Đổi Hồn

Chương 45




Trong phòng, Giang Thành và Trang Nhĩ Ngôn nhìn nhau cười, và cũng như nhau đều giả vờ tươi cười ngoài mặt, Noãn Noãn thì cau mày đăm chiêu nhìn hai người bọn họ; còn bên ngoài, Liễu Chân Nhã mời anh bạn nhiệt tình Tiêu Lăng Xuân ở lại ăn bữa cơm rau dưa.

Lập tức, Liễu Chân Nhã ở trong bếp bận rộn, Tiêu Lăng Xuân, Noãn Noãn, Giang Thành ngồi trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ, còn bạn ma Trang Nhĩ Ngôn thì đương nhiên chỉ trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Xuân rồi.

Ăn mặc đơn giản, tính tình cứng ngắc, vẻ ngoài bình thường….Trang Nhĩ Ngôn phê bình Tiêu Lăng Xuân từ trên đầu xuống tới gót chân. Chết đi rồi biến thành ma, ban đầu còn thầm nghĩ muốn yên lặng bảo vệ Liễu Liễu và Giang Thành, nào ngờ Liễu Liễu và Giang Thành đều có thể nhìn thấy ma, thằng nhóc Giang Thành còn muốn cậu tìm cách để Liễu Liễu yêu cậu, còn chưa biết phải quyết định thế nào thì cậu không thể nào làm ra vẻ cáo chúc tết gà với Tiêu Lăng Xuân được….Đủ thứ vấn đề gom lại với nhau, sự không an phận và không cam lòng trong lòng đều bị khuấy động, Trang Nhĩ Ngôn bỗng dưng cảm thấy cậu không thể nào đem Liễu Chân Nhã giao vào tay người đàn ông khác được.

“Giang Thành, con ghét chú sao?” Bị Giang Thành trừng mắt nhìn một hồi lâu, rốt cục Tiêu Lăng Xuân cũng không nhịn được mà cất tiếng hỏi. Bởi vì từ nhỏ đã mang thân phận con riêng, nên Tiêu Lăng Xuân rất mẫn cảm với cái nhìn của người khác, huống chi Giang Thành còn hiên ngang nhìn chằm chằm cậu như kẻ địch, cậu cũng không phải khúc gỗ, thế nào lại nhìn không ra? Nhưng cậu chỉ cảm thấy kỳ quái, mấy lần trước gặp mặt, không phải chú nhóc này còn thân thiết lúc gọi anh lúc gọi chú hay sao, sao chỉ mới qua vài ngày lại thay đổi thành thế này vậy nhỉ?

Giang Thành bị hỏi thì rất sững sốt, chớp chớp đôi mắt to tròn nghi hoặc, Tiêu Lăng Xuân này có bị ngốc không vậy, có ai đi hỏi thẳng mặt người khác là sao lại ghét mình không? Đầu óc chuyển động mấy vòng, bỗng dưng trước mắt sáng ngời, nháy mắt đã hiểu được dụng ý của Tiêu Lăng Xuân. Nếu cậu trả lời có, nhất định Tiêu Lăng Xuân sẽ mách lẻo với mẹ, còn nếu cậu trả lời không, thì phải thu lại kiểu nhìn chằm chằm của cậu với chú ta….thật sự là kẻ gian xảo mà!

Giang Thành “hừ” một tiếng rồi ngoảnh đầu qua một bên, để lại cái ót vụt qua trước mặt Tiêu Lăng Xuân.

Tiêu Lăng Xuân bên cạnh không hiểu gì hết, sao cậu lại cảm thấy địch ý của Giang Thành với cậu ngày càng trầm trọng nhỉ?

“Chú Tiêu, không cần để ý đến em trai con, nó đang giận dỗi với con đấy ạ.” Noãn Noãn cười ha ha nói, khẽ kéo áo Giang Thành, lại ngẩng đầu nhìn về chỗ Trang Nhĩ Ngôn đang mờ mịch lơ lửng trừng mắt một cái. Trước kia nghe Giang Thành nói không cho những chú khác tiếp cận mẹ, Noãn Noãn cũng không có phản ứng gì, đợi đến khi có phản ứng thì việc đầu tiên cô bé làm chính là tuyệt đối không để ý tưởng của Giang Thành và Trang Nhĩ Ngôn thực hiện được, làm con cái, bọn họ không có quyền tước đoạt hạnh phúc của mẹ mình.

