Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Chương 9: Lại một sự thật nữa bị lộ tẩy




Tôi lúc này vẫn thành công hoãn được đám đính hôn, tuy nhiên tôi bị buộc phải ở cùng với Bảo trong một thời gian dài. Tôi sống với Bảo nhưng cũng triệt để giấu chuyện qua lại với Khoa, tôi sợ gây thêm cho Khoa áp lực không cần thiết, dẫu gì anh ấy cũng bước vào lớp 12 rồi và sẽ chuẩn bị cho những kì thi quan trọng, tôi không muốn làm kẻ cản trở tương lai của người khác. Tôi cũng không hiểu rốt cuộc dạo gần đây mình chuốc phải nghiệt gì mà mệnh đào hoa đeo bám dữ quá. Bên cạnh tôi không chỉ có một người bạn trai, một vị hôn phu mà còn xuất hiện thêm cả một con đỉa (David Minh). Tôi đến quay mòng mòng với cái tên thích bát nháo ấy, hắn ép tôi phải trả ơn bằng cách chấp nhận những ba yêu cầu vô lí của hắn. Yêu cầu thứ nhất là phải hẹn hò với hắn suốt một ngày, kết quả ngày hôm đó, tôi không chỉ bị hành xác vô cùng thống khổ mà về tới nhà còn bị Bảo truy hỏi này nọ. Hẹn Hò với David Minh, tôi phải theo chân hắn đi khắp nơi, làm sai vặt cho hắn không nói, còn phải hứng chịu những cái nhìn gai góc của các cô nàng nóng bỏng trước kia của hắn. Vậy mà về đến nhà còn bị mắng một trận tơi bơi.

Còn hai yêu cầu nữa tạm thời David vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tôi chắc rằng nó chính là thảm họa của tôi. Một yêu cầu tôi đã không chịu nổi rồi, nếu mà hắn còn quá quắt hơn, tôi không chắc mình có kìm chế được để không ngũ mã phanh thây hắn. Yên ổn được qua mùa hè, cho đến khi vào trong năm học, cuộc sống của tôi lại trở về những ngày sóng gió không yên. Vận mệnh đào hoa của tôi quả là đem đến không ít phiền phức, không chỉ bị quấy rối bởi lũ fan của Bảo, tôi còn bị làm phiền bởi lũ con gái theo đuổi Khoa. Có thể nói, vừa mới vào trường thôi mà độ nổi tiếng của tôi đã sớm bỏ xa những đứa bạn cùng trang lứa và sắp bắt kịp với Bảo và Khoa. Tôi nổi tiếng tới nỗi còn có cả anti fan nữa.

Ngay lúc này, tôi lại phát hiện Khoa chính là con trai của hiệu trưởng nhà trường. Khi biết được tôi có quan hệ thân thiết với Khoa, nhiều đứa bạn đều quay lại nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ như thể tôi dựa vào quan hệ để vào được trong trường. Vì chuyện này tôi đã cãi nhau với Khoa một trận tơi bời, và tự rước thêm cho mình nhiều điều phiền não. Rõ ràng tôi đã dùng thực lực của mình cơ mà. Cảm giác bị vu oan thực sự không dễ chịu chút nào, bây giờ nếm trải điều đó, tôi không biết mình còn chịu đựng được đến bao giờ. Đứng trước làn sóng dữ dội của dư luận, Bảo thường xuyên bảo vệ tôi khiến tôi càng bị căm ghét đến tột đỉnh, ngỡ tưởng chuyện tốt hóa lại thành tai họa đây. Mỗi ngày đi học, tôi đều nơm nớp lo sợ sẽ bị chết chìm trong những tiếng chửi rủa. Tôi cũng không lạ gì người cầm đầu trong đám anti fan của tôi chính là Ngọc Quyên, người đã thầm thương trộm nhớ vị hôn phu của tôi từ rất lâu. Đến khi phát hiện ra điều này, tôi không chỉ một lần tìm gặp Quyên, nhưng cũng không thu được kết quả gì vì cô nàng đó quá tiểu thư, không bao giờ để ý đến lời tôi nói.

Việc mà Quyên làm với Thanh mãi cho đến khi thấy Thanh thỉnh thoảng lại gặp Quyên hắn mới mảy may để ý đến. Lại không ngờ thanh mai trúc mã của mình dám làm vậy, hắn ngay lập tức đi tìm cô ta nói chuyện cho rõ ràng. Đứng trên sân thượng trường lồng lộng gió, mặt Bảo vô cùng không vui, lạnh lùng hỏi:

- Em còn định giữ tính trẻ con đó đến bao giờ?

- Em không phải trẻ con, em làm vậy chỉ là vì không để cô ta cướp anh đi thôi._Quyên giọng chắc nịch nói.

- Anh đã nói anh vốn không thích em, em còn định cố chấp đến bao giờ? Cô ấy là vị hôn thê của anh, anh cũng sẽ sớm rước cô ấy về, em làm vậy không thấy minh quá đáng lắm sao?_Bảo tức giận ra mặt.

- Vì sao anh không thích em? Em thua con nhỏ mới chỉ gặp anh có hơn mấy tháng trời ở điểm nào? Rốt cuộc nó đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì vậy? Tình cảm gắn bó mấy chục năm trời của chúng ta còn không bằng một đứa con gái không biết từ đâu chen chân vào hay sao?_Nước mắt Quyên chỉ trực tuôn ra, giọng cô ta nghe như sắp khóc. Tuy nhiên, biểu hiện này của cô ta chỉ càng làm Bảo thêm chán ghét và bực mình hơn. Hắn quay đi, ánh mắt bắn ra xa xăm, giọng bất lực:

- Nếu em không chịu tỉnh ngộ, anh chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi.

- Dùng biện pháp mạnh? Anh định đánh em ư? Anh có giỏi thì đánh luôn đi này._Quyên nghe vậy kích động tiến tới, kéo tay Bảo đập vào người mình, vừa đánh vừa hét lên- Anh có giỏi thì đánh chết em đi, như thế thì anh có thể an tâm cùng con nhỏ kia chung sống rồi.

