Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Chương 4: Chuyển Đến Sống Cùng:




- Hoài Thanh, sao con bất lịch sự thế?_Mẹ tôi không vui nhắc nhở, rồi thân mật tiến tới nói với Bảo- Hôm nay ở lại nhà cô ăn cơm đi, cô nấu cơm ngon lắm!

Tôi cạn lời vì những lời bà nói, có phải bà đánh giá quá cao mình hay không? Quảng cáo ai mà chẳng khen, đến khi mua về mới biết hiệu quả thế nào. Thực ra tôi không muốn chê bà đâu, nhưng tôi là người trực tiếp thưởng thức và kết luận lại, nó không được ngon như trong lời quảng cáo. Thế nên, tôi chen lên trước mẹ, nói với Bảo:

- Cơm mẹ tôi nấu làm sao ngon bằng cao lương mĩ vị anh hay ăn, tôi thấy tốt nhất anh nên về nhà ăn cơm để tránh làm mẹ tôi đau lòng._Một mũi tên bắn trúng hai đích, tôi nhận được cái nhìn xém cháy mắt của mẹ.

- Lâu lắm rồi cháu không được ăn cơm bình dân, thế nên cháu không ngại đâu ạ!_Nói thế là biết hắn không từ chối rồi. Nhìn tôi giương nụ cười khiêu khích khiến tôi muốn nổi đóa, hắn thản nhiên bước tới gần tôi, nói- Không phải muốn tiễn tôi sao? Thay bằng tiễn hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát.

Sau đó, hắn hướng tới mẹ tôi xin phép:

- Cháu mượn con gái cô chú một lát sẽ trả sau.

- Cứ đem nó đi đi, đem đi luôn càng tốt!_Bố tôi cổ vũ, mẹ tôi thì gật đầu tán thành. Nhìn hai vị phụ huynh, trong lòng tôi tự dưng dâng lên sự ai oán không hề nhẹ. Ba mẹ đây chính là đang nối giáo cho giặc, hại con gái đây mà. Tôi khóc không ra nước mắt.

Thế là tôi được tên đáng ghét nào đó lôi đi mặc dù trong lòng tôi đang bất mãn lắm. Hắn lôi xềnh xệch tôi đi mặc cho tôi gào thét giẫy giụa. Tôi không cam tâm, chính là không cam tâm như thế. Ra đến ngoài cổng, tôi dựt phăng tay hắn ra, cáu:

- Giữa ban ngày anh làm cái trò gì thế hả?

- Tôi thực sự lại muốn giữa ban ngày làm điều gì đó không đúng đắn với em đấy. Tại sao lại tránh mặt tôi?

- Tôi tưởng anh cũng không thích qua lại với tôi chứ? Hà cớ gì anh còn quay lại, định bắt bẻ tôi vụ trước đó chứ gì?_Tôi nói xong mới ngộ ra một điều, liền à lên một tiếng:

- A~, thì ra là vì anh tức giận do không được biết sự thật. Vậy tôi xin lỗi anh! Mong anh "cút" xa xa cho!_Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

- Tùy em nghĩ thế nào thì nghĩ, giờ tôi biết rồi thì em chính là người vợ mà Vũ Thiên Bảo tôi đây đã chọn, không thể khác được._Hắn nhún vai nói, làm tôi tức đỏ cả mặt. Thở phì phò không ra hơi, tôi trân trối nhìn hắn nhưng trong lòng thật sự có ý nghĩ muốn rạch nát khuôn mặt đẹp đẽ mà vô liêm sỉ kia.

Hắn vẫn không thích bọn con gái nổi giận bởi mỗi lần như thế họ rất phiền phức, nhưng đặc biệt lại thích chọc giận cô gái này. Ai bảo trước kia cô dám chọc giận hắn. Hắn có lẽ đã thôi vụ ép hôn kia rồi nếu không phải vì có ấn tượng quá sâu đậm với cô. Mà ngay lúc này, mẹ hắn như cáo già, đã đoán trước được suy nghĩ của hắn nên lúc ấy mới lôi ảnh của cô ra, làm hắn nổi trận lôi đình một phen. Không những vậy mẹ còn đặc biệt dặn dò hắn không được làm khó cô, phải cho cô chút thời gian, nếu không hắn muốn ngay ngày mai vác cô lên xe hoa đấy. Hắn là thiếu gia ăn sung mặc sướng từ bé, chưa ai từng cự tuyệt hắn, muốn cái gì có cái nấy, nhưng lần đầu tiên phải nhẫn nhịn mà cầu cạnh kẻ khác như thế này, thật là quá phiền phức đi. Hắn cũng không hiểu quy trình của mình sai ở chỗ nào để hù dọa cô sợ hãi đến như thế.

