Từ cái sọ thoát ra một luồng khí đen cùng với một tràng tiếng cười “khặc khặc” của ai đó – cảnh tượng đáng sợ này chỉ có một mình Liễu Chân Nhã nhìn thấy, và trường hợp này chỉ xuất hiện khi có ma quỷ mà thôi.
Nhìn thấy một vài bạn nam trong lớp lớn gan giơ tay chọc chọc vào cái sọ, hai chân Liễu Chân Nhã như muốn nhũn ra, thật xui xẻo mà, nhưng sao trẻ con bây giờ gan lớn quá vậy trời, ngay cả xương người mà tụi nó cũng dám nghịch nữa!
“Gâu gâu!” Tuyết Tuyết đứng bên cạnh vừa điên cuồng sủa cái sọ vừa nhanh như chớp nhảy lên người Liễu Chân Nhã, 4 cái chân nhỏ bám chặt vào chân cô, con chó nhỏ bị dọa đến run cầm cập.
Đa số bạn học không chú ý đến sự bất thường của Liễu Chân Nhã, nhưng cũng có một vài người thấy được vẻ mặt trắng bệch của cô.
“Liễu Chân Nhã, bạn bị sao vậy?” Tiêu Lăng Xuân khó hiểu nhìn vẻ mặt Liễu Chân Nhã cứ như nhìn thấy quỷ, còn con chó trắng nhỏ kia nữa, động tác của nó vừa buồn cười vừa rất đáng yêu…
“Liễu Chân Nhã, bạn không khỏe hả? Tuy bây giờ còn là mùa thu, nhưng nhiệt độ cũng đã rất thấp, bạn gầy như vậy phải cẩn thận mới được.” Vương Minh đưa mắt nhìn lên không trung rồi chà chà cánh tay, cảm thấy có chút khó hiểu. “Nhưng mà mình cũng cảm thấy hôm nay hình như trời đột nhiên lạnh hơn bình thường thì phải, hi vọng tối nay sau khi trở về mọi người sẽ không bị cảm.”
“Tiểu tử cậu quả thật là bộ dạng học sinh tốt biết quan tâm người khác nha….” Đàm Hạo nháy mắt với Vương Minh, vẻ mặt biểu lộ cái gì thì cũng chỉ có hai người bọn họ hiểu được.
Liễu Trân Trân thì lúc nào cũng hướng về phía Vương Minh và Đàm Hạo, lúc này nhìn thấy bộ dạng Liễu Chân Nhã yếu ớt hấp dẫn được sự chú ý của hai người đó, mở miệng dè bĩu: “Giả vờ ngoan ngoãn yếu ớt cho ai nhìn vậy chứ? Không phải là thấy bình thường tỏ ra lạnh lùng thanh cao không có tác dụng nên mới đổi chiến lược chứ gì? Hừ, thủ đoạn vụng về ngu ngốc như vậy cũng chỉ có đứa ngốc mới bị cô…..”
Liễu Chân Nhã không quan tâm đến mấy lời quan tâm hay khiêu khích của mấy người đó, cô chỉ nhìn theo cái bóng đen thoát ra từ cái sọ kia bay quanh hết bạn học này đến bạn học khác trong lớp mà thôi, thình thoảng nó giơ tay bóp bóp cổ người này, hoặc là vươn cái lưỡi dài liếm liếm mặt người kia. (Càfé: -_-||| lạnh gáy)
Nhìn thấy bạn học cùng lớp khó hiểu mà sờ cổ, thay đổi sắc mặt, Liễu Chân Nhã che mắt lại, cô thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn này đâu.
“Liễu Chân Nhã …” Tiêu Lăng Xuân phát hiện Liễu Chân Nhã vẫn còn đang thất thần, liền giơ tay định vỗ vai để cô hoàn hồn trở lại, nhưng mà lại vỗ hụt —— Liễu Chân Nhã đột nhiên ngồi sụp xuống đất.
Nhìn thấy bóng đen kia bay về phía cô, Liễu Chân Nhã phản xạ có điều kiện ôm đầu ngồi sụp xuống —— cô không muốn bị cái thứ ma quỷ đó xuyên qua người, lại càng không muốn bị con sắc quỷ (Càfé: đại khái là con quỷ dê xồm) này bóp cổ liếm mặt đâu.
Vì Liễu Chân Nhã ngồi sụp xuống đất, nên cái bóng đen kia cứ vậy mà xuyên qua người Tiêu Lăng Xuân và Vương Minh.
“Ôi, lạnh quá đi!” Tiêu Lăng Xuân và Vương Minh không hẹn mà cùng nhau rùng mình một cái.
Liễu Chân Nhã tỏ vẻ như không có chuyện gì đứng dậy, nhìn thấy con ma kia lần lượt bóp cổ, sờ mặt Tiêu Lăng Xuân, Vương Minh, Đàm Hạo và Liễu Trân Trân.
