Đổi Hồn

Chương 17




Liễu Chân Nhã dùng nước ở Noãn Viên tưới cây ăn quả ở sân nhà. Mớ cây ăn quả dời từ Noãn Viên ra sân nhà cô trồng cũng được một năm, sinh trưởng rất tốt, kẻ lớn người nhỏ trong nhà suốt ngày dùng ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm chúng, hi vọng có thể nhanh chóng ăn được trái cây mà chúng sinh ra, ừm, theo tốc độ sinh trưởng bình thường của cây ăn quả, đại khái khoản một năm nữa là có trái cây ăn rồi.

“Mẹ, mẹ, dắt con đi mua Tranformers đi!” Liễu Giang Thành lảo đảo xông xáo chạy tới, hai tay ôm chân Liễu Chân Nhã, khuôn mặt nhỏ xíu ngước lên nhìn cô, hai má vì chạy vội mà ửng hồng. “Mẹ, mẹ, chúng ta đi cửa hàng bách hóa mua Tranformers nhé, được không mẹ, được mẹ nhé!!!”

“Không được.” Liễu Chân Nhã buông một câu cự tuyệt hi vọng đang dâng tràn của cậu bé. “Đồ chơi của con đã sắp đầy cả phòng rồi, không mua nữa!”

Cậu nhóc chu miệng, bộ dáng muốn khóc, tay níu góc áo Liễu Chân Nhã: “Mẹ, mẹ không thương con sao?”

Liễu Chân Nhã cảm thấy nhức đầu bóp bóp trán: “Giang Thành, về sau không được coi phim truyền hình lung tung nữa, ai nói với con là mẹ không mua đồ chơi cho con là không thương con?”

Ngẩng đầu nhìn Liễu Chân Nhã một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, “Là Vu Tín nói thế, mỗi lần bạn ấy muốn mua đồ chơi mà mẹ bạn ấy không cho, bạn ấy đều nói vậy, mẹ bạn ấy lập tức mua cho bạn ấy liền.”

“Vu Tín, là ai nhỉ?” Buổi tối Giang Thành xem TVcô đều ngồi bên cạnh, phim truyền hình gần đây hình như không có nhân vật nào tên Vu Tín thì phải.

“Nhà Vu Tín ở căn biệt thự số 12 đó mẹ, con với chị hay chơi cùng với bạn ấy. nhưng mà con cũng không thích chơi với bạn ấy lắm đâu, mỗi lần chơi với con, bạn ấy hay đoạt đồ chơi của con lắm!” Cậu nhóc liên tục cáo trạng, ra vẻ phải làm sao cho mẹ giúp cậu xả giận mới được.

Nghe nói có bạn nhỏ cướp đồ chơi của con mình, Liễu Chân Nhã quả thực cảm thấy hơi bực mình, nhưng nghĩ đến việc mọi người ở cùng tiểu khu với nhau cũng không nên vì chuyện trẻ con mà cãi vả, nên thôi, vì lớn bỏ nhỏ đi, tuy rằng hàng xóm của cô cả tiểu khu này cũng chỉ có mỗi nhà Lưu Úy, “Được rồi, lát nữa mẹ dẫn con đi mua Tranformers được chưa, nhưng mà về sau ít chơi với Vu Tín thôi, cướp đồ chơi của bạn là bé không ngoan đâu.”

Liễu Chân Nhã không phải là người mẹ luôn bao che khuyết điểm nên cô giáo dục con mình rất đàng hoàng.

Đi vào Gia Nhạc Phúc ở trung tâm thành phố, Liễu Giang Thành thông thuộc kéo tay Liễu Chân Nhã đến khu đồ chơi thiếu nhi, cậu nhóc đã đến đây vài lần rồi, là Vương Tú dẫn đến nên cậu nhóc đã thông thuộc đến không thể thông thuộc hơn.

