Người của Liễu gia là những kẻ đã yêu thích cái gì thì ngay lập tức biến thành hành động thực tế, tối hôm trước còn chuẩn bị lập kế hoạch đi đâu chơi, sáng sớm ngày hôm sau đã vác bao lớn bao nhỏ hành trang ngồi trên máy bay từ Thiên Hải đến thành phố Tô Châu rồi.
Tô Châu là nơi tuyệt vời nha, nhiều người đẹp, nhiều cảnh đẹp, lại nhiều đồ ăn ngon nữa…. Ngồi trên máy bay một chút, ba mẹ con đã ngửi được mùi của Thái Hồ tam bảo rồi.
Tuy là “Thái Hồ tam bảo” này là món ngon nhưng cũng không hề rẻ, nhưng ba mẹ con nhà họ Liễu đã ôm tâm trạng “đã đi chơi thì phải chơi thật đã, phải ăn thật đã”, muốn đem tất cả đồ ăn đặc sản của Tô Châu nếm thử một lần. Ngoại trừ Liễu Chân Nhã thình thoảng còn đau xé lòng móc tiền ra trả, thì Noãn Noãn và Giang Thành lúc nào cũng hí hửng ôm máy tính bảng trong tay tìm quán ăn ngon, quán nổi tiếng của thành phố.
Nhìn tiền trong ví mỗi ngày hơn trăm hơn ngàn bay ra, mấy ngày đầu Liễu Chân Nhã còn đau lòng, sau đó chỉ còn chết lặng, cuối cùng cảm thán dù gì bình đã mẻ lại càng thêm sứt nữa rồi thì tại sao chỉ có mỗi mình thiết kiệm mà không dám ăn chơi cho thoải mái? Hai tiểu quỷ kia còn không sợ sau này hít không khí mà sống, vậy mình sợ quái gì nữa?! Đáng giận, ăn, dùng sức ăn, dù sao mình kiếm tiến căn bản không cần tốn sức, tiêu hết tiền lại đi bán hoa quả!
Vì thế vẻn vẹn trong vài ngày, kẻ tiết kiệm thành tính Liễu Chân Nhã đã bị hai đứa nhóc xa hoa kia đồng hóa nhanh chóng – ăn ngon,chơi giỏi, xài tiền tốt!
“Thái Hồ tam bảo” hương vị quả nhiên rất ngon, ba mẹ con luyến tiếc rời khỏi Thái Hồ. Trước khi rời Tô Châu vài ngày, ba mẹ con đi dọc theo bờ Thái Hồ, đi đến chỗ khá hẻo lánh lấy cần câu ra ngồi câu cá – ăn một hai lần “Thái Hồ tam bảo” vẫn chưa đã ghiền, cho nên quyết định câu chút ít thành phẩm đem vào Noãn Viên nuôi, sau này muốn ăn thì tự làm, lại không phải mất tiền nữa!
Mồi câu là trái cây trồng trong Noãn Viên, nhìn cái phao nhỏ dính trên sợ dây câu bắt đầu chìm nổi, vui mừng hớn hở giật mạnh cần câu lên, ha ha, quả nhiên là một con cá chép mập mạp.
Không đến một giờ, ba mẹ con đã câu được hơn 20 con cá thả vào Noãn Viên, nếu không phải ba mẹ con chỉ muốn “Thái Hồ tam bảo” thì một giờ câu cá của ba mẹ con quả thật là đại thu hoạch rồi.
“Mẹ, con chỉ câu được cá mè, cá trắm đen, cá trích, còn cá bạc, mai tễ, tôm trắng một con cũng không câu được”. Noãn Noãn nhụt chí nhìn con cá trắm đen trên sợ dây câu .
“Cá bạc, mai tễ, tôm trắng thật là khó câu quá đi, hay là mồi câu mình dùng tụi nó không thích nhỉ? Hay là tụi nó nhỏ quá, nên giành đồ ăn không lại mấy con cá mè, cá trắm?” Giang Thành cũng cảm thấy rất là phức tạp nhìn con tôm sông trên cần câu của mình, cậu nhóc muốn câu tôm trắng, sao cứ câu trúng tôm sông và tôm càng xanh là sao???
Liễu Chân Nhã ủ rủ buông cần câu trong tay xuống, “Hai tụi con còn đỡ, ít nhất còn câu được cá, không như mẹ, từ đầu tới giờ chỉ toàn câu được cua!”