Liễu Chân Nhã đầu đầy vạch đen, không chỉ là sắc quỷ, mà còn là con sắc quỷ già trẻ không tha nữa chứ!
Đang mãi nghĩ ngợi, Liễu Chân Nhã nhìn thấy con ma đó sau khi đã sờ đã bóp mấy người kia xong lại bay về phía mình, với ý nghĩ kiên quyết không cho con sắc quỷ đó chạm được nên Liễu Chân Nhã cứ vậy mà một lúc ngồi xuống, lúc sau đứng dậy, nghiêng trái xoay phải né tránh nó.
Nhóm người Tiêu Lăng Xuân không hiểu đầu đuôi gì nhìn theo những hành động khó hiểu của Liễu Chân Nhã, một lát thì ngồi xuống, lát sau lại nghiêng người đủ kiểu, là đau bụng hay đau ngực vậy?
Liễu Chân Nhã cứ liên tục tránh được sự tiếp xúc của con ma kia, cuối cùng làm cho nó bắt đầu nghi ngờ, nó ngừng lại, lơ lửng trên không, hai mắt nó lóe ra tia sáng xanh lục như lang sói: “Tiểu nha đầu này sao lần nào cũng có thể trùng hợp tránh được mình vậy nhỉ?”
Liễu Chân Nhã giơ tay cột lại mái tóc rối tung trên vai, thuận tiện tránh đi cánh tay khô quắt của con sắc quỷ.
“Tiểu nha đầu, nãy giờ không phải là trùng hợp, cô có thể nhìn thấy tôi đúng không?” Một giọng nói như chuông đồng bất ngờ vang lên, Liễu Chân Nhã còn chưa cột tóc xong hai tay cứ vậy mà cứng ngắc giữa không trung, nhưng chớp mắt một cái liền vờ như không có chuyện gì buông tay xuống.
Cúi người ôm lấy Tuyết Tuyết đang bám chặt chân cô lên, Liễu Chân Nhã nói với đám người Tiêu Lăng Xuân: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nhanh làm cơm trưa thôi.”
“Tiểu nha đầu, không cần giả vờ nữa, phản ứng của cô đã chứng minh cô có thể nhìn thấy tôi rồi.” Sau đó bóng đen kia run rẩy kịch liệt một chút, một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục (quần áo cảnh sát) xuất hiện trước mặt Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã coi như không nghe thấy gì xoay người đi lướt qua ông ta.
Liễu Chân Nhã đi đến chỗ để nguyên liệu bắt đầu cầm dao xắt củ cải, ừ, sườn lợn có vẻ hơi nhiều, làm sườn hầm củ cải, sườn kho tàu cũng được đó….
“Ôi, bị chôn ở chỗ này 5, 6 năm, cuối cùng cũng có người nhìn thấy được tôi rồi…” con ma nam trung niên kia đứng bên người Liễu Chân Nhã ra vẻ như đang hoài niệm lại quá khứ, “Tôi tên Triển Quốc Quân, sinh ra và lớn lên dưới ngọn cờ Trung Quốc đổi mới, bình thường chưa bao giờ tin tưởng vào chuyện quỷ thần, nhưng mà bây giờ chính bản thân mình biến thành ma quỷ thì thật không còn gì có thể nói nữa.”
Liễu Chân Nhã giật giật khóe miệng, a, bên kia có bạn nữ đang xuyên chân gà, mình phải qua đó giúp đỡ mới được.
Liễu Chân Nhã đi qua xuyên chân gà, Triển Quốc Quân cũng lượn lờ theo sau, sau đó lại tiếp tục rầu rĩ kể chuyện quá khứ: “Tôi là cảnh sát của cục công an thành phố Thiên Hải, có thể cô đã nghe qua tên tôi rồi, năm 2000 là thời điểm tôi phá được một vụ án buôn bán ma túy lớn, đem tên trùm ma túy lớn nhất vùng Đông Bắc lôi đến cục cảnh sát, đó cũng là năm tên tuổi tôi vang vọng cả thành phố Thiên Hải, thậm chí là cả Trung Quốc luôn nữa đấy,….hahaha…. Hảo hán bất đề đương niên dũng (Hảo hán không nhắc lại chuyện anh hùng ngày xưa), bây giờ tôi chỉ là một con ma cái gì cũng không làm được, ngay cả báo thù cho bản thân cũng không thể.”
Lại là một con ma muốn báo thù nữa! Liễu Chân Nhã bực mình chạy đến giúp một bạn học rửa nấm.
“Này này lớp trưởng Tiêu, bạn có thấy lớp phó lớp chúng ta hôm nay rất lạ không?” Vương Minh ngồi xổm bên người Tiêu Lăng Xuân đang cố gắng nhóm lửa, đưa tay xoa cằm đăm chiêu nhìn Liễu Chân Nhã chạy đi chạy lại trong đám người.
