Khi Liễu Chân Nhã và Tiểu Giang Thành về đến nhà thì sắc trời cũng dần sụp tối, Lưu Úy, Noãn Noãn và San San nói nói cười cười xem TV trong phòng khách còn Vương Tú thì ở trong bếp nấu cơm.
“Chúng tôi về rồi đây.” Vừa vào đến phòng khách, Liễu Chân Nhã đem mấy đồ vật này nọ ném lên sô pha.
“Woa , mẹ mua nhiều thứ quá nha, để con xem là gì nhé.” Noãn Noãn tò mò giở tới giở lui mấy túi đồ.
“Mệt chết đi được.” Liễu Chân Nhã nằm im trên sô pha không nhúc nhích cất giọng than vãn.
Hai tròng mắt Tiểu Giang Thành xoay tròn, cuối cùng cậu nhóc chạy đến ngồi vào trong lòng Liễu Chân Nhã, im lặng không nói gì.
“Dì uống nước nhé.” Thấy Liễu Chân Nhã mệt mỏi ngồi đó, cô bé Hướng San mang cốc nước lọc đưa cho cô.
Liễu Chân Nhã một mạch uống hết cốc nước rồi nói với San San: “San San bảo bối ngoan quá!”
“Chân Nhã, không phải em nói là làm sữa chua sao, sao lại mua nhiều sữa như vậy? Mà còn mua sữa bột nữa, trong nhà có ai uống sữa bột đâu nhỉ?” Lưu Úy nhớ rõ ràng là một tháng nay Giang Thành đã bắt đầu ăn uống bình thường như mọi người trong nhà, với lại từ trước đến nay Giang Thành toàn bú sữa mẹ, có khi nào uống sữa bột đâu!
Nhìn túi sữa bột Liễu Chân Nhã mua về, Lưu Úy liếc nhìn cô một cái. Trước kia anh vẫn hoài nghi việc Liễu Chân Nhã có thể thấy ma, đến nay vẫn còn nghi ngờ, nhưng quả thật, nhà Liễu Chân Nhã đúng là một nơi kỳ lạ, đặc biệt anh muốn biết nhất là tại sao Giang Thành lại lớn nhanh đến thế.
Bây giờ là tháng mười, nghĩa là phải hai tháng nữa Giang Thành mới tròn một tuổi, bộ dạng đứa trẻ một tuổi bình thường thế nào? Trong suy nghĩ của Lưu Úy, đứa trẻ một tuổi sẽ phát âm bập bẹ, đi đứng vấp váp, ăn là sữa mẹ hoặc sữa bột, mặc là quần lót trẻ con. Nhìn lại Tiểu Giang Thành của Liễu Gia thế nào? Bốn tháng bắt đầu học nói, học đi, bảy tám tháng răng có thể nhai luôn cả thịt, mười tháng trông không khác gì đứa trẻ hai tuổi, cách thức diễn đạt, cách thức suy nghĩ hoàn toàn siêu cấp vượt trội so với những đứa trẻ hai tuổi thông thường… Đứa trẻ này hoàn toàn có khả năng là một thiên tài nhi đồng hoặc được viện khoa học cấp chứng nhận kỳ tích khoa học luôn cũng được.
Ngoài Giang Thành, Lưu Úy vẫn còn một nghi hoặc nữa, anh không biết Liễu Chân Nhã có phải biết tiên thuật như trong truyền thuyết hay không, bởi vì sau lần đầu tiên đến Liễu Gia anh dường như cắm luôn ở đây. Năm nay anh 33 tuổi, hàng năm đều đến bệnh viện kiểm tra định kỳ nên với tình trạng sức khỏe của bản thân anh rất rõ ràng: hút thuốc, uống rượu thường xuyên nên có vấn đề về dạ dày, ngồi trong văn phòng thời gian dài nên cũng có chút vấn đề về cột sống, thị lực kém dần, ngủ không đủ giấc, tinh thần kém, là điển hình của người sức khỏe không được tốt.