Mua món đồ chơi mà Liễu Giang Thành yêu thích xong, Liễu Chân Nhã cũng không vội về, lâu lâu mới có dịp vào trung tâm một lần, quyết định mua thêm vài vật dụng gia đình cần thiết luôn.

Sữa tắm, dầu gội, bột giặt, dép lông mùa đông…trong chốc lát, giỏ đựng đồ trong tay cô cũng sắp đầy rồi.

“Mẹ, mẹ!” Tiểu Giang Thành âm thanh nịn nọt lạ thường “Giang Thành muốn ăn kẹo, ăn kẹo, kẹo thỏ béo kìa!”

Liễu Chân Nhã nhìn xung quanh một cái, ai da, thế nào lại đến khu ăn vặt rồi?

“Giang Thành, trẻ con không được ăn nhiều kẹo, sẽ bị sâu răng, đi, đến khu thực phẩm nấu chín, mẹ mua chân gà cho con nhé!” Giang Thành ngoài thích đồ chơi, còn đặc biệt thích đồ ngọt, đường, bánh ngọt, kẹo, bánh quy, cứ ngọt là được, cái gì cũng không từ chối.

“Không, mẹ, con muốn kẹo thỏ béo thôi, chỉ thích kẹo thôi.” Giang Thành thấy kẹo là vui sướng, không mua cậu nhóc cứ đứng đấy kỳ kèo mãi thôi.

“Ngoan, cục cưng, ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng, các chị sẽ cười con cho xem.” Liễu Chân Nhã dịu dàng dỗ Giang Thành, trong lòng ão não, lúc nãy mua đồ chơi xong sao mình lại không về ngay luôn nhỉ.

“Các chị sẽ không cười con đâu, mỗi lần có kẹo, chị với chị San San đều cho con.” Hôm nay Giang Thành mặc áo khoác hồng kết hợp với áo ca rô đen bên trong, quần jean trắng, chân mang giày da, đôi mắt to tròn đen bóng nổi bật trên gương mặt phúng phính trắng hồng, nhìn chỉ muốn cắn cậu nhóc một cái mà thôi.

Lúc này bạn nhỏ Giang Thành đang dùng đôi mắt ngập nước khẩn cầu nhìn gian hàng bánh kẹo, bộ dạng đáng thương đó khiến cô nhân viên bán hàng nhỏ nhẹ đi đến: “Tiểu bảo bối, bé muốn gì, dì lấy giúp con nhé!” Con nhà ai mà đáng yêu thế này, cậu nhóc này làm người mẫu quảng cáo đồ thiếu nhi cũng được đó nha.

Nhân viên bán hàng cực kỳ nhiệt tình, chỉ tiếc bạn nhỏ Giang Thành lại không hề cảm kích, cứ như không hề nghe thấy nhân viên bán hàng nói gì, một mực chạy đến ôm chân Liễu Chân Nhã: “Mẹ, mẹ siêu cấp xinh đẹp siêu cấp đáng yêu mua cho Giang Thành siêu cấp xinh đẹp siêu cấp đáng yêu như mẹ một bịch kẹo được không? Giang Thành hứa là mỗi ngày Giang Thành chỉ ăn một viên thôi, nếu ăn nhiều hơn một viên…” đôi mắt cậu nhóc lấm lét xoay tròn “Nếu ăn nhiều hơn một viên sẽ để mẹ đánh nhẹ vào bàn tay một cái nhé!” Dù sao trước giờ mẹ cũng không nỡ đánh cậu nhóc mà.

“Con đó, thật sự là tiểu bại hoại mà!” Bộ dạng tinh quái của Tiểu Giang Thành làm Liễu Chân Nhã bật cười “Được rồi, mẹ mua một túi kẹo thỏ béo cho con được chưa, nhưng mà con phải nhớ mình hứa gì đấy nhé, mỗi ngày chỉ được ăn một viên thôi, không thể ăn nhiều. Nếu con không giữ lời, mẹ cũng không đánh con đâu, nhưng từ nay mẹ sẽ không mua kẹo cho con nữa đâu đấy.”

