La Xán Xán nhìn lên bầu trời đêm với tâm trạng rối bời, vì cô chưa nghĩ ra mình nên quay lại chào hỏi hay tiếp tục nhìn lên trời. Trong lòng cô chưa quyết định được thì từ trên đầu có một âm thanh trầm thấp truyền đến: “Xán xán.”
Trong không gian tĩnh lặng như vậy, giọng nói của anh làm trái tim cô đập nhanh.
“Anh rể.” Cô cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.
Dưới ánh trăng mờ, Nguyên Nghị cúi đầu, nhìn đôi mắt sâu thẳm của cô: “Còn chưa ngủ sao?”
“Bây giờ còn sớm, em không được.” La Xán Xán nói.
Nguyên Nghị cười: “Em chơi với Tây Tây không mệt à?”
Cô lắc đầu: “Tây Tây rất đáng yêu, chơi với con bé làm sao mệt được?”
“Vậy cùng nhau ngắm trăng đi.” Anh nói.
Nói xong, Nguyên Nghị đi đến bên cạnh, cùng đứng với La Xán Xán.
Cùng nhau? Cô nhìn anh.
“Em là khách, thật ngại quá, anh là chủ nhà mà lại để em ở đây khi không có anh.” Nguyên Nghị quay lại nhìn cô, cười nói.
Xán Xán nói: “Không sao đâu. Anh lái xe lâu như vậy nhất định đã rất mệt rồi, không cần bận tâm đến em.”
“Không mệt.” Nguyên Nghị nói.
Anh quay đầu lại, hai tay bỏ vào túi quần, ngước lên nhìn bầu trời.
La Xán Xán không nói nữa, nhìn lên trời. Sau một lúc, cô hỏi: “Không phải anh bay sao? Vì sao đột nhiên lại về đây?”
“Kết thúc sớm hơn dự định nên anh về đây một chút.”
“À. Vậy ngày mai anh không phải bay sao?”
“Có. Chín giờ sáng mai.”
La Xán Xán bất ngờ. Ngày mai chín giờ sáng sẽ bay, nhưng làm sao để quay về kịp? “Vậy ngày mai anh phải đi sớm lắm? Lái xe phải mất hơn 3 giờ.”
Nguyên Nghị không đồng ý, nói: “Năm giờ bắt đầu đi.”
“Còn quá sớm.”
Nguyên Nghị nói: “Thời gian bay còn sớm hơn nữa.”
La Xán Xán tưởng: Anh hiện tại đang là giáo viên phi công, đã là một phi công có cấp bậc cao, thời gian bay sẽ ít.
“Ngày mai em cũng về đúng không?” Nguyên Nghị hỏi.
Cô gật đầu: “Ừm. Em đi chuyến tàu tám giờ sáng mai.”
Nguyên Nghị đột nhiên cười nói: “Được, anh cũng đi tàu, như vậy không cần đi sớm nữa.”
La Xán Xán ngạc nhiên nhìn anh: “Anh cũng đi tàu sao?”
Nguyên Nghị nói: “Tàu chạy đến Bắc Thành mất bốn mươi phút, tám giờ bắt đầu đi, thời gian vừa đúng lúc.”
“Nhưng xe của anh vẫn ở đây? Anh sẽ làm gì với nó?”
“Em quên anh còn một chiếc xe khác sao?”
La Xán Xán suy nghĩ một chút, nói: “Anh nói đã cho bạn mượn rồi.”
Nguyên Nghị gật đầu, nói một cách tự nhiên: “Đã đến lúc lấy lại rồi.”
Nói xong, anh vừa lấy điện thoại ra, vừa nói “Xem thử còn vé không”, mở ứng dụng đặt vé.
La Xán Xán nhìn Nguyên Nghị, ánh sáng điện thoại chiếu lên gương mặt đẹp trai. Anh nói là làm liền, cô còn đang ngạc nhiên. Sau đó hy vọng còn vé, như vậy họ có thể cùng nhau trở về Bắc Thành.
“Còn vé.” Nguyên Nghị nhếch môi lên.
La Xán Xán trong lòng vui vẻ, bọn họ có thể đi cùng nhau.