Nhưng mà, tất cả những biểu hiện sức khỏe kém của anh từ khi biết Liễu Chân Nhã đều trở nên tốt hơn, các vấn đề trong cơ thể chuyển biến tốt, hoặc tiêu tán đi không nói, đặc biệt là bản thân anh còn cảm thấy mình ngày càng trẻ ra. Bằng chứng thứ nhất là da anh giờ đẹp như da phụ nữ, bằng chứng thứ hai là ngày càng có nhiều phụ nữ khi nhìn thấy anh là ngượng ngùng, không ít người còn ngỏ ý muốn kết giao, thứ ba, bọn trẻ con lúc trước thấy anh toàn kêu “chú”, giờ đây mở miệng toàn gọi là “anh”.
Không riêng gì bản thân anh, Lưu Úy cũng nhận ra sự thay đổi rõ ràng của Vương Tú và Hướng San. Lúc mới gặp Vương Tú, bà mang gương mặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt tự ti cùng buồn thương của một phụ nữ lớn tuổi, còn bây giờ, Vương Tú sắc mặt hồng hào, dáng người cứng cáp, vẻ mặt nhu hòa làm người khác khi nhìn thấy cũng đoán rằng bà không quá bốn mươi; còn cô bé Hướng San, trẻ con vốn lớn rất nhanh, vì vậy nếu không để ý thì sẽ không nhìn ra được cô bé thay đổi như thế nào, nhưng chỉ cần để ý một chút sẽ thấy cô bé này lớn lên ngày càng thanh tú, tư duy cũng thông minh hơn rất nhiều nữa.
“Anh Lưu, anh nghĩ gì vậy? Ăn cơm thôi, đừng ngẩn người mãi thế!” Liễu Chân Nhã vươn tay huơ huơ trước mặt Lưu Úy kéo thần trí đang du hành ngoài vũ trụ của anh trở về trái đất. Gọi mấy tiếng cũng không thấy anh phản ứng gì thì không khỏi buồn cười gọi ba tiểu bất điểm bên cạnh lại.
“Ha ha, chú Lưu ngẩn người kìa!” Tiểu Giang Thành cười lém lỉnh như tiểu ác ma: “Đừng đánh thức chú ấy, để Giang Thành đi lấy vũ khí đã!”
Noãn Noãn và Hướng San đồng thời xoay người nhìn Lưu Úy đang ngẩn người, sau lại nhìn thứ trong tay cậu em trai, chú Lưu, nén bi thương đi!
Liễu Chân Nhã cười cười nhìn ba tiểu bất điểm giở trò đùa dai.
Tiểu Giang Thành tay trái cầm một cây bút Mike màu đen, tay phải cầm một cái chén thủy tinh, trong chén là mấy cục nước đá. Tiểu tử kia vừa cười gian vừa đến gần Lưu Úy…
Liễu Chân Nhã buồn cười chạy vào bếp giúp Vương Tú bưng thức ăn, vừa mới mang đến bàn thì nghe Lưu Úy thét thảm thiết: “AAAA, lạnh quá!”
“Đừng đùa nữa, ăn cơm thôi!” Liễu Chân Nhã cười cất tiếng gọi mấy người đang truy đuổi nhau trong phòng khách, thấy Lưu Úy ôm Tiểu Giang Thành đi tới, Liễu Chân Nhã vội vàng che miệng xoay người run vai.
“Ai da, Lưu Úy, mặt cậu sao thành mặt mèo vậy?” Vương Tú vừa cười vừa hỏi: “mấy cọng râu như thế trông thật sinh động, y như thật vậy, ha ha, không tồi, không tồi.”
“Mặt mèo?” Lưu Úy vẻ mặt ngơ ngác.
Thấy vậy, Liễu Chân Nhã và Vương Tú cùng nhau cười ha ha lên, cười đến mặt Lưu Úy càng ngu ngơ hơn.
“Chú Lưu, đây nè.” Hướng San ầm ầm chạy từ nhà tắm ra mang theo cái gương đưa cho Lưu Úy.
Nhìn thấy mỗi bên năm cọng râu đen bên khóe miệng mình, đầu anh đầy vạch đen, Lưu Úy tức giận bừng bừng trừng cậu nhóc Giang Thành đang trốn sau lưng Liễu Chân Nhã, “Giang Thành tiểu ác ma, là con giở trò đúng không?”
