Trơ mắt nhìn người kia xuyên qua cơ thể mình, cảm giác sợ hãi đó không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được, vừa đúng Liễu Chân Nhã cũng không thuộc phạm vi người bình thường nên cô chỉ trực tiếp la to cứu mạng mà thôi, nhưng một tiếng thét này cũng đủ khiến cho đám tuyết đọng trên những cây xung quanh rào rào rơi xuống.
Phản ứng đầu tiên sau khi hét xong chính là chạy trốn, ngay lúc Liễu Chân Nhã vừa cử động thân người thì ma nữ tóc tai bù xù kia “phiêu” (bay) đến trước mặt cô, khoảng cách một người một ma gần đến mức chỉ thiếu một chút là cánh môi của cả hai có thể hôn nhau luôn rồi, bộ não chưa kịp phản ứng, Liễu Chân Nhã một lần nữa hét lên:“AAAAAAAAAA!!!!”
“Cô….cô có thể nhìn thấy tôi đúng không? Cô thật sự có thể thấy được tôi phải không?” Kỳ dị là ma nữ kia dường như còn sợ hãi hơn cả cô, sự sợ hãi trong đôi mắt tuy không thể hiện rõ nhưng dưới ánh sáng của đèn đường, cô vẫn có thể thấy được rất rõ ràng rành mạch.
Liễu Chân Nhã cũng mặc kệ ma nữ kia nói gì, chỉ dùng sức hô to với Cốc Noãn cách đó mấy thước, phất tay: “Noãn Noãn, chạy mau đi con, dẫn em con chạy mau đi!”
“Này…cô đừng sợ nữa được không, tôi sẽ không làm hại cô. Hơn nữa cô là người tôi là ma, tôi cũng không thể làm hại cô được.” Hình như ma nữ kia lâu rồi không mở miệng nói chuyện, nên khi tiếng nói phát ra không được trôi chảy lắm.
Kẻ thét chói tay Liễu Chân Nhã không nghe ra sự van này trong lời nói của ma nữ kia, nhưng Tiểu Cốc Noãn lại nghe tiếng thét ấy sợ hãi muốn phát khóc vội vã ôm Giang Thành chạy đến: “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”
Liễu Chân Nhã vội vã ôm con trai, con gái quay đầu bỏ chạy: “Noãn Noãn, ở đây có ma, chúng ta chạy mau đi con!”
Cốc Noãn tò mò nhìn xung quanh: “Có ma hả mẹ? Ở đâu? Sao con không thấy?”
Bước chân Liễu Chân Nhã chậm lại, kinh ngạc nhìn ma nữ vẫn luôn bay sát bên mình, nhìn lại cô bé đang ôm trong ngực: “ Noãn Noãn, con không nhìn thấy ma nữ tóc tai bù xù bên cạnh sao?”
“Dạ không!” Noãn Noãn ngây thơ lắc đầu.
Vậy có nghĩa là chỉ có mình cô thấy được sao? Vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn cẩn thận ma nữ kia lần nữa rồi hỏi: “Cô là ma sao? Tại sao lại đi theo tôi?”
“Tôi là ma, tôi cũng không cố ý đi theo cô, nhưng bởi vì cũng chỉ có mình cô thấy được tôi thôi.” Ma nữ kia cũng cẩn thận trả lời, ánh mắt mang theo vẻ khẩn cầu: “Tôi chỉ muốn nhờ cô giúp đỡ, đừng sợ tôi, được không? Tôi hứa sẽ không làm hại cô, tôi chết cũng hai ba năm rồi, lâu như vậy mà đến giờ chỉ có cô là có thể nói chuyện được với tôi thôi!”