“Nhưng còn mỗi vé này thôi.” Nguyên Nghị lập tức đặt chiếc vé cuối cùng. Sau khi đặt xong, anh cất lại điện thoại vào túi quần, quay lại cười hỏi La Xán Xán: “Em ngồi chỗ nào?”
La Xán Xán trả lời: “Toa thứ 7, 12D.”
“Anh ở toa 13, 15C.”
Chỗ ngồi của họ cách rất xa, La Xán Xán nghĩ, nhưng vẫn có thể đi cùng nhau, điều này đã khiến cô rất vui rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết, không kiềm được lòng liền nở nụ cười.
Nguyên Nghị đứng bên cạnh cũng không nói chuyện, tận hưởng ánh trăng.
La Xán Xán liếc nhìn Nguyên Nghị, anh mặc bộ đồ màu trắng giản dị, tay nhét vào túi quần, đầu hơi ngước lên, tư thế tự do tự tại, toát ra một loại khí chất làm cho cô bị mê hoặc. Đặc biệt là vào một đêm an tĩnh như vậy, anh đứng bên cạnh, cô vừa bối rối vừa cảm thấy hạnh phúc.
Sợ anh phát hiện, cô rất nhanh đã thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn lên trời, chỉ là không khống chế được nên thất thần.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ, cô quay đầu nhìn Nguyên Nghị với ánh mắt nghi ngờ.
“Em không tập trung.” Anh nói.
Cô bác bỏ: “Không có.”
“Mặt trăng bị khuất đi rồi.” Nguyên Nghị nói.
Ở ban công không còn sáng như lúc nãy nữa, La Xán Xán nhìn lên, đúng là không thấy mặt trăng nữa, cô nhất thời lúng túng.
“Bây giờ không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.” Nguyên Nghị không nhắc đến chuyện cô ngây người. Anh giơ tay lên, nhìn đồng hồ qua ánh đèn mờ của phòng khách, nói với La Xán Xán.
La Xán Xán gật đầu: “Được.”
Hai người cùng đi vào phòng khách.
“Em vào trước đi, anh đi tắt đèn.” Nguyên Nghị để La Xán Xán trở về phòng trước rồi anh mới tắt đèn phòng khách.
La Xán Xán gật đầu, đi đến cửa phòng ngủ, quay lại nhìn anh.
“Ngủ ngon.” Nguyên Nghị đứng khá xa, nói.
Cô cũng chúc anh ngủ ngon rồi vào phòng.
Ngày hôm sau, Nguyên Nghị và La Xán Xán cùng đến nhà ga.
Một người ở toa thứ bảy, một người ở toa thứ mười ba, cách rất xa, nhưng La Xán Xán trong lòng đang vui sướng vô cùng. Cô ngồi ở vị trí của mình, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tàu chạy như bay, khung cảnh bên ngoài chỉ thoáng qua.
“Hụ.”
Bên tai truyền đến hai tiếng ho khan. La Xán Xán ban đầu không để tâm, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn nên quay đầu lại. Nguyên Nghị chẳng biết lúc nào đã ngồi bên cạnh cô.
“Anh đổi chỗ cũng khá lâu rồi, em thật sự hay thất thần.” Nguyên Nghị nói.
La Xán Xán rất ngạc nhiên: “Anh cùng người khác đổi chỗ ngồi sao?”
Nguyên Nghị gật đầu, với biểu hiện rõ ràng: “Đổi chỗ không có gì khó cả.”
Chỉ việc này thôi cũng đủ khiến La Xán Xán vui vẻ.
Tuy nhiên, anh ngồi cạnh cô, gần như vậy, làm trái tim cô nhảy loạn xạ. Đối với cô, đây là một loại hạnh phúc khó nói thành lời.
La Xán Xán biết đây chỉ là sự trùng hợp. Bình thường khi cô bay, cô và anh rất khó gặp nhau. Một khi đã bay trở lại, bọn họ cũng ít khi liên lạc.
Mà khi vừa đến Bắc Thành thì cô có nhiệm vụ. Đây là lần đầu tiên cô làm việc với tư cách là tiếp viên khoang hạng nhất.