Tức giận như thế cũng không để làm gì, chỉ tổ rước khó chịu vào mình, tôi thấy nên dùng cách khác để tiễn hắn đi cho nhanh. Trong cái khó tôi lại ló ra được cái khôn, tôi đã nghĩ ra cách có thể vừa giữ khoảng cách với hắn vừa làm cho hắn mau chán tôi, dù rằng cách này hơi tốn thời gian một chút. Đành thôi, đánh nhanh rút gọn không bằng tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Tôi thay đổi ngay từ vẻ mặt tức giận, chuyển sang bộ dạng vui cười. Giọng ngọt sớt, tôi bắt đầu lấy lòng:

- Được thôi, nếu anh đã thích chọn tôi làm vợ như vậy, tôi sẽ nghe lời anh...

- Tốt, tôi sẽ đến chỗ ba em nói chuyện với ông, ngày mai chuẩn bị lên lễ đường đi._Chưa nghe tôi nói hết câu, hắn đã cướp lời. Mà lời hắn nói làm tôi nghẹn họng không thốt ra được lời nào. Làm gì có con người vô lí đến thế, chưa yêu đương, chưa tìm hiểu đã muốn lôi người ta lên lễ đường.

Bảo nói xong liền nhếch mép một cái, xong quay người trở vào trong nhà. Tôi đoán là hắn lại đi ba hoa với ba tôi chuyện vừa nãy. Trong lòng tôi như có linh cảm không tốt, nó nhắc nhở tôi nếu để hắn nói với ba tôi chuyện đó ắt hẳn ngày tháng sau này tôi chẳng sống tốt hơn được đâu. Thế là tôi lao ngay đến chắn trước mặt hắn, vội vã nói:

- Tôi chưa nói hết cơ mà! Tôi nói là sẽ lấy anh, nhưng đâu phải ngày mai.

- Em muốn thương lượng?_Nghe hắn hỏi, tôi gật đầu. Hắn lại hỏi tiếp- Em lấy tư cách gì để mà thương lượng với tôi? Chỉ có phu nhân của Vũ Thiên Bảo này mới xứng để thương lượng với tôi.

Hắn nói xong lại lướt qua tôi bước đi. Tôi thật rất hối hận vì đã nói ra câu kia, chỉ muốn cắn lưỡi chết cho xong. Ức quá không làm gì được, tôi cuống quá nói liều:

- Anh mà mách ba tôi thì tôi chết cho anh xem.

- Được thôi, chi bằng để tôi kiếm cho em cái gối (để đập đầu chết) hay mua cho em cân bún thắt cổ cho thỏa thích._Hắn chẳng bận tâm đến lời đe dọa của tôi, cứ thế trở vào trong nhà. Tôi khóc không ra nước mắt, cái con người bá đạo đó sau này mà lấy nhau hắn nhất định sẽ ức hiếp tôi cho coi. Tôi nào có để chuyện đó xảy ra. Tôi là ai chứ? Trịnh Hoài Thanh trời không sợ, đất không sợ, cái tên ôn dịch kia càng không. Tôi hét lên trong lúc đã chẳng còn tia hi vọng nào:

- Này, từ bỏ đi, tôi có người thương rồi.

- Tôi không ngại đập chậu cướp hoa._Nghe câu đó xong, tôi rút ngay quả tổ ong dưới chân, phi về phía trước, quát lên- Này thì ảo ngôn tình!

Ấy thế, dù không nhìn, Thiên Bảo vẫn rất thành công né được cái "phi tiêu 48 lỗ" của tôi, tiện thể không vui quay lại nhắc nhở:

- Em thế là không ngoan rồi, chờ khi có thời gian tôi sẽ dạy em cách làm vợ người khác.