Chẳng còn ai nhận ra một mỹ nhân học đường lúc này, chỉ thấy một cô gái đáng thương đang níu kéo tình cảm của một chàng trai vô tình. Tôi đứng đằng xa nhìn lại mà cũng thương thay cho tình cảnh của họ, cảm thấy Quyên thực sự quá cố chấp. Con gái một khi quá cố chấp sẽ tự rước thương đau vào mình thôi. Vốn muốn tiến đến để giảng hòa, nhưng tôi lại sợ chính mình sẽ càng làm tình thế rắc rối hơn. Quyên lúc này quá kích động, cô ta sẽ chẳng nghe lời bất cứ ai đâu. Thế là tôi đứng thêm một lúc nữa, định là chờ bảo giải quyết ổ thỏa mới qua đó giảng hòa. Nhưng tôi cũng không nghĩ là hắn tuyệt tình thật. Bảo sẵn sàng giằng tay mình ra khỏi tay Quyên, quát lên:

- Đủ lắm rồi đấy! Anh chịu em hết nổi rồi. Em không phải không có gì bằng cô ấy, em xem chính em như thế này thì đòi hơn cô ấy ở điểm nào. Cô ấy quả thực có những điểm thua kém em, nhưng cô ấy hơn em ở cái là biết chừng mực. Cô ấy sẽ không quá ngoan cố, luôn làm phiền người khác như em. Em có biết bao nhiêu người tốt theo đuổi, lại không chịu nghe khuyên giải mà làm phiền anh, em như vậy có biết là đang hạ thấp giá trị của bản thân mình không? Em tốt nhất nên xóa hội anti fan kia đi và nói lời xin lỗi với cô ấy thì anh sẽ coi như không có gì. Kể cả...chuyện em thuê người hãm hãi cô ấy tối hôm đó. Còn nếu không, anh không biết sẽ làm gì với lũ kia đâu.

Tôi nghe lời Bảo nói thì chết lặng, thì ra hắn đã sớm biết kẻ vũ nhục tôi hôm đó là Ngọc Quyên. Vậy mà hắn luôn bao che, lại chẳng nói năng bất cứ điều gì với tôi. Hắn xem ra còn hai mặt hơn cái cô Quyên kia, sẵn sàng ở sau bao che cho những hành động sai trái của cô ta. Đúng là kẻ giàu với nhau, nhân từ thì ít mà ác độc thì nhiều, rất thích lấy người khác ra làm thú vui tiêu khiển. Trong lòng có chút hụt hẫng, một thứ ẩm ướt bỗng chốc muốn trào ra khỏi khóe mắt. Tôi lạ thật, mới có thế này đã không cách nào chịu đựngj nổi rồi. Tôi quay đi, hít sâu một hơi, bước vội vàng rời khỏi đó, tôi không muốn phải nghe thêm bất cứ điều gì đau lòng nữa. Kẻ tức thời sẽ là người được lợi, lúc này tôi không nên qua chất vấn họ, chỉ rước thêm nhục cho mình.

Ngay khi cô vừa kịp quay người rời khỏi, bóng dáng Quyên cũng vụt lao đi, để lại đằng sau ánh mắt rối rắm cùng khó xử. Bảo không biết Thanh đã đứng từ xa chứng kiến hết tất thảy và lại chuẩn bị có một cơn sóng gió nữa ập đến. Sau khi hai cô gái rời khỏi không được bao lâu, Bảo cũng không có ý định sẽ quay lại lớp học, bèn gọi điện thoại cho hai người anh em tốt của mình tới góp vui. Đối với bọn họ, việc bỏ học là chuyện như cơm bữa rồi. Lại không nói, cả ba người đều có hậu thuẫn trống lưng, cho dù bỏ học một ngày cũng không ai phạt được. Gia thế mà bọn họ có vốn dĩ cũng có thể bước vào một ngôi trường danh tiếng hơn, nhưng do giao tình của nhà bọn họ với hiệu trưởng nên ba mẹ mới quyết định cho họ theo học ngôi trường này.

- Này, sao mặt ủ mày chau trông khó coi thế kia?_Một chất giọng ồm ồm vang lên, dù chưa thấy người nhưng cũng đủ để Bảo biết đó là ai. Đi đầu là Quân, chủ nhân của giọng nói, theo sau là Kiệt. Hai người này vốn là thanh mai trúc mã với anh, nhưng so với anh em ruột còn thân hơn.

Quân hai tay đút túi quần, dáng người cao lớn, trông có vẻ lãng tử pha chút tếu táo tiến về phía Bảo, cùng anh dựa vào thành sân thượng,dùng giọng bỗ bã không câu nệ, vỗ vai anh chào hỏi. Kiệt trông có vẻ nghiêm chỉnh hơn, vẫn vóc người cao lớn, nước da hơi ngăm trông rất khỏe mạnh, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, sơ mi trắng cài cúc cẩn thận được bỏ gọn gàng vào trong quần đã tạo nên cho anh một nét lịch sự mà lại không quá thô kệch. Khuôn mặt điển trai thoáng xuất hiện vài tia khác thường nhưng lại được anh giấu giếm kĩ càng. Kiệt cũng tiến về phía hai người bạn của mình, cùng họ dựa vào thành sân thượng, im lặng chờ đợi câu trả lời. Bảo cũng không để hai người anh em của mình đợi lâu, trực tiếp nói ra tâm sự đang giấu trong lòng:

- Vừa mới cãi nhau với Quyên.

- Lại dính dáng tới con gái, số mày đúng là đào hoa đa tình quá rồi. Sao nào, một em Thanh nào đó còn chưa đủ, giờ thêm cả cái Quyên đã nặng đầu chưa? Tao thấy mày đang ôm rơm nặng bụng đấy. Nếu vào tao thì tao bỏ quách cái con nhỏ được gia đình chọn cho đi kia rồi, dẫu sao cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của ai, đúng không Kiệt?_Quân cợt nhả hỏi Kiệt.

Quân đúng là chẳng hiểu nổi tại sao một người con trai tốt về mọi mặt trừ khoản tình trường như Bảo lại sẵn sàng cúi đầu trước một con nhỏ chẳng có gì gọi là cá tính như vị hôn thê hiện giờ của hắn. Nếu đặt anh vào vị trí của Bảo, không sớm bỏ của chạy lấy người lâu rồi, làm sao cho cô nàng ấy cơ hội õng ẹo lên mặt, làm chảnh đủ thứ kiểu chứ. Không yêu trả dép bố về! Lèo nhèo nhiều là bố đá thẳng cẳng! Đối với Quân, chuyện tình cảm vốn không thể ép buộc, từ trước đến nay anh chưa bao giờ ép buộc tình cảm của bất cứ ai nên rất mong đối phương tôn trọng mình một chút, không bám dính lấy anh cả ngày như...Quyên. Nghĩ đến Quyên, Quân có chút rùng mình vì sự kiên trì quá lố của nàng ta. Là thanh mai trúc mã từ nhỏ, Quân vẫn cảm thấy may mắn vì không bị Quyên bám đuôi. Vốn là người yêu tự do, thích bay nhảy, Quân ghét sự ràng buộc đến từ một người, đặc biệt là con người cứng đầu cứng cổ như Quyên. Nếu Quyên thực sự thích anhh, anh sẽ bị làm phiền đến chết.