Trong nháy mắt Liễu Chân Nhã không còn thấy sợ hãi ma nữ trước mặt nữa, chính vì ánh mắt đau thương kia đã làm át đi cơ thể trong suốt của cô ta, ma nữ này chắc chắn đã gặp phải chuyện thương tâm. Lại nhớ đến Tiểu Mật từng nói ảnh hưởng của Phỉ Lam là sẽ làm cô nhìn thấy được ma quỷ, Liễu Chân Nhã nhè nhẹ thở dài, có lẽ là cô có duyên với những thứ pháp thuật gì đó: “Âm dương khác biệt như vậy mà tôi và cô lại có thể gặp nhau ở đây có thể là do duyên phận rồi, cô nói đi, cô muốn tôi giúp cô việc gì, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Cảm ơn cô, cảm ơn cô” gương mặt dữ tợn của ma nữ bống chốc trở nên dịu dàng: “Là thế này, tôi…”
“Tinhhhhhhh…..” tiếng còi ôtô cắt ngang cuộc trò chuyện giữa cô và ma nữ kia, Liễu Chân Nhã nhìn về phía sau, một người đàn ông nho nhã khoảng trên dưới 30 tuổi vươn đầu ra khỏi cửa ôtô nói với cô: “Có cần giúp gì không?”
“Có.” Liễu Chân Nhã vưi mừng trả lời, đang lo lắng một mình không thể vào nhà được, “Cho hỏi nhà anh có xẻng xúc tuyết không? Nếu có cho tôi mượn một chút, hai tháng tôi không ở nhà, tuyết đã đọng kín cổng rồi!”
“Được, chờ tôi một chút nhé, trong năm phút thôi!” Chiếc xe nhanh chóng chạy đi, lưu lại trong gió tuyết một mùi xăng nhàn nhạt.
Người đàn ông kia lái xe đi, ma nữ bên cạnh mang gương mặt lo lắng nói với cô: “Đại tiên, cô…”
Liễu Chân Nhã dở khóc dở cười nói: “Gì mà đại tiên, tôi chỉ là người bình thường, cô gọi tôi là Liễu Chân Nhã là được rồi.”
“Liễu tiểu thư, chuyện của tôi một lát nữa tôi sẽ nói rõ với cô, nhưng trước hết cô có thể giúp tôi cho hai bà cháu phía trước vài thứ để giữ ấm được không? Bọn họ, một người là mẹ, một người là con gái tôi, vì liên quan đến tôi nên ba năm nay họ lưu lạc như ăn xin ngoài đường, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm… Bọn họ đã mấy ngày nay không được ngủ trên giường, cũng không có một chút cơm nóng, tôi….” Ma nữ hai mắt rưng rưng nhìn hai người dưới tàng cây. Thì ra, ma nữ mà đau lòng thì cũng có thể khóc.
“Trong túi của tôi có chút đồ ăn và quần áo, để tôi đi lấy!” Liễu Chân Nhã xoay người mở giỏ hành lý của mình ra. Lúc đến bệnh viện cô có mang theo ít quần áo, lúc ở cữ bị phân và nước tiểu của tiểu Giang Thành dính lên, lúc xuất viện không muốn cầm về, nhưng bỗng dưng bản năng tiết kiệm trỗi dây, Liễu Chân Nhã cuối cùng vẫn xếp lại cầm về hết, không ngờ được là vừa về tới đã có chổ sử dụng rồi.
Liễu Chân Nhã cầm hai bộ đồ chống lạnh màu hồng đến chỗ hai người đang nằm dưới tàng cây bưởi, vỗ vỗ họ nhưng hai bà cháu lại tuyệt nhiên không động đậy gì “bà ơi, bà ơi”, vừa gọi xong, cô sững sờ nhìn người phụ nữ lớn tuổi và cô bé bà ấy đang ôm trong lòng, một tiếng “ba…” vang lên, hai người ngã nhào trên nền tuyết.
Thì ra hai bà cháu đã bị lạnh đến mức không còn ý thức.
Liễu Chân Nhã luống cuống mặc đồ chống lạnh vào cho hai bà cháu, sợ không đủ chống lạnh, cô lại vội vàng chạy đến giỏ hành lý lấy chiếc áo lông của mình khoác lên người bọn họ.