“Mẹ, Giang Thành là nam tử hán, Chú Lưu nói nam tử hán hứa là phải giữ lời.” Tiểu Giang Thành chu cái miệng đỏ hồng cười ha ha, xoay người nói với nhân viên bán hàng: “Dì ơi, con muốn kẹo thỏ béo trên kệ kia kìa, dì lấy giúp con nhé! Con không lấy bịch kẹo nhỏ đâu, lấy cái bịch to nhất cơ!”

Nhân viên bán hàng nhìn tiểu Giang Thành cười vô cùng đáng yêu mà ngơ ngẩn không biết phương hướng, giơ tay lấy bịch kẹo thỏ béo to nhất trên kệ xuống cho cậu sau đó ôm cậu nhóc vào lòng nựng nựng: “Trời ạ, tiểu bảo bối, con đáng yêu quá đi, dì cũng muốn có một cục cưng đáng yêu như con quá!”

Liễu Chân Nhã buồn cười nhìn Tiểu Giang Thành đang bị nhân viên bán hàng ôm trong lòng, cậu nhóc giãy giụa làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng cả lên, tình huống này Liễu Chân Nhã đã quen thuộc quá rồi, mỗi lần dẫ cậu nhóc này ra đường thì thể nào cũng có một đống lớn các bà, các cô kêu lên “Đáng yêu quá đi, muốn bắt về nuôi quá đi!”

Mỗi lần nhìn bộ dáng của mấy bà chị xung quanh lúc đó, Liễu Chân Nhã rùng mình, vội vàng chạy đi, thừa lúc chưa có quá nhiều người vây quanh mà không chạy vội thì chỉ có nước bị vây quanh cả ngày mà thôi.

Liễu Chân Nhã còn chưa làm gì, bạn nhỏ Giang Thành đã dùng sức đẩy cô nhân viên bán hàng đang ôm cậu nhóc ra, lớn tiếng nói với cô ấy: “Dì à, con là cục cưng của mẹ con, không cho dì đoạt của mẹ con!” Hai mắt trừng lên, hai tay chống hông, thể hiện bộ dáng bá đạo “ta đang rất giận, không được chọc ta”.

Bộ dáng bá đạo của Tiểu Giang Thành chỉ làm tăng thêm phần đáng yêu của cậu nhóc trong mắt nhân viên bán hàng mà thôi, không để ý đến cậu nhóc lại chạy đến ôm rồi hôn cậu nhóc một cái, nhân viên bán hàng của những gian hàng xung quanh hai mắt tỏa sáng cũng đang chú ý đến đây.

“Giang Thành, trễ rồi, chúng ta về nhà thôi con.” Liễu Chân Nhã thấy mấy người xung quanh đang muốn đến đây, vội vàng cầm tay Tiểu Giang Thành bước đi.

“Dạ, mẹ, chúng ta nhanh về nhà thôi.” Liễu Giang Thành cầm chặt tay Liễu Chân Nhã nói: “Ghét mấy người này quá đi, cứ như là muốn ăn Giang Thành vậy đó. Giang Thành cũng không thể ăn được mà!” Tiểu Giang Thành mở to hai mắt xoay lại trừng mấy người xung quanh một cái.

Một cặp tình nhân khoảng hai mươi tuổi từ đâu đến chặn trước mặt hai mẹ con Liễu Chân Nhã: “À, con trai cô rất đáng yêu, tôi định nhờ cậu bé làm mẫu có được không?” Cô gái trang điểm kỹ lưỡng dùng ánh mắt soi mói nhìn Liễu Chân Nhã, nhưng khi nhìn xuống lại đổi thành ánh mắt vô cùng bất ngờ: “Em gái, đây là con em sao, nhìn em chắc cũng chỉ đang học sơ trung thôi nhỉ?”