Trái ngược với tâm trạng của Quân, Kiệt chỉ biết cười khổ. Anh có nên cảm thấy thua kém không khi mà đeo đuổi Quyên bao lâu này vẫn không có được ánh nhìn thiện cảm từ cô ấy. Kiệt chỉ mong được làm Bảo một lần, dù có bị theo suốt đời cũng cam lòng. Cảm giác của một người đơn phương khó chịu cỡ nào Kiệt cũng cảm nhận được rồi, và lại càng cảm thấy xót xa thay cho Quyên bởi cô quá cố chấp. Nhưng sự cố chấp của cô vẫn là hoài công vô ích. Không có gì trả lời cho vấn đề này, Kiệt đành ậm ừ:

- Mày đừng nói cô ấy như thế.

- À tao quên thằng Kiệt thích con Quyên. Sorry bạn tốt! Chẳng qua tao thấy mấy cái thứ tình cảm vớ vẩn của chúng mày thật rất rắc rối. Như tao đây này, không yêu đương dính dáng tới ai, đỡ phiền biết bao, mày phải biết con gái phiền gấp ba lần cái chợ._Quân rất thong thả châm chọc mấy cậu bạn tốt của mình.

Bởi vì anh chưa từng yêu bao giờ, cho nên vốn không hiểu được những cảm xúc bất chợt hiện tại của mấy người bạn tốt. Anh vốn đã đặt dấu chấm hỏi to lớn cho khái niệm của tình yêu và quyết đẩy nó ra khỏi cuộc sống của mình lâu rồi. Cuộc sống của anh rất đơn thuần thôi, chỉ có gia đình, bạn bè và những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, tình yêu vốn không tồn tại trong định nghĩa về cuộc sống của Quân. Anh thích làm một lãng tử phiêu du hơn là bị trói chặt lại bởi mấy thứ cảm xúc hỗn độn của chuyện tình cảm. Tuy nhiên, Quân không nghĩ sẽ có một ngày mình bị cuốn vào những bế tắc của chuyện tình cảm tầm thường ấy.

- Mồm thì cứ xoen xoét nói con gái thế này thế nọ, chờ khi mày bị đứa con gái nào đó gô cổ xích rồi lôi vào lễ đường thì mới biết._Bảo không thèm để tâm đến lời "dạy đời" của Quân, quay qua chế giễu.

- Không có cái mùa xuân ấy đâu._Quân tự tin đáp.

- Để bọn tao chống mắt lên coi cái mùa xuân ấy của mày nở bao giờ._Đáp cho Quân một câu, rồi Bảo lại quay qua dặn Kiệt- Mày thực sự thích Quyên thì mau chóng hốt con nhỏ đi giùm tao, tao thực sự không chịu nổi rồi, cái Quyên khủng bố quá.

- Tạo nghĩ lúc đầu mày có chút thích Quyên?_Kiệt đáp lại khiến Bảo giật mình.

- Nếu tao là lí do ngăn cản mày theo đuổi Quyên thì giờ đừng ngại nữa, tao thực sự chỉ coi nó là em gái như cái Thiên Vy thôi. Tao còn cả một sự nghiệp to lớn với vị hôn thê kia cơ mà. Anh em tốt, đã là bạn bè không giành người yêu của nhau, tao vốn cũng dành cho mày nhiều cơ hội lắm rồi, đừng để vụt khỏi tầm tay nữa._Bảo chân tình vỗ vai bạn tốt mà khuyên.

- Yên tâm, nếu mày thực sự thích cái cô hôn thê gì gì đó kia thì tao sẽ tiến tới liền, không để cho Quyên làm phiền chúng mày._Lúc này Kiệt mới thực sự nở một nụ cười tươi rói sau bao nhiêu lần cười gượng. Một tia hi vọng le lói đã xuất hiện trong cuộc đời anh, xua đi bao nhiêu ngày tăm tối trước đó. Theo đuổi một người, quả thực...không dễ dàng.

- Thôi đi hai ông tướng, bạn bè tụ hội thì đừng có gái với gú, nên nhớ tao vẫn còn F.A đấy, tôn trọng bạn bè chút đi. Chủ đề chính đây, khi nào dẫn vị hôn thê của mày đến cho tao gặp mặt._Quân có vẻ đang sốt sình sịch lên rồi, bao nhiêu lần yêu cầu Bảo mang cô gái đó đến nhưng vẫn là không có dịp.

- Tao cũng đâu phải không cho tụi mày gặp, chẳng qua cô ấy không muốn gặp mày thôi. Tao sợ cô ấy gặp mày lại chạy mất dép vì cái kiểu nửa đùa nửa thật này._Bảo chép miệng đáp.

- Thì thằng Bảo cũng dẫn con nhỏ về gặp gia đình rồi còn gì, chẳng qua là chúng ta chưa có dịp thôi._Kiệt khuyên Quân. Quân nghe thế mặt tiu nghỉu, không thèm chấp hai thằng bạn "không có khiếu hài hước" được Quân nhận xét là vô cùng vô vị kia. Anh cũng thấy quái lạ thay tại sao mình lại có thể làm bạn với họ suốt từ thời quấn tã đến giờ. Lắc đầu xua đi cái ý nghĩ kì quặc về hàng loạt những lí do mà mình tự bịa ra, Quân đề nghị:

- Lát đi làm vài chén đi.

- Bản thân tao thấy mình cần tu tâm dưỡng tính rồi._Bảo từ chối ngay.

- Tao nghĩ Quyên giờ đang buồn bực lắm, tao phải đi an ủi cô ấy rồi._Kiệt cũng từ chối làm mặt Quân nhăn nhó trông rất khó coi, anh gắt lên- Bạn bè mà thế đấy, chúng mày đều là những lũ trọng sắc khinh bạn.

- Được rồi bạn hiền, khi nào có dịp bọn tao sẽ mời lại mày, chứ hôm nay thì quả thực không được, mọi chuyện còn đang rối như tơ vò đây này._Bảo vỗ vai an ủi thằng bạn chí cốt giờ đang giận sôi máu ở bên cạnh.

