Đời Không Phải Mơ

Chương 4: Ác ma chưa chắc phải lòng tôi! (4)




#Tôi cũng là con gái và Vĩnh Kỳ cũng là con trai.

***

Chiều, mặt trời bắt đầu ngả xuống, ánh nắng cũng dịu hơn hẳn. Tôi nằm dài trên bàn, chống cằm nhìn ra phía cửa sổ.

Bây giờ là khoảng ba giờ chiều thứ bảy, hơn ba giờ một chút, chúng tôi kết thúc một tuần học bằng tiết Hóa rồi tới tiết Sinh hoạt lớp chán ngắt. Mấy đứa bạn tôi đều có việc làm sau khoảng ba giờ chiều mỗi thứ bảy, có thể là tham gia vào mấy câu lạc bộ hay vào thư viện đọc sách, vân vân, lớp nào cũng có cả và lớp tôi không là ngoại lệ. Hòa là một con nhỏ thích nấu ăn nên tham gia câu lạc bộ nấu ăn, Lâm thì hoạt động ở phòng phát thanh vào mỗi chiều như thế này rồi mới đi ôn gì đó với cậu bạn lớp phó, ngay cả Vĩnh Kỳ là một tên trầm tính cũng tham gia câu lạc bộ bóng rổ cần linh hoạt và hoạt bát (?). Ai cũng có việc riêng, trừ tôi. Hồi học kì I thì tôi còn tới thư viện đọc sách như một thói quen, nhưng vì một vài việc mà tôi không lui tới đó nữa, chỉ là việc cá nhân. Và giờ, từ lúc học kì II bắt đầu và có lẽ là hết ba năm phổ thông, tôi sẽ làm một con nhỏ vô dụng trong khi mọi người tham gia hay làm gì đó, đúng vậy.

Một cái thở dài đầy vô dụng, tuần nào tôi cũng nằm dài trên bàn học rồi nhìn ra ngoài cửa sổ - là một nơi có phong cảnh khác đẹp, phía xa là bồn hoa gần khu các câu lạc bộ, những cái ghế đá và hàng cây bằng lăng màu tím, lâu lâu khu vực đó lại có vài cặp đôi đang hẹn hò lại ra ngồi hay vài người chọn làm địa điểm thổ lộ tình cảm. Gần với dãy phòng học hơn là nơi hoạt động của câu lạc bộ bóng rổ: vài cây cột để hứng bóng, sân và vạch kẻ sân, nhưng cứ hai tuần một, nơi này lại là nơi tập của câu lạc bộ bóng chuyền. Chúng tôi có sân thể dục khá tốt nhưng diện tích không đủ cho hai bộ môn khác nhau cùng tập, có lẽ vì vậy nên họ đã thõa thuận với nhau để phân chia lịch sử dụng sân thể dục, cứ như thế, sân thể dục luôn bị chiếm đóng bởi hai câu lạc bộ bóng rổ và bóng chuyền.

Và hiện giờ, là câu lạc bộ bóng rổ ở ngoài còn câu lạc bộ bóng chuyền ở sân thể dục. Tiếng hò, tiếng hét, tiếng bóng dội, trông mà nhộn nhịp. Còn căn phòng này, im ắng và thật dễ khiến con người ta buồn ngủ. Nhìn xung quanh lớp, tụi nó đã rủ nhau đi cả, ngay cả những cơn gió cũng bay thoáng qua rồi biến mất, tất cả đều lần lượt ra khỏi căn phòng này trừ tôi - con người vô dụng vào lúc này. Tôi đã từng tham gia thử vào một vài một câu lạc bộ hay kiếm một việc gì đó như đọc sách chẳng hạn, nhưng, mọi thứ đều khiến tôi chán nản và không muốn đụng đến, vì thế nên tôi đành nằm im, không làm gì ngoài việc làm một con sâu vô dụng nằm dài ra bàn học.

Có tiếng bước chân trên hành lang, không phải một hay nhiều mà khoảng chừng hai đến ba người. Tôi ngồi dậy, hướng đầu ra xem. Thường thì khoảng thời gian này rất ít có học sinh di chuyển trên hành lang, nhất là trên đoạn hành lang của những mọt sách - toàn là lớp mà chúng nó đua nhau học, dẫm đạp lên nhau để dành vị trí, điều đó lại trừ lớp tôi ra - một cái lớp có thể gọi là giỏi nhưng lại tập trung những thành phần chỉ học cho đủ điểm giỏi, không giành vị trí top trường, điều đó làm giáo viên chủ nhiệm từng khóc lên khóc xuống khi mang danh lớp giỏi mà lại không có lấy một học sinh vào được top 15 về điểm của trường, vậy đấy.