Giang Thành đu theo Liễu Chân Nhã thè lưỡi nhìn Lưu Úy: “Ai kêu chú cứ ngẩn người, ai gọi cũng không phản ứng làm chi.”
Lưu Úy dở khóc dở cười vào phòng tắm rửa sạch râu, sau đó ôm Giang Thành cù lét cậu nhóc cười đến thở không nổi mới vui vẻ ngồi vào bàn ăn.
Lúc ăn cơm, Liễu Chân Nhã kể lại chuyện xảy ra ở Gia Nhạc Phúc cho mọi người nghe, ai cũng cười bảo Giang Thành quả thật là tiểu ma vương mà.
Tiểu Giang Thành chun cái mũi nhỏ lại biện bạch: “Là bọn họ chọc con trước mà, hơn nữa con cũng không ném trúng bọn họ.” Sau đó nói sang chuyện khác: “Mẹ, đồ ăn tối nay không ngon, con không ăn nữa đâu, con ăn chân gà nhé!”
Liễu Chân Nhã xấu hổ liếc bạn nhỏ Giang Thành đang gặm chân gà bên cạnh, cậu nhóc này, vị giác cũng bị linh khí làm tiến hóa luôn rồi sao? Sao lại xảo quyệt như vậy thế không biết!
Kết quả là, không chỉ bạn nhỏ Giang Thành vị giác tiến hóa kêu ca đồ ăn không ngon mà mấy người còn lại cũng gật đầu phụ họa theo luôn.
“Đồ ăn hôm nay là dì mua, trong tiểu khu có một cái chợ mới mở, dì cho là đồ ăn từ nhà nông trực tiếp đem ra sẽ sạch sẽ, mới mẻ hơn một chút, ai ngờ….” Vương Tú lắc đầu, bà chọn toàn đồ ăn mới mẻ, kết quả hương vị lại kém xa đồ ăn bình thường Liễu Chân Nhã mua , “Xem ra dì mua đồ ăn không bằng Chân Nhã rồi!” từ trước đến giờ đồ ăn toàn do Liễu Chân Nhã mua.
“Siêu thị và chợ bán đồ khác nhau đến vậy sao?” Lưu Úy vừa hỏi vừa gắp một miếng đậu hủ bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái cũng không nhận ra được món đậu phụ chưng thịt khô: “Qủa thực là hương vị đồ ăn này kém nhiều thật.” Cùng là món đậu hủ chưng thịt khô, vậy mà ngày hôm qua ăn đến chút nước cũng không còn, hôm nay cơ bản mỗi người chỉ gắp một đũa rồi không động đến nữa.
“Đồ ăn hôm nay không ngon, mẹ, sau này mẹ mua đồ ăn thôi nhé!” Noãn Noãn nghịch ngợm mở to hai mắt nói với Liễu Chân Nhã, cô bé biết đồ ăn trước đó từ đâu mà có nha, ha ha, bà Vương và Chú Lưu thật dễ bị lừa, vậy mà lại tin rau cải xanh biếc trước đó ăn là mẹ mua trong siêu thị.
“Còn con thì lại thấy cơm so với đồ ăn hôm nay ngon hơn.” Hướng San nói xong cúi đầu dùng sức xơi cơm.
Nghe mỗi người tự phát biểu ý kiến xong, Liễu Chân Nhã buông bát xuống, quả thật là “Từ kiệm nhập xa dịch, từ xa nhập kiệm nan” mà(từ cần kiệm muốn xa hoa, hoang phí dễ, từ hoang phí muốn tiết kiệm rất khó). Mọi người toàn ăn uống đồ nuôi trồng trong Noãn Viên, vậy sau này cô đi học đại học, hoặc đi làm không thể ở chung suốt ngày, hoặc bọn trẻ lớn lên rồi kết hôn cũng phải tách ra, không được ăn đồ ăn trong Noãn Viên, không lẽ chịu đói hết sao?
