Liễu Chân Nhã tan học, không có việc gì liền nhìn vết thương trên mặt Tiêu Lăng Xuân cười trộm, cười đến Tiêu Lăng Xuân thẹn quá thành giận, “Cô đã cười cả một ngày, miệng không mỏi sao?”
Liễu Chân Nhã như có chuyện lạ xoa cằm, “Thật là có chút mỏi, anh không nói tôi cũng không cảm thấy được.”
Tiêu Lăng Xuân chán nản, có cô gái vô lại như vậy sao?
Vẫn duy trì một ngày tâm tình vui vẻ, Liễu Chân Nhã khóe miệng mang ý cười tan học về nhà. Trên đường về nhà lại nhận được một cuộc gọi đáng mừng, xe mua hồi tháng mười ngày mai sẽ đưa đến nhà, ha ha, cái này chính là phương tiện đưa đón Noãn Noãn và Giang Thành.
Về nhà đem túi sách ném ở trên ghế sa lon, nhìn cái túi sách màu đen lẳng lặng nằm ở trên ghế sa lon, vẻ mặt Liễu Chân Nhã nháy mắt cứng ngắc. Xem ra hôm nay lo cười nhạo Tiêu Lăng Xuân đến xuất thần, đã quên đem dược liệu chữa bệnh chuẩn bị cho bà ngoại hắn. Đen mặt một hồi, Liễu Chân Nhã vỗ ót, quên đi, mất thời gian một ngày cũng không sao, ngày mai đưa cho hắn cũng vậy, hiện tại nên đưa hai đứa bé đi học võ.
Trên đường đi thuật quán, Liễu Chân Nhã báo tin tốt sắp có xe chạy cho hai đứa con, hai đứa bé cũng hưng phấn hai mắt sáng lên, rốt cuộc bọn chúng có thể tự do tự tại ngồi xe của nhà mình.
“Mẹ, sao hôm nay không có nghe thấy giọng nói của chú Trang?” Noãn Noãn tò mò hỏi tin tức của Trang Nhĩ Ngôn. Từ khi Trang Nhĩ Ngôn đến Liễu gia, tuy Liễu Chân Nhã nói rõ quy định không cho hắn xông loạn phòng người khác, nhưng trên thực tế hắn vào phòng của Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn, Giang Thành như vào chỗ không người. Đặc biệt mỗi buổi sáng, hắn sẽ đúng giờ bay vào phòng bắt bọn họ dậy rèn luyện, đem thời gian so với đồng hồ báo thức còn chuẩn hơn. “Sáng hôm nay con là bị đồng hồ báo thức đánh thức nên có điểm không quen.” Bình thường cũng đã quen con ma Trang làm chuông báo.
“Vâng, sau khi con tan học về nhà cũng không có nhìn thấy ổng ở biệt thự.” Giang Thành lên tiếng phụ họa, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia phức tạp, tình cảm của bé đối với Trang Nhĩ Ngôn thực phức tạp. Trước khi Trang Nhĩ Ngôn chưa xuất hiện, Giang Thành đối với cái từ “cha” này hoàn toàn không có cảm giác, bé không cảm thấy trong cuộc đời của bé và mẹ cùng chị phải có cha tồn tại; sau khi nhìn thấy Trang Nhĩ Ngôn bé hận không thể để ổng vĩnh viễn biến mất không thể nhìn thấy nữa vì thực xin lỗi với thù của mẹ, cũng bởi vậy mỗi lần chỉnh ổng đều không lưu tình chút nào, nhưng cả ngày hôm nay không phát hiện được bóng dáng bay bổng của ổng ở trong biệt thự, trong lòng bé lại rất không yên…
“À, chú ấy à, đêm qua chú giúp mẹ đi làm một chuyện nho nhỏ.” Đã đi ra ngoài một ngày một đêm cũng nên trở lại rồi. Cúi đầu nhìn hai đứa bé kia như đang nhíu mày suy nghĩ, Liễu Chân Nhã nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm đáng yêu của bọn chúng, “Thật sự chỉ là một chuyện rất nhỏ, đối với chú ấy không có nguy hiểm. Đêm qua khi các con chuyên tâm ăn đồ nướng thì chú ấy rời đi, phỏng chừng tối nay về nhà là có thể nhìn thấy chú ấy.”
Lông mày Noãn Noãn và Giang Thành tức thì giãn ra, trong mắt đều hiện lên nét thả lỏng.
Liễu Chân Nhã nhìn mà bật cười, một phen kéo bé Giang Thành vào trong lòng, “Giang Thành, thực lo lắng cho ba ba của con?”
