Đổi Hồn

Chương 59




Đuổi theo Trang Nhĩ Ngôn chạy vài vòng, đuổi đến hắn kêu to, Liễu Chân Nhã mới dừng lại trong tiếng cười vang của mọi người, hung tợn trừng mắt nhìn Trang Nhĩ Ngôn cợt nhả sau mới không cam lòng trở lại bên cạnh nhóm người Noãn Noãn.

Tiểu Mật nhìn đủ chê cười rồi mới nói: “Tiểu Nhã, em vừa nghĩ ra phương pháp có thể cứu mấy người bị dọa, nhưng cách thực hiện rất phiền toái.”

“Biện pháp gì? Mau nói, chỉ cần có thể làm những người đó khôi phục lại bình thường, phiền toái cũng không sao.” Liễu Chân Nhã lắc đầu phớt lờ. Con người không phải sống một mình ở trên thế giới này, người bị quỷ dọa nhất định còn có người thân và bạn bè, bọn họ một khi đổ bệnh, mệt và đau đều là người thân và bạn bè của bọn họ, cho nên bất luận người bị dọa có phải trừng phạt đúng tội hay không, cô có trách nhiệm và nghĩa vụ làm cho bọn họ khôi phục lại bình thường.

“Muốn trị khỏi những người bị dọa hóa điên tương đối dễ, nghĩ biện pháp bỏ thuốc vào trong nước cho bọn họ uống, uống một hai lần sẽ hết bệnh. Phiền toái chính là những người bị hôn mê bất tỉnh và linh hồn ly thể. Người hôn mê bất tỉnh bình thường đều là dựa vào túi dinh dưỡng truyền vào duy trì, mọi người làm sao bỏ thuốc vào trong túi dinh dưỡng của bọn họ được? Lại còn có nhóm người linh hồn ly thể, trước hết phải nghĩ biện pháp làm linh hồn của bọn họ nhập vào thân thể rồi mới dùng thuốc, hơn nữa nhóm người này cứu sống xong cuối cùng chỉ có thể sống thêm một năm.”

Liễu Chân Nhã nửa ngày nói không nên lời, trình độ phiền toái này vượt xa sức tưởng tượng của cô.

Mọi người vùi đầu “minh tư khổ tưởng”, Trang Nhĩ Ngôn chậm rì rì nói: “Chỉ ngồi ở chỗ này nghĩ cũng vô dụng, trước hết chúng ta phải điều tra rõ có bao nhiêu người bị dọa đến thần trí không rõ, bao nhiêu người hôn mê bất tỉnh, bao nhiêu người linh hồn ly thể, chỉ có biết rõ mấy vấn đề này mới có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết.” Trang Nhĩ Ngôn mang theo vẻ mặt cười ngồi xuống bên cạnh Liễu Chân Nhã, “Điều tra chuyện này, kỳ thật cũng đơn giản, bất luận là thần trí không rõ hay là hôn mê bất tỉnh, những người này đều đã bị đưa vào bệnh viện trị liệu, cho nên chúng ta chỉ cần dò la các bệnh viện trong thành phố là được.” Nói xong duỗi lưng một cái, “May mắn lúc trước kế hoạch dọa người chỉ giới hạn trong nội thành, bằng không lúc này giải quyết tốt hậu quả sẽ mệt chết chúng ta, ừm, về sau khi làm việc nhất định phải càng kế hoạch cẩn thận.”

“Ba ba, con cùng em trai cũng có thể hỗ trợ.” Noãn Noãn giơ tay nhỏ bé lên hưng phấn nói.

Giang Thành cũng hưng trí bừng bừng gật đầu, nói tóm lại bọn họ là lấy chuyện giúp người làm niềm vui, cho nên bé không ngại hỗ trợ.

Liễu Chân Nhã nghĩ thấy đề nghị của Trang Nhĩ Ngôn rất tốt, thăm dò tình huống mới miễn cho làm không công, “Tốt lắm, đợi lát nữa chúng ta ăn cơm tối xong thì bắt đầu hành động.”

Bệnh viện thành phố Thiên Hải tất cả lớn nhỏ gồm 12 cái, nhưng điều tra nhằm vào người thần trí không rõ và hôn mê bất tỉnh, bởi vậy đối với một nhà Liễu Chân Nhã mà nói mặc dù điều tra này mệt mỏi nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể chịu được.

Chỉ dùng thời gian ba bốn ngày, Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngôn cùng với hai đứa nhỏ đã thăm dò được trong 12 bệnh viện có bao nhiêu người là bởi vì bọn họ mà sinh bệnh nằm viện.