Khốn kiếp, như thế thà giết tôi còn hơn. Bắt tôi sống với một tên thần kinh bệnh hoạn ảo ngôn tình thế này chắc tôi sớm bị chọc cho phát điên mất. Tôi ủ rũ theo chân hắn vào trong nhà, cũng chẳng còn hơi sức để ngăn cản hắn nữa, nói chán cũng như nhau cả thôi, chỉ tổ tốn nước bọt thôi. Vào trong nhà, không nhìn mặt hắn thêm lấy một lần, tôi bỏ vào trong bếp giúp mẹ nấu đồ ăn. Dù sao tôi cũng chẳng phải con nhà danh giá, được nuôi dạy để sau này tự lập. Dẫu cho cái gia đình quyền quý như gia đình Bảo kia có nhớ tới cái hôn ước chết tiệt kia không thì cũng như nhau cả thôi. Nếu họ không nhớ, há chẳng phải tôi cũng chỉ như mẹ tôi, là một đứa con dâu bình thường của một gia đình bình thường, ngày ngày phải lo việc bếp núc thôi sao. Dẫu sao tôi thấy là con gái, vẫn nên học cách nấu ăn thật ngon để sau này tự mà bồi bổ cho mình.

Tôi mặt ủ mày chau trong khi mẹ tôi rất hào hứng muốn nghe chuyện của tôi với Bảo. Điều bà quan tâm ở đây chính là sự tiến triển giữa hai chúng tôi, có khi nó là bối bận tâm duy nhất của bà, hơn cả tương lai xán lạn của đứa con gái này chăng? Làm sao bà lại có thể chấp nhận chuyện yêu đương của con gái khi còn chưa học xong cấp 2 chứ. Bà liên tục hỏi tôi chuyện vừa rồi xảy ra thế nào, làm tôi phải bịa đủ thứ chuyện, giải thích đến méo cả miệng mới có thể làm ngưng sự tò mò của bà. Tôi đã vô cùng chán nản với những câu hỏi của bà, tuy nhiên cũng không thể nổi giận được. Tôi biết tôi là đứa con gái duy nhất của ba mẹ và được bà kì vọng nhiều như thế nào. Tôi cũng hiểu rất rõ bà mong muốn tôi được gả vào một nhà tốt, nhưng tôi nghĩ không nên là lúc này. Xét cho cùng, tôi vẫn tự coi mình là một đứa trẻ con chưa hiểu sự đời, làm sao có thể gả đi được chứ.

Tôi cũng biết rằng chuyện tôi đồng ý với Bảo là sẽ lấy hắn đã được hắn thông báo cho ba tôi ngay khi vừa vào trong nhà, cho nên cũng không hi vọng gì nhiều. Ai ngờ sau khi nghe xong chuyện đó, ba mẹ tôi vui như trảy hội, ngày hôm sau đã ngay lập tức thu dọn hành lí hòng tống tiễn tôi về nhà Bảo rồi. Chuyện này quá là phi lí đi, con gái con chưa gả đi đã đến ở đợ cho nhà người ta thế còn ra cái gì nữa. Tôi vùng vằng mãi không chịu đi, mặc kệ mẹ cầm chổi lông gà đuổi quanh sân. Ngày hôm nay, tôi phải phát huy cái tính bướng bỉnh của mình bằng tất cả hiệu suất mới được. Tuy nhiên, tôi lại sớm phải quy phục vì cái tên bá đạo kia đến tự mình túm cổ tôi lôi đi. Hắn vừa đến đúng lúc cây chổi lông gà của mẹ chuẩn bị vụt vào mông tôi đến phát thứ n. Vừa mới đến, hắn đã áp đảo tình hình lúc đó. Chỉ bằng một câu nói của hắn có khi cũng còn giá trị hơn ngàn lời cầu xin của tôi:

- Cháu đến để đưa cô dâu của cháu đi, xin cô nương tay một chút không lát em ấy không ngồi lên xe được đâu.

