Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Chương 12: Sự Cố Bất Ngờ




Nửa năm sau:

- Dương, mau đến giúp tôi lắp cái giường này xem nào._Tôi gọi to, bỗng một cô gái với lối ăn mặc rất kì dị nhanh chóng xông vào phòng. Đứng trước mặt tôi, cô ấy vừa gập người thở dốc vừa lấy tay quệt mồ hôi trên trán, cả khuôn mặt xinh đẹp đều nhuộm nét mệt mỏi. Sau khi điều hòa hơi thở, Dương trách móc:

- Làm cái gì mà cứ như ma đuổi không bằng! Mấy chuyện này đáng lẽ phải để người giúp việc làm chứ, đâu đến lượt cậu mà cậu nhiều chuyện thế?_Dương càu nhàu, hàng mi lá liễu khẽ nhíu lại một cách đầy hằn học.

Dương có tên đầy đủ là Hoàng Thùy Dương, là cô gái bằng tuổi tôi, lúc này thoạt nhìn thì trông vô cùng dễ thương nhưng ai biết lúc mới gặp trông cô ấy khủng bố cỡ nào? Lúc mới gặp Dương, ấn tượng của tôi về cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan với làn da trắng bóc càng tăng lên nét đẹp quý phái cho Dương. Dương có đôi mắt to tròn rất dễ thương cùng đôi môi anh đào mềm mại chính là điểm nhấn trên nét mặt cô ấy, cô ấy cũng có một gu thời trang hết sức sành điệu, đúng chất một tiểu thư với váy bồng thắt ren. Dương thực chất là em họ của Vũ Thiên Bảo, bố cô ấy tôi cũng biết, là chú Vũ – trợ lí của chú Kỳ, còn mẹ cô ấy hình như tên Tuyết. Nhưng theo tôi được biết thì ngay từ nhỏ cô ấy đã được cho đi xuất ngoại đến đất nước xa xôi này. Cô ấy ngày ngày bị quản thúc đến phát phiền, cho nên trong một lần quản gia không để ý đã lén trốn đi chơi, ai mà biết sẽ bị người bắt cóc tôi “tiện tay bắt về”.

Thấm thoắt cái đã nửa năm trôi qua, tôi giờ đây vẫn đang sống rất yên ổn và an toàn, chỉ là thiếu tự do chút thôi. Đến cuối cùng tôi mới biết thì ra kẻ bắt tôi lại không cùng một bọn với kẻ thù của nhà họ Vũ. Sự việc nửa năm trước vô cùng hỗn loạn, ngày hôm đó, sau khi tôi bị bắt đi thì bị ép xuất ngoại, sau đó lại được đưa tới ngôi biệt thự bây giờ tôi đang ở. Ngôi biệt thự này nằm cạnh một vùng biển vô cùng xinh đẹp và mộng mơ. Nó hoàn toàn được làm bằng kính chất lượng cao, có thể chống đạn, cũng có thể chống ồn, chủ nhân của nó là một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi có tên là Tuấn Trung.

Chú Trung này là một người đàn ông khiến tôi vô cùng bội phục không phải vì sự giàu có của chú ấy, cũng không phải bởi vì tướng mạo của chú ấy, mà là vì sự si tình chú ấy giành cho người phụ nữ mình yêu. Chú ấy quả thật là một người tốt, nhưng lại là một người dễ mềm lòng và vô cùng chiều chuộng người phụ nữ kia. Thật ra kẻ bắt tôi là người phụ nữ có tên…Tú Oanh, chú ấy là vị hôn phu và cũng là bạn thanh mai trúc mã với cô ấy. Lúc tôi mới bị bắt, tình trạng của cô Oanh vô cùng bất ổn, có xu hướng tiêu cực và thường xuyên làm tổn thương bản thân. Vì không muốn làm bệnh của cô ấy thêm trầm trọng nên ngày hôm đó chú ấy đáp ứng cô Oanh sẽ bắt cô gái là con gái của kẻ thù đến. Thế nhưng lại bắt nhầm tôi, chứ còn người chú ấy dự định sẽ bắt là Thiên Vy.

Khi chú ấy biết mình bắt nhầm người đã định thả tôi ra rồi, ấy vậy mà bệnh tình cô Oanh lại phát tác, cô ấy nhất quyết không chịu thả tôi. Đến sau này tôi mới biết thời kì ấy cô Oanh đang bị ám ảnh cưỡng chế vì một vài chuyện trong quá khứ, tinh thần không ổn định và thường làm những chuyện khiến người khác lo lắng. Chú Trung đã vô cùng lo lắng sợ tôi sẽ chẳng may bị cô ấy làm tổn thương, cho nên cố tình sắp xếp cho tôi ở đây. Trong suốt nửa năm này, chú Trung và tôi đã có một thỏa thuận, tôi sẽ được chú thuê gia sư tại nhà cho tiếp tục theo học với điều kiện tôi không được phép rời khỏi biệt thự. Hơn nữa vì sợ cô Tú Oanh làm loạn và cũng lo lắng người nhà họ Vũ sẽ không buông tha, cho nên chú ấy không mong tôi gọi điện ra bên ngoài. Tôi quả thật đã đồng ý điều kiện trên nhưng cũng không quên nguyện vọng còn dang dở là cứu lấy Quỳnh Thư.

Nửa năm nay, tôi ở bên cạnh cô Tú Oanh, nhiều lần cũng bị thương nhưng rất may là sau đó cô Tú Oanh đã có chuyển biến tốt, biết tự kiềm chế tâm trạng và một vài tháng về đây đã không còn xuất hiện triệu chứng tiêu cực nữa. Ba tháng trước, chú Trung lại dẫn về một cô gái có tên Dương – là em họ của Thiên Bảo. Chú ấy nói lúc ấy đang đưa cô Oanh đến bệnh viện trị liệu thì tình cờ bắt gặp cô gái này cho nên cô Oanh đòi “tiện tay bắt về”. Tôi cũng đến vái lạy hai người, bắt cóc bất hợp pháp như thế chắc chỉ có mình tôi là chịu đựng được thôi, chứ làm gì có chuyện ai cũng có thể tùy tiện để cho bọn họ bắt. Nhưng tôi cũng hiểu, chú Trung là người có bản lĩnh cho nên mới dám bắt người đi. Tuy nhiên, chú ấy quá coi thường nhà họ Vũ rồi, bọn họ chắc chắn sẽ chẳng để yên đâu, có khi bây giờ bọn họ vẫn đang loạn cào cào lên tìm Dương đấy.

Ngày mới đến, khuôn mặt cô ấy vô cùng lạ lẫm nhưng lại không có chút sợ hãi nào mà chỉ gợi lên vài tia hứng thú khiến tôi có cảm giác cô ấy rất nguy hiểm. Ánh mắt Dương nhìn cô Oanh và chú Trung vô cùng bĩnh tĩnh, không có bất kì gợn sóng nào giống như những trò này chỉ là trò vặt mà cô ấy chơi qua quá nhiều lần. Nhìn thấy tôi, lúc đầu Dương mang một ánh mắt hứng thú dò xét khiến tôi lạnh sống lưng. Quả thật là con gái trong giới hắc đạo, ai cũng nguy hiểm như nhau. Tuy nhiên càng về sau tôi mới biết cô ấy cũng rất hòa đồng chứ không còn tỏ vẻ nguy hiểm nữa, có lẽ là vì cô ấy biết bọn họ sẽ không làm hại cô ấy. Có lần tôi thắc mắc với cô ấy rằng tại sao cô ấy có thể yên tâm ở đây mà không sợ người nhà lo lắng thì Dương thản nhiên nhai kẹo cao su mà đáp rằng:

- Cậu không biết đó thôi, ba mẹ tôi không có ở cùng tôi, cho nên có lẽ họ vẫn chưa biết chuyện. Còn cái lũ người đần độn vô vị kia (ý chỉ những người trông coi Dương) chắc chắn là sợ tội không dám mách đâu. Bọn họ nhất định phải tìm được tôi rồi mới dám thông báo cho ba mẹ tôi chứ. Lần này cũng coi như là trừng phạt bọn họ vì họ đã bỏ mặc tôi suốt bao nhiêu lâu không tới thăm rồi.

