Đợi Gió

Chương 19




Lâm Giáng nhanh như chớp ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của anh, đã hơn một tháng không gặp, hình như anh hơi thay đổi nhưng dường như lại không khác gì cả.

Lâm Giáng cố lấy hết dũng khí, cười với anh trước, cô có chút mong đợi anh đáp lại, ai ngờ anh cười lạnh một tiếng, nói: "Không quen lắm."

Nói xong lại nghiêng nghiêng người, như là một trò đùa dai ác ý, anh vẫn như cũ treo nụ cười trên miệng, hỏi cô: "Cậu là ai thế?"

Lâm Giáng chớp mắt c.ương cứng người như bị sét đánh trúng, não cô vang lên một tiếng "ầm", da đầu tê dại trở nên trống rỗng, cô chỉ biết ngồi im tại đó.

Trịnh Bình phát giác ra được sự ngượng ngùng của cô gái ngồi bên cạnh, vội nói: "Chuyện đó... Thằng nhóc kia nói đùa đấy, Lâm Giáng, cháu cũng biết cái tính của nó đấy, đừng để ý đến nó nữa."

Giang Hà cũng mắng Giang Vi Phong một câu rồi lại quay mặt nói với Lâm Giáng: "Thằng nhóc này lại nổi điên rồi, trở về chú xử lý nó."

Lâm Giáng nắm chặt bàn tay, khống chế buộc bản thân không cần quan tâm đến chuyện khó xử này, nhưng cho dù móng tay đã đâm vào da thịt rồi cũng không thể ức chế được bả vai mình càng ngày càng run mạnh hơn, cô cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ cười: "Không sao đâu ạ, mọi người từ từ ăn, bố mẹ cháu còn đang đợi cháu ở trong kia ạ, vậy cháu không làm phiền mọi người nữa."

Trịnh Bình và Giang Hà không giữ cô lại nữa.

Sau khi cô rời đi, Giang Hà liền khiển trách Giang Vi Phong một câu: "Tên tiểu tử thối này, sao con có thể khiến cô gái người ta khó xử như thế được, tính giống ai không biết."

Giang Vi Phong nhìn theo bóng lưng cô gái, trong lòng buồn bực khó chịu, vừa hay cản lời của Giang Hà, giễu cợt cười thành tiếng: "Chắc là giống với người mẹ đã mất của con đấy, dù sao thì dì Trịnh cũng là người tính tình tốt thế kia cơ mà, con giống không nổi."

Sắc mặt Trịnh Bình nháy mắt liền cứng lại, Giang Hà muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt anh kìm lại.

Bữa cơm đó mùi vị nhạt như nước ốc.

Lâm Giáng đứng dậy rời đi, quay người đi về hướng nhà vệ sinh, lúc gần đến cửa nhà vệ sinh cô tăng tốc chạy mấy bước, vừa vào đến bên trong nước mắt liền không kiềm được mà tuôn như mưa.

Cô vội chạy vào một gian riêng, đè nén không cho mình khóc thành tiếng, cổ họng nghẹn đến khó chịu nhưng lại không dám để bố mẹ đợi quá lâu, vì thế cô phải cố gắng chịu đựng, ép chặt nỗi buồn trong lòng đi ra ngoài vỗ vỗ vào mặt, cô trở về phòng bao bằng một con đường khác.

Sau khi bước vào, Lâm Giáng đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nói với Từ Danh Quyên là có một giáo viên vô cùng quan trọng đến đây ăn cơm, hỏi bà có thể mang cho họ một phần đồ ngọt được không.

Từ Danh Quyên nghe Lâm Giáng giới thiệu xong liền ấn chuông gọi phục vụ, bảo họ lấy đồ ngọt cao cấp nhất của nhà hàng mang qua đó, còn giảm tận sáu mươi phần trăm.

Lâm Giáng đứng dậy tặng cho Từ Danh Quyên một cái ôm thắm thiết, còn bị Lâm Vĩ nói cô thay lòng đổi dạ.

Điện thoại của Giang Vi Phong không ngừng reo lên.

Anh tắt màn hình đi, lại sáng, tắt đi, lại sáng, anh chỉ đành kéo số gọi đến vào danh sách đen.

Đây đã là lần thứ ba anh chặn số của Triệu Tư Ý rồi.

Giang Hà vẫn đang ngồi đối diện quở trách anh, hỏi anh có hiểu lịch sự là gì không, bắt anh nhất định phải tìm cơ hội xin lỗi Lâm Giáng.

Anh nghe vậy thì uống một ngụm rượu vang lớn.