- Được, được, nể mặt chàng rể này, cô tha cho nó._Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói với tôi- Con xem lại mình đi, có chút nào xứng đáng được người con trai tốt như thế quan tâm không mà còn không biết điều. Còn không mau kéo hành lí đi cùng người ta nữa.

- Mẹ cứ đánh con đi, chứ đừng có đuổi con mà._Tôi làm một màn mưa nước mắt, túm lấy chân bà mà kêu gào, nước mắt tùm la tùm lum trên mặt trông chắc tội nghiệp lắm. Ấy vậy mà chẳng đả động được chút nào vào lòng thương người của mẹ tôi. Mẹ tôi gỡ tay tôi ra khỏi ống quần bà, kéo tôi đứng lên, thở dài nói- Con với cái, chỉ giỏi làm trò, bao giờ mới để ba mẹ bớt lo? Lau nước mắt rồi theo Bảo tới nhà nó hỏi thăm cô chú chút đi.

- Tại sao con phải chịu những điều này._Lòng tôi hoang mang vô cùng, bây giờ thì tôi không coi chuyện ép hôn chỉ là giỡn nữa rồi. Việc Bảo đến tận nơi đón đã nhắc nhở tôi rằng việc ép hôn là thật và chúng tôi sẽ lấy nhau chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tôi ấm ức giơ đôi mắt ngân ngấn lệ lên nhìn mẹ, bà lại dịu dàng đưa tay về phía trước lau đi những giọt nước mắt nóng hổi còn đọng lại trên má tôi, khuyên nhủ- Đến lúc nào đó rồi con cũng phải trưởng thành, chuyện như thế này nhất quyết phải trải qua, sớm hay muộn không phải như nhau sao?

- Mẹ, tại sao lại tàn nhẫn đến mức lấy hạnh phúc của con ra đùa giỡn và định đoạt chứ?_Nước mắt tôi lại lưng tròng. Nghe câu hỏi này, bàn tay ấm áp của mẹ đang xoa trên má tôi chợt khựng lại, ánh mắt vừa mới chan chứa yêu thương chợt trở nên bối rối. Tôi có thể tin là bà có nguyên nhân đặc biệt nào đó, nhưng nếu vì cái nguyên nhân đặc biệt ấy tôi phải lấy hạnh phúc của mình ra đặt cược, tôi cũng muốn biết nguyên nhân đó là gì, và nó có xứng đáng để tôi mạo hiểm như thế hay không?

Quả thật bà Ngọc cũng có lí do đặc biệt để ép hôn cô. Người ta hay nói "ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên", nếu không phải vì lí do đặc biệt, bà cũng không muốn để cô phải gả vào nhà người ta trong cái hoàn cảnh như thế này. Con gái bà bà hiểu rõ, cô bên ngoài trẻ con, bên trong sâu sắc. Cô có suy nghĩ rất sâu sa và đặc biệt là kì lạ. Ở cái tuổi này của cô, chỉ có những kẻ ngây thơ mới nghĩ cô trẻ con, chứ trong lòng bà thừa hiểu đứa con gái này của bà đã sớm không còn là trẻ con dễ lừa nữa rồi. Bà cũng muốn nói cho cô biết nguyên nhân, nhưng sợ rằng cô quá liều lĩnh sẽ gây ra nguy hiểm. Đặc biệt, chỉ có ở cùng người nhà họ Vũ, bà mới dám đảm bảo sự an toàn của con gái mình.

- Được rồi, nguyên nhân về sau con sẽ rõ, bây giờ cứ làm theo lời mẹ trước đi._Trong phút chốc, bà thu lại vẻ mặt bối rối của mình, trở nên sâu sắc hơn hẳn. Ánh mắt bà lúc này không còn là sự nhu tình nữa, thay vào đó là sự nghiêm khắc lạnh lùng khiến tôi run sợ. Tôi biết dù có truy hỏi thêm nữa cũng không đổi lại được kết quả khả quan, niềm hi vọng đã mất, tôi tự biến mình trở lên lãnh đạm. Gật đầu một cái, tôi nặng nề tiến tới kéo vali và theo sau Bảo. Khi sắp ngồi lên xe, tôi vẫn cố ngoảnh đầu lại nhìn nhị vị phụ huynh của tôi đang đứng trong sân ngó theo chúng tôi.