Trước đó, Dương suýt thì bị cô Tú Oanh làm hại, may mắn sau đó cô ấy đã kiểm soát được hành vi của bản thân, cho nên Dương chỉ bị sứt sát nhẹ thôi. Tôi từng hỏi Dương có thấy giận cô Oanh không, cô ấy chỉ thản nhiên bảo rằng “tôi từ bé đến lớn chưa từng bị ai đánh, giờ bị đánh cũng là một trải nghiệm khá mới mẻ”. Công cuộc chữa bệnh của cô Oanh đến giờ phút này là hoàn toàn thành công, hiện tại tình cảm của cô Oanh và chú Trung sau bao nhiêu năm đã đơm hoa kết trái. Cô Oanh sau sự cổ vũ của hai đứa chúng tôi đã dũng cảm đối mặt với chú Trung, hai người đã đăng kí kết hôn và còn có một tiểu bảo bảo còn chưa ra đời. Bây giờ trong biệt thự của chú Trung vô cùng náo nhiệt vì phải chuẩn bị nhiều thứ để tổ chức đám cưới cũng như đón em bé ra đời. Tôi cũng vô cùng háo hức tham gia vào tiệc chuẩn bị.

Đám cưới lần này không mời khách, người chứng kiến duy nhất chỉ có tôi và Dương, hai người họ quyết định đến nhà thờ nghe tuyên bố của cha xứ rồi cùng chúng tôi ăn một bữa tiệc nhỏ coi như là ăn mừng đám cưới. Bởi vì chú Trung không được người thân ủng hộ cưới cô Oanh cũng như cô Oanh lại không thích mời quá nhiều người, vì vậy họ chỉ làm đơn giản. Cô Oanh bây giờ đang mang thai ở tháng thứ ba, bụng cũng có chút lồi ra, tuy nhiên điều đó lại càng khiến cô trông mặn mà hơn. Chứ trước đó, lúc mới gặp mặt, ấn tượng ban đầu của tôi về cô là một người phụ nữ yếu ớt, bệnh tật với dáng người gầy guộc cùng khuôn mặt hốc hác trông đến thảm. Mặc dù cô Oanh vẫn còn nét trẻ trung cùng làn da trắng mà nhiều mỹ nữ ao ước nhưng điều đó lại càng khiến cô nhìn trông yếu ớt hơn.

Hiện tại cả thảy bốn người chúng tôi đang tất bật chuẩn bị đồ cho thành viên mới sắp chào đời, tôi vô cùng hồi hộp bởi tôi không có anh chị em, cho nên tôi rất mong chờ sẽ có một đứa trẻ thật dễ thương trở thành em út của tôi, cùng tôi chơi đùa. Nghĩ đến cảm giác ấy, tôi không nén nổi mong chờ mà nhìn chằm chằm bụng của cô Oanh. Để rồi chín tháng sau, niềm hạnh phúc vỡ òa khi cô Tú Oanh sinh được một cậu nhóc kháu khỉnh. Bồng đứa bé trên tay, tay tôi run run không dám đung đưa mạnh. Thằng nhóc vô cùng mập mạp và trắng trẻo với đôi mắt to tròn cùng chiếc má phúng phính nhìn chỉ muốn cắn một ngụm. Nhìn thấy tôi, nhóc con toét miệng cười, đôi môi chúm chím hồng hồng nhìn vô cùng cưng. Như có thần giao cách cảm, thằng nhóc cứ nhìn thấy tôi là toét miệng cười khiến tôi vô cùng quý nó.

Vì để bù đắp cho tôi và Dương vì vô cớ bị cuốn vào chuyện gia đình của họ, cho nên chú Trung cho phép chúng tôi được đặt tên cho thằng bé. Cãi qua cãi lại, cuối cùng tôi với Dương thống nhất chọn tên Thiên Vỹ cho cậu bé, Thiên là bầu trời, còn Vỹ thì có nghĩa là “vĩ đại”, bởi cậu bé đã ra đời trong một tình yêu lớn lao và vĩ đại của chú Trung. Nựng Thiên Vỹ trên tay, nhìn thằng bé híp mắt cười, hai nắm tay nhỏ ngoe nguẩy mà tôi không nhịn được muốn cắn một ngụm lên má nhóc. Cô Tú Oanh lúc này vẫn đang trong thời gian ở cữ, cho nên việc chăm sóc Thiên Vỹ sẽ do tôi và Dương phụ trách. Hóa ra cảm giác làm một “bà mẹ bỉm sữa” không đáng sợ như tôi vẫn nghĩ, ngoại trừ những lúc thằng bé quấy khóc, còn bình thường chăm rất dễ. Nhóc con Thiên Vỹ chính là một tiểu hài tử tham ăn, thằng bé không kén ăn vì vậy mà việc ăn uống cũng khá thoải mái.

Chúng tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ mãi như vậy nếu không phải xảy ra biến cố, một biến cố lớn mà trong đời tôi khó có thể quên được. Tôi nhớ rất rõ ràng buổi đêm hôm đó, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng đánh nhau cùng tiếng súng rền vàng, dọa Thiên Vỹ sợ hãi khóc đến không thở được. Chú Trung lao vội vào phòng chúng tôi, trong khi tôi và Dương không hiểu chuyện gì xảy ra, chú lật chăn của chúng tôi, kéo chúng tôi dậy. Khi tôi vẫn còn đang ngái ngủ, chú Trung lập tức dặn dò với vẻ lo lắng rõ rệt:

- Nhà họ Vũ tìm tới nơi rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.

- Hả?_Tên nghe thế tỉnh ngủ hắn, xoa xoa mí mắt nặng trĩu, tôi cầm theo chiếc áo khoác rồi kéo Dương phi như bay theo chú Trung.

Bên ngoài tiếng súng vẫn vang rền, hòa lẫn với tiếng khóc của trẻ con nghe thê lương biết nhường nào. Chú Trung đỡ lấy Thiên Vỹ trên tay cô Tú Oanh, sau đó cả thảy bốn người phi như bay ra chiếc xe trong gara, mặc kệ đằng sau tiếng đánh nhau hòa lẫn cùng tiếng súng. Chú Trung nhấn ga, chiếc BMW lao vụt đi trong đêm tối, rời khỏi biệt thự và chạy về phía đường lớn. Đằng sau còn mấy chiếc xe con đuổi theo sát nút. Tôi ôm Thiên Vỹ trong lòng, không khỏi có chút đứng ngồi không yên vì vừa phải dỗ Thiên Vỹ vừa phải trấn an cô Tú Oanh. Dương ngồi bên cạnh cũng không nhàn rỗi chút nào, nhỏ tay chân luống cuống, hợp sức giúp tôi dỗ bé Vỹ, mặc khác còn để ý mấy chiếc xe phía sau.

Trong tình huống này nếu tôi còn không biết chuyện gì xảy ra thì đúng là quá ngu ngốc rồi, có lẽ nhà họ Vũ đã biết chuyện nên cho người truy sát chú Trung và cô Oanh. Lực lượng lần này có vẻ đông đảo, khả năng lớn là đi tìm Thùy Dương bởi tôi đã mất tích một năm trời rồi mà vẫn không thấy bên ngoài có động tĩnh gì. Vừa xoa xoa lưng bé Vỹ, tôi vừa mím môi, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, tôi hỏi:

- Chú Trung, chuyện chú đáp ứng cháu sẽ cứu bạn của cháu, chú đã từng làm chưa?_Chú Trung nghe câu hỏi của tôi, im lặng một lát rồi mới cất lời:

- Thật ra lúc chú định cứu con bé đó thì nhà họ Vũ đã thu xếp ổn thỏa rồi, chú không tiện ra tay, sẽ lộ hành tung._ Vì thế có nghĩa là bên nhà họ Vũ trong một năm nay vẫn chưa xác định được tôi ở phương trời nào hay sao? Thật sự là một đám thiểu năng mà, làm tôi cứ tưởng rằng nhà họ Vũ đó lợi hại lắm.