Bực mình chết đi được.

Đúng lúc ấy điện thoại lại rung lên lần nữa, lại là một số lạ gọi đến.

Anh cực kỳ phiền chán, nhấn vào nút nhận, ngữ khí không tốt: "Bị điên à?"

Trịnh Bình và Giang Hà đưa mắt nhìn nhau, hắng giọng ho để tránh sự ngượng ngùng trước cái liếc nhìn của những người xung quanh: "Lại làm sao thế? Con không thể nhỏ tiếng một chút à?"

Giang Vi Phong nhìn khắp xung quanh một lượt, không nói gì, anh lạnh mặt đứng lên rời đi.

Trịnh Bình thấy anh bỏ đi, cứ nhìn theo bóng lưng anh gọi nhỏ: "Vi Phong..."

Giang Hà ngược lại không khó chịu, xua tay nói: "Con nó lớn rồi, kệ nó đi, chúng ta cứ việc ăn của chúng ta."

Giang Vi Phong đương nhiên không nghe thấy đoạn đối thoại này.

Đầu dây bên kia giọng Triệu Tư Ý vừa căng thẳng vừa kích động: "Giang Vi Phong! Xin anh đừng tắt máy! Em thực sự chỉ muốn nói với anh một câu HAPPY NEW YEAR thôi."

Bên ngoài nhà hàng, gió lạnh từ bốn phương tám hướng táp đến, luồn vào cổ áo anh khiến anh như sắp đóng băng, nhưng cũng vì vậy mà cảm xúc càng tỉnh táo hơn: "Nói xong chưa? Cúp đây."

"Đừng đừng đừng mà! Cầu xin anh đấy!" Triệu Tư Ý nôn nóng.

"Còn muốn nói gì nữa? Nói một lần cho hết đi." Giọng điệu Giang Vi Phong lạnh nhạt, thờ ơ.

"Thực ra anh chịu nhận điện thoại của em thôi em đã rất vui rồi." Giọng của cô gái vô cùng ngọt ngào, "Em, em thật sự rất nhớ anh."

Giang Vi Phong không tìm được thuốc nên có chút bực bội: "Cúp máy đây."

"Em biết trong lòng anh vẫn còn có em... Cuộc điện thoại này em rất cảm kích. Anh đợi em về nước, em nhất định sẽ trở nên ưu tú hơn giỏi giang hơn rồi đến tìm anh."

Giang Vi Phong sờ sờ cằm, cười: "Triệu Tư Ý."

Anh nghiêm túc gọi tên cô ta, "Đều trách tôi trước đây không nói rõ với cô. Hai chúng ta không có khả năng đâu, đây là lần cuối cùng tôi nhận điện thoại của cô, chỉ vậy thôi."

Trên đường ngựa xe như nước, tấp nập đi đi về về.

Ánh đèn đỏ phía xa tắt rồi lại sáng, anh giơ tay ra gọi một chiếc taxi, ngồi lên xe liền gọi một cuộc điện thoại, đợi đối phương nói gì đó rồi anh nói với bác tài: "Đến quảng trường Quang Minh."

Anh tháo nắp điện thoại và bỏ pin ra, rút thẻ sim rồi nhẹ nhàng bẻ thành hai nửa.

Bữa cơm tất niên này, Lâm Giáng cùng gia đình vui vẻ hòa thuận trải qua.

Buổi tối trên đường về nhà, Từ Danh Quyên đề xuất đến quảng trường Quang Minh ngắm pháo hoa.

Đêm đó trên quảng trường chật cứng toàn là người, Lâm Vĩ tốn biết bao công sức mới tìm được chỗ đỗ xe, một nhà ba người bọn họ không chen chúc vào đám đông nữa mà đứng một bên cảm nhận sự náo nhiệt hư không và cái đẹp của pháo hoa trên bầu trời.

Chẳng mấy chốc, trong đám đông liền bùng nổ tiếng đếm ngược: "10, 9,... 4, 3, 2, 1!"

"Chúc mừng năm mới!" Tất cả mọi người đều đang nở nụ cười hét to câu ấy.

"Năm mới vui vẻ." Lâm Giáng nhìn lên bầu trời, nhỏ giọng thì thầm.

Cô lấy điện thoại ra, chuẩn xác từng động tác tìm đến ID của người tên "Tưởng Tượng" kia, cô gõ ra hàng chữ: "Tết Nguyên đán vui vẻ (gửi hàng loạt không thể thu hồi)", cô hít dài một hơi, cuối cùng không có dũng khí nhấn gửi, sau đó chỉ đành vào phần trò chuyện của trang cá nhân đăng một câu năm mới vui vẻ.