Ngồi lên xe và chờ chiếc xe lăn bánh rời khỏi, tôi vẫn cố chấp nhìn vào kính chiếu hậu cho đến khi căn nhà quen thuộc của tôi khuất đi sau ngã rẽ. Mệt mỏi xoa xoa mi tâm, tôi không nhìn sang Bảo, dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần một lúc. Nói dưỡng thần thế thôi nhưng tôi biết rõ mình không ngủ được. Tôi đang tập trung suy nghĩ nguyên nhân có cuộc hôn nhân chết tiệt này. Cùng với đó, tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để gặp ba mẹ Bảo. Họ là những người giàu có, không dễ gì mà tôi lại có phúc phần được họ chấp nhận làm con dâu. Tôi đoán rằng còn nhiều thử thách gian nan hơn đang chờ đợi. Dẫu gì cũng phải gặp thì chuẩn bị cho đàng hoàng chút, tôi không muốn làm mất mặt ba mẹ. Giống như lần gặp đầu tiên tôi đã thất lễ rồi, lần gặp thứ hai không thể để họ có ấn tượng xấu, tránh cho sau này hai gia đình không thể thành thông gia cũng không thể nhìn mặt nhau.

Tôi vẫn nhắm mắt nhưng miệng lại bật thốt lên câu hỏi:

- Bảo, mẹ anh đồng ý cho anh đi đón tôi chứ?

- Bà mong còn không kịp!

- Gia đình anh tại sao lại nhìn trúng tôi thế?_Đây chính là điều tôi thắc mắc. Tôi nghĩ tiêu chuẩn chọn con dâu của nhà giàu phải cao lắm chứ. Không xinh đẹp thì ít nhất cũng phải thông minh, tài giỏi, đức độ gì gì đó. Không thì ít nhất cũng phải du học này nọ, bằng cấp loại ưu mới có cơ hội đặt chân vào gia đình ấy. Tôi cũng không ngờ họ lại dễ dàng để cho một "con ranh" như tôi đặt chân vào nhà họ. Họ lấy lí do gì để tin tưởng tôi có thể làm tốt vai trò một cô con dâu ngoan hiền nhà họ chứ? Họ kì vọng điều gì ở tôi? Hay là có thỏa thuận gì đó với ba mẹ tôi? Càng nghĩ càng đau đầu, tôi quyết định sẽ dẹp chuyện này sang một bên để từ từ tìm hiểu cho ra nhẽ.

- Vì tôi nhìn trúng em, họ dù không thích thì cũng phải chiều theo tôi thôi._Nghe hắn nói thế, tự nhiên tôi có chút giao động. Giao động của tôi không phải cảm động vì được hắn nhìn trúng, mà là sự giận dữ vô cùng. Tôi lạnh lùng quay ra nhìn hắn:

- Tôi nghĩ những cô gái anh thích cũng không thiếu, chả nhẽ anh cứ nhìn trúng họ là lấy họ về hết sao? Vậy xin hỏi từ trước đến nay anh có bao nhiêu cô vợ rồi?

- Em tưởng tôi tùy tiện đến thế sao? Vợ của tôi chỉ có em là duy nhất!

- Tính dùng lời đường mật để dụ dỗ tôi?! Xin lỗi, tôi không có hứng thú! Tuy nhiên, tôi cũng rất tò mò, điều gì khiến anh thích tôi đến vậy để tôi còn sửa đổi.

- Cái làm tôi thích em chính là sự không thích tôi của em._Kẻ mặt dày nào đó rất tự tin trả lời. Mà cái lời nói này tôi từng đọc ở trong một bộ truyện ngôn tình nào đó rất lâu rồi. Tôi không nghĩ con người trước mắt tôi đây lại ảo ngôn tình đến thế. Vỗ trán một cái, tôi cảm thán:

- Anh làm ơn thôi những lời lẽ sến súa đó đi, tôi nổi hết cả da gà rồi đây này. Bình thường cho tôi nhờ. Tôi thiết nghĩ, người giàu các anh đều kì lạ đến như vậy sao?