Kết thúc buổi học buổi sáng bằng ba tiếng trống giòn tan, theo thường lệ Bảo đến lớp tìm Thanh để đưa cô về cùng. Nhưng quái lạ, hôm nay thái độ khi gặp ạnh của Quỳnh Thư khác hẳn mọi ngày, cô gái đó không còn vui vẻ cởi mở, lại hay tươi cười với anh. Thái độ của cô ấy thay đổi 360 độ, trở nên lạnh nhạt và có vẻ cáu kỉnh nữa. Thư với một sự cọc cằn ra mặt, thông báo với anh về việc Thanh đã sớm trở về trước rồi. Khi nói với anh câu đó, ánh mắt cô gái ấy có vẻ không tình nguyện chút nào, một chút thông tin rõ ràng cũng không có. Anh thấy thái độ của cô gái ấy là đã sớm biết Thanh lại hiểu lầm điều gì, nên vội vã muốn trở về nhà để giải quyết ngọn ngành sự việc.

Sau khi nghe tin ấy, tôi thẫn thờ trở về lớp và cố gắng học nốt buổi học. Quỳnh Thư thấy tôi như vậy liền ra sức truy hỏi, sự ép buộc của nhỏ cuối cùng cũng mở khóa được miệng tôi. Tôi đem toàn bộ sự việc kể hết cho nhỏ, vừa nghe xong nhỏ đã phẫn nộ gào thét:

- Grừ, thật quá đáng! Cái lũ công tử tiểu thư đó cậy nhà giàu mà khinh thường người khác. Dám ăn hiếp bạn tao, để tao xem lũ ấy đầu cua tai nheo ra sao, có còn là con người hay không mà khốn nạn như thế._Nói đoạn Thư hùng hổ xắn tay áo, mắt long lên sòng sọc đến tôi còn thấy khiếp sợ. Bộ dạng như muốn chạy ngay đến bên cạnh Bảo để ngũ mã phanh thây hắn ra vậy. Nếu không phải tôi nhanh tay kéo nhỏ lại thì có khi nhỏ thực sự chạy đến lớp Bảo thật cho coi. Sau khi khuyên giải chán chê, kì kèo mãi cuối cùng Quỳnh Thư cũng đỡ tức giận, chỉ vỗ vai tôi mà an ủi- Là tao không tốt, trước kia tao không nên khuyên mày sớm chấp nhận lấy cái tên công tư đó. Cũng may bạn tao là người có năng lực và con mắt nhìn người tốt! Chiều tao bao mày trà sữa chuộc lỗi nha, đừng giận nữa. Về sau cũng đừng dây dưa với cái lũ nhà giàu quái thai ấy nữa.

- Mày biết vậy là tốt đấy! Giờ tao mệt lắm, không còn đầu óc nào mà suy nghĩ nhiều nữa. Xuống phòng y tế đây, lát xin phép cô giùm tao. Với lại hôm nay tao muốn ở một mình nên lát có khi về trước đấy, đừng chờ nữa nha._Tôi nói xong thì liền xuống phòng y tế nằm...suy nghĩ về cuộc sống của mình. Suy nghĩ miên man một hồi rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Đến khi trống trường điểm ba tiếng giòn tan báo hiệu giờ "được trở về với gia đình" đã đến, tôi mới giật mình tỉnh dậy. Lò dò xách cặp xuống với ý định sẽ tìm Khoa để được an ủi một phen. Nào ngờ, tôi bắt gặp phải một cảnh tượng có vẻ hay ho lắm đây. Trong lớp Khoa lúc này chẳng còn ai nữa ngoại trừ...đôi bạn trẻ đang trực nhật cùng nhau. Trực nhật cùng nhau thì không có gì quái lạ nếu không phải sự ga lăng bất thường của người con trai. Khi cô gái quét nhà, chàng trai sẽ tranh quét, khi cô gái lau bảng, chàng trai với chiều cao khủng sẽ giúp cô gái lau nốt phần còn lại. Còn khi cô gái xếp lại chỗ bàn ghế xộc xệch, chàng trai kia lại xung phong xếp cùng. Cứ mỗi một việc làm, hai người họ lại bắn ánh mắt đắm đuối nhìn nhau rồi ngượng ngùng tỏ vẻ bối rối. Nghe thật đáng ghen tị đúng không? Tôi thừa nhận lúc này lòng tôi đang nổi lửa lên rồi đây, tôi thực sự muốn lao vào đấy tát cho cô gái kia một bạt tai rồi hỏi "Cô còn liêm sỉ không? Quyến rũ cả người đã có bạn gái mà không thấy xấu hổ à?". Còn chàng trai kia, tôi thực sự rất muốn đạp vào cái bộ mặt trơn bóng đẹp đẽ kia rồi hỏi "Anh có bạn gái rồi mà không biết kiềm chế bản thân, đâu cũng có thể rắc thính được, anh không sợ sẽ có ngày bị trời phạt hay sao?".

Tôi vốn chẳng muốn để ý tới bọn họ nếu không phải chàng trai kia chính là bạn trai hiện tại của tôi

- Trần Khoa, còn cô gái kia không ai khác là Thiên Vy. Bọn họ tòm tem với nhau từ lúc nào? Tôi không cần biết điều này, tôi chỉ cần biết ngay lúc này Khoa đang ở riêng với một cô gái khác. Mà nếu không phải có gì mờ ám thì tại sao lại trùng hợp như thế. Tuy nhiên, tôi cũng không mù quáng đến mức xông ngay vào đánh ghen loạn xạ, hoặc là điên cuồng khóc lóc chạy đi như mấy đứa bánh bèo từng làm. Tôi bình tĩnh hít sâu một hơi để lấy dũng khí, bước vào và tằng hắng một cái để cắt đứt cái sự dây dưa không rõ ràng của bọn họ. Khoa vừa thấy tôi mặt đã đổi sắc, ngay lập tức chạy đến hỏi:

- Sao em lại đến?

- Nếu không đến thì có thấy được cảnh này hay không?_Tôi nhướn mày chế giễu rồi nhếch mép, khoanh tay lại, nói- Tôi cho hai người cơ hội giải thích, mong là nó thỏa đáng một chút. Đừng mèo mả gà đồng xong rồi giải thích không đến nơi đến chốn để giấu đầu hở đuôi.

- Cô..._Mặt Thiên Vy đang từ trạng thái hồng hoàng chuyển sang tím tái, thái độ cũng quay ngoắt sang 180 độ, không còn huênh hoang nữa mà đã trở thành tức đến hộc máu rồi.

- Hoài Thanh, em đừng quá đáng thế. Như em thấy đấy, bọn anh chỉ là trực nhật cùng nhau thôi mà. _Khoa lên tiếng bảo vệ Thiên Vy.