Cô tắt điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy chán nản, náo nhiệt rồi cũng giống như pháo hoa đột ngột im bặt, chỉ còn lại sự hoang vắng như chưa từng tồn tại sự náo nhiệt ấy.

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, cánh xuy lạc, tinh như vũ.*

*Đông phong dạ phóng hoa thiên thụm cánh xuy lạc, tinh như vũ: Là một câu thơ trong bài "Thanh ngọc án – Nguyên tịch". Tạm dịch như sau: "Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa, cuối cùng rơi rụng như mưa sao." – Nguồn: https://www.thivien.net/T%C3%A2n-Kh%C3%AD-T%E1%BA%ADt/Thanh-ng%E1%BB%8Dc-%C3%A1n-Nguy%C3%AAn-t%E1%BB%8Bch/poem-1XqCFSRlIFFmW9NaFy9Dog

Rõ ràng không hề biết nhưng thế sự lại lạ lùng như thế, thời đại 00 của thế kỉ 21 nháy mắt một cái đã chính thức kết thúc.

Lâm Giáng ôm cánh tay của bố mẹ rồi lần lượt nhìn hai người, cô hét thật to để át đi sự náo nhiệt che rợp trời đất kia: "Bố mẹ, chúc mừng năm mới!"

Một nhà ba người nhìn nhau cười, cùng chúc nhau năm mới an lành.

Ước chừng qua khoảng mười mấy phút sau, bọn họ quyết định đi về, Lâm Vĩ đi lái xe tới, Từ Danh Quyên đột nhiên gỡ tay Lâm Giáng ra: "A Giáng, năm mới con quyên cầu nguyện rồi à?"

Mặt Lâm Giáng bị ánh đèn neon bên đường chiếu lên khi rõ khi mờ: "Con ước rồi, hy vọng kỳ thi đại học diễn ra thuận lợi."

Cô cố tình nói thiếu ba chữ, câu nguyên vẹn vốn phải thêm "của chúng ta", cô hít hít mũi như đang lạnh, lại hỏi Từ Danh Quyên: "Vậy điều ước của mẹ là gì?"

Hỏi xong không đợi bà trả lời, cô tự hỏi tự đoán: "Ừm, mẹ đừng vội trả lời, để con nghĩ đã... Ừm, chắc chắn cũng chúc con thi đại học thành công đúng không."

Lâm Giáng nhe răng cười với Từ Danh Quyên.

Từ Danh Quyên lắc đầu nhìn cô, bà vuốt nhẹ mái tóc của cô, bà vốn là người tính tình nóng nảy, rất ít khi dịu dàng như vậy: "Mẹ hy vọng con có thể thật sự vui vẻ từ tận đáy lòng. Sau này tuyệt đối đừng ép bản thân phải giả giờ mỉm cười hạnh phúc như tối nay nữa."

Lâm Giáng sững người tại chỗ, nhìn sâu vào trong mắt Từ Danh Quyên, cô há miệng nhưng không biết nói gì, nước mắt liền rơi xuống: "Mẹ..."

Ngoài kia mưa gió rực rỡ muôn màu, ngàn ngôn vạn ngữ cũng không bằng hai người không nói gì.

Tết Nguyên đán qua đi, trường học liên tục tổ chức các kỳ thi, Lâm Giáng càng trở nên bận rộn hơn.

Cô ở bên ngoài trừ việc ngày nào cũng gọi cho bố mẹ một cuộc điện thoại thì những người còn lại cũng dần liên lạc ít đi, chỉ có Thẩm Yến và Vương Giai Thiến là còn thường xuyên gọi điện cho cô.

Thẩm yến vẫn vậy ngàn năm không đổi, lúc nào cũng đôn đốc cô không được bỏ bê môn văn hóa, cậu còn học theo giọng điệu của người lớn trong nhà, dặn dò cô phải chú ý sức khỏe.

Lâm Giáng ngoài miệng chê cậu dông dài, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.

Lúc đó, mặc dù Lâm Giáng ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng kỳ thực trong lòng áp lực vô cùng.

Cô thực sự không chịu được nữa thì sẽ gọi điện cho Vương Giai Thiến, nói chuyện với nha đầu đó rất tốt, bất luận nói chuyện gì đều sẽ khiến cố tạm thời quên đi áp lực.

Mỗi lần gọi điện Vương Giai Thiến không bao giờ quên nhắc đến một chuyện.

"Sao anh của mình lại rời khỏi nhóm được cơ chứ?"