-Cô không đi loanh quanh đâu đó đi, ngồi đó lại làm hỏng đồ của tôi hay ai đó thì chết với tôi - Là giọng của Vĩnh Kỳ, cậu ta bước vào với vẻ mặt luôn luôn hằm hằm khiến người khác nhìn vào lại phải sợ hãi, cơ thể thì ướt sũng mồ hôi còn giọng điệu vẫn khinh khỉnh và đáng sợ như những ngày qua. Nếu không phải đã tiếp xúc với con người này gần một tháng trời thì chắc tôi cũng đã bị cậu ta làm cho khiếp sợ.

Nhìn cậu ta, nhễ nhại cả mồ hôi. Chắc là về lấy nước? Nhưng ở bên câu lạc bộ cũng phải có nước chứ nhỉ? Mà thôi sao cũng được, tôi chẳng quan tâm mấy.

-Không cần nhắc tới tôi làm gì, mặc kệ đi. Tôi ngồi đây để đợi đầy tớ của anh mang thức ăn về đấy - Tôi úp mặt xuống bàn để che khuôn mặt thoáng đỏ lên của bản thân, nói gì thì nói tôi cũng là con gái nên cũng có thể đỏ mặt khi thấy con trai người ta bỗng trở nên nam tính, thu hút (lạ kì) (?!), còn cậu ta cũng là con trai nên cũng có thể khiến nữ giới cảm thấy ngại ngùng, đó là chuyện bình thường.

Giọng tôi cứ run run, nếu không phải là đã tự nhắc nhở bản thân bình tĩnh thì tôi đã không có mở miệng ra trả lời Vĩnh Kỳ. Có lẽ tôi không sợ Vĩnh Kỳ nhưng cậu ta lại khiến tôi cảm thấy gì đó rất lạ lùng, lâu lâu lại lạnh cả sóng lưng. Tệ hơn nữa là tôi lại vừa mới rung động, mặc dù đó chỉ là một chút xíu, không đáng kể nhưng đây không phải lần đầu. Cái lúc cậu ta bước vào lớp lần đầu tiên, tôi cũng đã khẽ rung động nhưng nó biến mất khi cậu ta mở miệng câu đầu tiên; ngay cả lúc cậu ta nhặt hộ tôi cây bút hay cục tẩy bị bay sang phía bên ngoài thì khuôn mặt Vĩnh Kỳ lúc ấy lại dịu dàng đến lạ thường, điều đó cũng đã làm tôi đỏ hết cả mặt. Tất cả có lẽ là do tôi là một đứa con gái dễ bị rung động (trong phút chốc (?)) còn cậu ta lại có thể công kích con gái bằng những hành động rất nhỏ, mặc dù rằng cậu ta không hay biết.

-Cô ta mà cũng biết nấu ăn? - Vĩnh Kỳ hơi nhíu mày, nhìn tôi. Chắc là cậu ta hơi ngạc nhiên.

-Hòa giỏi việc nhà nhưng chỉ có điều hơi lười thôi. Mà anh dẫn ai về lớp mà cả 2 người thế kia? Bạn à? - Tôi đứng dậy, dùng cái giọng dửng dưng nói chuyện với Vĩnh Kỳ. Bỗng dưng tôi muốn bước ra ngoài, không biết tại sao nhưng nếu không bước ra, nó sẽ khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Dừng lại bên cạnh Vĩnh Kỳ, tay cầm chai nước của cậu ta. Vĩnh Kỳ vẫn đang định bước đi về chỗ, không thèm ngó ngàng gì xung quanh. Khẽ cười một cái, tôi đánh mắt ra bên ngoài cửa, là hai cậu con trai. Chắc là bạn của Vĩnh Kỳ, trông cũng khá được lòng người. Tôi nhếch môi nhẹ, nói nhỏ với cái tên đang ướt sũng mồ hôi kia:“ Nếu họ là bạn anh thì tội nghiệp anh rồi. Trông họ còn đẹp hơn anh nhiều đấy, đi hai người có vẻ đẹp hơn là có anh vào đấy. Đồ-ác-ma.”

-Cô chê tôi xấu? - Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi, giọng nói đầy dao súng chuẩn bị nổ đạn, nó có vẻ như rất bực.

-Tôi tưởng anh biết lâu rồi chứ? - Tôi không quay lại, bước tiếp ra ngoài. Anh ta chắc hẳn là hận dữ lắm, dám đụng tới sự tự tin bậc nhất của Vĩnh Kỳ cơ mà, hôm nay coi bộ tôi ăn phải gan hùm gan hổ rồi thì phải.

