Minh Duy. Tôi lại tưởng cậu ấy không quan tâm như hồi chiều chứ, hóa ra là có quan tâm. Nhưng không biết là tôi rủ hai người kia, Minh Duy có ý kiến gì không đây?

“Hòa và Vĩnh Kỳ. Nhưng không biết hai đứa có đi hay không” Tôi trả lời ngay sau đó. Kì thực là việc hai đứa kia có đi hay không còn tùy vào tâm trạng tụi nó, tôi có biết gì đâu. Với lại, Hòa mà biết tôi có rủ thêm Vĩnh Kỳ là con nhỏ sẽ cho tôi một trận không thương tiếc, kèm theo là nó sẽ giục tấm vé ở nhà, không thèm đi. Tôi chắc chắn là như thế, nhưng đó là ví dụ, Hòa làm gì biết tôi rủ Vĩnh Kỳ theo với mấy tấm vé đó đâu ra. Vì vậy nên tôi không mấy lo về việc Hòa không đi.

“Vậy cũng được, nếu họ không đi thì thôi, hai đứa đi riêng” Được vài giây, tôi lại nhận được tin nhắn từ Minh Duy, cậu ta có tốc độ gõ bàn phím nhanh đấy chứ. Mà khoan, đi riêng?

“Đi riêng?” Tôi gõ bàn phím, sau đó chống cằm, tay còn lại cầm con chuột bật qua tap khác.

Lại một tiếng “Ting...” vang lên. Này Minh Duy, tôi tưởng cậu lạnh lùng, ít nói lắm cơ mà?

“Ừ, đã nói là tôi lấy kỉ niệm, với lại nếu bỏ thì tiền mua vé phí à?” Tôi đọc tin nhắn, qua lời nhắn thôi, tôi cũng đủ tưởng tượng ra giọng nói và vẻ mặt của Minh Duy. Chẳng khác Vĩnh Kỳ là bao, chỉ có điều là không bằng được sự đáng sợ và kinh bỉ mà Vĩnh Kỳ từng biểu lộ ra thôi.

“Ừ, sao cũng được” Tôi nhắn xong liền nhìn qua khung chat, rồi tiện tay tắt luôn khung chat. Nhìn qua số lượng bạn bè online, một số đã rơi rụng, tôi bấm vào nick facebook của Vĩnh Kỳ, hỏi mai có đi không, cậu ta trả lời một câu lạnh lùng “Đi?”, tôi tiếp tục “Khu vui chơi, tôi bỏ vé vô cặp cậu rồi”, tiếp đó, cậu ta chỉ đáp gỏn gọn một từ “Ờ” sau đó offline. Thực là nói chuyện với mấy người như thế này, thiệt đau đầu. Nhưng tôi không ngờ là Vĩnh Kỳ chịu đi đấy, thật hơi khó tin. Nếu nhỏ Phương Linh lớp 11a1 là tôi trong lúc này sẽ làm gì nhỉ? Hừm...nhảy cẩng lên vui sướng rồi đỏ mặt? Thật nhảm quá đi mất =.=

Tắt facebook, tôi qua vài trang truyện online, tiện tay bấm vào vài trang tin tức đọc cho đỡ chán. Đọc truyện rồi qua đọc tin tức một hồi, tôi sực nhớ, tôi kết bạn với Vĩnh Kỳ và Minh Duy từ lúc nào vậy? Tôi nhớ là chưa từng addfriends nhau cơ mà. Lạ thật đấy, mà thôi kệ, nó chưa lạ hơn điều Hòa hôm nay không hề online facebook, điều đó lạ lùng hơn nhiều. Thường thì ngày nào nó cũng online ít nhất 30 phút, nhiều nhất là vài ba tiếng đồng hồ. Hôm nào tôi online cũng thấy kí hiệu hình tròn màu xanh lá hiện lên trên tên của nhỏ, hôm nay lại không. Cũng thường ngày, tôi nhờ đó mà mới có người nói chuyện, hôm nay thì không, ngay cả mấy đứa bạn tôi hay chơi cùng cũng offline hết. Hôm nay là ngày gì vậy?...

***

Sáng chủ nhật, đúng 7 giờ kém 20 phút, tôi mặc quần áo gọn gàng, mang một chiếc mũ, mang đôi giày adidas màu trắng vào, tiện tay đeo thêm một cái túi xách. Nhìn ra ngoài, trời khá nắng, có vài cơn gió nhè nhẹ thổi qua, không khí trong lành, rất phù hợp để đi chơi.

Ba tôi đã đi đánh tennis từ sớm, mẹ và em gái đang còn ngủ say sưa trong nhà. Tôi đành để bụng rỗng đi chơi, tự thân vận động, đáng nhẽ là sẽ đạp xe đạp ra nhưng nó lại bị xẹp lốp vào hai hôm trước, tôi đành tự ra bến xe bus ngồi đợi xe.

Đến nơi, Hòa và Vĩnh Kỳ đã đứng tại điểm hẹn mà cãi nhau om sòm. Người ngoài nhìn vào cứ như đang nhìn một cặp đang giận nhau vậy, mà cũng đúng, hai đứa nó đang giận nhau cơ mà.

-Bà đây rồi, lại đây. - Chưa bước tới nơi, tôi đã bị cô gái nào đó kéo lại, tay chỉ thẳng vào người cậu con trai đang còn mùi sát khí đứng 1 nơi kia, mặt thì lại hằm hằm, trông rất giận. Hòa tiếp tục hỏi:“ Tại sao lại rủ thêm tên này đi?”