Sau công tác thống kê một ít số liệu, mọi người hô to may mắn, bởi vì tình huống thực tế so với

bọn hắn tưởng tượng tốt hơn nhiều, người bị dọa đến thân thể suy yếu hoặc thần trí không rõ rất nhiều, nhưng hôn mê bất tỉnh không vượt qua mười, về phần linh hồn ly thể càng ít, chỉ có hai.

“Cuối cùng không có tạo thành lỗi quá lớn.” Liễu Chân Nhã cười khép lại vở số liệu thống kê,

“Kế tiếp sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Biện pháp anh đã có.” Trang Nhĩ Ngôn tự tin nhìn Liễu Chân Nhã, hắn sẽ chứng minh với Liễu Liễu, hắn là người cô có thể dựa vào cả đời.

“Ba ba, ba thật thông minh.” Noãn Noãn cùng Giang Thành phía sau tiếp phía trước bổ nhào vào lòng Trang Nhĩ Ngôn. Hai đứa nhóc này đối với người ba Trang Nhĩ Ngôn này thực vừa lòng, đương nhiên bọn họ yêu mẹ nhất, mẹ thực ôn nhu, bọn họ ở trước mặt mẹ không tự chủ mà ngoan như con mèo nhỏ; ba lại là một loại cảm giác khác, cảm giác tựa như đứa trẻ lớn có thể cùng bọn chúng chơi tưng bừng không giới hạn.

“Ha ha, bình thường bình thường, thứ hai thiên hạ thôi.” Trang Nhĩ Ngôn ôm hai con vào trong ngực cười ha ha.

Liễu Chân Nhã nhìn ba cha con ở trên ghế sa lon cuộn thành một đoàn mà bất đắc dĩ trợn mắt, trình độ da mặt dầy của Trang Nhĩ Ngôn đã không ai bằng.

“Liễu Liễu có muốn biết biện pháp của anh không?” Trang Nhĩ Ngôn như kẻ trộm hỏi.

“Muốn nói đã nói.” Liễu Chân Nhã mới không tin Trang Nhĩ Ngôn có thể chịu đựng không nói.

“Nếu em cảm thấy biện pháp của anh được, vậy em có thể đáp ứng anh một điều kiện không?” Trang Nhĩ Ngôn khẽ đảo mắt cò kè mặc cả.

Liễu Chân Nhã chán nản, “Anh nghĩ rằng mỗi ngày chúng ta bận rộn như vậy là bởi vì ai?” Còn có lá gan nói điều kiện với cô, đáng đánh.

“Hắc hắc, gì kia, điều kiện của anh rất đơn giản, chính là khi mọi người đi Thành Đô chơi không thể bỏ lại một mình anh ở nhà của Tiêu Lăng Xuân, anh muốn cùng mọi người đi Thành Đô.”

Trang Nhĩ Ngôn ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, vẫn chấp nhất như cũ đưa ra điều kiện của mình. Hừ, Noãn Noãn cùng Giang Thành vô số lần ghé vào lỗ tai hắn nói lúc trước Lưu Úy đối với một nhà bọn họ chiếu cố cỡ nào, hắn thật muốn tận mắt nhìn thấy thần thánh phương nào đáng giá để vợ con hắn nhớ mãi không quên như thế.

Liễu Chân Nhã bất đắc phủ trán, “Anh đi theo vậy tôi giải thích thân phận của anh như thế nào?” Theo cảm tình của Lưu Úy đối với cô, rất là quan tâm đến vấn đề học tập, đột nhiên mang bạn nam cùng lớp đi theo, Lưu Úy không giảng cho cô đến thối đầu mới là lạ.

“Cùng bạn cùng lớp kết bạn du lịch.” Trang Nhĩ Ngôn đúng lý hợp tình nói, tóm lại, hắn chính là khó chịu vợ con hắn muốn bỏ lại hắn một mình đi chơi.

Liễu Chân Nhã khóe miệng khẽ rút, cuối cùng xoa bóp cái trán nói: “Tốt thôi, nói vậy đi.”

Đạt được mục đích! Trang Nhĩ Ngôn giương cao khóe miệng, sợ người khác không nhìn thấy hắn vui sướng, “Thuốc Tiểu Mật điều chế cần người bệnh uống vào miệng mới có tác dụng, mà chúng ta lại không thể lỗ mãng đường đường chính chính vào trong đút thuốc, nhằm vào điểm ấy, anh nghĩ ra một chủ ý rất hay, em cảm thấy bỏ thuốc lẫn vào đập chứa nước thì như thế nào?”

Liễu Chân Nhã hơi tưởng tượng chút hai mắt liền sáng ngời, “Có thể làm.”