Tôi mỉm cười đầy thích thú, mãn nguyện. Ở ngoài cửa, anh bạn bên trái cao hơn anh bạn còn lại nhìn Vĩnh Kỳ có lẽ đang giận đến bốc hỏa rồi nhìn tôi rồi cười thích thú, tay cầm lấy chai nước của tên kia mà tôi đưa cho, còn anh bạn còn lại nuốt nước bọt nhìn tên kia trong phòng rồi lại nhìn qua tôi. Tôi không nói gì chỉ cười với hai người xa lạ kia, tuy nhiên, tôi lại phải ngước đầu lên nhìn. Tại sao tôi gặp đứa con trai nào là người đó đều cao hơn tôi, ít nhất là 1cm cơ chứ?!

Bước ra khỏi căn phòng học, tôi dừng lại, quay đầu lại. Hai người kia cứ nhìn Vĩnh Kỳ như muốn bùng nổ trong căn phòng rồi quay qua tôi đang đứng ngoài bằng sự thích thú và gì đó đáng thương, tội nghiệp cho tôi? Họ cứ như thế mà cứ như thể không hề biết chán, thậm chí anh bạn cao hơn kia lại còn bật cười trông rất vui. Tôi nghiêng đầu, cười nhẹ rồi nói thật to:“ Thật xin lỗi khi không biết rằng trong trường lại có hai mỹ nam mà chỉ biết trong lớp có tên nào đó xấu xa, độc ác mà lại xấu quoắc kia.”

Cứ như thế, tôi bước nhanh, rời khỏi lớp. Chắc hẳn lúc đó, hai cậu bạn xa lạ kia sẽ cười, một phần là cười trừ cho tên bạn còn một phần là cười vui vì hai người đó cũng là người, cũng vui khi được khen đẹp. Còn Vĩnh Kỳ, chẳng lạ gì nữa, cậu ta sẽ âm mưu gì đó để trả thù tôi. Có lẽ sau này tôi sẽ xong đời với cậu ta...

Trong lúc đi lẩn quẩn, tôi ghé qua câu lạc bộ nấu ăn của Hòa. Bọn họ đang nướng bánh quy, mùi bánh quy béo ngậy, thơm phức lan tõa khắp nơi. Tôi đứng bên cửa sổ nhìn vào rồi bước vào một cách tự nhiên. Chẳng có gì lạ cả, tôi dường như có thể gọi là khách quen của nơi đây, vài tuần, thậm chí là hai hay ba tuần liền, tôi đều tới đây để xem họ làm thức ăn và rồi thậm chí còn được thưởng thức những món ấy. Họ quen tôi đến nỗi chị Hoa - người đứng đầu câu lạc bộ này còn bảo nếu như khi nào không thấy bóng tôi xuất hiện ở đây vào khoảng thời gian như lúc này thì đó là một chuyện lạ, còn tôi đến thì đó lại là một thói quen. Thế đấy.

Những dĩa bánh quy được đặt ngay ngắn trên những chiếc dĩa trên bàn, chúng trông thật bắt mắt, mùi hương cứ theo làn gió heo may mà lan tỏa khắp căn phòng, chúng khiến người ta có cảm giác đói bụng.

Tôi ngồi vào bàn, một cái chỗ thân quen vì dường như chỗ tôi ngồi cứ được coi như đó là chỗ của tôi, và ai cũng công nhận điều đó. Hòa đang ở khu vực của mình và vài người bạn, nhỏ đang gói vài chiếc bánh quy lại vào trong một cái hộp, phần bánh đó được mang về. Thường thì nếu như tôi không đến đây thì chỗ mang về của nhỏ Hòa chính là phần của tôi, nó cũng không phàn nàn gì và tôi cũng muốn ăn, và cứ như thế, đó cứ như là một thói quen bình thường trong những dãy ngày học sinh, đúng hơn là chuỗi thời gian phổ thông của chúng tôi.

-Đồ ăn trực, sao tuần nào bà cũng tới đây vậy? Để tui mang về cũng được mà - Hòa ngồi vào bàn như bao người khác, nhỏ cầm vài miếng bánh quy cho tót vào miệng, nhìn tôi với ánh mắt khiến người ta rất dễ cho một đạp.

-Thì tuần nào chả vậy, tui phải qua đây ăn chứ ăn mất phần bánh mang về cho ai đó của bà thì làm sao được. Mà chị Hoa, em ăn trực xưa rồi mà đúng không? - Tôi giở giọng trêu chọc Hòa một xíu, mặt con nhỏ đen lại rồi ánh mắt cứ liếc qua liếc lại, chẳng mở miệng nói gì mà chỉ biết chép miệng cho qua. Quay qua chị Hoa, tôi cười tươi, rất tự tin về việc ăn trực hay không vì đó là sự thật, chẳng có sai gì.