Cô gái kia nghi ngờ Liễu Chân Nhã bắt cóc con của người khác, vì Liễu Chân Nhã thực sự nhìn quá trẻ, cũng giật mình vì Liễu Chân Nhã nhìn cũng rất dễ thương. Liễu Chân Nhã không trang điểm, quần áo trên người cũng mặc tùy tiện, đi dường cũng hay cúi đầu nên người khác không để ý nhìn qua là quên ngay. Nhưng thực tế, Liễu Chân Nhã mang gương mặt búp bê, mày liễu, mắt hạnh, đôi môi nhỏ nhắn, được linh khi bồi bổ thường xuyên, làn da trắng hồng xinh đẹp như quả mật đào… Liễu Chân Nhã cũng thánh tú đáng yêu không thua kém gì cậu nhóc con mình.

“Đây là con tôi, cô có gì thắc mắc sao?” Liễu Chân Nhã bực mình ngẩng đầu liếc nhìn cô gái kia, cái gì mà “đây là con em sao”, có phải con của Liễu Chân Nhã cô hay không còn phải cần cô ta xác nhận nữa sao?

Bị Liễu Chân Nhã liếc, ánh mắt cô gái kia lộ vẻ không được tự nhiên, “Thực xin lỗi, tôi không có ý gì, chỉ là thấy cô còn trẻ quá mà thôi. Nhìn cô chắc chưa đủ 15 tuổi, mà cậu bé này cũng khoảng 2, 3 tuổi rồi…” Không thể không thừa nhận là khi nhìn thấy bộ dáng của Liễu Chân Nhã cô ta hơi ghen tị, bộ dáng đáng yêu hơn cô, làn da trắng hồng xinh đẹp hơn cô…Aizzz, cũng là tâm tư của mấy cô gái mà thôi.

“Dì à, con mới 1 tuổi thôi, mẹ con 17 tuổi rồi, ánh mắt dì nhìn không đúng gì cả!” Tiểu Giang Thành chớp chớp đôi mắt to, miệng buông lời ghét bỏ. Ừm, cậu nhóc nghe đến đây liền dùng gương mặt nhìn yêu quái mà nhìn cô nàng hoài nghi mẹ thân yêu của cậu nhóc là người bắt cóc trẻ con.

Bạn trai cô gái nhìn Tiểu Giang Thành nói rồi cúi đầu giật mình nhìn cậu nhóc: “Tiểu bất điểm, con thật mới một tuổi sao?” Nhìn thế này cũng phải hơn hai tuổi chứ: “Tiểu bất điểm, nói dối là xấu lắm nhé!”

“Con không nói dối…” Tiểu Giang Thành tiến lên đá một cái vào anh chàng kia: “Con không nói dối, con là cục cưng đáng yêu tốt nhất của mẹ con!”

“Giang Thành, ngoan nào, đừng ồn ào nữa, chị con sắp về rồi, chúng ta cũng về nhanh đi con!” Liễu Chân Nhã ôm cậu nhóc Giang Thành đang kích động chuẩn bị nổi bão: “Giang Thành nhà chúng ta là em bé ngoan, là cục cưng ngoan, là nam tử hán, chúng ta không so đo với bạn xấu nhé!”

“Dạ, Giang Thành nghe lời mẹ.” Bàn tay bé nhỏ nắm chặt tay Liễu Chân Nhã, quay người làm mặt quỷ với hai người kia một cái rồi mới hí hửng bước đi.

Đến quầy thực phẩm mua chân gà chiên, thịt bò, Liễu Chân Nhã một tay cầm giỏ, một tay ôm tiểu Giang Thành đi tính tiền, bạn Liễu Chân Nhã, người thường xuyên được linh khí bồi bổ nên ngoài việc xinh đẹp, khỏe mạnh thì sức lực cũng lớn hơn người bình thường rất nhiều. Nhìn qua Liễu Chân Nhã có vẻ nhỏ bé yếu ớt, nhưng cô lại có thể thoải mái mang 100 cân đồ vật đấy!