Ba mẹ con đang nhăn mày nhíu mặt suy nghĩ cách câu tam bảo, cách đó không xa có một con thuyền nhỏ đang bơi lại, một người đàn ông trung niên nhìn ba mẹ con hét to: “Có người câu trộm cá!”
Nghe thấy tiếng la, ba mẹ con vội vàng ném ngay cần câu trong tay quay đầu bỏ chạy, bây giờ không chạy thì đợi đến bao giờ, đợi bị phạt tiền à?!
Đừng nhìn Noãn Noãn mới hơn ba tuổi, Giang Thành cũng mới hai tuổi mà xem thường, hai đứa nhóc đó chạy nhanh khủng khiếp, nháy mắt đã chạy xa hơn trăm mét.
Liễu Chân Nhã vừa chạy theo sau hai con vừa cảm thán hai bảo bối có tố chất vận động viên nhà mình ---- mà hoàn toàn quên mất việc dạy con mình câu cá trộm là hành vi sai trái.
Chạy đến chỗ có nhiều người, ba mẹ con thoải mái hòa vào dòng người giả vờ như du khách, ờ, cơ bản không cần phải giả vờ, họ vốn là du khách mà nhỉ?!
Kế hoạch câu trộm “Thái Hồ tam bảo” thất bại, ngày hôm sau ba mẹ con phải rời Tô Châu rồi, ba mẹ con đặc biệt bóp tay, không lẽ nhà mình không có duyên với “Thái Hồ tam bảo” sao? Uể oải một chút lại nghe nhóm du khách bên cạnh thảo luận việc mua cá bạc bột, Liễu Chân Nhã bừng tỉnh vỗ trán, chỉ nhớ đi câu cá bạc, mai tễ, tôm trắng có sẵn ở Thái Hồ mà quên mất Thái Hồ tam bảo cũng từ cá con mà lớn thành đấy thôi!
Nhóm du khách bên cạnh còn đang than thở bây giờ muốn ăn cũng không được ăn Thái Hồ tam bảo chính tông tự nhiên, thì Liễu Chân Nhã đã kéo Noãn Noãn và Giang Thành đến chỗ nhân viên công tác ở đây hỏi mua cá bột.
Tối đến, ba mẹ con cười tủm tỉm ngồi xổm bên bờ hồ mới trong Noãn Viên, hai mắt khát khao nhìn chằm chằm mấy chấm nhỏ màu trắng trong nước, qua vài tháng nữa thôi là cả nhà bọn họ ăn được Thái Hồ tam bảo xuất phát từ Noãn Viên rồi.
“Thanh Long, đến lúc đó tao sẽ mời mày ăn Thái Hồ tam bảo cực ngon nhé!” Giang Thành thân thiết vỗ vỗ bạn Thanh Long đang quấn mình quanh cổ cậu nhóc ló đầu ra.
“Tê tê”, Thanh Long thè cái lưỡi phân nhánh của nó liếm má Giang Thành, hai mắt tròn tròn nhìn cậu nhóc như nói cảm ơn.
“Meo meo” giống như hiểu được đối thoại của Giang Thành và Thanh Long, Tiểu Khả Ái múp míp cọ cọ đầu vào lòng bàn tay nhỏ bé của Noãn Noãn, hai mắt sáng trưng nhìn Noãn Noãn cứ như nhắc nhở cô bé khi nào ăn Thái Hồ tam bảo đừng quên nó vậy.
“Ngoan, ngoan, chắc chắn chị sẽ không quên phần của Tiểu Khả Ái rồi!” Noãn Noãn ôm Tiểu Khả Ái vào lòng, con mèo nhỏ vì vậy mà híp mắt thỏa mãn.
Tục ngữ vẫn nói “vật tựa chủ nhân hình”, Tiểu Khả Ái thì thích làm nũng như Noãn Noãn, Thanh Long giống Giang Thành khí phách mười phần, thỉnh thoảng ngang ngược như tiểu bá vương, Tuyết Tuyết của Liễu Chân Nhã thì rất có phong thái đại ca thường xuyên dẫn hai đứa nhỏ kia chơi đùa.
“Tiểu Nhã à, Noãn Viên bây giờ thứ nhiều nhất là cá đó, cô bỏ thêm thứ khác vào đi.” Tiểu Mật chớp chớp hai mắt khát vọng nhìn Liễu Chân Nhã “ Cô hứa cho tôi con ngựa và thỏ, đến giờ chẳng thấy bóng dáng đâu hết!”