Chị Hoa chẳng nói gì, chỉ cười hiền rồi gật đầu trả lời tôi. Chị cầm miếng bánh quy màu vàng nâu được trang trí rất kĩ lưỡng lên cho vào miệng, người rất thư thả, thoải mái vì bầu không khí vẫn bình thường như bao tuần khác. Cả căn phòng lúc tôi mới bước vào vẫn chỉ là cái cảm giác nhanh chóng, chăm chỉ và tập trung, đôi lúc lại rất sôi nổi. Bây giờ có khác đi nhưng vẫn có cảm giác rất dễ chịu, chút gì đó ồn ào nhưng vui vẻ. Họ làm gì cũng có vẻ suôn sẽ, có lẽ là vì không có kẻ phá rối như những nơi khác.

Chị Hoa là người đứng đầu câu lạc bộ này - câu lạc bộ nấu ăn, là đàn chị lớp trên của tôi và Hòa, chị học lớp 12. Chị Hoa trông dễ thương, tính cách lại rất dễ chịu, rất nữ tính, lại có thêm sở thích là làm bếp, nhờ đó mà có thể gọi là tuyệt vời, một mẫu hình mà con người ta rất coi trọng. Đã hoàn hảo như thế mà không có bạn trai là một điều khá khó tin, nhưng chị Hoa thực là không có, chuyện đó tôi không chắc lắm nhưng tôi nghĩ rằng chị đã mến một anh chàng cùng khối - anh Dũng, học lớp 12a2 còn chị học lớp 12a1. Mà không, không chỉ là một mình chị mến anh Dũng mà anh Dũng cũng mến chị, hai người họ thuộc tuýp người khó tìm ở thời đại này, thích nhau nhưng không dám thổ lộ, còn giờ mới lớp 6 thôi hay thậm chí là mấy cô bé, cậu nhóc còn mặc áo trường tiểu học cũng đã có thể yêu nhau mặc dù mới quen biết nhau mới có 1,2 ngày. Tôi cũng không thể hiểu được cho lắm, thời đại này có vẻ thật rắc rối.

-Xì, nói chuyện với bà đúng là không biết nói gì cả - Hòa bĩu môi, tiếp tục ăn bánh ngon lành. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dịu hơn ban nảy, có lẽ đã gần giữa buổi chiều hoặc là đã gần 4 giờ chiều.

-Vậy mà đứa nào vẫn cứ hay lôi kéo tui đi tám chuyện với nó thế nhờ? - Tôi chống cằm, chẳng muốn tiếp tục ăn. Không phải là bánh dở àm là do cảm giác của tôi, nếu như ăn nữa thì có lẽ tôi sẽ làm sao đó, chắc vậy.

Hòa im lặng, cười trừ. Mọi người nhìn hai đứa tôi mà cười rộ lên, tất nhiên là cũng có vài người không quan tâm tới hai con nhỏ tụi tui hay có nhưng lại có cái kiểu như không mấy chào đón, có lẽ vậy, tôi không biết nhiều cho lắm. Tôi nhìn Hòa, chợt nhớ lại chuyện ban nảy, tôi cười mà không sao giấu được. Đưa tay hình chữ V, tôi tiếp tục ăn bánh và nói chuyện với mọi người, sau đó mới quay qua Hòa:“ Nảy tui xử được tên chủ của bà rồi đó, thấy tui giỏi không? Há há.”

Hòa mở to mắt nhìn tôi, mặt nói không vui là sai mà nói vui cũng chưa đủ, phải nói là cực vui sướng mới đúng. Nhỏ chồm tới, kéo tay tui:“ Thiệt không đó?”

-Tui xạo làm gì, chắc giờ đang nổi điên bên trong lớp hay ở đâu đó rồi. Mà không biết liệu hắn ta có xử đẹp tui lại không hả trời, tui mà có bị gì là bà chết với tui - Tôi gật đầu, định kể lại chuyện ban nảy nhưng thôi, chẳng muốn kể mấy. Nuốt nước bọt, cuộc sống sau này giữa tôi và cái cặp chủ tớ kia thì tôi chắc là sẽ còn cực dài dài.

-Biết rồi mà, tui bảo kê cho. - Hòa cười, tôi biết là lúc này con nhỏ chỉ mạnh mồm mạnh miệng vậy thôi chứ nếu mà tôi có bị gì thì nó cũng chạy mất xác để mà còn cơ hội trả thù tên kia, còn tôi thì tất nhiên là tự thân vận động rồi.

***