Sau khi xuống sân bay, Hứa Xán Xán mua nhiều quà cho Tây Tây, đợi đến về nơi cô sẽ đưa cho con bé. Kể từ khi chia tay với Nguyên Nghị, cô lặng lẽ đến Thanh Đảo, lặng lẽ đến trường mẫu giáo gặp Tây Tây, và gặp Tây Tây xong cũng liền rời đi mà không đến nhà họ Nguyên. Mặc dù bây giờ cô họ Hứa nhưng cô vẫn xem Tây Tây là cháu gái. Hơn nữa, Tây Tây cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết gì cả. Tây Tây vẫn gọi cô là dì như mọi khi, thỉnh thoảng lại nhớ cô. Cô không muốn làm Tây Tây thất vọng.
Mà sau mỗi lần cô tặng Tây Tây quà thì con bé đều vui mừng gọi cho Nguyên Nghị nói dì đến thăm còn mua rất nhiều quà. Tuy nhiên, Hứa Xán Xán không muốn nói chuyện này với anh.
Đợi đợi Nguyên Nghị về Thanh Đảo, bà Nguyên thấy anh vẫn một mình, không khỏi khó hiểu: “Tại sao con vẫn một mình?”
“Nếu không thì sao mẹ?” Nguyên Nghị nói.
Bà Nguyên nói: “Mẹ không quan tâm con với Hứa Xán Xán có chuyện gì, nhưng con không hẹn hò với con bé hả?”
“Không có.”
Bà Nguyên lại thấy kì lạ hơn, nhưng Nguyên Nghị không giải thích nhiều. Bà Nguyên cau mày. Lúc đầu, anh thuyết phục bà bỏ thời hạn ba năm, nhưng đã gần một năm nay anh vẫn độc thân.
Hứa Xán Xán lại dành thời gian về Nam Thành thăm bà La. Bà La vẫn vậy, nằm im trên giường. Đầu ông La đã đầy tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn tốt.
Hứa Xán Xán nhìn bà La, ra khỏi phòng ngủ, vào bếp nấu ăn.
Lúc ăn cơm, ông La nói: “Hôm trước Nguyên Nghị dẫn Tây Tây đến đây.”
Hứa Xán Xán đang ăn cơm thì ngạc nhiên, lúc sau “Dạ” một tiếng rồi tiếp tục ăn.
“Con với Nguyên Nghị có chuyện gì sao?” Ông La hỏi.
Hứa Xán Xán bình tĩnh nói: “Tụi con chia tay gần một năm rồi ạ.”
Ông La bất ngờ, đến giờ ông mới biết: “Tại sao thế con?”
“Không có gì ạ.” Hứa Xán Xán không muốn nói.
Ông La ăn vài miếng cơm, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải vì mẹ Tư Tư không?”
Hứa Xán Xán nói: “Bố, con không muốn nói về chuyện này nữa.”
Ăn cơm rửa chén xong, Hứa Xán Xán trở lại Bắc Thành. Trước khi rời đi, cô nói với ông La: “Bố, con sẽ gặp lại bố mẹ sau. Con đi đây.”
Mặc dù Hứa Xán Xán mang họ Hứa nhưng cô vẫn thường đến thăm bố mẹ nuôi. Ông La cũng dần nghĩ thông, chuyện bà La không nên đổ lỗi cho Xán Xán. Ông gọi Hứa Xán Xán lại và nói: “Lúc đó mẹ Tư Tư đột nhiên như thế, bố rất kích động nên đã nói những lời không nên nói. Xán Xán, bố xin lỗi. Bố biết con yêu Nguyên Nghị rất nhiều, nhưng vì nhà họ La ta mà không thể bên cạnh Nguyên Nghị, thiệt thòi cho con rồi. May mắn sao bây giờ con đã mang họ Hứa, thật tốt để ở bên Nguyên Nghị.”
Hứa Xán Xán hơi hé môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nói: “Con đi đây.”
Trên máy bay trở về Bắc Thành, Hứa Xán Xán ngây người nhìn những đám mây trắng ngoài cửa sổ. Chớp mắt cô và Nguyên Nghị đã chia tay được gần một năm, không biết anh có đang yêu người khác hay không.
Nguyên Nghị thì biết rất rõ về Hứa Xán Xán. Một ít thông tin lấy từ Cố Tử Hàng, còn số ít còn lại là do anh vô tình hoặc cố tình hỏi thăm. Anh biết cô gặp rắc rối trong công việc, và cô gần như tự xử lý. Anh đã đến tìm ông chủ Lưu ở quán cà phê, tìm cách xem được những bức ảnh khác trong điện thoại anh ta, đem bằng chứng ấy nộp cho cảnh sát, rồi anh ta cuối cùng cũng bị bắt đi. Nhưng mà, trong mắt anh Hứa Xán Xán đã thay đổi. Trước đây, anh nói với cô cách dễ nhất để không bị người khác bắt nạt là nói với anh, nhưng giờ đây cô đã có thể tự mình giải quyết hết tất cả mà không cần nhờ vả chút gì từ anh. Mặc dù không gặp nhau nữa nhưng anh vẫn dõi theo cô từng ngày.
Anh cũng biết cô đang chuẩn bị cho kỳ thi thăng lên tiếp viên trưởng, mỗi ngày đều luyện tập tiếng anh. Anh thấy cô đeo tai nghe tiếng anh, phát âm tiếng anh của cô không còn cần anh sửa nữa. Cô đã có thể nói tiếng anh đúng chuẩn với giọng nói nhẹ nhàng và tao nhã.