“Tối hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai mẹ đi siêu thị mua đồ ăn.” Tuy nói như vậy nhưng Liễu Chân Nhã cũng đã quyết định sau này sẽ không luôn ăn đồ ăn trong Noãn Viên, mặc dù đồ ăn trong đó có thể bồi bổ cơ thể tốt hơn, nhưng dù sao đến một lúc nào đó mọi người cũng sẽ không ở cùng nhau nữa, ví dụ như Lưu Úy kết hôn, chắc chắn lúc ấy không thể ăn đồ ăn ở nhà của cô nữa rồi; rồi bà cháu Dì Vương, chắc chắn tương lai dì ấy cũng phải nhàn nhã rời đi….Không thể để mọi người tập thành thói quen phụ thuộc vào đồ ăn trong Noãn Viên, phải để họ quen luôn cả đồ ăn bình thường bên ngoài nữa!
Liễu Chân Nhã nghĩ là làm, ngày hôm sau vào siêu thị siêu sạch mua rau quả. Đồ ăn trong siêu thị này rất đảm bảo vệ sinh, so với siêu thị thông thường tốt hơn gấp đôi, tuy còn thua xa Noãn Viên, nhưng so với chợ bên ngoài đã hơn rất nhiều lần rồi.
Vì muốn mọi người trong nhà ăn quen rau quả đồ ăn thông thường, nên một tháng liền Liễu Chân Nhã toàn mua thức ăn bên ngoài, mọi người trong nhà chuyển từ ghét bỏ sang chấp nhận đồ ăn thông thường cũng là một quá trình không hề đơn giản. Liễu Chân Nhã tự mình làm gương nên một tháng sụt đi 3 kg, nhưng Lưu Úy còn thê thảm hơn, chất lượng thức ăn giảm xuống, bình thường lại ngủ không đủ giấc nên cả ngày mỏi mệt tinh thần uể oải, một tháng sụt đến 10 kg.
Nhìn thấy mọi người tinh thần không tốt, Liễu Chân Nhã vỗ ngực cảm thấy thật may mắn vì phát hiện kịp thời vấn đề này, bằng không sau này thay đổi càng khó khăn hơn lại phải tốn rất nhiều thời gian để mọi người thích ứng nữa.
Chớp mắt lại đến giao thừa, Liễu Chân Nhã vừa cắn hạt dưa vừa xem chương trình liên hoan Tết âm lịch trên TV cùng bọn trẻ trong nhà, lại cùng trao đổi với Lưu Úy xem tháng 9 năm sau nên vào trường trung học nào học lại.
“Tôi có hỏi cậu em cùng cơ quan, cậu ấy bảo ở Thiên Hải này trường trung học tốt nhất là trường trung học Thiên Hải Đệ Nhất, còn cơ sở vật chất và điều kiện học tập tốt nhất nhưng học phí cũng đắt đỏ nhất là trường trung học Anh Hoa, nhưng hai trường này lại cách rất xa khu biệt thự Thanh Uyển, ước chừng phải đi nửa thành phố mới đến. Nếu em đến học ở hai trường đó, có thể sẽ phải ở trọ trong trường. Lưu Úy chậm rãi mang những gì mình tìm hiểu được nói cho Liễu Chân Nhã, “ở khu Thanh Sơn của chúng ta cũng có một trường trung học, hình như là trường trung học số 7, mới xây xong, từ đây đến trường khoảng 20 phút, chỉ là đây là cơ sở mới, nên giáo viên, cách giảng dạy, phong cách trường học chưa nắm chắc được.”
Liễu Chân Nhã lấy hạt dưa đã tách vỏ xong để vào bàn tay của Cốc Noãn đang ngồi trong lòng cô, xoay người nói với Lưu Úy: “Vậy thì em sẽ học ở trường trung học số 7, giáo viên, phong cách trường, phong cách dạy gì đó em cũng không quan tâm lắm đâu, em tự tin vào năng lực học tập của mình, dù gì nó cũng rất gần nhà. Nhưng mà em không tham gia thi tuyển chắc sẽ phải tốn nhiều tiền mới vào học được nhỉ?”