- Hửm? Trực nhật cùng nhau có cần tỏ ra tình tứ, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình thế không? Tôi thấy mắt hai người cũng sắp có tật đến nơi rồi. Trần Khoa, tôi đã nói trước với anh từ ngay khi chúng ta bắt đầu, nếu anh muốn chia tay thì cứ thẳng thắn nói với tôi, tôi sẽ không ép buộc bất cứ ai. Anh cần gì phải giả vờ yêu thương tôi rồi sau lưng lại phản bội tôi thế chứ?_Tôi đối diện thẳng mặt với Khoa, khó chịu nói.

Giờ tôi thực sự cảm thấy rất muốn khóc, nơi cổ họng vốn đã nghẹn ứ lại rồi. Nhưng tôi cố nuốt cục nghẹn đó xuống, tôi không muốn nước mắt mình rơi trước mặt những kẻ tồi này. Tôi thừa hiểu nước mắt của tôi không đáng để làm trò cười cho bọn họ. Trái tim tôi lúc này không hiểu vì cái gì lại khẽ nhói lên, tưng tức, lại giống như bị ai đó dùng dây thừng siết chặt lại làm tôi cảm thấy rất đau, rất khó chịu. Nhìn hai kẻ kia, tôi càng ngày càng thấy chán ghét cái lũ nhà giàu đó. Ngày hôm nay, có lẽ tôi phải tự tay kết thúc cái mối quan hệ này để không cần phải dây mơ rễ má với nhau nữa. Tôi cần một cuộc sống bình yên.

Nói đoạn, tôi lại quay sang Thiên Vy để ba mặt một lời cho rõ ràng:

- Còn cô, cô lúc nào cũng tỏ ra ghét tôi, với lí do là tôi đi cướp người đàn ông của bạn cô. Nhưng cô không tự lấy gương soi lại mình, cô có quyền nói tôi như vậy sao? Cô không những có ý định cướp bạn trai của tôi, cô còn là kẻ hai mặt rất đáng khinh đấy. Cô ghét tôi, thực ra không phải vì tôi được anh trai cô để ý, cũng không phải vì tôi phá hoại tình cảm giữa anh cô và Bảo Quyên, mà là vì cô thích anh ta (chỉ thẳng mặt Khoa), cô ghét tôi vì tôi được anh ta yêu thích, được trở thành bạn gái anh ta có đúng không?_Hỏi đến đây, âm điệu của tôi đã tăng lên rất nhiều, dường như là muốn hét thẳng vào mặt Thiên Vy vậy. Mặt cô ta lúc này xám xịt, không nói lên lời. Khoa đứng bên sắc mặt cũng không khá hơn được là bao.

Đến lúc này, nước mắt không tự chủ được nữa, chảy tràn ra hai bên khóe mắt làm mắt tôi nhất thời nhòa đi. Vậy cũng tốt, tôi đỡ phải nhìn mặt những kẻ giả nhân giả nghĩa này. Rất lâu sau không nghe thấy tiếng cô ta đáp lại, tôi hít sâu một hơi, nở nụ cười trào phúng chế giễu bản thân mình, gật đầu một cái như phát hiện ra một sự thật vô cùng hay ho, tôi nói:

- Sao cô không nói gì đi? Có phải bị tôi gãi đúng chỗ ngứa nên nhột đúng không? Thì ra đúng là cô thích anh ta...các người...(lại cười trào phúng)...các người...đúng là thật độc ác!

- Thanh, em đừng như vậy, mọi chuyện không phải như em nhìn thấy đâu.

- Tôi đã cho các người cơ hội giải thích rồi mà, hả? Vậy tại sao không mang lời giải thích thỏa đáng cho tôi? Ngày hôm nay, tôi nhất định phải ba mặt một lời nói rõ ràng với các người. Khoa, anh chơi đùa với tình cảm của tôi vui lắm phải không?_Tôi hỏi.

- Anh không có, anh chỉ là cùng cô ấy trực nhật thôi, em nghĩ quá nhiều rồi._Khoa kéo tay tôi, lại bị tôi gạt ra. Nhìn thẳng vào mặt hắn, tôi đáp- Anh trực thì cứ trực, có cần phải ga lăng quá mức như vậy không? Ngay cả với tôi anh cũng chưa từng nhiệt tình như thế. Anh không biết tôi đã vì anh mà phải chịu biết bao nhiêu tai tiếng, vậy mà anh còn ở đây đú đởn với cô ta. Anh coi tôi là gì vậy Khoa? Tôi không có chút trọng lượng nào trong tim anh sao? Ngày trước anh nói anh chỉ xem tôi là trò chơi tôi còn không tin, giờ thì bị chính cái xuẩn ngốc của mình hại đau lòng một trận rồi...

- Cô hôm nay bị làm sao vậy? Tôi với Khoa là bạn tốt, giúp đỡ nhau cũng là việc nên làm. Cô ở đây ghen tuông cái gì? Cô mới chính là kẻ cần xem lại nhân cách của mình đấy, một chân đạp hai thuyền mà không biết ngượng mồm à?_Thiên Vy lúc này nhảy ngay vào chặn họng tôi, mặt cô ta đỏ lựng lên xem chừng còn nóng nảy hơn cả tôi nữa.

- Bạn tốt?_Tôi cố nhấn mạnh từ này với sự mỉa mai ngay tại mặt chữ- Hai chữ "bạn tốt" này thốt ra từ miệng cô có phải quá là giả tạo hay không? Cô một mực nói nhân cách của tôi có vấn đề, nhưng tôi lại thấy bản thân mình nhân cách rất tốt. Tôi không có giả tạo như cô được, nói thích người này nhưng lại tỏ ra yêu thương người kia. Đối với anh trai cô, tôi đã từng thề non hẹn biển bao giờ chưa? Một chân đạp hai thuyền? (cười nhếch mép) Tôi thấy cô nên dùng thành ngữ này cho người khác đi. Còn cô, tôi thấy rất xứng với danh xưng "kẻ thứ ba" đấy. Anh ta chưa từng nói cho cô biết chúng tôi vẫn đang bên nhau sao?

Cả ngày hôm nay tôi đã phải hứng chịu bao nhiêu chuyện tồi tệ, mà một khi tôi đã bực mình lên thì miệng lưỡi sẽ trở nên sắc như dao cạo. Tôi từ trước đến nay không thích dùng lời nói để làm tổn thương người khác bởi hơn hết tôi hiểu một khi lời nói thốt ra thì khó lòng mà thu lại được. Những kẻ khiến tôi phá lệ thì cũng rất hiếm, nhưng tôi phải công nhận họ thích rước đau khổ về mình thật đấy. Nghe tôi nói thế, Khoa đứng ở bên cạnh rít lên:

- Trịnh Hoài Thanh, em quá đáng lắm rồi đấy! Hôm nay em uống nhầm phải thứ gì vậy, tại sao lại thích gây sự như thế?