Giang Thành miệng nhếch lên, quay đầu, “Mới không có, ổng có cái gì đáng giá cho con lo lắng?”
Lúc nói chuyện, taxi vừa vặn chở ba người tới cửa thuật quán, Liễu Chân Nhã thuận thế ôm Giang Thành xuống xe, “Thằng nhóc con mạnh miệng.” Buông Giang Thành, hai tay một trái một phải dắt bé và Noãn Noãn đi vào trong thuật quán, “Noãn Noãn, Giang Thành, mẹ cũng không ngại các con gọi chú ấy là ba ba, nói thật, kỳ thật trong lòng các con đã muốn thừa nhận chú ấy đi?”
Khi Trang Nhĩ Ngôn biến thành quỷ mới tới biệt thự Liễu gia, địch ý của Noãn Noãn và Giang Thành, đặc biệt là Giang Thành, đối với Trang Nhĩ Ngôn chỉ thiếu điều không hóa thành chữ to khắc vào trên trán bọn chúng. Một thời gian ngắn ở chung, Noãn Noãn đã xem Trang Nhĩ Ngôn thành trưởng bối, có vấn đề gì cũng đi thỉnh giáo hắn, tâm sự bé con cũng sẽ nói với hắn; Giang Thành đến giờ vẫn thường lấy thập tự giá đào mộc dọa Trang Nhĩ Ngôn, rãnh rỗi không làm gì liền khiêu khích Trang Nhĩ Ngôn đấu võ mồm với bé, nhưng mỗi khi Trang Nhĩ Ngôn dạy Noãn Noãn một ít đạo lý xử sự, thái độ làm người, bé đều làm bộ như không chú ý vểnh tai nghe lén, trong lúc không tự giác, mắt bé nhìn Trang Nhĩ Ngôn mang theo sùng bái và thân cận, chỉ là thằng nhóc này còn không tự biết thôi…
“Dạ, chú Trang rất tuyệt, chú hiểu biết rất nhiều thứ. Biết nói bốn tiếng trung, anh, nhật, pháp, biết quyền đạo và nhu đạo, còn có thể dùng súng, quan trọng nhất là chú Trang còn dạy con dùng thái độ khác nhau đối mặt với những người khác nhau như thế nào.” Khóe môi Noãn Noãn nhếch lên tia đắc ý, thời gian gần đây nhờ chú Trang dạy, mấy đứa nhỏ trong trường học thường ghen tị bé, nói mẹ là đàn bà hư, mà bé là một đứa con nít không có ba đều bị bé thu thập thành dễ bảo, vừa nhìn thấy bé liền hận không thể đi lên ôm lấy bé nói một tràng trung thành.
Giang Thành mím môi phấn nộn không nói, bé thực rất không muốn thừa nhận Trang Nhĩ Ngôn tồn tại làm cho bé nhận thấy rõ bé vẫn là một đứa nhỏ không có năng lực gì. Bé không có khí thế của Trang Nhĩ Ngôn cho dù biến thành quỷ cũng có thể làm người ta cảm thấy sợ, không có cái lưỡi dẻo của ổng có năng lực xảo biện như vậy, không có đại nghĩa và sức lực của ổng… Ai, ba tuổi cùng mười tám tuổi, chênh lệch tất nhiên to lớn như thế.
“Cùng chú ấy ở chung thật tốt, chậm rãi ép khô toàn bộ năng lực của chú ấy.” Liễu Chân Nhã cổ vũ hai đứa bé tiếp cận với Trang Nhĩ Ngôn, hắn có thể trong lúc bị Nhâm Phong Thanh cố ý làm khó dễ tra được nguyên nhân cái chết của mẹ Trang, sau đó bình an trở lại, cuối cùng còn bứng toàn bộ Trang thị… Tuy rằng Trang Nhĩ Ngôn chỉ có mười tám tuổi, nhưng Liễu Chân Nhã cảm thấy những gì hắn trải qua và kiến thức của hắn theo kịp người bốn năm chục tuổi, Noãn Noãn và Giang Thành thường đi theo hắn học hỏi tuyệt đối chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Noãn Noãn và Giang Thành một cười tủm tỉm một dựa cửa không lên tiếng gật đầu với Liễu Chân Nhã.
Người một nhà đều tự mình học xong lớp đàn dương cầm, lớp võ thuật lại thân thiết tay trong tay về nhà. Đi đến cửa nhà, ba mẹ con đồng thời bị đèn ô tô bỗng nhiên sáng lên làm lóa mắt.
“Hơn nửa tối rồi lại đi chơi nơi nào? Sắp đến mười giờ mới về nhà, có phải lại cùng đám hồ bằng cẩu hữu kia của mày đi ra ngoài lêu lổng hay không?”