- Tùy em nghĩ sao thì nghĩ._Bảo nhún vai, chán chường đáp rồi cũng nhắm mắt dưỡng thần. Hắn làm như thế là biết chẳng muốn nói chuyện với tôi nữa, tôi cũng không mong gì hơn thế, quay về một hướng và nhắm mắt lại.

Trong lúc hai người đều nhắm mắt lại thì người tài xế đã chứng kiến hết thảy. Lắc đầu rồi thở dài, ông ta lẩm bẩm "Cậu chủ, sao cậu cứ phải làm khó mình vậy chứ? Thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa cậu lại nhất quyết xông vào. Uổng công cô bé Bảo Quyên kia thích cậu như vậy, thật đúng là tội nghiệp!" Ông ta không biết nên vui hay nên buồn thay cho Bảo nữa, nhưng ông cũng không thích Thanh. Không nói đến thân phận không xứng, ngay cái tính cố chấp cứng đầu của cô đã khó có thể chấp nhận. Lại nói sau này nếu cả hai thật sự lấy nhau, không gây ra đại họa mới lạ, có khi còn đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán không chừng. Cậu thì cố chấp, cứng đầu, còn cô thì ngang ngạnh, bướng bỉnh. Trong một mối quan hệ, không ai chịu thua kém ai thì làm sao tồn tại được lâu?

- Này, đến nơi rồi!_Tôi nghe như có tiếng ai đó đang gọi, kèm theo đó là vài cái lay lay người. Tôi không thích bị phá rối như thế, mê man nói nhảm, tay còn khua loạn xạ:

- Đừng quậy!_Tôi cảm giác người mình lâng lâng như đang bay, cả người nhẹ bẫng. Ngay sau đó, một cảm giác êm ái kéo tới khiến tôi như bị chìm trong đó vậy. Đi theo sự êm ái là một cảm giác ấm cúng khó tả khiến một lúc sau, tôi lịm đi không biết gì.

Nhìn cô nhóc đang ngủ li bì trên giường, trên môi Bảo chợt xuất hiện một nụ cười dịu dàng, nụ cười mà ít cô gái may mắn thấy được. Biểu hiện này của Bảo quả là khiến người khác kinh ngạc. Chẳng qua hắn có chút hứng thú với cuộc tảo hôn này, và cũng hứng thú với cô gái kia nên mới tỏ ra như vậy. Cúi chiếc lưng dài và ngồi xuống bên giường, hắn đưa tay vén những lọn tóc xõa dài rối tung trên gương mặt non nớt của cô, nhẹ nhàng thôi như thể đang sợ hãi sẽ khiến cho cô tỉnh dậy. Khi hắn vừa bế cô lên lầu, bà mẹ quái chiêu của hắn đã nhìn hắn với một ánh mắt đầy ẩn ý, dù không tán thưởng cách này cho lắm nhưng cũng không phải không đồng tình. Nếu không nhờ bà mẹ hắn hàm ý nói cho hắn biết cô gái mà hắn phải lấy là cô ấy thì hắn cũng định cho qua rồi. Tính hắn thì rất khó hiểu, hắn sẽ dịu dàng với những gì hắn cho là quan trọng. Giống như trong các mối quan hệ yêu đương của hắn, yêu chơi ra yêu chơi, nếu thích thật ra thích thật. Và chỉ có cô gái hắn thích thật hắn mới dịu dàng với các cô ấy, cô cũng không là ngoại lệ.