Thật ra cô đã hiểu lầm, một năm nay tình hình trong nước thực sự rối ren, Thiên Bảo mới làm lễ nhận chức, còn chưa đâu vào đâu thì bọn người bang khác lợi dụng thời cơ gây chèn ép, việc không thể chậm trễ, cho nên để bảo toàn thời cục, Thiên Bảo đành rút đa số lực lượng đi tìm cô để tập trung toàn lực dẹp yên những bang phái khác. Trong khi đó chỉ có mình David Minh là kiên trì đi tìm cô, bởi vì hắn về nước không bao lâu, thế đơn lực mỏng, lại không dám xin viện trợ từ ba chỉ vì một cô gái, vì thế vẫn không có cách tìm được cô.

Trong nước lúc này đã thật sự yên ổn, Thiên Bảo một năm nay lên nhận chức công việc khá là bề bộn, vậy nên việc tìm Hoài Thanh vẫn là không đúng tiến trình. Lại không nói, tìm suốt một năm trời vẫn không tìm thấy cô, bọn họ ôm hi vọng không lớn là cô còn sống, nhưng bọn họ vẫn kiên trì là vì vẫn có chút lòng tin còn sót lại hay nói đúng hơn là đoạn tình cảm của Bảo dành cho Thanh vẫn còn chưa dứt được. Anh không cho phép dừng việc tìm cô, bất chấp bất cứ giá nào, dù có phải lật tung mọi nơi lên, đào ba thước đất cũng phải tìm thấy cô, sống phải thấy người, chết…phải thấy xác.

Một năm trước lúc anh nhận được tờ giấy của cô, anh đã thật sự tìm đến nhưng chỉ tìm thấy Quỳnh Thư, còn Hoài Thanh thì mất tăm mất tích, Thiên Bảo thậm chí còn cho lệnh truy sát lũ người kia để hỏi tung tích, nhưng đến cuối cùng vẫn là không có dấu vết. Một năm nay, mặc dù không có cô bên cạnh, nhưng anh chưa hề tìm tới một người con gái nào khác, kể cả Ngọc Quyên có dâng tới tận cửa cũng bị anh đuổi về. Anh thật sự không tin cô lại dễ dàng rời xa anh như vậy, anh thật sự vẫn còn ôm hi vọng cho rằng cô còn sống, anh chưa bao giờ từ bỏ công việc tìm cô. Mọi người đều khuyên anh rằng nên từ bỏ thôi nhưng bọn họ vốn không hiểu đã sinh ra là dòng máu nhà họ Vũ thì đều là những kẻ cố chấp vô cùng.

Một đoàn chúng tôi bị truy sát, dù đã loại bỏ được đa số kẻ đuổi theo nhưng bọn chúng giống như binh đoàn kiến vậy, cứ trừ khử được một tên sẽ có n tên khác đuổi đến, có lẽ chúng thật sự muốn đổi cùng giết tận chúng tôi. Tuy nhiên, căn cứ theo tình hình, nếu bọn họ là người của nhà họ Vũ, đã đuổi được đến đây đáng nhẽ ra phải biết có Thùy Dương trong xe. Đại tiểu thư ở trong xe mà còn dám đuổi giết, không tiếc bất cứ giá nào thương tổn chúng tôi thì chắc chắn có khả năng không phải người nhà họ Vũ, mà là…kẻ thù của nhà họ Vũ. Sao tôi có thể quên kẻ muốn gây chia rẽ giữa gia đình tôi và gia tộc họ Vũ cơ chứ.

- Chú Trung, gần đây có hải cảng nào không?_Tôi đột ngột hỏi. Trong không gian im lắng lúc này chỉ còn tiếng thở dốc cùng tiếng đập mạnh do căng thẳng của nhịp tim, bé Vỹ vì khóc mệt nên đã ngủ say, do vậy mọi người trong xe mới bớt mệt mỏi.

- Chú đang tìm bến cảng gần nhất, chú có một con tàu riêng, đã dặn người chuẩn bị, lát nữa cháu và Dương đem theo em Vỹ cùng cô Oanh chạy nhanh lên tàu, chú ở lại ngăn cản bọn chúng._Chú Trung có chút căng thẳng nói ra kế hoạch. Mặc dù trong tình huống cấp bách nhưng chiếc BMW vẫn không dừng lại một giây, tiếp tục xứ mệnh của mình chạy bon bon trên đường đưa chúng tôi rời xa căn biệt thự. Vẫn may chiếc xe này là thuộc loại chất lượng tốt, trải qua mấy lần va chạm mới xước có tí sơn, chứ nếu không năm người chúng tôi đã sớm xuống báo danh với Diêm Vương rồi. Nghe kế hoạch của chú Trung, Dương không cho là đúng, vội vàng phản bác:

- Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết lũ kia có mục đích gì, nhưng đã truy sát chúng ta thì quả thật không có mục đích tốt. Chúng ta đáng lẽ ra không nên tách nhau ra như thế, quá là nguy hiểm. Hơn nữa, đó không phải người của ba cháu._Dương khẳng định.

- Đúng vậy, đây quả thật không phải người của Vũ gia, người của Vũ gia không dám manh động nếu Thùy Dương còn nằm trong tay chúng ta. Cháu thấy tốt nhất nên hành động cùng nhau, có chuyện gì còn có thể tương trợ._Tôi cũng lên tiếng nhận định.

Chú Trung nhìn sang cô Tú Oanh, rồi lại nhìn bé Vỹ đang ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi, giây trước đó còn là sự dịu dàng, nhưng giây sau ánh mắt đã chuyển thành kiên quyết, chú quẹo tay lái, hất đổ một chiếc xe con đang đi sát chúng tôi, loại đi một kẻ địch, đồng thời lên tiếng:

- Dù người bọn họ nhắm đến là ai thì chúng ta cũng phải tách ra, thứ nhất là có thể giúp người khác đánh lạc hướng, thứ hai là tìm hi vọng sống. Các cháu là người trẻ tuổi, đường đời còn dài, không thể hi sinh trong lúc này. Còn chú ở đây đã có thể lực sẵn, chắc chắn bọn chúng không dám động đến chú, cho nên chú lựa chọn ở lại là đã có tính toán, các cháu nên nghe lời, giúp chú chăm sóc cho tốt Thiên Vỹ và cô Oanh.

Mắt thấy bến cảng còn không xa, chú Trung đạp ga, chiếc xe vọt thật nhanh và đỗ ở nơi gần nhất, ngay sau đó, chú Trung rút ba khẩu súng lục ngắn ra, hai khẩu đưa cho tôi và Dương, khẩu còn lại chú giữ. Dương phóng khoáng nhận lấy, còn không quên gửi tới chú Trung một ánh mắt tán dương, còn tôi thì hơi lưỡng lự. Đây là súng thật đấy, không phải trò đùa của con nít đâu, nếu tôi mà nổ súng, nhỡ giết người thì đi tù mọt gông mất. Như biết trước suy nghĩ của tôi, Thùy Dương vừa nhai kẹo cao su vừa đáp:

- Yên tâm, ba tôi trong giới hắc đạo rất có tiếng nói, tôi sẽ bảo kê cho cậu, đảm bảo không phải bóc lịch.