Mùa đông lại đến, thời tiết rất lạnh, nhưng phi hành đoàn ở Trường Cát phải làm việc nhiều hơn. Có tiệc hữu nghị giữa các phi hành đoàn, phi hành đoàn Trường Cát giao lưu với các phi hành đoàn của các công ty khác. Trong các buổi tiệc, nhiều phi công, tiếp viên nam và quản lý bộ phận đều bày tỏ tình cảm với Hứa Xán Xán nhưng cô đều lịch sự từ chối.
“Không giao lưu với ai, thế cô tham gia tiệc hữu nghị làm gì?” Một phi công bị Hứa Xán Xán từ chối, nhíu mày hỏi.
Hứa Xán Xán xin lỗi, giải thích cho anh chàng phi công kia hiểu rằng cô đi cùng bạn đến. Thỉnh thoảng cô đi cùng Chu Thiến Di, đôi khi thì lại cùng Dương Hồng Quyên.
Mọi người gần như đã quên chuyện của Hứa Xán Xán và Nguyên Nghị.
Tại buổi giao lưu, một giám đốc bộ phận phi hành đoàn của một hãng hàng không đã nói với Hứa Xán Xán: “Chỉ cần cô theo tôi thì không cần khổ sở bay tới bay lui. Có thể đến công ty tôi, tôi đề bạt cô vào vị trí mà cô muốn.”
“Đề bạt vào làm giám đốc bộ phận phi hành đoàn cũng được sao?” Hứa Xán Xán khẽ mỉm cười.
Vị giám đốc kia cười: “Đương nhiên được, vì mấy ngày nữa tôi sẽ được thăng chức.”
Vưu Châu Châu nghe thấy, cười nói với Hứa Xán Xán: “Vừa nghe đã không đáng tin. Ở Trường Cát, chỉ cần cậu nói muốn làm gì, tớ đều có thể giúp cậu ngay.”
Hứa Xán Xán nói: “Bây giờ tớ thi lên tiếp viên trưởng. Từng bước một.”
Vưu Châu Châu giơ ngón tay cái lên cho Hứa Xán Xán.
Cố Tử Hàng bên cạnh thấy những người khác tặng hoa cho Hứa Xán Xán trong lòng đều khó chịu mặc dù Hứa Xán Xán đều từ chối. Anh lưỡng lự đứng trước tiệm hoa một lúc lâu, cuối cùng cũng mua một bó hoa hồng.
Nhưng khi anh định cầm bó hoa hồng đi tìm Hứa Xán Xán thì nhận được điện thoại từ Nguyên Nghị. Anh ấy nhờ anh chăm sóc Hứa Xán Xán. Anh biết Nguyên Nghị vẫn yêu Hứa Xán Xán. Nhưng người con gái này lại là người mà bạn thân anh yêu. Bấy giờ anh chỉ biết cười khổ, đành ngậm ngùi đi mua một bình hoa về cắm trong nhà.
Bộ phim đó là “Waterloo Bridge”, một bộ phim trắng đen kinh điển trong thời kì phim nhựa. Hứa Xán Xán trong kì nghỉ không có việc làm nên đã đi xem.
Bài hát “Auld lang syne” được phát nhiều lần trong phim. Cuối cùng, nữ chính bất hạnh bị tàu hỏa đâm cũng phát bài hát này. Hứa Xán Xán không thể không nhớ đến lúc ở San Francisco Nguyên Nghị đã thổi saxophone bài này cho cô nghe. Bài này đại diện cho bi kịch sao?
Một trong những hoạt động gần đây nhất của bộ phận phi hành đoàn Trường Cát là tổ chức cho nhân viên xem phim. Dương Hồng Quyên nói với Hứa Xán Xán rằng đây là một bộ phim cũ, hơn nữa còn là phim buồn, nên mình chẳng muốn xem nó tí nào.
Cô ra khỏi rạp chiếu phim, ngoài trời tuyết đang rơi. Những bông tuyết trắng rơi nhè nhẹ, rất đẹp nhưng cũng rất lạnh. Cô ngước nhìn bầu trời, khẽ chớp mắt, bên tai vang lên đoạn nhạc Nguyên Nghị thôi, mũi đột nhiên cay xè.
Cô không cầm được nước mắt, cúi đầu, bước đi dưới trời tuyết, hai tay đút vào túi áo khoác.
“Hứa Xán Xán!” Giọng nói của Cố Tử Hàng truyền đến đến từ phía sau.
Hứa Xán Xán quay lại, kiềm nén cảm xúc, nhìn Cố Tử Hàng cười: “Giám đốc Cố.”
“Cô xem phim chưa?” Cố Tử Hàng đứng từ xa hỏi.
“Rồi.”
“Thế nào?”
“Rất cảm động.”
Cố Tử Hàng mỉm cười, bước về nơi Hứa Xán Xán đang đứng.
“Xán Xán.” Phía sau lại có một người gọi cô, âm thanh quen thuộc này khiến bao kìm nén của cô từ nãy đến giờ dâng trào lên, rồi cô bật khóc.
Hứa Xán Xán chỉ đứng yên không nhúc nhích.
Nguyên Nghị cầm ô, bước đến, những đóa hoa tuyết cũng vì thế mà rơi sang hai bên, sau đó anh dùng tay xoay người cô lại.
“Phim cảm động quá, nên em khóc sao?” Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
“Không có.” Hứa Xán Xán nói.
“Được rồi, em không khóc, vậy anh có thể ôm em không?”