“Thành phố Thiên Hải có hai cái đập chứa nước, nguồn nước toàn bộ thành phố Thiên Hải sẽ từ hai cái đập chứa nước đó, chúng ta pha thuốc lẫn vào trong đập chứa nước, như vậy toàn bộ mọi người thành phố đều có thể uống thuốc. Thuốc nước Noãn viên thật sự quá thần kỳ, không tác dụng phụ không nói còn có thể cường thân kiện thể, đừng nói thần trí không rõ, người bệnh thân thể suy yếu cũng vì vậy mà chuyển biến tốt đẹp, ngay cả người thường không bệnh uống vào cũng sẽ kiện toàn thân thể.”

Liễu Chân Nhã cười gật đầu, “Điểm ấy tôi có thể làm chứng, những đồ từ Noãn viên tuyệt đối vô hại đối với thân thể.”

“Còn mười người hôn mê kia, khẳng định chúng ta không thể xuất hiện trước mặt bọn họ, bởi vậy anh tính giao nhiệm vụ đút thuốc cho bọn họ cho chị Ngọc. Tuy rằng pháp thuật của chị Ngọc không nhiều lắm, nhưng dầu gì cũng là ngọc tinh, tới vô ảnh đi vô tung, để không có bất luận người nào phát hiện ra người hôn mê bị đút thuốc, anh nghĩ chỉ có chị Ngọc là có thể làm được.”

“Lát nữa đi tìm chị Ngọc thương lượng.”

“Cuối cùng chính là hai người linh hồn ly thể kia, làm cho linh hồn bọn họ trở về vị trí cũ và thanh tỉnh lại vẫn là giao cho chị Ngọc đi làm. Khó chính là hai người kia sau khi tỉnh lại chỉ có thể sống một năm, chúng ta có thể làm cho bọn họ những gì? Tên Tiếu Đạt chúng ta có thể mặc kệ, bởi vì hắn ham bài bạc thành tánh, vợ mang theo con gái theo người khác lập gia đình đã nhiều năm cũng không hỏi chuyện của hắn, thân thích của hắn lại càng không trông nom hắn, cho dù là một năm sau lại chết bất quá cũng là đầu thai chuyển thế. Đáng thương chính là Quách Lan ở bệnh viện trung tâm, chồng của cô bị liệt, còn có hai đứa nhỏ không đến mười tuổi, nếu năm sau cô chết, chồng và con của cô thật đáng thương.”

Liễu Chân Nhã nhíu mày, đúng vậy, Quách Lan thật sự đáng thương. Không đến bốn mươi tuổi mà lại già như năm mươi, phải chiếu cố người chồng bị liệt nằm trên giường, phải nuôi nấng hai đứa nhỏ không đến mười tuổi cơm ăn, áo mặc, đến trường, mà bản thân cô làm bảo mẫu mỗi tháng chỉ có một ngàn đồng tiền lương… Quách Lan là cây trụ gia đình, cô mà chết, cái gia đình đó sợ là không còn đường sống.

Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn nhìn nhau không nói, hai người cũng chưa nói ra phương pháp duy nhất giúp Quách Lan ­ chờ linh hồn Quách Lan trở lại thân thể xong sẽ đem cô vào Noãn viên tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, như vậy Quách Lan sẽ không còn nguy hiểm “sau một năm hoàn hồn là chết” nữa. Nhưng Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngôn đều không dám mạo hiểm nữa, bất luận như thế nào bọn họ cũng sẽ không đem Quách Lan vào Noãn viên.

Đang trầm mặc, Giang Thành nhỏ nhẹ nói: “Ba mẹ nghĩ nhiều như vậy làm gì, con nói này, chờ cô Quách Lan xuất viện xong thì tìm một cơ hội làm cổ hôn mê, để cổ ở Noãn viên mê man một thời gian ngắn thì không phải cái gì cũng giải quyết rồi sao? Nếu ba mẹ còn cảm thấy có lỗi với cổ, vậy nghĩ biện pháp chữa khỏi bệnh chồng cô Quách Lan là được rồi.”

“Biện pháp này…” Liễu Chân Nhã vẻ mặt rối rắm, chẳng lẽ thật là đầu óc trẻ con đơn thuần cho nên Giang Thành mới có thể nghĩ ra những gì bọn họ không thể nghĩ được?

“Có thể.” Trang Nhĩ Ngôn đồng dạng rối rắm không thôi, vấn đề hoang mang thật lâu lại bị con trai bảo bối một câu giải quyết, thật sự là chuyện làm sao chịu nổi a!

Noãn Noãn mắt buồn ngủ mông lung nhìn Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn, “Ba mẹ, ý kiến của em trai rất tốt, vậy quyết định như vậy được không? Con mệt mỏi quá a, buồn ngủ rồi.”

“Đi thôi đi thôi, mang em trai lên lầu ngủ đi.” Liễu Chân Nhã đẩy hai đứa con.

Sau khi hai đứa con lên lầu, Liễu Chân Nhã mang Trang Nhĩ Ngôn vào Noãn viên.