- Đi đi, thời gian không còn nhiều!_Chú Trung nhét khẩu súng vào tay tôi, đẩy cô Tú Oanh đang ôm bé Vỹ về phía chúng tôi. Cô Tú Oanh ngồi trên xe suốt từ nãy đến giờ chỉ lặng im mà không nói bất cứ lời nào, ngay cả phản đối cũng không có làm tôi thấy rất khó hiểu.

Tuy nhiên vì thời gian không còn nhiều nên chúng tôi không để ý mấy, chỉ một mực kéo cô Oanh đi. Dương chạy đằng trước dò đường, cô Oanh chạy ngay sau Dương, còn tôi chạy cuối để hỗ trợ. Ba người lớn và một đứa bé chúng tôi đã tìm thấy con thuyền của chú Trung, vội vàng leo lên thuyền, phía xa xa, bóng dáng chú Trung đã khuất dạng trong màn đêm đen đặc đầy nguy hiểm, tôi biết là chú đang liều mình, mở một đường máu cho chúng tôi chạy thoát, vì thế nên tôi không thể để chú ấy hi sinh vô ích. Lần này dù muốn dù không, tôi luôn có một dự cảm không lành, nếu để xảy ra sơ sẩy chúng tôi rất có khả năng một đi không trở lại.

Chúng tôi leo lên được thuyền, đằng xa vẳng lại tiếng đánh nhau cùng tiếng súng, nghe vô cùng hỗn loạn. Bất chợt trong một giây, cô Oanh đặt Thiên Vỹ vào tay tôi, cả hai bàn tay nắm chặt tay tôi và Dương, ánh mắt lóe lên một tia sáng kiên định, cô gằn giọng hỏi:

- Cô có thể tin tưởng hai đứa không?

- Cô có ý gì?_Tôi mông lung hỏi lại.

- Dương, Thanh, bây giờ hai đứa là người cô tin tưởng nhất, cô muốn giao Thiên Vỹ cho các cháu, hãy giúp cô chăm sóc nó. Còn nữa, cô còn một đứa con gái thất lạc, nó tên Tú Tâm, nếu các cháu có thể trở về được, hãy giúp cô tìm ra nó. Cô không cầu mong các cháu bảo bọc nó, chỉ cần dẫn nó đến trước mộ cô để cô biết nó sống tốt là cô yên tâm rồi._Khuôn mặt cô Tú Oanh lúc này rất dịu dàng, tựa như một người mẹ đang nhìn đứa con của mình bằng đôi mắt chứa chan yêu thương cùng âu yếm. Chỉ cần nghe như vậy, tôi đã rất rõ ràng dự định của cô Tú Oanh rồi. Trong khi tôi chưa kịp nói gì thì Dương đã cất lời:

- Cô là mẹ mà, tại sao có thể vô tâm như thế cơ chứ? Cô sẵn lòng vứt bỏ Thiên Vỹ và Tú Tâm chỉ vì loại chuyện này hay sao? Lại không nói bây giờ cô quay lại chỉ có con đường chết, cũng là gánh nặng cho chú Trung.

- Thứ lỗi cho một kẻ ích kỷ như cô, chú Trung đã chờ cô quá lâu rồi, anh ấy đã hi sinh cho cô quá nhiều, hiện tại cô không thể bỏ rơi anh ấy ở lại một mình được. Lũ người kia rất có thể là đến truy sát hai người bọn cô để đưa các cháu về. Cho nên nếu cô còn theo mấy đứa, nói không chừng sẽ không ai được sống cả._Nghẹn ngào một chút, cô Oanh dừng lại, đổi chất giọng kiên quyết, cô đứng lên, vụt chạy vào trong màn đêm sâu thăm thẳm kia, giữa đêm tối lạnh lẽo u tịch còn nghe giọng cô vọng lại- Hãy giúp cô lần cuối cùng!

- Dương, chúng ta đi thôi!_Tôi kéo Dương lên con thuyền trong khi cô ấy vẫn thẫn thờ ngoái lại nhìn về phía xa xa nơi bóng dáng cô Tú Oanh biến mất. Tôi tự hiểu rằng sứ mệnh của tôi và Dương càng nặng nề hơn từ lúc cô Tú Oanh quyết định sẽ cùng sống cùng chết với chú Trung.

Chúng tôi trèo lên con thuyền to lớn, chiếc thuyền nhổ neo, từ từ khởi động rồi chạy về phía biển lớn, rời khỏi bến cảng cũng như đem chúng tôi rời đi cái nơi thân thuộc từng được gọi là “nhà”. Tôi và Dương mỗi đứa cầm một cái ống nhòm, đứng trên mũi tàu nhìn về nơi mình vừa rời khỏi. Trong ống nhòm, tôi thấy cô Tú Oanh cùng chú Trung, hai người nắm tay nhau tháo chạy, chú Trung yểm trợ cho cô Tú Oanh, thỉnh thoảng quay lại bắn vài cái, tiếng súng cùng tiếng huyên náo xa xa vọng lại nghe đến nhói lòng. Bé Vỹ như cảm nhận được mọi chuyện, đột nhiên khóc ré lên, hai quả đấm nho nhỏ cứ hướng về nơi xa xăm mà quơ loạn xạ.

“Pằng” một tiếng, tiếng súng như xé tan màn đêm, mở ra nỗi bi thương cùng thống khổ tột cùng, tôi không chớp mắt nhìn về nơi ấy có hai dáng hình thân quen đang từ từ đổ ập xuống, họ nắm lấy tay nhau. Những kẻ táng tận lương tâm kia chính là những con mãnh thú như đang muốn nuốt chửng họ, mặc họ thống khổ cầu xin cũng không khoan nhượng chút nào. “Pằng”_thêm hai tiếng súng nữa, tất cả đều hóa hư vô, phía xa kia, tất cả lũ bọn chúng đều rút lui hết, còn chừa hai cái xác trơ chọi nằm giữa bến cảng vắng lồng lộng gió đêm. Tôi dường như không còn nghe tiếng con tim mình đập nữa, cả không gian như chìm vào yên lặng, cảm giác đã ngưng đọng lại ngay tại khoảnh khắc tiếng súng kia nổ ra.

Chân tôi như nhũn ra, tôi lập tức buông ống nhòm, thẫn thờ nhìn về bến cảng đó. Hình ảnh của nơi đó thu nhỏ dần, cứ nhỏ dần rồi biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi, hòa vào đêm đen mịt mờ đầy lạnh lẽo. Dương chợt òa khóc nức nở, còn tôi thì cố bặm môi để ngăn mình không bật thốt lên tiếng nấc dù rằng cảm giác nuốt nước mắt vào tim không gì khó chịu bằng. Tôi đủ thông minh để hiểu trong hoàn cảnh này càng yếu đuối sẽ càng rơi vào thế cục nguy hiểm, cho nên dù bản thân không đủ mạnh mẽ nhưng cũng phải trở nên mạnh mẽ để đối mặt với phong ba bão táp ngoài kia. Tôi vỗ vỗ lưng Thiên Vỹ, dỗ cho nó nín nhưng càng dỗ nó càng khóc khỏe hơn. Dường như có một sợi dây liên kết vô hình nào đó đã buộc họ lại với nhau, vì thế khi cô Oanh cùng chú Trung gặp nguy hiểm Thiên Vỹ cũng sẽ cảm nhận được.

- Dương, cậu…có tự tin không?_Tôi chợt bật thốt lên câu hỏi. Sau khi thốt lên tôi mới phát hiện giọng mình có chút nghẹn ngào.

- Cái gì?_Dương nén lại những tiếng thút thít, ngước mặt lên nhìn tôi. Nhưng vì trời quá tối nên tôi không nhìn ra biểu cảm của cô ấy.

- Cậu có tự tin rằng chúng ta sẽ an toàn trở về?