- Anh nói tôi gây sự?_Tôi quay ra nhìn Khoa, ánh mắt tràn ngập vẻ bi thương không cách nào che giấu hết, tôi tiếp tục hét lên- Đúng, tôi gây sự đấy, tôi sai rồi! Ngày hôm nay tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi. Chúng ta chia tay đi! Bây giờ tôi đi cho vừa lòng hai người. hai người cứ tiếp tục tình tứ đi ha!

Tôi nói rồi bỏ chạy thục mạng ra khỏi lớp học. Tôi đã cho họ cơ hội giải thích rồi cơ mà, tại sao đến cuối cùng tôi lại rước chữ "sai" về mình. Tôi biết bản thân nói như thế là không đúng, nhưng chính bọn họ giữ mối quan hệ mập mờ đó tới tận bây giờ, có cô gái nào lại không hiểu lầm khi bạn tốt quá mức thân thiết. Tôi cũng không rõ họ "thân" nhau bao lâu rồi, nhưng tôi chỉ mong bọn họ giữ khoảng cách cho đúng với cái chữ "thân" ấy mà khó vậy ư? Tôi vốn không muốn trở thành một cô gái vô lí hay ghen tuông với bạn thân của bạn trai mình, đối với tôi, chỉ cần bọn họ không quá đáng thì mọi chuyện sẽ dễ xử lí thôi. Nhưng đằng này, một màn như vậy để cho tôi nhìn thấy, bọn họ lại không giải thích được, vậy thì đúng là có gian tình rồi còn gì.

Tôi cứ chạy đi trong khi hai hàng nước mắt đã làm nhòe cả đôi mắt của mình. Tại sao tôi lại thấy khó chịu như thế cơ chứ? Bọn họ đem tôi ra làm trò chơi chỉ để giải khuây lúc họ rảnh rỗi. Cái cảm giác trở thành trò chơi cho người ta vui đùa ấy không dễ chịu chút nào đâu. Vừa chạy vừa khóc, bước chân vô thức đã đưa tôi đến công viên Tình Yêu. Tôi ngồi trước gốc cây Tình Nhân, gục đầu khóc tu tu, mặc những người đi qua chỉ chỉ trỏ trỏ. Khóc một lúc lâu, gào thét đền khàn cả cổ, cuối cùng tôi cũng kết thúc đợt nước mắt như mưa. Ngồi dưới gốc cây Tình Nhân, ánh mắt tôi bắn ra xa xăm, nhìn dòng người tấp nập ra ra vào vào mà lòng tràn ngập chán nản.Rút điện thoại ra, tôi kinh hoàng phát hiện có đến hai chục cuộc gọi nhỡ từ bảo gọi đến. Bàng hoàng cũng chỉ được vài phút, một lần nữa tôi lại để nụ cười bất cần treo trên môi mình. Bình tĩnh mở điện thoại, tôi ấn số của David Minh.

Tôi cũng không nghĩ có một ngày mình lại gọi điện cho con người ngả ngớn này, nhưng hiện tại hắn là người duy nhất mà tôi có thể tìm đến để...tâm sự. Ít nhất hắn cũng chưa làm tổn thương tôi lần nào. Đối với con người này, ngay lúc đang tổn thương vô cùng như vậy, tôi bỗng dưng sinh ra tin tưởng hắn, tựa như một tri kỉ vậy. Chả mất bao lâu tôi đã nghe thấy tiếng David cùng tiếng nhạc sập sình đến đinh tai nhức óc ở đầu bên kia, vẫn cái chất giọng cợt nhả:

- Sao hôm nay tự nhiên lại có tâm tình gọi cho bổn thiếu gia vậy?

- Anh đang ở đâu?_Tôi hỏi bằng chất giọng khàn khàn không cách nào che giấu.

- Bar Vân Thiên. Sao giọng cô lạ vậy? Cô khóc à?_Xem ra thính lực của David Minh khá là tốt đấy, mặc dù nhạc to như thế nhưng vẫn nghe ra sự khác lạ trong giọng của tôi.

- Chờ tôi!_Quẳng lại cho hắn câu đó, tôi ngay lập tức dập máy rồi rời đi.

Tôi thực sự cần có một người làm bạn ở bên cạnh những lúc như thế này, nhưng lại không thể làm phiền Quỳnh Thư để nhỏ lo ra lại càng thêm bận lòng. Những lúc như thế này, tôi thấy việc có một người bạn cũng thật là tốt. Chưa bao giờ tôi thấy kết bạn với David Minh lại là một việc khiến bản thân không cảm thấy hối hận. Tôi chạy đến bar Vân Thiên trong tình trạng vẫn đang mặc đồng phục. Nhiều kẻ thấy tôi như vậy ánh mắt lộ rõ khó tin cùng một chút gian xảo. Nhưng hiện tại, tôi không muốn để ý đến ánh mắt người khác, tôi chỉ muốn tìm ai đó giải sầu cho đỡ buồn thôi.

Trong bar là một bầu không khí náo nhiệt và ồn ào vô cùng. Đây là nơi các cậu ấm cô chiêu thường thích tụ tập, tôi thì luôn thắc mắc điều đó, tôi không cho rằng quán bar lại là nơi nên đến. Bởi ở trong đó rất ồn ào, cái thứ nhặc làm cho tôi cảm thấy đinh tai nhức óc. Không những vậy, bar còn có những thứ đèn nhấp nháy xanh đỏ rất dễ làm cho con người ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Lại chẳng kể đến, trong bar có rất nhiều loại người, muôn hình vạn trạng hạng gì cũng có, chỉ một lần sa ngã ở đây có khi sẽ phải hối hận suốt đời. Nhưng tôi không nghĩ có một ngày mình lại dám vào, không những vậy còn to gan đến nỗi xông thẳng vào phòng vip của David, tiến tới ngồi giữa đám cậu ấm trái ôm phải ấp một cô nàng.

Cảnh tượng đó càng khiến tôi chướng mắt, nhưng cũng không nói ra. Tôi đâu có dại mà làm phật lòng mấy tên công tử có tiền này, rước họa vào thân lúc nào cũng không biết. Ngồi xuống cạnh David, tôi không nói bất cứ lời nào đã cầm cái cốc có màu xanh xanh đỏ đỏ trông rất ghê rợn ở trên bàn tu hết. Thứ chất lỏng ấy vừa chạm đầu lưỡi đã đưa sự tê dại truyền đến tận đỉnh đầu. Tôi biết thừa đó là rượu, cũng không biết nó mạnh hay nhẹ, chỉ là chưa từng uống qua nhưng từng nghe nó có thể giải tòa phiền não, lại không nghĩ mùi vị của nó tệ hại như vậy.Tôi uống xong liền nhăn mày, nhưng cũng đâu muốn làm trò hề mà gọi một cốc nước. Ở bên cạnh, tôi nghe chất giọng ồm ồm của một cậu ấm:

- Được đấy, em này ở đâu ra vậy?

