Đợi Gió

Chương 57




"Tốt thật đấy, người mà cậu thích thời niên thiếu, vòng đi vòng lại cũng thích cậu." Trình Vân Xuyên cụp mắt che giấu tia hiu quạnh sâu trong đáy mắt, cười với Lâm Giáng, "Cậu biết không? Lúc mới biết hai người các cậu ở bên nhau, nói thực lòng tôi không ngạc nhiên như mình tưởng tượng."

Lâm Giáng cười hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

"...Nếu như tôi nói, từ lúc học cấp ba tôi đã cảm thấy giữa hai người nhất định sẽ nảy sinh tình cảm, có phải đã quá muộn màng rồi không?" Trình Vân Xuyên vừa cười vừa cúi thấp đầu, cô ta cắn cắn môi, "Nếu không thì lúc đó tôi cũng sẽ không đỏ mắt tới phòng phát thanh của trường rồi chặn cậu lại như vậy."

Lâm Giáng nhớ lại lúc đó, có chút cảm thán: "Chuyện đã qua bao lâu rồi."

Trình Vân Xuyên mím môi, cười nói: "Dù sao thì Giang Vi Phong nhà cậu cũng là người mà tôi thích thời niên thiếu, mặc dù... nhưng mà có điều, bây giờ tôi sẽ không tranh giành với cậu nữa đâu, bởi vì... cậu xứng đáng với tình yêu của cậu ấy."

Trình Vân Xuyên kéo tay Lâm Giáng: "Đều trách tôi, cứ kéo cậu nói mãi không ngừng, cậu còn không mau tới đó đi?"

Lâm Giáng nhẹ nhàng cười: "Được." Rồi mới từ từ đứng dậy đi tới phía Giang Vi Phong.

Lâm Giáng từng bước từng bước tiến gần Giang Vi Phong, lúc này cô mới ngửi thấy mùi thuốc lá trộn lẫn với rượu trên người anh, nhưng kỳ lạ là không hề khiến cho người khác thấy phản cảm, thậm chí còn làm cho cô cảm thấy quyến luyến.

"Đang nói gì thế? Bơ anh lâu như vậy?" Giang Vi Phong đưa tay kéo Lâm Giáng vào lòng.

Lâm Giáng nghĩ ngợi một chút rồi đáp lời anh: "Đang nói đến anh đấy."

"Nhắc gì đến anh?" Hai người cùng đi vào thang máy.

Lâm Giáng không trả lời rõ: "Giang Vi Phong, anh còn nhớ lần em đến Bắc Kinh không?"

Giang Vi Phong không cần nghĩ đã đáp: "Không quên được."

"Lần đó thật ra là em đến tham gia hoạt động radio của APP "Thính Kiến", em không kể cho anh, là bởi vì... nội dung của radio em không dám để cho anh nghe được." Lâm Giáng vừa nói vừa quan sát phản ứng của Giang Vi Phong, "Mấy hôm trước, em bảo em thất nghiệp rồi, chính là bên nền tảng bởi vì em tự ý đăng bài nên muốn hủy hợp đồng với em."

Giang Vi Phong ngừng một chút, sau đó cánh tay dùng lực mạnh hơn ôm lấy cánh tay cô, anh cười: "Vậy bây giờ nỡ để cho anh nghe rồi à?"

"Ừ..." Lâm Giáng cắn môi, "Đương nhiên rồi, em sợ mấy hôm nữa sẽ bị gỡ xuống, lúc ấy có thể anh sẽ không nghe được mất."

Lâm Giáng dừng bước, quay người sang đứng mặt đối mặt với Giang Vi Phong, cô như đang làm nũng đưa tay ôm lấy eo anh, ngước đầu lên nhìn anh: "Nhưng anh phải hứa với em sau khi nghe xong, đừng phát biểu ý kiến được không, không cần nói gì hết."

Cái gì cô cũng sợ.

Cô từng nghĩ tới phản ứng của anh khi nghe được, nhưng cho dù là đau lòng hay là cảm động, hình như cô đều không cần, cũng không muốn có được.

Bởi vì giờ này khắc này, cô đã có được tình yêu hoàn chỉnh, trọn vẹn nhất của anh.

Nhưng Lâm Giáng của năm mười bảy tuổi, không đợi được gió (Phong), chính là không đợi được.

Cô không tiếc nuối, bởi vì đó là kết cục thuộc về thời thiếu nữ, cô rất mãn nguyện, bởi vì tình yêu đến muộn cũng vẫn là tình yêu.

Mùa thu mát mẻ, đặt biệt là vào ban đêm.

Giang Vi Phong uống rượu nên không lái xe, may thay bệnh viện cách đường Hồng Kông không xa, anh và cô đi bộ tới đó mua hạt dẻ ăn.