- Chúng ta sẽ…nhất định sẽ trở về!_Dương gằn giọng, chắc nịch khẳng định. Nhưng một giây sau cô ấy đã ú ớ không nên câu bởi vì sau gáy tôi có một thứ lạnh lẽo đang chĩa vào. Tôi biết đó là thứ gì, tôi trong lòng có hơi hoảng, nhưng dằn lòng nhắc mình phải bình tĩnh, tôi cất lời:

- Anh là do ai phái đến?_Đừng hỏi tại sao tôi biết đó là đàn ông vì đây là câu hỏi ngu ngốc nhất trên đời. Phải người đi đối phó với hai con nhóc như chúng tôi có lẽ cũng chỉ cần một người đàn ông là đủ nhỉ? Tôi đoán vậy? Vì thế tôi rất bình tĩnh xoay người, để trán kề trước họng súng của kẻ thù, ánh mắt gằn lên những tia kiên định.

- Mày sắp chết rồi còn muốn biết làm gì?_Gã nhếch mép, vết sẹo to lớn trên mặt gã cũng giật giật theo trông thật đáng sợ. Nhưng còn gì đáng sợ hơn khi tính mạng mình đang trong tay kẻ thù.

Hai tay gã cầm hai khẩu súng, vô cùng chuyên nghiệp đồng loạt chĩa vào tôi và Dương. Dương khẽ nuốt nước bọt, thậm chí tôi còn nghe rõ tiếng tim cô ấy đập thình thịch trong lồng ngực, nhanh và dồn dập. Một người bạo rạn như cô ấy mà còn sợ thì đừng nói đến tôi, tôi ôm Thiên Vỹ bé bỏng trong tay, nắm đấm đã siết lại thật chặt, tôi căng thẳng đến mức vỏ não cũng muốn nứt toạc ra. Dương run rẩy khẽ đi gần đến chỗ tôi, nép sau lưng tôi khiến tôi có chút nhíu mày. Tôi thấy đây không phải tác phong của Dương, hiển nhiên, cô ấy tới gần là vì tay đang giấu khẩu súng.

- Cho dù chết chúng tôi cũng muốn chết rõ ràng._Tôi kiên định trả lời. Gã sát thủ cười nhạt một tiếng, sau đó đem ra đáp án cho chúng tôi:

- Một trong hai đứa tụi bây chính là kẻ thù của bang chủ tụi tao, mày đắc tội với chị ấy thì đương nhiên mày phải trả giá, có thế thôi mà cũng thắc mắc.

- Hơ, đến tôi còn không biết bà chị lớn đấy là ai chứ đừng nói là đắc tội._Tôi học gã, nở một nụ cười nhạt mà đáp.

- Mẹ mày có phải tên Trịnh Hoài Ngọc không?_Nghe gã nói liên quan đến mẹ tôi, tôi khẽ gật đầu, gã tiếp lời- Mẹ mày là con gái của trùm hắc đạo nổi tiếng Trịnh Phú, năm xưa chính mẹ mày đã khiến bang chủ của bọn tao sảy thai, cho nên nợ của mẹ con phải gánh là đúng rồi. Đừng nhiều lời nữa, chuẩn bị đi gặp Diêm Vương đi.

Gã chĩa súng lên đầu của tôi và Dương, bắt đầu lên cò, tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, một cảm giác trước nay chưa từng có kéo đến len lỏi trong từng tế bào của cơ thể tôi. Cả người tôi căng cứng, tôi mím chặt môi chờ đợi viên đạn ghim vào trong não, tay vẫn cứ ôm chặt bé Vỹ không buông. Thằng bé lại càng khóc dữ dội hơn, chọc cho gã sát thủ thấy phiền, tuy nhiên biết tình hình không được khả quan lắm cho nên cũng không có ý định đem bé Vỹ rời khỏi tôi. Chứ không kết cục của bé Vỹ chỉ có một: bị ném xuống biển làm mồi cho cá. Khẩu súng của gã được lên cò, lạnh lẽo mà chĩa vào trán tôi, gã bắt đầu bóp cò.

“Pằng” hai tiếng súng đồng loạt vang lên, tất cả không gian dường như ngừng hẳn lại, chỉ còn ba bóng dáng trơ trọi đứng trên boong tàu. Bỗng nhiên bóng dáng cao lớn của gã sát thủ đổ ập xuống, kém theo đó là tiếng thở hắt ra của tôi. Chân tôi run rẩy, không nhịn được mà khuỵu xuống sàn nhà, tay vẫn đang ôm chặt bé Vỹ vẫn đang lớn tiếng gào khóc không biết mệt mỏi. Dương cũng xụi lơ theo tôi, khẩu súng của nhỏ vẫn còn làn khỏi trắng quanh quẩn ở mũi súng. Thì ra vừa nãy Dương chớp thời cơ, lợi dụng gã sát thủ sơ hở chỉ tập trung vào một mình tôi đã nổ súng, còn phát súng thứ hai do Dương nhanh lẹ xô tôi ra nên gã đã bắn trượt. Tôi ôm chặt Thiên Vỹ trong lòng, vỗ vỗ lồng ngực còn chưa hết hoảng hốt, liền sau đó vội vàng đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên tôi được thấy cận cảnh giết người của giới hắc đạo, cho nên trái tim yếu ớt này làm sao mà chịu nổi chứ? Tôi đứng dậy mà hai chân vẫn còn run rẩy, vội nhặt khẩu súng trên tay của gã sát thủ, sau đó hỏi Dương đang thản nhiên nhìn tôi với bộ mặt bình tĩnh kia rằng:

- Cậu không sợ à?

- Cậu thật là không có tiền đồ, loại chuyện này hồi bé tôi đã từng chứng kiến qua vài lần rồi, cũng có chút kích động. Tuy nhiên ba tôi luôn cảnh cáo tôi rằng không được phép dính dáng đến nghề của ông, để xem lần này thân bất do kỉ ba tôi nói gì được nữa. Dẫu sao không phải là một trải nghiệm mới mẻ à?

Tôi: “…” Quả thật không hiểu nổi suy nghĩ của mấy người giới hắc đạo.

- Chúng ta mau vào trong thôi, bên ngoài lắm hiểm nguy quá!_Tôi nói, sau đó hai đứa kéo vào trong buồng ngồi.

Con thuyền này không lớn bởi dẫu sao nó cũng chỉ là tàu đi du lịch riêng của cá nhân, chỉ đủ cho năm người là cùng, vì thế mà boong tàu rất gần với nơi điều khiển của con tàu để chúng tôi tiện bề quan sát. Cả một đêm này tôi đã phải trải qua bao nhiêu chuyện kinh khủng như thế, cái gì cũng là lần đầu tiên. Và đó quả thật là lần đầu tiên tôi được chứng kiến cái thế giới này biến chất đến nhường nào. Tôi đặt Thiên Vỹ xuống bên gường, mở túi xách nhỏ đem theo bên người ra lấy hộp bột pha sữa. Được ăn uống đầy đủ, tiểu bảo bối rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, duy chỉ có chúng tôi là còn thức. Cả người tôi căng cứng không dám động mạnh, cứ phải đề phòng cẩn thận, phòng đông tránh tây.

Dẫu sao ngay cả kẻ thù còn lên được thuyền thì không phải không có nguy cơ còn nhiều kẻ ẩn nấp. Tôi chưa bao giờ nghĩ hai đứa trẻ con mới mười sáu cái tuổi đầu như chúng tôi lại gặp phải những chuyện này. Nhưng nó đã xảy ra rồi thì không thể không tin nữa. Tôi nắm chặt khẩu súng, tay có chút tê mỏi khẽ vận động, tôi nhìn sang Dương, thắc mắc:

- Cậu quả thật rất gan dạ, nhưng giết người như vậy không bị bỏ tù thật sao? Dẫu sao cũng là một mạng người đó.