Nhìn vẻ mặt hờn dỗi của Tiểu Mật, Liễu Chân Nhã lập tức lấy lòng đem Tiểu Mật để vào lòng bàn tay: “Ngoan nào, tôi không quên, lần này tôi đi du lịch là để tìm đồ tốt bỏ vào Noãn Viên đấy thôi. Nhưng mà cô cũng phải biết mọi việc phải tùy duyên chứ, động vật mà vừa mắt tôi thật ra cũng không nhiều, cho nên….” Liễu Chân Nhã cũng không muốn cứ con vật nào sống cũng thả vào Noãn Viên, ít nhất cô phải thấy nó đáng yêu hoặc thuận mắt mới được.
“Được rồi, tôi không thúc giục cô nữa” Tiểu Mật khẽ gật đầu, “Chơi ở Tô Châu xong rồi, sắp tới cô định đi đâu?”
“Hồ Động Đình, lầu Nhạc Dương” Liễu Chân Nhã cười cười nói tên trạm tiếp theo. “Ha ha, ở đó có tứ đại danh ngư và Trường Giang ba tiên.”
“Tiểu Nhã, cô chính là cái đồ chỉ biết ăn thôi!” Tiểu Mật không khách khí chỉ chỉ ngón tay vào trán Liễu Chân Nhã, “Cô xem, từ khi cô có Phỉ Lam tới giờ, trừ Tuyết Tuyết, Tiểu Khả Ái và Thanh Long ra, thì những động thực vật khác cô thả vào đây chỉ toàn là đồ ăn thôi.”
“Ha ha, ha ha….” Liễu Chân Nhã chỉ biết cười trừ không tìm được lời phản bác.
Tới Thành phố Nhạc Dương, ba mẹ con Liễu gia khôi phục hành động như ở Tô Châu – ăn món ngon Trường Giang ba tiên, tứ đại danh ngư, dạo hồ Động Đình, đi lầu Nhạc Dương, mua cá bột Trường Giang ba tiên và tứ đại danh ngư.
Ở Nhạc Dương an an ổn ổn chơi 10 ngày, ba mẹ con lại ngồi máy bay đi Côn Minh. Ba người muốn đi cảm thụ cảm giác cái gọi là mùa hè ấm áp như xuân, đi xem mười tám học sĩ trong truyền thuyết (trân phẩm hoa sơn trà).
Nhìn ngắm những thắng cảnh nổi tiếng Vân Nam xong, ba mẹ con lại vòng đi Thụy Lệ. Thụy Lệ phong cảnh như tranh làm say đắm lòng người, được ví như “công viên rừng rậm tự nhiên”, “vương quốc động vật”, phong cảnh tú lệ nơi đây là khu Thụy Lệ Giang, là thắng cảnh cấp quốc gia, rừng mưa á nhiệt đới, tập trung động thực vật quý hiếm – “công viên sinh thái Uyển Đinh”, có cảnh đẹp nông thôn tú lệ, có nét đặc sắc phong cách nước ngoài, có hành trình đào bảo, mua sắm châu báu làm lòng người kích động.
Ba mẹ con Liễu Chân Nhã đến Thụy Lệ là hướng về “Hành trình đào bảo, mua sắm châu báu” mà đến.
Khi đi chơi ở hồ Động Đình, nghe mấy du khách cũng đi chơi ở đó nói là đi Hồ Động Đình xong sẽ đến Thụy Lệ “đổ thạch”. Đó là lần đầu tiên Liễu Chân Nhã nghe nói đến từ “đổ thạch”, khi trở về khách sạn thì mới biết cái gì gọi là “đổ thạch”, sau đó liền động lòng, đem kế hoạch ban đầu là ngồi thuyền từ Hồ Bắc Nghi Xương đến Trùng Khánh dạo eo Ba Hạp đổi thành đi dạo Vân Nam.
Một nhà ba người xoay tay chạy đi Thụy Lệ, Tiểu Mật nói ngọc chứa linh khí là ngọc tốt, như ba mẹ con Liễu Chân Nhã đã quen tiếp xúc với linh khí rồi nên mặc dù là hàng len dạ (ngọc bích nguyên khối chưa qua gia công) chất thành núi, ba mẹ con cũng có thể dựa vào bản năng mà chọn ra ngọc tốt được.
Cơ hội phát tài tốt như vậy, không túm lấy chính là đồ ngốc, vừa đúng ba người nhà Liễu gia là những kẻ thông minh, cho nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội phát tài này rồi.