- Bạn gái tao!_Tôi nghe tiếng David trả lời. Dù hắn có nói không đúng về mối quan hệ của hai chúng tôi, nhưng tôi cũng mặc bởi tôi biết David đang bảo vệ tôi. Và nếu mình phản bác thì tôi thừa biết bản thân sẽ có kết cục như thế nào, còn không phải tôi sẽ tự đẩy mình vào tình huống nguy hiểm. Nếu một cô gái đang trong tình trạng say sỉn, ai chắc chắn được sẽ an toàn khi rơi vào tay lũ đàn ông này, còn không bị chơi đùa đến chết mới lạ. Tôi còn yêu đời, còn muốn sống thêm vài chục năm nữa. Tôi mới không ngu như vậy.

- Ngon nhể? Tao không ngờ mày còn mò tới tận mấy em nữ sinh cơ đấy, thằng này thất đức thật!_Chất giọng ồm ồm quen thuộc lại vang lên, nhưng lần này là của một tên công tử khác.

- Xùy, ăn nói vớ vẩn! Chúng mày tiếp tục đi, tao đi giải sầu với bạn gái tao, cô ấy đang tức giận, đi dỗ đây._David nói rồi kéo tôi đứng lên. Vì vừa uống được mấy cốc nên bây giờ tôi cảm thấy đầu óc mình cứ lâng lâng tận đẩu tận đâu ấy.

Tôi loạng choạng theo David đi, cũng không rõ là được đưa đi đâu. Hắn mang tôi ra một chiếc bàn khác ngoài sảnh ngồi, nhưng chiếc bàn này vẫn còn trống và không có ai ngồi trước đó. Tôi quay sang David, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy cơ thể hắn chia năm sẻ bảy. Lắc lắc đầu để nhìn cho rõ, đến cuối cùng hình ảnh của hắn lại càng trở nên mông lung, hư hư thực thực. Bên tai tôi ù đặc đi vì tiếng nhạc, tuy nhiên tôi vẫn nghe rõ tiếng David hỏi như gần ngay bên tai:

- Cô hôm nay sao vậy? Trông có vẻ sầu muộn thế?

- Mau mang cho tôi thứ gì có thể giải sầu được ra đây._Tôi đưa tay quờ quạng phía trước vì tôi muốn túm lấy David Minh, tôi sợ cảm giác chao đảo này sẽ làm tôi quay cuồng.

- Được được!..._Trong tiếng nhạc sập sình, tôi nghe loáng thoáng David nói gì đó với phục vụ, lát sau thì có một thứ lành lạnh được đặt vào tay tôi, không nói không rằng tôi cho lên miệng tu:

- Bia à?_Uống xong tôi mới giật mình nhận ra cái thứ đắng chát vừa chảy vào trong miệng mình là bia.

- Thông minh đấy, giờ thì nói được chưa?

- Nói ấy à, tôi nên nói gì, kể lể với mấy tên công tử các anh rằng tôi vừa bị một tên nhà giàu lắm tiền khác chơi đùa mà còn không biết à? Hay phải kể là tôi vừa bị một cô gái đại gia cướp đi bạn trai?_Thấy Thanh bắt đầu lèm bèm là David đã biết rằng cô say rồi. Nhưng hắn không cản lại bởi người ta nói khi say con người ta mới trở thành kẻ thành thật nhất, hắn thực muốn xem cô gái nhỏ suốt thành thích nhe nanh múa vuốt với hắn ngày hôm nay gặp phải chuyện gì mà phiền não tới vậy.

- Ai mà đủ sức khiến bà cố nội của tôi phải phiền não đến mức này chứ?_David Minh thắc mắc.

- Nói với anh anh cũng không giải quyết được._Thanh xua tay, lại tiếp tục bật lon bia khác rồi cho lên miệng tu.

So với việc uống rượu thì cô thấy việc uống bia đỡ khó chịu hơn nhiều, dẫu sao cũng là công phu được luyện từ nhỏ. Ngay từ bé cô đã được ba rất cưng chiều, mỗi lần đi uống bia uống rượu với bạn là lại đưa cô theo. Cô trở thành con gái rượu của ba trong mắt các bác bạn của bố, và mỗi lần đi theo cô đều vừa ngồi cắn lạc vừa uống bia lại vừa dỏng tai theo dõi câu chuyện của bố và các bác dù vẫn không hiểu cái gì. Thế là từ đó, tửu lượng của cô khá lên rất nhiều.

- Cô không nói làm sao biết tôi không giải quyết được. Cô đã đến tìm tôi không phải là muốn tâm sự với tôi à? Nào, nói đi, hôm nay bổn thiếu gia quyết định làm cái thùng rác cho cô trút bầu tâm sự.

- Hừ, cũng không biết mấy người nhà giàu các anh có phải có thú vui thích dùng tiền để trêu đùa với người khác hay không vậy? Nếu nhiều tiền không có chỗ nào để tiêu thì hãy mang đi làm từ thiện đi, việc gì phải bỡn cợt với một kẻ không có gì như tôi vậy. Anh không biết đâu, bọn họ chính là những lũ hai mặt, bọn họ đem tôi ra làm trò đùa. Không chỉ bắt tay nhau thua cái lũ đầu gấu để hại tôi, còn cướp đi bạn trai của tôi...hức...đến ngay cả bố mẹ tôi bọn họ còn dùng tiền mua chuộc...anh nói xem, có đáng để phiền muộn hay không?...Hức..._Thanh lèm bèm trong tiếng nấc cục, rồi sau đó cô cứ uống rượu như uống nước.

- Những kẻ làm cô phiền muộn, không phải là cái tên xưng là chồng tương lai của cô đó chứ?_David Minh suy nghĩ một hồi rồi hỏi. Bằng độ mặt dày cơ bản để đi theo cô bao lâu nay, hắn cũng hiểu đôi chút về hoàn cảnh hiện tại của cô, bị kẹt trong mớ bòng bong của cuộc hôn nhân sắp đặt không nói, lại phải lén lút qua lại với bạn trai. cô không thấy mệt nhưng hắn cũng thấy mệt thay đấy. Nếu hắn là cô thì cũng thông minh hơn cái đầu nhỏ chẳng biết là đang suy nghĩ cái quái gì kia, cứ trực tiếp đồng ý rồi theo cái kẻ muốn rước mình về mà ăn chơi hưởng phúc, dù sao nhà anh ta cũng rất giàu có cơ mà. Như vậy có phải tránh được một đống điều phiền toái hay không.