Lúc đó đã là mười giờ tối rồi, nhưng đường Hồng Kông vẫn tràn ngập và náo nhiệt, đúng khi đó là giờ của tan lớp tự học buổi tối, không ít học sinh đều ăn khuya ở đó.

Lúc xếp hàng, Giang Vi Phong đứng bên dưới gãi vào lòng bàn tay cô: "Vừa nãy còn chưa nói, sao em không cho anh phát biểu ý kiến?"

Lâm Giáng đang ôm đầy tâm sự nhìn quán net cách đó không xa, nghe vậy thì hơi ngây người rồi mới trả lời: "Dù sao thì cũng không cho phép."

Giang Vi Phong cười: "Nếu như anh nói anh đã biết từ lâu rồi thì sao?"

Lâm Giáng nghe vậy thì liếc anh một cái, mấy giây sau liền nhún vai tỏ ý không tin.

Tâm tư cô đều đặt hết lên quán net cách đó không xa, cô chuyển chủ đề: "Anh nhìn quán net này đi, chắc phải chục năm rồi nhỉ, thế mà vẫn còn ở đây."

Giang Vi Phong liếc mắt nhìn về bên đó, lúc này ông chủ tiệm gọi một tiếng, Giang Vi Phong quét mã thanh toán, Lâm Giáng liền xách lấy túi hạt dẻ.

Lúc ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Giang Vi Phong thâm trầm: "Dùng chuyện quá khứ để chặn họng anh à?"

Lâm Giáng cứng người: "Chỉ là em bỗng dưng nhớ tới thôi."

Giang Vi Phong đột nhiên nói: "Ngày kia Hạo Tử trở về."

Lâm Giáng nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên: "Cậu ấy... cũng biết chuyện rồi sao?"

Giang Vi Phong xoa đầu cô: "Ừ, biết rồi. Mấy hôm trước Thạch Đầu còn hỏi anh, từ sau khi tốt nghiệp bọn anh rất ít liên lạc, sau khi cậu ấy nghe chuyện của em, tức tới nỗi chửi bới cả nửa tiếng đồng hồ..."

Lâm Giáng lấy điện thoại ra xem: "Lúc sáng Hà Lai cũng gọi điện cho em, cô ấy đang ở Hồng Kông nên không lướt weibo mấy. Biết được chuyện này liền lập tức gọi điện hỏi em có cần giới thiệu luật sư không, con nhóc đó vẫn trượng nghĩa như vậy. Có điều sau đó cô ấy bảo em không coi cô ấy là bạn thân, không chịu kể chuyện của hai chúng ta cho cô ấy nghe."

Hai người cứ như vậy vừa đi đường vừa nói chuyện, Lâm Giáng đem hạt dẻ đã bóc đút vào miệng Giang Vi Phong, "Ngọt không?"

Giang Vi Phong nhai mấy miếng, nói: "Chua."

Lâm Giáng nghe vậy bèn lườm anh, giả vờ tức giận, ăn một mình.

Giang Vi Phong cũng không sốt ruột.

Buổi tối anh cắn lên eo cô từng hồi lại từng hồi, không sợ cô không xin tha.

Lúc thân mật không biết anh bị chập giây nào, bỗng nhiên trịnh trọng nghiêm túc gọi cô một tiếng: "Lâm Giáng."

Lâm Giáng: "Ừm?" giống mèo kêu.

Giang Vi Phong cười: "Đừng sợ, đừng cứng nhắc, em còn có anh, người đàn ông của em ở đây mà."

Lâm Giáng hơi thất thần.

Bởi vì khoảnh khắc ấy dường như cái gì cô cũng sợ, lại dường như cái gì cũng không sợ.

Tình yêu khiến người ta nhỏ bé và vĩ đại.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm sâu thẳm, trong phòng một thoáng mộng mơ.

Chuyến bay của Thành Minh Hạo hạ cánh lúc một giờ chiều, tiệc tẩy trần* được tổ chức ở nhà Giang Vi Phong.

*Tiệc tẩy trần: Tiệc liên hoan người nơi xa trở về hoặc từ xa tới.

Đến mười hai giờ, Giang Vi Phong lái xe đưa cô giáo Thành đi đón người, Lâm Giáng ở nhà vào bếp giúp Trịnh Bình nấu ăn.

Nói là giúp Trịnh Bình, nhưng thực ra Lâm Giáng chẳng giúp được gì, từ nhỏ cô đã không phải làm việc nhà, nên chỉ có thể đứng một bên động tay động chân cho thêm phiền phức thì đúng hơn.

Điều này khiến cho Lâm Giáng cảm thấy rất xấu hổ: "Dì Trịnh, con thực sự ngốc quá."