Trước mặt Tiểu Mật đang bày một đống thuốc, có dạng phấn, có chất lỏng, còn có vài viên được gói trong lá sen giống như đan dược, “Tiểu Nhã, em đã chuẩn bị rất nhiều thuốc. Bột phấn này là cho người bệnh thân thể suy yếu, thần trí không rõ, nước thuốc là cho người hôn mê bất tỉnh uống, viên thuốc này là hoàn hồn đan, cho người linh hồn ly thể ăn, linh hồn bọn họ tự nhiên sẽ trở lại thân thể.”

“Cám ơn Tiểu Mật.” Liễu Chân Nhã vươn ngón trỏ gãi gãi cằm Tiểu Mật, chọc cho Tiểu Mật cười khanh khách không ngừng. Quay đầu cười nói với Ngọc Tấn Ngâm: “Chị Ngọc, chuyện kế tiếp còn cần chị hỗ trợ.” Liễu Chân Nhã nói cho Ngọc Tấn Ngâm biết biện pháp Trang Nhĩ Ngôn nghĩ ra.

Ngọc Tấn Ngâm một bên vừa nghe vừa gật đầu, “Biện pháp này không tồi, vô luận như thế nào mọi người đều không bị bại lộ. Được rồi, đợi lát nữa mang chị đi đập chứa nước đi, về phần người hôn mê cùng linh hồn ly thể, hai đứa nói địa chỉ của họ cho chị biết, chờ sau khi đem thuốc bột lẫn vào đập chứa nước xong chị lại đi tìm bọn họ.”

“Dạ, vậy phiền chị Ngọc.”

“Không có việc gì, mấy chuyện này đối với chị mà nói bất quá chỉ là tiện tay mà thôi, còn có thể gia tăng công đức của chị mà.”

“Tiểu Mật, hai cái đập chứa nước thành phố Thiên Hải rất lớn, phấn thuốc này bỏ vào có làm loãng hiệu quả thuốc không?” Được Trang Nhĩ Ngôn huấn luyện, Liễu Chân Nhã nói chuyện, làm việc càng ngày càng toàn diện.

“Khẳng định sẽ bị giảm hiệu quả, em nghĩ mọi người chỉ cho những người bệnh uống, cho nên lúc điều chế thuốc là dựa theo cá nhân mà tính toán số lượng. Hiện tại muốn đem thuốc hòa vào nhiều nước như vậy, hiệu quả ít nhất giảm bảy mươi phần trăm. Bất quá, vừa rồi em nghe xong biện pháp của hai người thì cảm thấy hiệu quả giảm đi bảy mươi phần trăm vừa hay, bởi vì người bệnh phải chậm rãi khỏe mới không khiến cho những người khác tìm tòi nghiên cứu và điều tra.”

Trang Nhĩ Ngôn sửng sốt, lập tức bật cười, tuy rằng Tiểu Mật chưa từng rời khỏi Noãn viên, nhưng không hổ là hoa tinh sống mấy trăm năm, một chút liền thông. “Tiểu Mật, em có thể làm thuốc cho người hôn mê mười ngày nửa tháng lại không ảnh hưởng đến thể lực không? Tôi và Liễu Liễu cũng không muốn Quách Lan kia sống lại rồi chết, tính mang cô ấy vào Noãn viên tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, mà không muốn bại lộ mọi chuyện, bởi vậy hy vọng khi Quách Lan ở Noãn viên tĩnh dưỡng đều là hôn mê.”

“Lại điều chế thêm một phần thuốc trị tê liệt.” Liễu Chân Nhã cười tủm tỉm bỏ thêm một câu.

Tiểu Mật dùng tay béo nhỏ che hai mắt tròn vo, ai thán, “Hai người áp bức em, được rồi, em sẽ giúp hai người chuẩn bị.”

Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn vui cười hớn hở mang theo bao dược lớn cùng Ngọc Tấn Ngâm rời Noãn viên.

Ban đêm, Liễu Chân Nhã lái xe đến hai đập chứa nước lớn của thành phố và mấy bệnh viện đang tán loạn. Chỉ có ánh sao chợt lóe và trăng tròn trong trẻo nhưng lạnh lùng chứng giám xe màu đỏ chở hai người một yêu.

Trung tuần tháng bảy, Liễu Chân Nhã, Trang Nhĩ Ngôn và hai đứa con tự giác mọi sự không lo rốt cục đóng gói hành lý xuất phát đế nhà Tiêu Lăng Xuân.

Thẳng đến khi lên máy bay, Liễu Chân Nhã mới biết nhà Tiêu Lăng Xuân và Cốc Tuyết là cùng một chỗ, cách xa ba năm, cô muốn trở lại thị trấn bắt đầu mọi chuyện kia sao?