Nhìn vẻ mặt xinh xắn đáng yêu của Noãn Noãn, vẻ mặt Tiêu Lăng Xuân cũng nhu hòa trở lại, “Tụi con là chị em phải chăm sóc lẫn nhau, không nên giận hờn cãi vả.” Hai người con của Liễu Chân Nhã còn xinh đẹp đáng yêu hơn mấy phần so với những ngôi sao nhí trên TV, người có thói quen nghiêm túc như Tiêu Lăng Xuân cũng không thể không nhu hòa trước hai đứa nhóc này được.

“Dạ, con biết rồi, chú Tiêu.” Noãn Noãn đáng yêu gật gật đầu, vừa nói vừa nở nụ cười ngọt ngào với Tiêu Lăng Xuân. Thật ra, so với Giang Thành căm thù Tiêu Lăng Xuân, thì Noãn Noãn lại thích ông chú ít nói nhưng vẫn luôn yên lặng quan tâm mẹ cô bé này hơn. Ba người Liễu gia, từ Liễu Chân Nhã cho đến Noãn Noãn và Giang Thành, đều được già trẻ lớn bé trong khu biệt thự yêu mến, nhưng loại yêu mến này có được là do ba người nhà họ xinh đẹp, nói chuyện ngọt ngào, sẽ không phát ngôn tùy tiện không có cơ sở, sự quan tâm thật tình ngay từ trong ánh mắt như Tiêu Lăng Xuân, từ lúc có trí nhớ đến nay Noãn Noãn chưa bao giờ cảm nhận qua. Đương nhiên, cô bé cũng không phủ nhận sự quan tâm của bà Vương, chị San San, và chú Lưu, nhưng chỉ vì sự quan tâm của họ đều là do muốn cảm ơn, bởi vì mẹ cô bé giúp họ, nên sự quan tâm của họ càng giống như sự báo ơn.

“Rốt cục là mẹ con bị bệnh gì vậy? Đã chữa khỏi hẳn chưa?” Mỗi lần nhắc đến bệnh, Liễu Chân Nhã đều nói lãng sang chuyện khác, nên Tiêu Lăng Xuân đành phải xuống tay ở chỗ hai đứa nhóc này.

“Mẹ không nói cho tụi con biết là bệnh gì, nhưng mà mẹ nói là đã tốt rồi, đợi vài ngày nữa là có thể quay về trường học tiếp rồi ạ.” Noãn Noãn rất ngây thơ, cũng rất thành thật nói ra đáp án cho Tiêu Lăng Xuân, chính là làm như đối với bệnh tình của Liễu Chân Nhã hoàn toàn không biết gì.

“Vậy thì tốt rồi”. Tiêu Lăng Xuân gật đầu.

“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi. Noãn Noãn, Giang Thành, nhanh rửa tay ăn cơm nào, lớp trưởng, lại đây nếm thử tay nghề của mình nè.” Liễu Chân Nhã bưng món canh cá cuối cùng lên bàn ăn, vừa giơ hai tay nóng hổi xoa xoa hai bên lỗ tai, nấu ăn, hầm canh khá nhiều, tay đều bị nóng đến đỏ cả lên.

Bốn người rửa tay xong, ngồi vây quanh bàn ăn, ngửi mùi thức ăn bốc lên mà nuốt nước miếng.

“Ăn nào!” Liễu Chân Nhã lên tiếng, bốn đôi đũa lớn nhỏ đồng loạt hướng đến chén dĩa trên bàn hoạt động.

Noãn Noãn và Giang Thành vừa ăn một đũa, liền biết được cơm tối hôm nay là đồ ăn trong Noãn Viên, vì vậy không nói tiếng nào vùi đầu vào ăn; điều kiện kinh tế nhà Tiêu Lăng Xuân có hạn, thịt cá bình thường chỉ hai ba món quanh đi quẩn lại, hôm nay Liễu Chân Nhã nấu một bàn đồ ăn, Tiêu Lăng Xuân không cần hỏi cũng biết lý do là vì có cậu, lại thêm hương vị đồ ăn rất ngon, vì vậy cũng không hề khách khí mà vùi đầu vào ăn.