Trách mắng lạnh lùng xen lẫn khinh miệt làm Liễu Chân Nhã sửng sốt, hí mắt nhìn bóng dáng cao gầy từ trong xe BMW màu đỏ đi ra, trong mắt hiện lên một chút giật mình, nguyên lai là bà ta, mẹ của Liễu Chân Nhã, Dương Chi Lan.
Dương Chi Lan mặc áo khoác da chồn dừng lại cách Liễu Chân Nhã hai ba bước, khi mắt đảo qua ba mẹ con Liễu Chân Nhã hiện lên chán ghét sâu đậm, “Theo ta trở về, ba của mày, còn có em trai của mày đều muốn trông thấy mày.”
Liễu Chân Nhã nghi hoặc nháy mắt mấy cái, “Trở về? Ba của tôi? Em trai của tôi?” Từng chữ trong lời nói của Dương Chi Lan cô đều hiểu, nhưng tại sao hợp cùng một chỗ cô nghe liền hoàn toàn không hiểu?
“Ừ, bọn họ muốn gặp mày, hiện tại liền theo ta trở về. Hai đứa bé này,” Dương Chi Lan chán ghét, khinh thường nhìn Noãn Noãn và Giang Thành, “Quên đi, cùng nhau đi, Dương gia cũng không thiếu phần cơm của hai đứa bọn chúng.”
Dường như đã hiểu ý tứ của Dương Chi Lan, “Bà nói trở về là chỉ quay về Dương gia? Ba của tôi là chỉ ba dượng? Em trai của tôi là chỉ đứa con bà sinh sau khi ly hôn?”
“Bằng không mày còn có ba và em trai khác sao?” Dương Chi Lan làm như ngại cùng Liễu Chân Nhã nhiều lời thêm một câu đều là dư thừa, biểu tình dị thường không kiên nhẫn, “Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, nhanh lên xe, thời gian của ta rất quý giá.”
“Em trai thì không có, nhưng tôi còn có một người ba ruột đi? Chồng hiện tại của bà thì tôi nên gọi là ba dượng, chú hoặc là bác.” Liễu Chân Nhã sâu sắc cảm thấy Liễu Kiến Thành, Dương Chi Lan đúng thực là cha mẹ cực phẩm, cực phẩm kém, đồng thời cảm thấy vì Liễu Chân Nhã đã mất thật không đáng giá, cha mẹ như vậy có cái gì đáng cho Liễu Chân Nhã làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy khiến cho bọn họ chú ý, cuối cùng còn tự sát? Nghĩ đến linh hồn đã mất đi, Liễu Chân Nhã khi nói chuyện tự nhiên cũng mang theo đạm mạc, “Dương phu nhân, thời gian của bà đã quý giá, như vậy tôi cũng không chậm trễ thời gian của bà, mời trở về, tạm biệt, không bao giờ gặp lại.”
“Liễu Chân Nhã, mẹ nói mày cũng không nghe sao?” Giọng nói của Dương Chi Lan đột nhiên nâng cao, ở đêm tuyết mùa đông có vẻ phá lệ bén nhọn, trong mắt tràn đầy toan tính và tức giận, không hề nghĩ tới Liễu Chân Nhã sẽ cự tuyệt trở về với bà.
“Mẹ?” Liễu Chân Nhã cười khẽ, thanh âm bình thản không mang theo chút nhân tình, “Dương phu nhân, năm nay bà hẳn là không đến bốn mươi tuổi đi, tại sao liền già còn si ngốc đã quên từ ba năm trước đây đã đăng báo cắt đứt quan hệ mẹ con với tôi?”
Trong mắt Liễu Chân Nhã hiện lên một chút trào phúng không thể nhận ra, vì sao muốn gặp cô, sợ là giống với Liễu Kiến Thành, chủ ý muốn đem cô trở thành công cụ liên hôn đi? Bất quá, ý tưởng của mấy người này thật đúng là thiên kì bách quái, Liễu Kiến Thành và Dương Chi Lan dựa vào cái gì nghĩ đến đón cô trở về thì cô nên mang ơn? Chớ nói chi là Dương Chi Lan vẫn dùng thái độ thi ân trên cao nhìn xuống như vậy, tuy rằng cho dù Dương Chi Lan dùng là giọng điệu dịu dàng đi nữa, cô vẫn sẽ không chút do dự mà cự tuyệt.