-Thì còn 1 vé nên tui đưa cho Vĩnh Kỳ thôi - Tôi nhìn Hòa, cũng chẳng khác mấy bữa hai đứa rủ nhau đi ăn là bao. Một chiếc váy ngang đầu gối, không xòe cũng không ôm lấy đôi chân Hòa; một chiếc áo phông màu trắng yêu thích của con nhỏ; một chiếc mũ vành màu nâu sữa với chiếc áo khoác cùng màu. Tôi quay qua nhìn Vĩnh Kỳ, cậu ta cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi xuống chiếc ghế đá rồi khoanh tay im lặng, người vẫn phất phơ mùi sát khí giận dữ...

Nghiêng đầu nhìn Hòa, vui vẻ nói:“ Mà kệ đi, còn Minh Duy đi đâu rồi?” Đằng nào cũng đi chơi nên nên vui, không nê buồn, vì vậy tôi cười. Mặc dù là hai người kia có vui hay không, tôi không biết

Mặt Hòa thoáng ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó cười thật vui:“ Vậy cũng được, miễn sao đừng có mình tên này đi cùng là được!” Ơ hay, tôi nói với Hòa là có mỗi tên này đi cùng hai đứa đâu?

-Nhỏ kia, đừng có mà tên này tên nọ. Cô đang còn là đầy tớ của tôi đấy - Vĩnh Kỳ đứng dậy, đẩy tôi qua một bên một cách nhẹ nhàng, không phải là một cách như cậu ta thường làm. Vĩnh Kỳ đứng trước mặt Hòa, tôi đứng ở bên nhìn hai đứa nó, mặt Hòa méo mó, Vĩnh Kỳ thì nhếch môi lên cười một cách thú vị.

Tôi lắc đầu nhìn Hòa, xong đời con nhỏ rồi...

Tiếp theo đó, nhỏ bạn của tôi đã lên đường đi mua nước uống và ít bánh về. Mặt Hòa chán chường, hình như là đã quên mất điều đó rồi nên giờ mới thế.

Khi Hòa mua về tới nơi, tôi đã ngồi xuống ghế nói chuyện với hai đứa con trai kia, tất nhiên là Minh Duy cũng đã đến và cũng đứng như Vĩnh Kỳ, một mình tôi độc chiếm cái ghế. Hòa ngồi xuống, để bịch thức ăn đưa cho Vĩnh Kỳ, nhỏ hỏi tôi nảy giờ làm gì, tôi đáp:“ Nói chuyện với hai tên này”

Mặt Hòa có hơi bất ngờ, nghi hoặc hỏi lại:“ Minh Duy mà cũng nói á? Tui có nghe lầm không?” Lúc đó, Minh Duy lắc đầu trả lời, nhỏ chẳng nói gì nữa mà chỉ cười cho qua.

Tôi quan sát bọn họ, tay cầm chai nước. Vĩnh Kỳ cầm thanh kẹo bạc hà mà Hòa rất thích lên nhìn, cậu ta nhìn Hòa sau đó quay qua tôi rồi chuyển qua tới Minh Duy. Một lúc sau, cậu ta vẫn còn vẻ lưỡng lựu, cuối cùng đưa tôi:“Cô ăn đi”

Tôi méo mặt, chuyện này là thật hả? Unblivable!! (không thể tin được)

Sau câu đó, Vĩnh Kỳ nhếch mép nhìn Hòa, con nhỏ đang còn trong trạng thái không thể tin được giống như tôi rồi lắc đầu, nhìn Vĩnh Kỳ bằng ánh mắt “Tại sao lại cho B2 mà không phải tôi?!'' rồi nhìn thanh kẹo bạc hà bằng ánh mắt thèm muốn. Hình như...cậu ta đang trêu Hòa? Nhưng mà thôi, sao cũng được, cho thì tôi nhận.

-Cám ơn - Tôi cầm lấy thanh kẹo trên tay, lấy một viên ra ăn rồi chia cho Minh Duy một viên, Hòa nhìn tôi, tôi nhìn lại nhỏ rồi tiếp tục ăn kẹo. Đứng cạnh Vĩnh Kỳ, đó là do bản nảy cậu ta đưa thanh kẹo nên tôi tiện thể ra đó đứng, tôi cứ ăn hết viên này rồi ăn viên khác, chốc chốc lại đưa vài viên cho Minh Duy. Cứ như thê,s thanh kẹo bạc hà đã bị xử sạch sẽ.

Vĩnh Kỳ cười cười, đưa tay lên xoa đầu tôi. Tôi bĩu môi, quay lên nhìn anh ta rồi quay qua Hòa đang tức hộc máu. Minh Duy vẫn im lặng, mà hay thật đấy, Minh Duy rủ tụi tôi đi chơi nhưng hầu như toàn là tôi và Hòa nói, lâu lâu Vĩnh Kỳ chen vào vài câu còn Minh Duy vẫn im lặng. Được vài lần mở miệng nhưng chỉ là vài từ như thông báo, còn trả lời tụi tôi, cậu ấy chỉ gật đầu hay lắc đầu.

Cứ thế, 1 tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua.

P/S: Chương này chia ra hai phần nhé:))