- Hắc đạo có luật lệ riêng mà ngay cả pháp luật cũng không thể can thiệp, tin tôi đi, cậu chắc chắn sẽ không bị bỏ tù._Dương khảng khái đáp, tay còn thích thú lắc lắc khẩu súng lục ngắn kia, vuốt ve nó như một món bảo bối vậy.

- Tôi đã tốt nghiệp rồi!_Dương đột nhiên thích thú reo lên.

- Cái gì?_Tôi mờ mịt hỏi lại.

- Cậu không biết luật lệ của giới hắc đạo sao? Chỉ cần từng giết người thì đã là tốt nghiệp rồi, có thể nhận được một suất huấn luyện do chính bang chủ của bang đó đề cử đấy. Tôi tưởng cậu cũng là người trong “ngành”, tưởng cậu chẳng qua chỉ kiệm lời khiêm tốn thôi chứ.

- Thật ra đến chính tôi cũng chưa rõ tình hình cụ thể? Ba mẹ tôi không nói gì với tôi về chuyện này._Tôi buồn bã nói.

- Thì ra cậu là đứa con rơi trong gia đình quyền quý._Dương vui mồm nói.

Nói chuyện một hồi, mí mắt tôi nặng trĩu, tôi đã không thể đặt mình vào câu chuyện nữa rồi. Tôi bắt đầu lâm vào trạng thái gật gà gật gù, chợt “đùng” lên một tiếng, một tia chớp rạch ngang trời báo hiệu bầu trời xuất hiện những bất thường. Tôi mở thật to mắt, nhìn ra bên ngoài, thấy nước biển đã tung lên từng bọt sóng trắng xóa, bầu trời kéo mây u ám, tầng tầng hơi nước bốc lên báo hiệu một trận sóng to gió lớn chuẩn bị ập đến. Tôi quay ra nhìn Dương, thấy nhỏ ra dấu hiệu im lặng, tôi cũng ngừng động theo. Liền sau đó, tôi lại thấy Dương ra dấu hiệu cho tôi ngồi lại đây để nhỏ ra ngoài kiểm tra tình hình. Tôi khẽ gật đầu biểu thị sự đồng tình, tay cầm súng thật chặt và lên cò, lồng ngực căng như dây đàn không có bất kì phút giây nào thả lỏng được.

Dương đã rời ra bên ngoài, còn một mình tôi, tôi cảm thấy nhiệm vụ này càng khó khăn hơn. Bất ngờ ở bên ngoài vang lên tiếng súng nổ cùng một vài tiếng đánh nhau, lo sợ có vụ ẩu đả, tôi vội vọt ra khỏi phòng. Cửa phòng vừa hé, vừa hay có một tên sát thủ đứng ở đó, súng của gã đã kề trên trán của tôi. Shit! Tôi chửi thề một câu, đây là lần thứ hai tôi bị dí súng vào đầu rồi, cảm giác chẳng tốt đẹp chút nào. Đúng lúc tâm trạng tôi còn không tốt, tôi phản ứng mau lẹ cầm cổ tay của gã, dùng cùi trỏ tay của tôi đè thật mạnh xuống khuỷu tay của gã, tiếng xương răng rắc vang lên nghe thật đau đớn nhường nào. Ngay sau đó, tôi vung chân lên, đá thật mạnh giữa chỗ “dùng để duy trì nòi giống” của gã, lập tức khiến gã rú lên như heo bị chọc tiết, nằm ở dưới đất lăn qua lộn lại.

Xử lí xong gã, tôi tiếp tục tìm đường ra, liền gặp phải ba đến bốn tên khác, nhất thời bị vây khốn. Chỉ một vài chiêu thức tôi đã bị áp đảo và đang trong tình thế cực kì cam go, tôi biết bản thân chỉ là một đứa con gái mười bảy tuổi chân yếu tay mềm, sẽ đấu không lại lũ sát thủ “cao – to – đen – hôi” này. Tuy nhiên, xứ mệnh của tôi vẫn chưa hoàn thành, giờ không phải là lúc lơ là, có thể phát huy bao nhiêu lực thì phải sử dụng từng ấy lực, không vì gì cả, chỉ muốn tìm một con đường thoát thân. Bởi vì nhỏ người, cho nên tôi dễ dàng luồn lách, tôi đã nhân lúc gã giữ tôi không để ý, gạt tay gã ra, lăn người né sang một bên.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng súng nổ, Dương đã trở lại với hai khẩu súng trên tay đang bốc khói, cảnh tượng vô cùng oanh liệt khiến tôi ngỡ mình đang đóng phim điện ảnh. Tuy nhiên, tôi cũng không chần chừ bất kì phút giây nào bởi nếu chậm chân chúng tôi rất có thể sẽ có một kết cục thảm khốc. Tôi lập tức bật dậy chạy vào phòng bởi tôi nhớ mình đã bỏ quên Thiên Vỹ ở một mình, điều đó quá nguy hiểm. Nhưng lúc tôi mở cửa phòng ra thì cũng là lúc khoảnh khắc một tiếng súng vang lên, một gã sát thủ lòng dạ sắt đá đã cầm khẩu súng và nổ vào Thiên Vỹ bé nhỏ. Phút giây đó, tim tôi như ngừng đập theo, tôi vội vàng giơ súng lên, hét lớn một tiếng và bóp cò:

- Đi chết đi! “Pằng”!_Phát đạn được bắn ra với một lực mạnh. Và đối với đứa ngu ngơ về khoản này như tôi thì không tránh khỏi bị gặp phải phản lực. Tôi bắn ra phát đạn và bị lực súng đẩy về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất. Ngay sau đó, tôi thấy thân hình đó đổ ập xuống sàn, hiển nhiên viên đạn tôi bắn ra đã ghim đúng chỗ hiểm của hắn. Lần đầu giết người, tôi cảm thấy khá hoảng sợ, tay cầm súng vẫn còn run rẩy.

Trong lúc này Thùy Dương đã nhanh chóng vọt vào phòng, chạy đến bên Thiên Vỹ bé nhỏ xem xét tình hình. Tay cô ấy run run đưa lên kiểm tra hơi thở của bé Vỹ, sau đó hô hoán lên:

- Thanh…cậu mau tới đây xem, rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra!_Có lẽ điều tôi lo sợ đã xảy ra, nhìn mặt Dương tái mét đi thế kia, e rằng Thiên Vỹ không cách nào qua khỏi rồi.

Tôi lồm cồm bò dậy, không ngừng nghỉ chút nào bổ nhào tới bên bé Vỹ, vội vã và lo lắng:

- Đâu, đưa đây cho tôi!_Tôi bế thằng bé trên tay, run rẩy kiểm tra hơi thở của nó, chợt không dám tin vào mắt cảm giác của mình. Không thể có chuyện kì lạ như vậy! Thiên Vỹ tại sao bị bắn một phát đạn mà vẫn không làm sao cơ chứ?

Dương kiểm tra lại toàn bộ bọc chăn của Thiên Vỹ, chợt lôi ra được một cái túi gấm bị thủng một lỗ trông như bị đạn bắn qua. Cô ấy vội đổ túi gấm ra, lại phát hiện viên đạn bị ghim trên chiếc USB có hình thù khá độc đáo. Chiếc USB này có lẽ là trong lúc vội vàng cô Oanh đã nhét vào với một mục đích nào đó, cho nên nó mới may mắn giúp cho Thiên Vỹ bé nhỏ tránh được một kiếp. Chỉ là chiếc USB này bị đạn bắn thủng một lỗ, chưa chắc đã lấy được dữ liệu ở trong đó. Ngoài ra, trong USB cũng có một cái vé máy bay trở về nước và có tờ giấy kèm theo là dành cho tôi. Có lẽ dự định của cô Tú Oanh là chờ thuận lợi sinh Thiên Vỹ rồi sẽ thả cả tôi với Dương đi, đáng tiếc kế hoạch còn chưa kịp thực hiện thì mọi chuyện tồi tệ đã xảy ra rồi.