“Mẹ, mẹ…San San, San San, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi… hai người không được ngủ…” ma nữ kia hết lần này đến lần khác muốn lay tỉnh hai bà cháu lại hết lần này đến lần khác thấy tay mình xuyên qua người bọn họ.
“Tinhhhh…..” người đàn ông nho nhã lúc nãy về nhà lấy xẻng đã trở lại “Tiểu thư xinh đẹp, để tôi lấy xẻng xúc tuyết trước cổng giúp cô cho. Trời lạnh thế này mà không được ở trong nhà, thật sự là thê thảm hết sức!”
Nghe lời trêu chọc của người đàn ông kia, Liễu Chân Nhã nhíu mày, người này bộp chộp quá vậy, biết vậy lúc nãy không nên nhờ anh ta giúp.
“Tiểu thư xinh đẹp, giới thiệu một chút, tôi là hàng xóm mới của cô tên Lưu Úy, quý tính của cô là gì?” Vừa nói vừa cầm xẻng đi đến chỗ Liễu Chân Nhã, đến khi thấy được Liễu Chân Nhã rồi, chỉ hận là không thể vả vào miệng mình. Cứ tưởng là một màng gặp gỡ diễm lệ, kết quả là một đứa trẻ, rõ ràng là dưới ánh đèn là một hình dáng quyến rũ mà… haizzzz, đứa trẻ này phát triển tốt thật.
Liễu Chân Nhã thực sự muốn ngay lập tức đuổi cái tên Lưu Úy này đi, nhưng mà lại nhìn hai bà cháu dưới tàng cây, rồi nhìn đống tuyết dày đọng lại trước cổng: “Chào chú Lưu, con tên là Liễu Chân Nhã. Chú, con nhìn thấy hai bà cháu này sắp bị lạnh cóng, mà bây giờ cửa nhà con không mở được, nhà chú lại bên cạnh nhà con, chú có thể mang hai bà cháu này về nhà để cho họ ấm lên một chút, khi nào xử lý đống tuyết trước nhà xong, con lại mang hai bà cháu này đi được không?”
Lưu Úy co giật khóe miệng, ánh mắt quái dị nhìn Liễu Chân Nhã, chú??? Anh mới ba mươi hai tuổi mà đã lên đến hàng chú rồi sao??? “Tiểu thư xinh…Khụ, cô bé, được, cô bé ôm cô bé nhỏ, tôi đỡ bà cụ này, chúng ta cúng mang họ lên xe, hôm nay rất lạnh, đến nhà tôi nghỉ trước đi, chuyện xúc tuyết ngày mai nói sau.”
“Dạ được.” Liễu Chân Nhã nhẹ nhàng bế cô bé San San kia lên, trong lòng thay đổi cái nhìn về anh ta một chút. Tuy rằng nói năng không ra gì, nhưng chủ động giúp cô xúc tuyết, bây giờ lại chịu mang hai bà cháu ăn xin này về nhà, tóm lại có thể gọi là người đàn ông tốt.
Ôm San San trong lòng, dưới ánh đèn đường Liễu Chân Nhã có thể nhìn rõ được hình dáng của cô bé, một mái tóc không dài không ngắn dính bết lại, gương mặt nhỏ nhắn đen đúa cứ như là lôi từ mỏ than đá ra, hoàn toàn không nhì thấy rõ được bộ dạng của cô bé: “Đứa bé này nhẹ quá, không biết đã mấy tuổi rồi?”
“San San sinh tháng 10 năm 2000, vừa qua năm tuổi không đến hai tháng đâu!” Ma nữ kia vừa trìu mến nhìn cô bé đang nhắm mắt yên ổn vì cảm nhận được hơi ấm phát ra từ người Liễu Chân Nhã vừa nói ngày sinh của San San cho Liễu Chân Nhã nghe, mặc dù ở đây dù có nhiều người nhưng cũng chỉ có Liễu Chân Nhã là có thể nhìn thấy được ma nữ, nhưng ma nữ cứ như sợ đánh thức cô bé kia mà nói rất nhỏ, vừa giảm âm thanh vừa nói chuyện với cô.