Lại suy nghĩ một chút, Liễu Chân Nhã cũng hiểu được vì sao Dương Chi Lan vẫn cường ngạnh giống như trước đây, như khinh thường cô. Vốn là ngay từ đầu đã không thích cô, cho tới nay đều là dùng loại thái độ không kiên nhẫn này đối mặt với cô, vẫn xem cô như một sỉ nhục, ôm thái độ như vậy, Dương Chi Lan ở trước mặt cô làm sao lại có thể mềm mỏng được?
“Không phải mày vẫn muốn ta quan tâm mày sao? Theo ta quay về Dương gia, theo ta sẽ sửa họ Dương, ta sẽ làm một người mẹ đủ tư cách.” Dương Chi Lan thay đổi giọng điệu nói chuyện, nhưng vẫn không thay đổi cường ngạnh và bức hiếp.
Cái này không chỉ khiến Liễu Chân Nhã, ngay cả Noãn Noãn và Giang Thành đều giận quá thành cười, “Không nhận ra nha bà cố nội, có mẹ như bà vậy tuyệt đối là bất hạnh to lớn trong thiên hạ, con của bà khẳng định sẽ giảm thọ hai mươi năm.” Giang Thành nói lời ác độc công kích, đồng thời còn không quên mang mặt mỉm cười, Trang Nhĩ Ngôn đã dạy, mặt mang mỉm cười mắng chửi người mà lại mắng chửi người không mang theo chữ thô tục mới là mắng chửi người cảnh giới cao nhất, chính là bé chặt chẽ nhớ kỹ.
“Bà cố nội, nhanh về nhà đi, giữa mùa đông lớn, người đầu óc không bình thường đặc biệt nhiều, nếu bà gặp phải sẽ không tốt.” Noãn Noãn đồng dạng không cam lòng yếu thế đả kích người xấu khi dễ mẹ của bé.
“Mày… Tụi bây!” Dương Chi Lan bị tức nói không ra lời. Dương Chi Lan là người thực kiêu ngạo thực bá đạo, nhưng gia giáo của bà không thể chê, cho nên bà không làm được bộ dạng của người đàn bà chanh chua chửi đổng, đồng dạng cũng không nói nên lời thô tục khó nghe để phát tiết tức giận, bởi vậy cuối cùng bị tức sắp phát bệnh tim cũng chỉ có bà.
“Dương phu nhân, hàn môn nhà nghèo, thứ cho không nhận tiếp đãi, xin bà hãy tự tiện.” Liễu Chân Nhã xoay người kéo Noãn Noãn và Giang Thành vào cửa chíng biệt thự, sau đó làm trò trước mặt Dương Chi Lan khóa bên trong cửa lại.
Thời gian thật sự không còn sớm, Liễu Chân Nhã dỗ hai đứa bé ngủ xong như có điều suy nghĩ trở về gian phòng của mình. Công việc của Liễu gia xảy ra vấn đề cần bán cô lấy tiền, Dương gia cũng đang nghĩ biện pháp như vậy sao? Không nên nha, Liễu gia đánh chủ ý với cô là bởi vì toàn bộ gia tộc Liễu thị chỉ có hai đứa con gái là cô và Liễu Trân Trân, mà Liễu Trân Trân lại hoàn toàn không có đầu óc, nhưng Dương gia làm sao không có con gái? Ông ngoại Dương gia ba trai một gái, ba đứa con trai đều có hai đứa con gái, ngoại trừ hai người con gái bác cả đã sớm kết hôn, con gái bác hai và bác ba, lớn cũng chỉ hơn cô ba bốn tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ kém cô hai tuổi, Dương thị muốn liên hôn gì thì tìm một đứa con gái họ Dương so với tìm cô còn tốt hơn? Đây rốt cuộc là sao lại thế này?
Đang lúc trăm mối chưa giải được, Trang Nhĩ Ngôn xuyên qua cửa mà vào, “Liễu Liễu, anh đã trở về.” Nói xong lấy tư thế sói đói thấy dê béo nhào về phía Liễu Chân Nhã.
“Có phải Liễu Kiến Thành muốn dùng tôi để liên hôn hay không?” Đầu óc loạn thành một đoàn, Liễu Chân Nhã lúc này vô tâm sữa đúng hành động sỗ sàng của Trang Nhĩ Ngôn, mặc hắn ôm cổ nàng xoay tới xoay lui.
“Đúng, đúng, bất quá không biết vì sao Liễu Kiến Thành lại bỏ qua.” Theo Liễu Kiến Thành một ngày, trái lại Trang Nhĩ Ngôn dò xét được một chút hành vi trái pháp luật của Liễu thị, chuyện có liên quan tới Liễu Chân Nhã cũng là ở giữa trưa sau khi Liễu Kiến Thành gọi điện thoại cho tộc trưởng Liễu thị nói Liễu Chân Nhã không chịu quay về.