Tiêu Lăng Xuân nghiêng đầu — vẻ mặt Liễu Chân Nhã bực bội, có vẻ là đang khinh thường cái gì đó nữa — quả thật là có hơi kỳ lạ, nhưng mà … “Bạn còn có thời gian nhìn Liễu Chân Nhã lạ hay không quen, không bằng tập trung nhóm lửa cho xong dùm mình cái.”
Vương Minh nhìn lại cái lò thô sơ nhờ đào đất mà thành, nhún nhún vai nói: “Nếu bạn còn muốn mọi người sớm có cơm ăn, thì đừng đặt hi vọng vào việc mình có thể nhóm lửa.” Đừng nói nhóm lửa bằng củi thế này, ngay cả cái bếp ga ở nhà cậu ta còn chưa dùng qua bao giờ nữa là — nói đơn giản, cậu ta chính là một công tử cơm đến chỉ biết há mồm mà thôi. “Lớp trưởng Tiêu, bạn ngồi cùng bàn với Liễu Chân Nhã lâu như vậy mà không thấy tò mò cái gì sao? Một cô gái nhà giàu bị gia tộc xóa tên, một đứa con gái hợp pháp bị em gái khác mẹ oán hận, nhưng mà bạn nhìn xem, cô ấy rộng rãi thoải mái, cư xử chững chạc, ngoài việc không thích chủ động thân thiết với người khác, thì hoàn toàn không thấy được một chút oán giận nào cả.”
“Chuyện của người ta, bạn quản nhiều làm cái gì chứ!” Tiêu Lăng Xuân không kiên nhẫn ngắt lời Vương Minh, cậu cũng nhìn ra Vương Minh đang có hứng thú với Liễu Chân Nhã, có thể là do ngoại hình Liễu Chân Nhã khá xinh đẹp, cũng có thể là do gia thế của cô ấy, nhưng mà…. “Vương Minh, Liễu Chân Nhã là cô gái tốt, bạn đừng trêu chọc cô ấy.”
“Bộp!” Vương Minh cười đấm một quyền lên vai Tiêu Lăng Xuân: “Lớp trưởng của tôi ơi, bạn quản rộng quá rồi đó, hay là bạn cũng để ý Liễu Chân Nhã? Nếu vậy thì chúng ta cạnh tranh công bằng nhé?”
Tiêu Lăng Xuân quay đầu lạnh lùng nhìn Vương Minh: “Mình chỉ là một học sinh nghèo, không có hứng thú chơi đùa mấy trò của học sinh nhà giàu các bạn. Nhưng mà, Liễu Chân Nhã là bạn mình, mình chỉ hi vọng các bạn đừng trêu chọc bạn ấy mà thôi.”
“Ha ha, được rồi, mình biết rồi.” Vương Minh vừa tỏ ra không để ý lên tiếng trả lời vừa chậm rãi đi về bên kia — Đàm Hạo đang ở đó không biết kể chuyện gì buồn cười mà khiến cho một đám nữ sinh cười ha ha.
“Câm miệng!” Liễu Chân Nhã giận dữ gào lên làm một đám bạn học đang hi hi ha ha giống như bị ai bóp họng mà im phăng phắc lại.
Một đám người đồng loạt nhìn về Liễu Chân Nhã vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, là ai chọc giận lớp phó nhà mình vậy nhỉ?
Cô bạn đang cùng rửa nấm với Liễu Chân Nhã vội vàng xua tay lên tiếng: “Không phải mình, không phải mình đâu!”
“Hừ, tiểu nha đầu, nếu cô không chịu giúp tôi báo nguy, không chịu giúp tôi tìm con trai, thì mỗi ngày tôi sẽ đe dọa bạn học của cô, mỗi ngày đều lải nhãi bên tai cô cho xem.” Khi Liễu Chân Nhã tức giận gào lên, Triển Quốc Quân vô cùng vui vẻ bay tới bay lui trên không trung. đọc chương mới nhất tại Doc Truyen . o r g
Liễu Chân Nhã nhìn ánh mắt hoài nghi của bạn học cùng lớp, lại nhìn sang bộ dạng như thổ phỉ của Triển Quốc Quân, tay trái không tự chủ được mà vỗ trán, cô vậy mà lại bị một con ma uy hiếp cơ chứ!
Sau đó, bạn học cùng lớp của Liễu Chân Nhã thấy cô cứ hầm hầm mặt từ lúc làm cơm trưa xong đến xế chiều khi xuống núi trở về, nhưng hành động hôm nay của Liễu Chân Nhã thì đã khắc sâu trong đầu của mỗi người, ví dụ như cô trợn mắt nhìn khoảng không không người, lẩm bẩm một mình, ví dụ như cô rống giận muốn đuổi cái gì đó đi, à, đúng rồi, còn có con chó trắng của Liễu Chân Nhã điên cuồng sủa vào khoảng không nữa…..
Hôm nay là ngày Liễu Chân Nhã đem hình tượng bình tĩnh cẩn thận của mình vứt đi sạch sẽ.