Trịnh Bình lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, nhìn cô mấy cái, rồi lại cúi đầu cắt rau, hỏi: "Xem ra tình cảm giữa con và Vi Phong càng ngày càng tốt rồi nhỉ."

Lâm Giang cười nhẹ: "Vâng, anh ấy đối xử với con rất tốt."

Trịnh Bình thở dài: "Chắc con không biết đâu, thực ra dì với bố của Vi Phong tái hôn với nhau. Lần đầu tiên trước khi gặp thằng bé, trong lòng dì vô cùng căng thẳng, lúc ấy bố thằng bé nói nó ham chơi..." Nói đến đây Trịnh Bình cười lên, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, "Trước khi dì gặp nó còn tưởng nó là kiểu người chuyên đi bắt nạt, bạo lực học đường cơ, hoặc là kiểu hỗn nghịch vô tích sự. Nhưng sau này đã hiểu rồi, mới phát hiện nó ngoan hơn nhiều so với mấy đứa trẻ kia, thằng bé này mặc dù hơi ương ngạnh, nhưng không biến chất, đối xử với người khác cũng rất chân thành."

Lâm Giáng hơi ngập ngừng, hỏi: "Dì Trịnh, con muốn nghe chuyện hồi nhỏ của anh ấy."

Bàn tay cắt rau của Trịnh Bình hơi ngừng lại một chút, bà ngước mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tâm tư xa xôi: "Con biết vì sao thằng bé chuyển trường không?"

Lúc Trịnh Bình nghiêng đầu nhìn Lâm Giáng, Lâm Giáng liền lắc đầu.

Trịnh Bình đem rau đã cắt để vào trong đĩa: "Giang Hà và mẹ của Vi Phong bởi vì tình cảm không hợp nên ly hôn năm thằng bé đang học lớp 9, vì sợ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của nó vậy nên dự định đợi nó thi đại học xong mới nói cho nó biết, nào ngờ năm Vi Phong học lớp 10, mẹ thằng bé bị phát hiện mắc bệnh ung thư cổ t.ử cung... Con người Giang Hà rất trọng tình cảm, cho dù lúc đó đã ở bên dì rồi nhưng vẫn đem hết tài sản trong nhà ra chạy chữa cho bà ấy, trước khi mẹ của Vi Phong mất, sợ thằng bé không tiếp nhận nổi chuyện giữa dì và bố của nó nên chúng ta quyết định nói hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho thằng bé nghe."

Lâm Giáng nghe xong, trong lòng có cảm giác ngột ngạt không diễn tả được bằng lời, giống như một chiếc hũ nào đó trong phòng bếp bị đập vỡ ngay trong tim cô.

"Lúc đó chúng ta cứ nghĩ rằng thằng bé sẽ làm loạn lên sau khi biết được chuyện này, kết quả nó chỉ lạnh nhạt mà không tỏ ý gì, sau đó chẳng được bao lâu, nó yêu cầu được chuyển trường." Trịnh Bình nghiêng đầu cười, thở một hơi thật dài, "Khi ấy nó không nói nguyên nhân, nhưng trong lòng dì và Giang Hà đều biết, bởi vì trước đây mẹ thằng bé và Giang Hà đều cùng dạy học ở trường Tam Trung phía đông, ngày xưa hai người đều cùng nhau đưa nó đi học, thằng bé cũng là người trọng tình cảm, sợ sẽ tức cảnh sinh tình."

"Kỳ thực có một khoảng thời gian rất dài nó không chấp nhận dì, mặc dù không làm ra chuyện gì quá đáng nhưng dì vẫn còn nhớ tới thời thanh xuân của nó, cứ hễ mỗi lần nhắc tới mẹ thằng bé, là nó lại dùng lời để nói móc dì." Trịnh Bình cười, giống như là đang nhớ lại chuyện gì đó rất thú vị, "Nhưng có điều con đừng thấy thằng bé bình thường đối với ai cũng lạnh nhạt không thèm để tâm tới, nhưng thực chất nội tâm lại rất nhu hòa, ai đối tốt với nó, nó đều khắc ở trong lòng, bao nhiêu năm nay mặc dù thằng bé chưa từng gọi dì một tiếng mẹ, nhưng chưa bao giờ ngừng quan tâm đến dì."

Lâm Giáng nghe xong, âm thầm hít một hơi thật sâu.

Trịnh Bình dốc hết lòng tâm sự xong, bèn bắt đầu bận bịu bật bếp đổ dầu, xào rau hầm canh. Còn Lâm Giáng đứng bên cạnh tận lực đưa muối đưa đường đưa giấm, hai người một người nói, một người nghe, nhắc lại những câu chuyện ngày xưa.