- Anh cũng biết anh ta cơ à? Không chỉ anh ta đâu, còn có cả cái cô Ngọc Quyên gì gì đó, nói là thích anh ta từ nhỏ, không ngừng gây bất lợi cho tôi. Hừ, cũng chỉ là cái thứ không biết xấu hổ đi, theo người ta không thành còn bày đặt. Nhưng kẻ hai mặt phải kể đến em gái của anh ta, thích bạn trai tôi còn cố tình chối, sau khi giả đò lại bày đặt quyến rũ bạn trai tôi. Sau cùng còn mắng tôi là không biết điều, anh thấy bọn họ có phải quá nực cười hay không?_Trong cơn say, cô gái không biết trời cao đất dày nào đó cứ thoải mái la mắng mà đâu hay mấy người ở nhà đã lo sốt vó lên rồi.

Tình hình là chuyện cô đi học về mà lại không về nhà khiến họ lo lắng, gọi điện đi khắp nơi cũng không thấy cô, cả gia đình họ Vũ cùng bên nhà họ Trịnh đã nháo nhào như ong vỡ tổ rồi. Họ còn điều cả người của Thiên Điểu đi tìm, nhưng đến cuối cùng vẫn không một chút tung tích. Vũ Thiên Bảo lần này không giữ được bình tĩnh nữa, anh gầm rú lên rồi từ mình chạy đi tìm kiếm cô khắp nơi, lòng nóng như lửa đốt.

David Minh ngồi nghe cô chửi mắng mà không nhịn được cười, đối với người mà ba hắn gửi gắm, hắn luôn rất kính trọng, đặc biệt là không dám đắc tội, nhưng cái cô gái này lại cả gan mắng anh ta, không những vậy còn sỉ vả cả gia đình anh ta. Xem ra cô được nuông chiều quá sinh hư rồi. Nếu bên nhà họ Vương cùng nhà họ Vũ biết bọn họ bị cô lôi ra sỉ vả một lượt thì không biết sắc mặt khó coi đến mức độ nào nữa. Nhưng hắn vẫn cảm thấy cô gái nhỏ ngồi trước mặt mình có một lòng dũng cảm đáng ngưỡng mộ đấy, bởi không ai đắc tội với hai gia tộc đấy mà sống sót nổi qua một ngày chứ đừng nói là một năm. Đang hăng say ngồi nghe cô sỉ vả, chợt tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi làm David giật mình. Đang định lôi điện thoại của mình ra, lại phát hiện tiếng chuông đó vốn không phải của mình. Cùng lúc này, Thanh đã lôi được chiếc điện thoại đang rung lên từng hồi chuông giục giã trong túi. Sau khi dí sát mắt vào màn hình, cô đột nhiên cười to rồi giơ điện thoại về phía hắn, tiếp tục luyên thuyên không ngừng:

- Đấy, anh nhìn xem, anh ta định dùng chiêu vừa đấm vừa xoa với tôi đây mà. Gọi tôi ư? Tôi cho anh gọi đến sáng mai luôn._Nói rồi cô tắt máy, không thương tiếc ném nó xuống ghê, tiếp tục nốc bia. Lúc này có lẽ Thanh đã thực sự say, nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng cùng đôi mắt lờ đờ với cái miệng đang luyên thuyên không ngừng kia là hắn đã biết rồi. Không thể tiếp tục nhìn cô sa ngã, hắn quyết định cướp lấy lon bia trên tay cô, đồng thời gạt hết đống bia sang một bên.

- Anh làm cái gì vậy? Có biết phép lịch sự tối thiểu không hả? Tôi đang uống cơ mà._Cô vì bị cướp đồ mà nhào đến chỗ hắn, lại bị hắn không thương tình hẩy ra, ngăn cản quyết liệt- Cô say rồi, đừng có uống nữa.

- Tôi không say, tôi rất tỉnh! Tôi còn biết anh là ai nữa đó, anh là David, David Minh... Đúng không?_Nghe cô chối bay chối biến, David Minh phì cười, hắn cảm thấy cô đúng là say tới sắp bất tỉnh luôn rồi mà miệng cứ gào lên rằng mình không say. Làm gì có kẻ say nào nhận mình say cơ chứ.

- Rồi, cô không say, nhưng muộn rồi, chúng ta đừng uống nữa, tôi đưa cô về ha._David vẫn không chịu bỏ cuộc, để lon bia ra xa tầm tay của Thanh, đồng thời kéo cô đứng dậy, ai ngờ lại bị cô đẩy ngã văng ra một bên, cô gắt lên- Tôi không về, ai muốn về nhìn mắt mấy cái kẻ giả tạo đó chứ? Hôm nay cho dù tôi có ngủ đầu đường xó chợ cũng còn lâu mới về.

Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, giục giã và rất kiên nhẫn. David cũng phải cảm thấy nể phục với con người kia về độ kiên trì của anh ta. Chả trách tại sao cha hắn lại cứ ca ngợi anh không ngớt lời. Cầm chiếc điện thoại lên, ném lon bia đã bị văng tung tóe quá nửa vào sọt rác, David tìm một chỗ yên tĩnh bắt máy. Còn chưa kịp nói điều gì, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gầm rít đầy giận dữ:

- Cho em 10 phút nữa, còn không mau vác xác về đây thì đừng trách tôi khôn g khách khí!_Lời nói này hẳn là đe dọa rồi, David cảm thấy hơi nuối tiếc vì Thanh đã say tới mức không biết trời đâu đất đâu nữa rồi, nếu không biểu cảm của cô hẳn sẽ được hắn đánh ra rất cao. Vũ Thiên Báo gọi đến đe dọa xong liền không cho hắn kịp hó hé thêm câu nào đã ngay lập tức dập máy, hắn đoán có lẽ anh ta đang sợ cô nàng mắng cho một trận tơi bời khói lửa đây mà. David cũng tính gọi lại để thông báo một câu cho Bảo đến đón bởi hắn sợ anh hiểu lầm rằng mình với cô có tư tình, đến tìm hắn tính sổ thì mọi chuyện sẽ càng phức tạp. Nhưng suy đi tính lại, cuối cùng vẫn chọn cách an toàn nhất là nhắn tin. Nhắn một đoạn tin ngắn nói địa điểm cô ở, xong hắn liền trở lại để thanh toán nốt cho cô.

- ----------------------Hết chương 9-----------------------------