Liễu Chân Nhã một bên khuyên Tiêu Lăng Xuân ăn thêm, một bên không ngừng gắp đồ ăn vào bát hai đứa nhóc, thấy ba người ủng hộ tay nghề của cô như vậy, mặc dù biết hương vị phân nửa là do nơi trồng ra, nhưng vẫn không kềm được vui vẻ; lại ngẩng đầu nhìn con ma lơ lửng trên bàn cơm liên tục hít mũi ngửi mùi đồ ăn, Liễu Chân Nhã cười càng thêm hớn hở, hừ, cho cậu quấn lấy tôi không buông, thèm chết cậu đi!

Đang ỉu xìu vì không nếm được tay nghề của Liễu Chân Nhã bỗng dưng Trang Nhĩ Ngôn cảm thấy lạnh toát, quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Chân Nhã đang hớn hở mỉm cười nhìn cậu. Tròng mắt xoay tròn, Trang Nhĩ Ngôn dũng cảm quên mình nhào đến chỗ Liễu Chân Nhã, “Liễu Liễu, mình muốn ăn đồ ăn bạn nấu, mình muốn ăn, muốn ăn!”

Liễu Chân Nhã giật giật khóe miệng nhìn Trang Nhĩ Ngôn đang làm nũng như chó con trên vai cô, may mắn là hồn ma không nặng, bằng không với cú nhào này của cậu, chắc chắn cô sẽ chổng vó xuống đất.

“Liễu Liễu, mình không biết là bạn biết nấu ăn đó, hơn nữa tay nghề có vẻ không tệ nữa.” Nhìn ba người đang cặm cụi vùi đầu ăn, tay nghề không chỉ là không tồi thôi nhỉ? Trang Nhĩ Ngôn đột nhiên hối hận vì năm đó rời đi, bỏ mất hai năm với Liễu Liễu, trên người cô đã xảy ra bao nhiêu việc mà cậu không biết? Vì sao có thể nhìn thấy ma? Vì sao lại học nấu ăn? Vì sao lại một mình mang theo hai con….. Trang Nhĩ Ngôn có rất nhiều vấn đề không dám hỏi Liễu Chân Nhã, đơn giản vì trước đây hứa hẹn mãi mãi ở cùng cô nhưng lại không làm được.

Liễu Chân Nhã mỉm cười búng tay Trang Nhĩ Ngôn, động tác cũng không quá mạnh, dù sao cũng còn Tiêu Lăng Xuân ở đây.

Trang Nhĩ Ngôn cũng nhìn ra điểm ấy, vì vậy mới nhân lúc cháy nhà hôi của nằm trên đầu vai Liễu Chân Nhã tươi cười hớn hở: “Bạn không chịu đồng ý với mình thì mình sẽ không để bạn ăn cơm yên đâu.”

Liễu Chân Nhã cắn răng, mắt điếc tai ngơ không thèm để ý đến Trang Nhĩ Ngôn đang ra điều kiện.

“Liễu Liễu nha? Nha Liễu Liễu?” Trang Nhĩ Ngôn cọ đầu liên tục vào lưng Liễu Chân Nhã, “Bạn đồng ý với mình đi, không lẽ bạn đã quên ngày xưa chúng ta đã từng ngoéo tay sao? Cả đời chúng ta đều không rời bỏ nhau, thân thể mình tuy rằng đã chết, nhưng linh hồn mình vẫn còn ở đây, mình vẫn sẽ thực hiện lời hứa khi xưa của chúng ta.”

Liễu Chân Nhã không nói gì rùng mình một cái, lời này với lời mấy con ma trong phim vẫn hay nói: “Tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cô” có gì khác nhau chứ? Nghiêng đầu đối mặt, đối mắt với Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã hết cách gật đầu. Ở lại thì ở lại đi, không phải vì lời hứa khi xưa, mà là vì Giang Thành, tiểu gia hỏa kia khi biết Trang Nhĩ Ngôn là ba nó đã nhíu mày mấy ngày liền, vị trí của người cha trong lòng con trẻ bất luận thế nào cũng không thể thay thế được.