Lúc Giang Vi Phong sắp về đến nơi, cũng là lúc Trịnh Bình bày đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn, đột nhiên bà nghiêm mặt nhìn Lâm Giáng, nói: "Lâm Giáng, con có dự định tiến thêm một bước với thằng bé không?"

Lâm Giáng chợt mịt mù, cô vặn vẹo ngón tay không biết phải trả lời thế nào.

Chỉ nghe thấy Trịnh Bình nói: "Thằng bé Vi Phong, không thiếu người yêu nó, nhưng lại thiếu một tình yêu trọn vẹn."

Bà vừa nói xong, chuông cửa đúng lúc vang lên.

Không nghi ngờ gì rằng những lời này có sức mạnh xuyên thấu tim người khác, Lâm Giáng đứng im tại chỗ ngây người một lúc.

Mãi cho đến khi Thành Minh Hạo gọi: "Lâm Giáng đâu?"

Lúc này cô mới hoàn hồn, vội đi ra cửa, vừa nhìn thấy người thì đã bị đối phương nhiệt tình ôm vào lòng.

Tóc Thành Minh Hạo cắt ngắn, lộ ra khuôn mặt cực ngầu giống như chàng thanh niên mười tám tuổi, anh đen hơn một chút, nhưng ngoại trừ điều đó ra thì không thay đổi gì hết, đến cả cái vẻ ngây thơ đáng yêu kia cũng không đổi...

"Tôi nhớ cậu chết mất thôi Lâm Giáng!"

"Tôi cũng nhớ cậu!"

Giang Vi Phong nghe vậy, bất động thanh sắc đi qua hai người, lúc lướt qua Thành Minh Hạo, sắc mặt Thành Minh Hạo "ầm" cái đổ sụp xuống. Anh đau tới mức nghiến răng nghiến lợi, cắn răng nói: "Chỉ là ôm một cái thôi mà? Có nhất thiết phải đá mạnh thế không?"

Cô Thành lập tức cười trách móc: "Vẫn chẳng đàng hoàng gì cả, mau đến ăn cơm thôi!"

Khi chim nhạn bay về phương nam, cũng là lúc người lang bạt trở về.

Bữa cơm vô cùng vui mừng.

Lúc sắp ăn cơm xong, Giang Vi Phong nhận được một cuộc điện thoại, anh nghe điện thoại xong quay lại, rồi gọi riêng Lâm Giáng vào phòng nói chuyện.

Lâm Giáng thấp thỏm, hỏi anh: "Liên quan tới Trương Tuấn Đào sao?"

Giang Vi Phong gật đầu: "Nhưng mà là chuyện tốt." Anh cười, "Trước đây chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, anh có quen một vị đạo diễn xuất thân từ chương trình thời sự, anh nhờ ông ấy giúp một chuyện... Tóm lại bây giờ ông ấy đã tìm được cô gái khác bị Trương Tuấn Đào hãm hại."

Lâm Giáng bịt miệng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không thể tin được: "Anh nói như vậy, có nghĩa là phầm trăm thắng của chúng ta càng cao rồi! Có đúng không?"

Giang Vi Phong thấy vậy, cúi đầu hôn cô, sau đó ôm cô vào lòng: "Chúng ta chưa từng thua."

Lâm Giáng vẫn còn kích động, tới nỗi nước mắt trào ra ngoài: "Lần này dư tình và bằng chứng đều có đủ, em phải nói chuyện này cho Thẩm Yến, em còn muốn đến gặp Trình Vân Xuyên một chuyến nữa."

"Anh đi cùng em." Giang Vi Phong nói.

"Không cần đâu." Lâm Giáng phản đối, "Thành Minh Hạo vừa mới về, anh ở cùng cậu ấy đi, em tự đi được."

Giang Vi Phong nghĩ một chút, không cố chấp nữa: "Vậy có gì thì gọi cho anh nhé."

Lâm Giáng nói "được", rồi đi ra ngoài chào cô giáo Thành và Trịnh Bình, Thành Minh Hạo đoán ra được bảy tám phần, nói: "Trở về lại tụ họp."

Trịnh Bình bảo ba người kia ăn tiếp đi, còn mình thì đứng dậy tiễn Lâm Giáng, Lâm Giáng không thể từ chối, đến trước cửa nhà, Lâm Giáng mới không cho bà tiễn nữa.

Trịnh Bình không khăng khăng đòi đưa cô xuống nữa, mà cầm lấy tay Lâm Giáng, nói: "Đứa trẻ ngoan, chuyện đó... con cứ yên tâm xử lý, chúng ta đều ủng hộ con."

Lâm Giáng lập tức nghẹn ngào.

Lúc quay đầu lại, nước mắt cả hai người đã tuôn xuống.