Trong một đống da lông lộn xộn, ba mẹ con Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn, Giang Thành cắm đầu lựa lựa chọn chọn, cuối cùng ra được vài cục. Mỗi cục như vậy là 300 đồng, ba người chòn được tám cục là 2400 đồng, Noãn Noãn , Giang Thành nhìn lướt qua chất lượng, trong tám cục đá thì ít nhất có hai cục là có liêu (đại khái là có chất lượng)– như theo lời Tiểu Mật nói, để bọn họ lựa ra ngọc tốt trong mớ hàng len dạ này quả thật rất nhẹ nhàng, vì hàng len dạ cầm trong tay họ sẽ có cảm giác ấm hoặc lạnh, không thể nào không có cảm giác.
Tuy đây là cơ hội phát tài tốt, nhưng Liễu Chân Nhã không hề quên bản thân khi là Cốc Tuyết ngày trước vì phát tài mà trả giá sinh mạng của mình, ở đời phải biết bỏ ra thì mới có được, càng có lòng tham thì cuối cùng cũng không thu được gì mà thôi.
Liễu Chân Nhã và hai con không tham, chỉ hi vọng ngọc tốt họ chọn ra trong mớ hàng len dạ này có thể giúp bọn họ bù lại số tiền của chuyến du lịch này thôi, tầm trên dưới 10 vạn gì đó.
Những du khách, quần chúng mua hàng len dạ, sẵn tiện mua ngọc bích từ cửa hàng châu báu vây xem ông chủ cửa hàng, đồng thời là thợ cắt ngọc đang cắt mấy khối ngọc mà mẹ con Liễu Chân Nhã mua từ đống hàng len dạ.
Một khối mở ra, bên trong không có gì. Đám người phát ra một tràn âm thanh thất vọng.
Liên tục cắt năm cục đều không thấy màu xanh, bắt đầu có người rời khỏi không xem nữa, lúc rời đi còn cảm thán: “Đánh cuộc nào có dễ dàng như vậy đâu, hai ngàn hơn chứ ít gì, ba đứa nhỏ này sợ bị lừa rồi.”
Ba mẹ con Liễu Gia vẫn ung dung trấn định: “Chú,cứ cắt tiếp đi.”
“Bé con ơi, cắt năm cục rồi mà không thấy tí màu xanh nào hết, ba cục còn lại sợ cũng không ra gì đâu. Hay cứ để lại ba cục này không cắt, mang về làm kỷ niệm đi.” Ông chủ tiện trung niên lần đầu khuyên người đổ thạch không cắt hàng len dạ, vì nhìn thấy ba đứa nhóc đáng yêu như búp bê nên không nỡ nhìn bọn chúng thất vọng thôi.
“Không sao, chú cứ cắt đi, dù sao thì cũng chỉ có hai ngàn thôi, không trúng thì không trúng, chứ mang mấy cục đá nặng này về nhà, nhét vào ba lô mất công nặng nề.” Liễu Chân Nhã làm bộ như không quan tâm đến tiền bạc trả lời ông chủ.
Ông chủ lắc đầu tiếp tục cắt.
Khi Liễu Chân Nhã còn đang chăm chú nhìn động tác của ông chủ, thì chợt nghe âm thanh thỉnh cầu liên tục bên tai: “Người có linh khí nồng đậm trên người, làm ơn mang tôi về nhà đi, làm ơn mang tôi về nhà đi…”
“Mẹ…” Noãn Noãn và Giang Thành lặng lẽ kéo tay áo Liễu Chân Nhã, bọn chúng cũng nghe thấy âm thanh kia.
“Đem tôi mang đi đi, cầu người, làm ơn mang tôi đi…” Âm thanh mềm nhẹ tiếp tục cầu xin.
Liễu Chân Nhã cau mày nhìn đống hàng len dạ, cuối cùng tầm mắt dừng ở đống hàng len dạ 30 đồng một cục thấy một ánh bạch quang, là nó đúng không?
Liễu Chân Nhã liếc mắt nhìn Giang Thành một cái, Giang Thành hiểu ý đi đến đống hàng len dạ không đáng tiền kia.
Giang Thành cầm một cục đá màu vàng nhỏ bằng trứng chim đi đến chỗ ông chủ cửa hàng: “Chú ơi, cục đá này thật đáng yêu, con muốn mua nó, bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Ông chủ liếc nhìn cục đá này nhận ra nó thuộc loại không đáng tiền, tuyệt đối không thể cắt ra được tí màu xanh nào liền nhếch môi cười nói với Giang Thành: “Cục đá này không đáng tiền, không thể ra tí màu xanh nào đâu, chú tặng luôn cho con đấy!” Nói xong thì cúi đầu tiếp tục cắt hàng len dạ.