Lưu Úy không nhìn thấy cũng như không nghe được lời ma nữ nói nhưng lại có thể nghe được lời của Liễu Chân Nhã nên trong lòng cảm thấy rất buồn cười, nét mặt có phần vặn vẹo. Qủa đúng như người ta vẫn hay nói, thời buổi này ba tuổi đã là một thế hệ rồi, cứ nghe cách gọi của tiểu nha đầu kia xem, cứ “đứa bé này” rõ ràng bản thân nó vẫn là một đứa bé mà! Không biết bố mẹ thế nào mà nuôi được cô bé như thế nhỉ, ừm, để hôm nào qua chào hỏi bố mẹ cô bé ấy xem sao.
Mang Hướng San và bà nội cô bé đặt ở ghế sau, Lưu Úy đóng cửa xe lại định khởi động xe chạy đi, nhưng lúc đó Liễu Chân Nhã lại mở cửa xe ra, “Ơ, cô bé mở cửa xe làm gì? Bị rơi đồ gì sao?”
“Chờ một chút, con gái và con trai con còn chưa lên xe!” Liễu Chân Nhã xuống xe ôm hai đứa trẻ ngoan ngoãn Tiểu Cốc Ấm và Tiểu Giang Thành lên xe.
“Ừm, con trai con gái à, vậy tôi chờ một chút,….Gì?! con trai con gái???” Bộ dạng của Lưu Úy bây giờ cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh, đang định hỏi Liễu Chân Nhã xem là chuyện gì đang xảy ra thì thấy Liễu Chân Nhã tay phải ôm một đứa trẻ quấn tả, tay trái ôm một bé gái nhỏ bé đáng yêu lên xe.
“Chú Lưu, đây là con gái con, Cốc Noãn, con trai con Liễu Giang Thành.” Thu xếp xong chỗ ngồi cho Noãn Noãn ở ghế sau, Liễu Chân Nhã mỉm cười ôm Tiểu Giang Thành lên ngồi phía trước, nâng tay đứa trẻ trong tả lót lên vẩy vẩy với bạn Lưu Úy đang ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm bên cạnh.
“Cốc Noãn, Liễu Giang Thành?” Tuy rất ngạc nhiên nhưng dù sao Lưu Úy cũng là người từng trãi, vừa nghe họ tên hai đứa trẻ thì lập tức đã phản ứng lại, nghĩa là người nhà nhưng không cùng huyết thống. Nghĩ như vậy nên Lưu Úy liếc nhìn Liễu Chân Nhã với ánh mắt nể phục, cô bé này thật lương thiện, nhận nuôi trẻ mồ côi, bản thân đã ba mươi hai tuổi nhưng anh cũng không nghĩ là bản thân mình có khả năng nuôi dạy trẻ nhỏ nữa là. Nhận nuôi trẻ mồ côi thì phải đảm bảo cho bọn chúng một danh phận đàng hoàng, như thế nào lại mang danh nghĩa của mộ cô bé đây?
Liễu Chân Nhã không hiểu được ánh mắt phức tạp của Lưu Úy, thấy anh ta cứ nhìn mình làm cô cảm thấy không được tự nhiên: “Chú Lưu, mình đi thôi, chúng ta phải nhanh trở về để giúp hai bà cháu này ấm lên, xem thử tình trạng của họ xem có cần mời bác sỹ hay là mang họ đến bệnh viện hay không nữa.” Mạng người là trên hết, ông chú này còn rề rà chuyện nọ chuyện kia, không biết trong đầu anh ta nghĩ gì nữa!
Lại là chú Lưu, Lưu Úy ai oán khởi động xe rồi nhấn ga: “Được, chúng ta lập tức trở về.”