Lâm Giáng không hiểu rõ về những chuyện trong giới giải trí, một ngày nào đó của tháng 12, đã nửa đêm rồi, Vương Giai Thiến bỗng nhiên gọi điện thoại cho Lâm Giác khóc bù lu bù loa. Lâm Giáng khi đó hoảng sợ tưởng cô ấy thất tình, nào ngờ Vương Giai Thiến mở miệng liền nói: "Mình không thiết sống nữa, CP* mà mình yêu thích triệt để tan thành mây khói rồi."

*CP: Couple

Kỳ thi của trường trôi qua vừa khổ vừa chậm, nhưng không phải chuyện gì cảm xúc gì cũng có thể giãi bày với bố mẹ và bạn bè, cô đem hai chữ trưởng thành khắc sâu vào trong lòng, trăn trở, chịu đựng nỗi cô đơn và sự áp lực, thỉnh thoảng cô lại cảm thấy như đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ.

Kỳ thi của trường Z cuối cùng cũng kết thúc, cả người Lâm Giáng đều kiệt sức, cuối cùng cũng được thả lỏng, không còn trong tình trạng lúc nào cũng kéo căng như dây đàn nữa, nhưng lòng cô không có cảm giác như trút được gánh nặng mà ngược lại là nỗi buồn không diễn tả được bằng lời.

Bạn học nữ cùng phòng với Lâm Giáng có một người bạn trai, tối nào cũng gọi điện cho nhau đến phát ngấy, miệng cứ một câu "ông xã" hai câu "ông xã", hôm đó sau khi về đến khách sạn, bạn nữ đó lại nấu cháo điện thoại.

Lâm Giáng vô cùng phiền chán, một bạn nữ cùng phòng khác cũng không chịu được nữa nên mượn cớ ra ngoài hút thuốc, lòng Lâm Giáng khẽ dao động hỏi xin cô ấy một điếu.

Cô vẫn luôn muốn thử mùi vị của thuốc lá, cũng muốn thử xem rốt cuộc phải làm thế nào mới giống với Giang Vi Phong, nhả ra vòng khói đẹp đến vậy.

Kết quả đi đến hành lang, cô như có như không học theo dáng vẻ của anh ngậm điếu thuốc vào miệng, cô đưa tay sờ vào túi mới phát hiện ra mình quên mua bật lửa.

Lâm Giáng bật cười, không biết cười thế nào mà lại thành khóc, nhưng không phải òa khóc nức nở mà chỉ là nước mắt không khống chế được rơi xuống tự lúc nào không hay, cô lười lau nên cứ để như vậy ngồi xuống bậc thang ôm má âm thầm khóc.

Cuối cùng cô đợi cho nước mắt cạn khô mới đứng dậy trở về phòng.

Đợi đến lúc kỳ thi nghệ thuật kết thúc, cô trở lại Thanh Thành, lúc này đã qua nửa tháng ba rồi.

Khi ấy có rất nhiều học sinh theo học nghệ thuật như cô cũng trở lại sau khi hoàn thành kỳ thi nghệ thuật, vì sợ không theo kịp tiến độ mà đều đi học thêm bên ngoài, Từ Danh Quyên hỏi ý kiến của cô, cô gần như không cần suy nghĩ mà kiên quyết muốn quay về trường học.

Mấy hôm đầu khi mới trở lại trường, Lâm Giáng vô cùng bế tắc, mặc dù ngày thường cô cũng rất chăm chỉ nhưng không học ở trường thì lại khác, cô tranh thủ tiết tự học buổi tối để làm đề thi cuối kỳ mùa đông, nhưng làm nát bét, thêm nữa cuối tháng ba lại có một đợt thi thử, trên khuôn mặt lo lắng của cô đã nổi lên mấy nốt mụn.

Buổi tối sau khi tan học, cô chạy xuống nhà Thẩm Yến ở tầng dưới hỏi cậu đề vật lí.

Đề bài phần cơ học, cô biết là phải dùng công thức của định luật hai Newton nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, giải ra như thế nào.

Nhưng Thẩm yến không dạy cô mà lại dùng bút gõ vào đầu cô: "Bây giờ cậu nôn nóng quá rồi, mình không kiến nghị cậu đi theo con đường đề hải chiến thuật* đâu."

*Đề hải chiến thuật: Chiến thuật biển đề, chỉ việc lao đầu vào làm một đống đề luyện tập để ôn luyện chuẩn bị cho kỳ thi.

Lâm Giáng khiên tốn nghe chỉ bảo: "Vậy thì phải làm thế nào?"