Thiên Vỹ không có chuyện gì khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt thằng bé vào lòng, tôi tự dỗ dành con tim yếu đuổi của bản thân, tay lại càng siết chặt lấy khẩu súng. Trong tình hình thế này, nếu tôi còn kiêng nể bất cứ điều gì nữa thì e rằng ngay cả mạng cũng không còn mà về chứ đứng nói đến chuyện ngồi tù. Lại không nói, tay tôi đã vấy máu rồi và đó là sự thật không thể chối cãi, nếu tôi không đi tiếp mà lại quay đầu, có lẽ sẽ rơi xuống vực sâu không thấy đáy. Cứ mải chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn về tính toán tiếp theo nên đi những bước nào, tôi không để ý biển trời đã nổi lên giông bão.

Mặc dù lúc này đã là ba rưỡi sáng nhưng trời vẫn còn rất tối, những đám mây đen kịt tụ lại một góc như muốn báo hiệu cho một cuộc phong ba bão táp dữ dội trên biển. Trời nổi sấm ầm ầm, những tia chớp liên tục lóe lên rạch ngang cả bầu trời càng khiến người ta sợ hãi. Biển lúc này trào sóng dữ dội, những con sóng lớn từng cơn từng cơn xô vào mạn thuyền làm thuyền rung lắc khá mạnh. Nhìn qua lớp cửa kính, màn đêm như một con dã thú đáng sợ đang âm thầm chờ đợi muốn nuốt chửng lấy cả con thuyền của chúng tôi, gió nổi lên thật mạnh làm con thuyền chao đảo, nghiêng ngả, đi lệch cả hàng trăm vĩ độ. Tôi lo lắng nói với Dương:

- Mau nói với thuyền trưởng tìm một hòn đảo gần nhất rẽ vào tránh bão._Dương nhìn tôi, vẻ mặt ngưng trọng, ảo não đáp:

- Thuyền trưởng bị giết chết rồi, giờ trên tàu chỉ còn hai chúng ta._Tin tức này làm tôi sững sờ, chả nhẽ tất cả chúng tôi hôm nay lại phải bỏ mạng ở đây hay sao?

Lòng tôi rối như tơ vò, tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến thế. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác mình cách cái chết gần đến như vậy. Không chần chừ một phút giây nào, tôi muốn cố gắng đến giây phút cuối cùng, dù chỉ còn một tia hy vọng thì cũng không được từ bỏ. Tôi vội kéo Dương đến khoang lái, ngồi vào buồng lái, Dương nhìn tôi thắc mắc:

- Cậu đang làm chuyện điên rồ gì vậy?

- Cậu biết lái thuyền không?_Không bận tâm đến thắc mắc của Dương, tôi chỉ tập trung vào những nút ấn và kí hiệu của buồng lái.

- Cậu điên rồi, đừng có nói với tôi là hai chúng ta cùng lái con thuyền này rời khỏi đây đấy, không thể nào đâu._Dương lo lắng ngăn cản. Tôi quay ra, nắm chặt lấy tay Dương, đôi mắt mãnh liệt nhìn vào mắt cô ấy, tôi gằn giọng:

- Dương, cậu tin bản thân mình không?_Cô ấy gật đầu, tôi lại hỏi:

- Vậy cậu tin tôi không?_Cô ấy theo thói quen gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu. Nhưng tôi không cho cô ấy thời gian quyết định, tình thế quá cấp bách không cho phép tôi được lơ là, tôi tiếp tục:

- Cậu tin tôi cũng được, không tin tôi cũng được, chỉ cần cậu tin vào bản thân mình, tin vào bản năng của mỗi người chúng ta, cậu sẽ làm được. Tôi muốn thử một lần, dù chỉ còn một tia hy vọng tôi cũng phải tranh thủ. Cậu muốn chết không? Nếu không muốn chết thì cùng với tôi, chúng ta cùng thử!

- Nhưng tôi trước nay chưa từng lái loại tàu này, tôi không có kinh nghiệm._Dương lo lắng nói. Cô biết lời Thanh có căn nguyên và cô cũng từng nghĩ đến, nhưng cô lại không dám làm liều. Bởi ở đây không phải chỉ mình cô, còn có một người bạn và một đứa trẻ, nếu cô cứ liều mạng như vậy sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng cô chưa từng nghĩ người bạn của mình lại có thể có nghị lực và lòng dũng cảm như thế, Thanh gạt bỏ ngay ý kiến của cô:

- Nếu chúng ta không thử thì làm sao mà biết. Dương, cậu sẽ làm được, tôi tin cậu! Chúng ta đã cố gắng đến mức này, chẳng nhẽ chỉ vì không làm được mà buông tay chịu chết thế sao? Cậu cam lòng ư? Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, cậu là hy vọng cuối cùng của chúng tôi đấy.

- Được, tôi sẽ thử!_Dương gật đầu đáp ứng. Tàu nhỏ thì cô đã từng lái qua nhưng loại tàu này cô chưa từng chạm vào, làm sao biết nó vận hành thế nào. Nhưng cũng chỉ có thể theo bản năng mà làm thôi.

Tôi và Dương cùng ngồi vào ghế lái, tôi thắt đai an toàn cho cả Thiên Vỹ đang nằm trong lòng, một tay ôm nó, một tay thì gạt cần điều khiển. Loại tàu này tôi đã từng thấy người ta lái trên tivi, cho nên cũng không quá bỡ ngỡ. Tôi gạt cần một cái, con tàu rẽ về bên tay phải, chầm chậm rẽ sóng lướt đi. Dương ngồi bên cạnh cũng không rảnh tay, lập tức tìm nút tăng tốc rồi ấn, cả con tàu lao vèo vèo trên ngọn sóng lớp nhấp nhổm. Lúc này chúng tôi đang chạy đua với cơn bão, tình hình còn khá nguy cấp. Dương nhìn vào dữ liệu màn hình, giọng vô cùng chuyên nghiệp đọc:

- Chúng ta đang ở vĩ độ ba mươi sáu, nếu rẽ sang hướng đông sẽ có một hòn đảo cách chúng ta mười hải lí.

- Nếu giữ tốc độ thế này thì còn kịp vào bờ không?

- Không thể, cần phải tăng tốc nhanh hơn. Thanh, cậu mau rẽ tàu, tôi sẽ giúp cậu gạt cần điều khiển.

- Được!_Tôi tiếp tục gạt cần, con tàu của chúng tôi chao đảo, chao đảo làm hai chúng tôi ở trong khoang thuyền cũng ngả nghiêng theo. Nhưng chúng tôi không hề nao núng, tôi ép mình giữ bình tĩnh, tiếp tục đưa con tàu vượt biển mở ra con đường sống trở về đất liền thuận lợi.

Sóng ngày một dữ dội, bên ngoài trời đã lất phất mưa, sấm chớp liên tục nổ trên đầu chúng tôi khiến Thiên Vỹ giật mình khóc lớn. Tôi ngay lập tức nhét núm vú giả vào miệng nó, đề phòng nó làm loạn khiến chúng tôi bị nhầm phương hướng. Thuyền ngày một chao đảo mạnh, những con sóng lớn cứ xô vào thân tàu như muốn hất ngã chúng tôi, Dương thông báo chúng tôi chỉ còn chưa đầy ba hải lí nữa sẽ táp vào đất liền, nhưng ba hải lí đối với tôi lúc này cũng là quá xa vời. Đột nhiên tàu ngả nghiêng rồi đổ rạp, cả người tôi lẫn Dương đều bị đảo ngược, chúng tôi đã không kịp táp vào đất liền.