Noãn Noãn và Giang Thành đang ăn cơm đều nghe được lời của Trang Nhĩ Ngôn, cũng thấy được Liễu Chân Nhã gật đầu, ánh mắt hai đứa nhóc đều có chút đăm chiêu.

“Liễu Chân Nhã, món cá đậu hủ này là cá gì vậy, cá rất ít xương, hương vị cũng rất ngon nữa.” Tiêu Lăng Xuân ăn món cá mềm mại như đậu hủ, không nhịn được sự tò mò nên hỏi: “Mua trong siêu thị sao? Con cá này ngon lắm, mình muốn mua về bồi bổ cho mẹ mình.”

“Đây là cá trắm đen.” Nếu không phải cá bạc trong Noãn Viên màu sắc quá khác biệt so với những con cá khác, mà mùa này ở Đông Bắc cũng không phải là mùa cá bạc, Liễu Chân Nhã thật muốn bắt cá bạc ra nấu cho Tiêu Lăng Xuân ăn — mấy con cá bạc con nuôi dạo trước nay đã thành cá bạc béo mập hết rồi, “Bạn muốn bồi bổ cho mẹ bạn, vậy lát nữa bạn cầm mấy con ở đây về là được rồi. Lúc trưa mình có gặp một xe bán cá, mình thấy cá nhìn ngon, lại tươi, giá cũng không mắc nên mua một lúc sáu bảy con đang nuôi trong bể sau nhà.”

Lúc này Liễu Chân Nhã mới thấy vô cùng khâm phục tài năng của mình, mua một cái bể lớn đặt trong bếp, rồi bắt cá trắm cỏ, cá trích, cá trắm đen linh tinh trong Noãn Viên ra thả vào nuôi, khi nào muốn ăn thì vớt ra, như vậy người khác cũng không thể nghi ngờ bọn cá từ đâu mà có. Ha ha, không phải lúc này đã dùng tới rồi sao?

Thấy Tiêu Lăng Xuân nhíu mày, Liễu Chân Nhã vội vàng nói: “Lát nữa bạn bắt ba con đi, đem đông đá hay nuôi tiếp cũng được. Còn nữa, cũng đừng nhắc đến tiền bạc với mình, bình thường bạn toàn giúp mình đủ chỗ, không lẽ chỗ bạn bè tặng nhau chút quà cũng không được sao?”

Tiêu Lăng Xuân giãn mày: “Ừ, vậy cảm ơn bạn nhé.” Trong lòng cậu rất vui vẻ, vì Liễu Chân Nhã đã xem cậu như bạn bè. Từ nhỏ đến lớn, bất kỳ việc gì, cậu đều cố gắng làm hết sức, nhưng rất nhiều người cậu giúp đều quay ngược lại nói cậu khờ, nói cậu ngốc, cậu làm nhiều việc như vậy lại biến thành xen vào việc của người khác. Nhưng cậu cũng không quá để ý, vì mẹ cậu từ nhỏ đã dạy cậu “Có lúc chịu thiệt lại là được lợi”, cho dù người khác dè bĩu, soi mói cậu thế nào, cậu vẫn sẽ quan tâm nếu thấy việc đó chướng mắt, vẫn sẽ tiếp tục giúp người khi thấy họ cần được giúp đỡ, cũng vì vậy mà từ nhỏ đến lớn, hằng năm bình chọn học sinh ba tốt ở trường đều có tên cậu, các loại học bổng, tài trợ nhất định cậu đều có cả.

Tuy vậy, nhưng Tiêu Lăng Xuân vẫn phải thừa nhận, giúp người biết nói tiếng cám ơn và người coi như chuyện đó là đương nhiên thì cảm giác khác nhau rất nhiều, ít nhất cậu sẽ cam tâm tình nguyện giúp người biết nói tiếng cám ơn hơn.

Tiêu Lăng Xuân về nhà với ba con cá trắm đen hơn 10 cân trên tay, quay đầu nhìn bóng dáng đang vẫy tay với cậu dưới ánh đèn, Tiêu Lăng Xuân nói lớn: “Liễu Chân Nhã, hoan nghênh bạn ngày mai đi học lại!”