“Ừm, phải tốn tiền rồi.” Mặc dù Lưu Úy tốt nghiệp rất lâu rồi, nhưng mà trong cơ quan cũng có nhiều nhân viên vừa xong trung học, hơn nữa trong công việc anh cũng từng tiếp xúc với vài vị hiểu trưởng trường trung học nên cũng biết được một vài tình huống của các trường. “Trường trung học hiện nay đa phần là tự quy định học phí, bây giờ học trung học so với đại học vẫn còn khá quan trọng, nên nếu thành tích kém sẽ phải tốn khá nhiều tiền, có thể làm một gia đình trung bình biến thành nghèo khó đấy. Nhưng mà nếu thành tích tốt thì lợi lắm, trường học bây giờ vì muốn nâng cao chất lượng nên thường hay mở các cuộc thi, rồi sẽ miễn toàn bộ học phí hoặc thưởng tiền cho người có thành tích xuất sắc chẳng hạn.
“Có chuyện như vậy nữa à?” vừa nghe thấy mấy từ “miễn toàn bộ học phí”, “tiền thưởng” Liễu Chân Nhã hai mắt sáng trưng: “vậy trường trung học Số 7 có tổ chức thi không anh?”
“Cái này thì tôi không rõ lắm, để qua Tết tôi hỏi lại cậu em cùng cơ quan đã.”
“Vậy nhờ anh rồi.” Liễu Chân Nhã híp mắt: “Anh Lưu, nãy giờ nghe anh phân tích nên em quyết định sẽ tham gia thi tuyển, he he, bây giờ em coi như cũng là một thân tự học thành tài đi, tham gia thi tuyển chắc sẽ không thành vấn đề nhỉ? Ai biết được còn có thể được miễn học phí nữa. He he, anh Lưu…” Liễu Chân Nhã nịn nọt nhìn Lưu Úy: “Anh Lưu, anh quen biết nhiều vậy có thể giúp em làm xác nhận học sơ trung không, không đi học nhưng cũng phải có một cái danh mới được thi tuyển chứ nhỉ.”
“Chân Nhã, em thật là!” Lưu Úy không biết nói gì: “Không ngờ em nghĩ ra cái chủ ý này luôn đấy! Được rồi, đến lúc đó tôi hỏi luôn một lần cho em.”
Liễu Chân Nhã cười cười gật đầu: “Cảm ơn anh, ngày mai em làm món ngon cho anh nhé!”
Nghỉ Tết xong, ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học, Liễu Chân Nhã mỗi ngày cố gắng ôn luyện còn không thì ôm Giang Thành đi ngắm hoa. Mùa xuân, cây anh đào, cây đào, cây lê, cây hạnh trong vườn đều đồng loạt trổ hoa, màu hồng, màu trắng nở thành từng đóa, từng chùm….một cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa phiêu đãng nhẹ nhàng bay bay trong không trung rồi sà trên mặt đất, khung cảnh thơ mộng vô cùng.
Mọi người trong biệt thự Liễu gia nhìn mớ cây ăn quả ra hoa, ai nấy đều bừng bừng sức sống, cây ăn quả a cây ăn quả, mau kết quả đi, mau trưởng thành đi!
Vườn cây biệt thự Liễu gia nở hoa rất thu hút hàng xóm xung quanh, người lớn, trẻ nhỏ…nếu không có việc gì thường hay đi dạo quanh nhà cô ngửi mùi hương hoa, cũng nhờ vậy mà Liễu Chân Nhã kéo gần khoảng cách với mọi người xung quanh hơn. Cổng biệt thự Liễu gia rộng mở chào đón mọi người đến thưởng hoa, uống trà, mang chút điểm tâm ra chiêu đãi khách đến …không bao lâu, mọi việc lớn nhỏ trong tiểu khu Liễu Chân Nhã đều nắm rõ… quả thật, cứ là phụ nữ, không kể giàu hay nghèo đều có đặc điểm chung là – nhiều chuyện.
Trong mớ sự việc mà cô nghe được, đáng chú ý nhất là chuyện “gần đây, khu biệt thự Thanh Uyển có ma.” Nghe nhóm các bà nhiều chuyện xong, lại tiễn chân các bà ấy vể, Liễu Chân Nhã vội vàng đóng cửa, nhanh như chớp vọt vào Noãn Viên:
“Tiểu Mật, cứu mạng, lại có ma nữa rồi!”