Tôi cứ mê man ngủ mãi thế cho đến lúc mơ màng tỉnh lại bởi có người động vào người. Tôi là vậy, khi ngủ say một giấc dài, tôi rất dễ bị đánh thức chỉ bằng một cái động nhẹ thôi. Tôi mở mắt ra, khó khăn tiếp nhận thứ ánh sáng chói chang của mặt trời lúc ban trưa. Tôi không nghĩ là mình lại ngủ giữa buổi thế này. Vươn mình ngồi dậy, tôi che miệng và ngáp dài một tiếng, cũng không để ý đến xung quanh, theo thói quen mà rời giường. Nhưng khi vừa đặt chân xuống đất, tôi mới giật mình nhận ra thiết kế của căn phòng này có chút khác lạ so với thiết kế căn phòng của tôi. Cả căn phòng sáng lên bởi màu sơn trắng kết hợp với họa tiết màu tím trông ấm cúng hẳn. Cùng với đó là cách bài trí căn phòng trông có phần sang trọng và cao quý: một chiếc bàn làm việc nhỏ với một vài quyển sách được xếp ngăn nắp trên bàn; một chiếc tủ quần áo dưới chân giường, vừa đúng chiếm chọn không gian nhỏ hẹp dưới đó. Ngoài ra cũng chỉ còn chiếc giường rộng lớn mà tôi đang ngồi trên đó.

- Tỉnh rồi sao?_Giọng nói quen thuộc của Bảo vang lên hù tôi thót tim. Tôi quay ra nhìn hắn, thuận miệng hỏi- Anh đưa tôi lên đây à?

- Chứ không em nghĩ là ai?

- Vất vả cho anh rồi! Tôi ngủ lâu thế này cô chú có nói gì không?_Tôi mong cô chú ấy nói gì đó còn không kịp. Đại loại như là cảm thấy không hài lòng và dứt khoát không chọn tôi làm con dâu họ nữa thì càng tốt.

- Ba mẹ bảo tôi gọi em dậy ăn cơm._Bảo thản nhiên đáp, tôi cũng không lấy làm lạ. Đến giờ trưa này có ai lại để cho khách đói bao giờ.

Tôi xuống giường, vào trong nhà tắm lau mặt rồi chải chuốt lại trước khi gặp phụ huynh nhà Bảo. Dẫu sao cũng cần gặp mặt, tôi phải giữ phép lịch sự tối thiểu chứ, không thể làm ăn qua loa được. Sau khi xong xuôi mọi thứ, tôi song hành cùng Bảo xuống dưới nhà để ăn cơm. Cái tên Bảo khốn kiếp có vẻ nghĩ mối quan hệ của tôi tốt hơn trước nên rất thoải mái đưa cái "móng heo" (bàn tay) của hắn ôm vào eo tôi. Tôi là tôi không thích sự thân mật thế này đâu, liền gỡ tay hắn ra, nhắc:

- Chúng ta vẫn chưa thân thiết đến thế, mong anh tôn trọng tôi một chút._Tôi đâu phải loại con gái dễ dãi, thích ôm là có thể ôm được. Nhưng tôi quá coi thường kẻ mặt dày kia rồi, để ngoài tai lời nói của tôi, hắn bá đạo nói:

- Tôi ôm là ôm vợ tôi, không phải ôm em, cứ nghĩ vậy đi!_Hắn nói thế khiến tôi câm nín hẳn. Tôi biết mình không thể đấu lại hắn, nên im lặng để tránh cho mình bị chọc tức đến hộc máu.

Khi tôi xuống tới nơi thì cùng lúc đó mọi người đã ngồi vào bàn cơm, trong bàn ăn ngoại trừ cô chú tôi thấy xuất hiện thêm ba người rất lạ mặt. Hai người là giúp việc thì khỏi bàn cãi đi, còn một cô gái có khuôn mặt giống y đúc Bảo, cả người toát lên khí chất tao nhã, ánh mắt không vui bắn về phía tôi. Tôi quan sát thật kĩ cô gái ấy, cũng không ngại chống đối ánh mắt đầy lửa đạn bắn ra. Quả là một mỹ nhân với làn da trắng bóc mịn màng, khuôn mặt tròn trịa, sống mũi thẳng và đôi môi căng mọng. Tuy nhiên, đây lại là một mỹ nhân không tầm thường bởi ánh mắt sắc xảo, dù không lộ rõ sự ghen ghét nhưng vẫn làm cho người ta lạnh sống lưng. Tôi chậm rãi bước xuống cùng Bảo, nhân tiện ghé tai hắn hỏi nhỏ "Anh có chị em sinh đôi à?". Hắn điềm tĩnh đáp:

- Không, cô ấy là em gái tôi, tên là Vũ Thiên Vy!

- ----------------------------------------------Hết chương 4----------------------------------------------------