Cả con thuyền của chúng tôi như bị nhấn chìm, nước từ hai bên phá vỡ cửa kính ào ạt dồn vào khoang thuyền, tình hình khẩn trương gấp bội. Tôi tháo dây an toàn, lay lay Dương đã bị đồ đạc đập vào người đến bất tỉnh, sau đó nhìn quanh tìm kiếm. Trong trường hợp khẩn cấp nhất khi bị nạn ở biển, áo phao luôn là vị cứu tinh của con người. Lại không nói hiện tại tôi còn đem theo một đứa bé, cho nên càng cần phải bảo vệ mạng sống hơn. Tôi vội vàng bò trong khoang thuyền đã bị ngập đến quá nửa, tôi đoán có lẽ chưa đầy năm phút nữa ở đây sẽ bị ngập, nếu không mau thoát ra rất có thể chúng tôi sẽ chết. Tôi bò được đến chỗ để áo phao, mau chóng mặc vào rồi đưa cho Dương một cái, ngay sau đó tôi cầm khẩu súng lục ngắn của tôi đập vỡ mấy mảnh kính, ngay lập tức nước tuôn vào ồ ạt, đập cả vào mặt tôi đến choáng váng.

Tôi vội vàng chui ra, tiếp xúc với nước quá bất ngờ khiến tôi bị sặc, cả phổi lẫn ngực đều bị ép đến căng đau. Tôi cố gắng khua tay, theo bản năng của chính mình, dùng lực mạnh nhất và với tốc độ lớn nhất để ngoi lên mặt nước. Tôi sợ Thiên Vỹ còn quá nhỏ sẽ không thể hô hấp khi ở dưới nước quá lâu. Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng tôi cũng ngoi lên được mặt nước và nổi lềnh bềnh như mấy cây bèo tây. Dương ngoi lên sau tôi có vài phút, hai chúng tôi giữa đêm mưa bão táp lửng lơ trôi giữa biển, quả thật là một trải nghiệm tôi không bao giờ có thể quên được.

Trời vẫn mưa rất to, những hạt mưa nặng trĩu cứ thế rơi xuống mặt biển tạo lên một khung cảnh hết sức kì dị. Mưa rơi xuống mặt tôi, đau rát, tôi gian nan nhìn về phía xa nơi chân trời đang hửng sáng, âm thầm cảm thán cho số phận của mình. Tôi không biết bơi, cho nên chỉ có thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhưng tôi biết nếu mình không cố gắng, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm Tử Thần để báo danh. Cho dù tôi không chết vì đuối nước thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết vì bị mất thân nhiệt. Tôi quay ra nhìn Thùy Dương, nhỏ cũng gian nan trông về nơi chân trời mù mịt. Ngay sau đó, tôi ra một quyết định đáng bất ngờ. Tôi kéo Dương, liều mạng bơi về phía trước nơi một hòn đảo xinh đẹp hiển hiện cách đó không xa.

Nói là không xa đấy thôi nhưng nó cũng ở cách tôi ước chừng mười lăm ki – lô – mét và để bơi được đến đó thì cũng là cả một đống khó khăn. Nhưng con người ta vào những thời khắc cận kề Tử Thần thường có niềm hy vọng đối với cuộc sống khá là mãnh liệt, vì vậy mà người ta thường dốc toàn lực vào những phút cuối cùng chỉ muốn đổi lại hy vọng sống mong manh. Hiện tại tôi cũng vậy. Tôi cứ bơi, cứ bơi mãi, mặc cho cánh tay mỏi dã dời, mặc cho nước biển mặn chát chảy tràn vào trong miệng, mặc cho mưa táp vào mắt cay xè, tôi vẫn không dừng lại. Dương theo sát phía sau tôi, dường như nhỏ đã đuối sức, nhưng lại không nhẫn tâm bỏ mặc tôi tiếp tục chạy về phía trước, nên cũng không có dừng lại.

Tôi bơi được một lúc, cảm thấy vô cùng khó thở, người cũng lạnh toát mới chịu dừng lại. Tôi quay ra đằng sau, thấy Thùy Dương đã không còn ở đó mà thụt lùi và trôi nổi ở rất xa. Cô ấy bất động nằm giữa mặt biển, mặc cho sóng lớn cứ thế xô cô ấy xa dần. Tôi không thể bỏ mặc cô ấy, cho nên cố hết sức bơi lại. Tôi chống chọi với làn sóng dữ dội, bơi về phía Dương, kéo lấy cánh tay cô ấy, vỗ vỗ lên mặt cô ấy, lo lắng hỏi:

- Dương, cậu sao rồi? Gắng gượng lên, đừng bỏ mặc tôi!_Lúc này tôi sợ hãi hơn bao giờ hết, không phải sợ mình sẽ chết ở trên biển, mà là sợ mất đi một người bạn đồng hành trước khi tôi tìm ra được đường sống. Ở một nơi xa lạ như thế này, có một người bạn đồng hành với mình vẫn hơn là lẻ loi một mình, chống chọi với tất cả để tìm đường sống từ cõi chết.

- Thanh, e rằng đoạn đường tiếp theo cậu đành tự mình đương đầu rồi._Dương đưa bàn tay lạnh ngắt lên vuốt gò má tôi, hơi thở yếu ớt rối loạn.

- Không thể, cậu đừng dọa tôi, tôi sợ lắm!_Tôi òa lên- Cậu đừng bỏ mặc tôi mà. Chúng ta đã cố gắng đến tận bây giờ, cậu không thể dễ dàng buông xuôi như thế. Xin cậu đấy, gắng gượng lên!

Như cảm nhận được điều gì đó, Thiên Vỹ lại tiếp tục oe oe khóc, nhưng lần này không có ai dỗ, cho nên nó cứ khóc mãi đến không thở được, mặt mũi đỏ bừng. Thanh mơ màng nhìn tôi, nở một nụ cười yếu ớt, ngay sau đó mặc kệ tôi khóc tôi gọi thế nào, cô ấy vẫn chỉ nhắm mắt giữ im lặng mà không đáp. Nếu không phải do trên người cô ấy còn có chút hơi thở mong manh, tôi còn tưởng rằng cô ấy đã chết rồi. Không cam tâm bỏ mặc cô ấy, tôi một tay ôm ngang người cô ấy, một tay vận hết sức mình bơi về phía bờ.

Trời lúc này đã rạng sáng, bầu trời đã sáng dần, ánh ban mai đầu tiên trong ngày đã ló rạng ở phía chân trời xa xa tạo lên một màu đỏ rực. Trời đã ngớt mưa dần nhưng sóng thì vẫn dồn dập, cả một không gian bao la của biển chỉ còn lại chúng tôi lẻ loi. Tôi vẫn cố hết sức đem hai người kia vào bờ, mượn lực của sóng, tôi đã vươn được xa hơn. Tôi thấy bờ chỉ còn cách tôi có hai mươi mét, lòng mừng đến muốn hét lên thật to. Nếu không phải hoàn cảnh hiện tại không cho phép thì tôi chắc chắn sẽ mở tiệc ăn mừng rồi.

Trời sáng lên rất nhanh, mặt trời từ từ ló rạng soi bóng xuống mặt biển khiến mặt biển như một dải lụa mong manh được thêu lên bức tuyệt tác của thiên nhiên, đối lập giữa một mảng đỏ rực với một mảng sáng trắng cùng ít mảng xanh mát dịu nhẹ, còn có mảng tối đen với những ánh sao như những viên đá pha lê tinh khiết. Tôi nhìn bức tranh của biển, cứ thế chìm dần, chìm dần và rồi lịm hẳn, nhưng tay thì vẫn đan rất chặt rất khít với Thùy Dương, tay kia không quên bảo bọc Thiên Vỹ trong vòng tay.

- --------------oOo-------------Hết chương 12---------------oOo-------------------