“Con cảm ơn chú.” Giang Thành ra vẻ đáng yêu tươi cười cảm ơn ông chủ, thuận tay đem hòn đá bỏ vào túi quần, ngẩng đầu cười hì hì với Liễu Chân Nhã.
“Ơ kìa, xanh rồi, ra màu xanh rồi!” bên này, ông chủ cửa hàng cắt một trong hai cục đá cuối cùng, một dao theo khe đá hạ xuống, sườn bên cục đá hở ra một màu xanh biếc lung linh.
“Thật sự ra màu xanh rồi!” mọi người bắt đầu hưng phấn, xôn xao đứng lên.
Thợ cắt còn chưa cắt xong, một người buôn ngọc thạch bên cạnh nhìn thấy đã bắt đầu kích động ra giá: “Tôi ra giá mười vạn!”
“Tôi ra 15 vạn.”
“Tôi ra 22 vạn.”
“Tôi ra 45 vạn.”
“50 vạn, cô gái trẻ, 50 vạn, cô chuyển nhượng cho tôi nhé!”
Liễu Chân Nhã nhìn đám người buôn ngọc đỏ mắt thi nhau ra giá bên cạnh, không khỏi líu lưỡi một hồi, một cục đá giá ban đầu 300 đồng, trong giây lát tăng lên 50 vạn, trách không được du khách khi nghe nhắc đến đổ thạch là hai mắt sáng lên, quả là giàu sau một đêm không phí sức.
“Loại băng!” ông chủ dùng nước lau những vụn đá xung quanh, trong đám người liền có người la lên.
“Cô gái trẻ, cục đá này cô bán không?” hai mắt đám buôn ngọc đồng loạt nhìn chằm chằm vào Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã bị từng ấy ánh mắt nhìn chằm chằm sau gáy đổ mồ hôi lạnh, “bán, ai ra giá cao thì được”. Cô sợ là nếu bây giờ không bán thì cũng đừng mong đi ra được con đường châu báu này.
“150 vạn, tôi ra giá 150 vạn.” Yên tĩnh được chốc lát, đám buôn ngọc bắt đầu cạnh tranh ra giá.
“200 vạn!”
“300 vạn!”
“311 vạn!”
“500 vạn!” Một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ tài đại khí thô thét lên, tạp âm hỗn loạn nháy mắt yên tĩnh. Những người buôn ngọc không ra giá cao hơn 500 vạn được liền nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trung niên kia, đáng giận, vì nghĩ ở đây không có nhà buôn ngọc lớn nên bọn họ mới lớn gan cạnh tranh ra giá ở đây, ai ngờ mới vừa bắt đầu ra giá thì nhà buôn ngọc lớn này cứ như ruồi bọ đánh hơi ngay lập tức tới rồi.
Gía cao thì được, người đàn ông trung niên kia ngay lập tức dùng điện thoại chuyển 500 vạn vào tài khoản ngân hàng của Liễu Chân Nhã.
Một cục đá hàng len dạ có linh khí bình thường trong nháy mắt có thể bán ra lời hơn 490 vạn, vậy cái cục có càng nhiều linh khí thì càng bán được giá hơn đúng không?
Liễu Chân Nhã cười mỉa kéo Noãn Noãn và Giang Thành lách vào đám người đến trước mặt ông chủ cắt ngọc: “Ông chủ ơi, bọn con ra ngoài cũng lâu rồi nên phải về tìm ba mẹ đây, với lại tụi con cũng kiếm được khá nhiều rồi, cục đá còn lại con cho chú đấy!” Buôn bán lời hơn 400 vạn, còn cục đá là quỷ hay là yêu tinh lấy ra từ cửa hàng nữa, Liễu Chân Nhã không dám kiếm tiền tiếp, cũng muốn bồi thường cho ông chủ một ít, vậy thì đem cục đá nhất định cắt ra ngọc kia cho ông chủ đi.
Một hơi chạy về khách sạn, ba mẹ con không hẹn mà cùng vội vuốt mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, tiền này thật dễ kiếm, nhưng mà lại bất an, vẫn cảm thấy tiền từ trên trời rơi xuống thì luôn dễ dẫn đến tai họa.
Nó rốt cuộc là gì vậy? ngọc thạch tinh? Hay quỷ ma nhập vào ngọc thạch? Hay là thể loại quỷ ma linh tinh nào đó?