“Mẹ, để con xuống, có người xấu đi theo chúng ta!” Tiểu Giang Thành giãy giụa nói.

“Người xấu?” Liễu Chân Nhã không hiểu hỏi lại.

“Bại hoại, không cho chụp ảnh ta!” Liễu Giang Thành vừa đặt chân xuống đất liền cầm thứ gì đó ném về phía sau Liễu Chân Nhã, túi sữa bột, hộp sữa, và mấy thứ gì đó… “Ghét bại hoại nhất, cút ngay!”

“Giang… Giang Thành, dừng lại ngay!” Buông cái giỏ xuống, Liễu Chân Nhã ôm Tiểu Giang Thành vào lòng, nhìn đồ vật ngổn ngang dưới đất, lại nhìn người xung quanh bộ dạng trợn mắt há mồm, Liễu Chân Nhã thực muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. “Giang Thành, sao con lại hư vậy, mấy món đồ này không phải mẹ mua, con không được tùy tiện lấy như vậy, càng không được dùng để ném người khác!”

“Mẹ, chúng ta không sai, là bọn họ có lỗi!” Tiểu Giang Thành ủy khuất chỉ vào đôi nam nữ đang đứng bất động đằng kia, “Là bọn họ đi theo chúng ta, còn lén chụp hình con nữa!”

Liễu Chân Nhã nhìn về phía sau, là đôi nam nữa trẻ tuổi gặp ở quầy đồ ăn vặt lúc nãy, lại nhìn máy ảnh trên tay bọn họ, Liễu Chân Nhã cau mày đi đến: “Các người chụp ảnh chúng tôi phải không?”

“Cái kia…” hai người liếm môi nói “Cục cưng nhà cô rất đáng yêu, bọn tôi không kìm lòng được nên…”

“Không được sự đồng ý của chúng tôi mà chụp ảnh là phạm pháp, các người biết không?” Liễu Chân Nhã hiểu rõ sự hấp dẫn của cục cưng nhà mình, nhưng mà bị chụp trộm đây là lần đầu tiên, Liễu Chân Nhã vừa tức vừa buồn cười: “Thôi đi, chuyện hôm nay bỏ qua, sau này đừng như vậy nữa!”

Hai người kia cười mỉa rời khỏi cửa hàng.

Người gây họa rời đi, Liễu Chân Nhã ở lại nghe nhân viên cửa hàng bách hóa chỉ trích đủ điều, cái gì mà mang theo trẻ con, làm loạn hay phá hư đồ đạc là phải bồi thường, về sau tốt nhất đừng mang theo trẻ nhỏ vào của hàng bách hóa…. Liễu Chân Nhã bị chỉ trích đến nhức đầu còn thấy vô cùng mất mặt nữa.

Sau khi rời khỏi cửa hàng bách hóa, Liễu Chân Nhã nhìn mấy túi đồ vật không cần thiết phải mua thêm trên tay, phần lớn là sữa và sữa bột. Thật ra, mấy túi đồ này cũng chẳng hư hao gì, nhưng cuối cùng vẫn bị nhân viên cửa hàng bắt mua hết.

“Giang Thành bảo bối, hôm nay mẹ bị con hại thảm rồi đấy!” Liễu Chân Nhã ai oán nhìn bạn nhỏ Giang Thành, đều là do tiểu tử này gây họa thôi!

“Hì hì, mẹ, con sai rồi!” Giang Thành cũng biết mình gây ra việc không tốt nên ngửa đầu nhìn Liễu Chân Nhã xin tha lỗi: “Con biết sai rồi, mẹ đừng giận con nữa được không?”

Liễu Chân Nhã cúi đầu, tiểu tử nhà cô quả không hổ danh là tiểu ma vương mà!