"Cậu có sổ ghi chép những đề bản thân làm sai không?" Thẩm Yến hỏi.

Lâm Giáng gật đầu: "Có."

"Cậu đem những đề mà mình làm sai lúc trước ra làm lại để rút kinh nghiệm thêm lần nữa đi, phân rõ phần quan trọng với phần khó ra, loại bỏ những phần khó đi nếu cần thiết, đọc sách giáo khoa nhiều vào rồi luyện nhuần nhuyễn những phần cậu hiểu đi. Nhưng mình khuyên cậu không nên tập trung quá nhiều vào một dạng, bởi đôi khi kỳ vọng quá nhiều chưa chắc đã tốt."+

Lâm Giáng đề hồ quán đỉnh*, nhịn không được mà bật ngón cái lên với Thẩm yến: "Thầy Thẩm dạy rất hay, tiểu nhân nhớ rồi ạ."

*Đề hồ quán đỉnh (đề hồ rưới lên đỉnh đầu) là một thành ngữ của Trung Quốc, được dùng để ví dụ một khi trí tuệ được khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Như vậy nó có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách nhanh chóng.

Thẩm Yến đắc ý nhếch môi cười: "Nếu cậu muốn đạt kết quả tốt hơn trong kỳ thi tới vậy cậu càng phải dồn tinh lực vào mấy môn toán văn anh kia, mấy môn chính kéo điểm ác lắm đấy, đặc biệt làm môn văn với môn toán của cậu còn có thế mạnh, môn toán lại là môn dễ kéo điểm nên cậu nhất định phải chú trọng vào."

Lâm Giáng liên tục gật đầu rồi vội chạy về nhà học.

Nhờ sự dốc lòng chỉ bảo của thầy Thẩm, kỳ thi của Lâm Giáng coi như trôi qua thuận lợi.

Lâm Giáng xếp thứ 18 trong lớp, nằm trong top 500 toàn trường, vừa đủ điểm chuẩn môn văn hóa của trường Z.

Tâm trạng cô rất tốt, buổi chiều tan học còn mời Hà Lai và Lý Na ăn kẹo hồ lô, đang xếp hàng mua kẹo thì có một đám người rầm rập kéo nhau đi ra từ trong cổng trưởng.

Lâm Giáng nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một đám nam sinh dừng lại trước cửa tiệm bán bánh kếp mặn.

Giang Vi Phong đứng phía sau cùng đám người ấy, anh ăn mặc cực kỳ đơn giản, áo phông trắng quần đen, ống quần vén lên để lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, tóc anh bị gió thổi có chút rối, anh đưa tay tùy ý cào cào lại tóc rồi giữ đầu đứng đó không nhúc nhích.

Khoảnh khắc ấy Lâm Giáng không thể không thừa nhận, có người chính là như vậy, chỉ cần đứng đó là bạn có thể biết được tính cách của họ.

Tản mạn lại phóng khoáng đến như vậy, ngông cuồng không ai bì nổi.

Lâm Giáng thầm cảm thán trong lòng, sợ sẽ không nhịn được mà để lộ tình cảm trong lòng, cô lắc lắc đầu không dám nhìn anh nữa.

Kể từ khi trở lại trường, cô một lòng tập trung vào việc học tập, thỉnh thoảng sẽ gặp được anh nhưng anh cũng chỉ trưng ra vẻ mặt thờ ơ như không hề nhìn thấy cô vậy.

Lâm Giáng không biết mình có chỗ nào đắc tội với anh, hoặc là ngay từ đầu đã phạm phải chuyện ngốc gì, cô còn cho rằng bọn họ tốt xấu gì cũng coi như là có quen biết, bây giờ nghĩ lại nếu như không có Thành Minh Hạo thì có lẽ từ lúc bắt đầu anh đã chẳng muốn nói chuyện với cô.

Sau khi Lâm Giáng quay lại trường học, cô đổi chỗ ngồi, tờ giấy nhớ có ghi dòng chữ "Nếu tránh được phần tình cảm mãnh liệt kia, tự nhiên nỗi đau sẽ chẳng thể tổn thương được bạn" được dán trên bàn trước kia không biết đã sớm bị ném đi đâu mất rồi, cô viết một tờ mới rồi dán lại trên bàn.

Thời gian vội vàng lại quý giá.

Như Thẩm Yến từng nói, trèo đèo lội suối đi qua nhiều năm như vậy, không được phép dừng lại khi chưa lên tới đỉnh núi, Lâm Giáng cũng như những bạn học khác, rất nhanh đã dùng hết giấy viết, mực bút cũng liên tục phải đổi.