Liễu Chân Nhã biết là hôm trước cùng Liễu Trân Trân kia nháo lên đã có tác dụng, về sau đại khái là Liễu Kiến Thành sẽ không lại nhớ tới cô. “Như vậy là tốt rồi, chỉ cần ông ta bỏ qua là tốt rồi, bằng không lấy lực lượng cá nhân của tôi cùng với cái gia tộc lớn như vậy đối kháng thật là có chút khó khăn. Trước đó khi về nhà, tôi đã gặp mẹ của tôi, bà cũng muốn tôi trở về, còn để cho tôi sửa thành họ Dương của bà, anh nói có phải Dương gia cũng tính cùng xí nghiệp nhà ai liên hôn hay không?”
Trang Nhĩ Ngôn suy nghĩ xong nói: “Có khả năng, nhưng như thế nào cũng không nên tìm tới em nha. Tuy rằng em và dì Dương không đến mức thù hận, nhưng hòa bình ở chung sợ là khó, như thế nào Dương gia cũng không nên tìm em, người trong lòng hoàn toàn không có là con gái Dương thị để liên hôn.”
Liễu Chân Nhã thản nhiên nói: “Đây chính là chỗ tôi nghĩ không ra nha, lại nói mấy năm trước tôi nháo dữ như vậy, gia tộc hơi có chút mặt mũi cũng sẽ không chọn tôi làm con dâu, điểm ấy tôi còn tự mình hiểu lấy.”
“Đừng hạ thấp bản thân, những người đó chính là không biết em tốt thôi.” Trong lòng Trang Nhĩ Ngôn thật ra thấy may mắn khi Liễu Chân Nhã có chút năm tháng hoang đường như vậy, bởi vì có chỗ bẩn đó, Liễu Chân Nhã mới không cần tiếp tục sinh trưởng ở trong nước bùn, mới có thể được sống tự do tự tại.
“Ai, phiền toái quá, tôi sợ kế tiếp Dương phu nhân sẽ thường xuyên tìm tới cửa hoặc là trường học.” Ngã xuống giường, Liễu Chân Nhã nghĩ Dương Chi Lan không hành động tầm thường, “Biết rất rõ cho dù tôi theo như ý bà cùng người khác liên hôn, cũng sẽ không vì Dương thị nói chuyện, vì sao bà muốn nhận tôi về đây?”
Trang Nhĩ Ngôn không nói tiếng nào nằm ở bên cạnh Liễu Chân Nhã, xuyên thấu qua thân thể của hắn có thể nhìn rõ sàng đan thêu hoa dưới thân hắn, thân thể của hắn càng ngày càng trong suốt.
Trong phòng mở hệ thống sưởi hơi, lúc này đang là thời gian ngủ, Liễu Chân Nhã suy nghĩ một lát lập tức không tự chủ được nhắm mắt, hô hấp chậm rãi trở nên đều đều.
“Liễu Liễu, em đoán xem có phải bởi vì dì Dương biết chú Liễu muốn nhận em về cho nên cố ý cùng chú Liễu làm như vậy hay không? Em nghĩ đi, dì Dương và chú Liễu vẫn hận thù lẫn nhau như vậy, lần này Liễu thị gặp nạn không phải là cơ hội tốt đả kích chú Liễu sao? Anh cảm thấy dì Dương chính là cố ý, dì ấy sợ em thực bị chú Liễu nhận về giải nguy cho Liễu thị, cho nên cũng lập tức phải sửa họ, đưa em quay về Dương gia. Dì ấy rất hiểu tâm lý đắn đo của em, biết em muốn được cha mẹ yêu, biết em không bỏ được cha mẹ, như vậy cơ hội chú Liễu muốn nhờ em khôi phục Liễu thị liền hoàn toàn không có.”
Đợi thật lâu không được Liễu Chân Nhã hồi âm, Trang Nhĩ Ngôn quay đầu nhìn mới phát hiện cô đang ngủ. Nghĩ muốn đắp chăn cho cô, hai tay lại nhiều lần xuyên qua mền, cầm lấy, buông đều là khoảng không.
Phiền muộn trong chốc lát, không muốn đánh thức Liễu Liễu ầm ỹ đến giấc ngủ của cô, Trang Nhĩ Ngôn đứng dậy bay đến phòng của Giang Thành, vẫn là đến phòng bên cạnh quấy rầy thằng con cho nó tỉnh tới đắp chăn cho mẹ nó, thuận tiện cùng nó thảo luận một chút biện pháp bảo hộ mẹ nó.