“Thời hạn là ba năm? Mẹ, cái này cùng lắm chỉ giới hạn con, cho là con phải kiên trì chờ đợi trong ba năm. Nhưng Xán Xán còn thanh xuân, mà con đã có Tây Tây rồi, ở góc độ nào đó thì con không xứng đáng với Xán Xán. Trong ba năm này, con có thể chứng kiến người khác yêu cô ấy, Xán Xán có thể vì nản lòng mà chấp nhận người khác. Vậy con chờ ba năm có ích lợi gì.”
Bà Nguyên nhíu mày: “Con đang nói gì thế? Con ưu tú như vậy, sao có thể nói mình không xứng với người khác? Là người khác không xứng với con.”
Nguyên Nghị cười nói: “Đó bởi vì mẹ là mẹ con. Trong mắt của tất cả các bà mẹ, con trai của họ luôn là nhất, nhưng trong mắt người khác thì không phải vậy. Nếu bố mẹ ruột của Xán Xán vẫn còn, có thể đều phản đối bọn con ở bên nhau.”
“Họ phản đối, còn mẹ cũng không đồng ý! Con trai mẹ tốt như vậy mà!”
“Nhìn xem, mẹ là mẹ con mới nghĩ như vậy.”
“Ý con là nếu đánh mất La Xán Xán con cũng sẽ độc thân cả đời? Bác sĩ Trần kia cũng tốt, người nhà bên đó luôn liên lạc hỏi thăm con.”
Nguyên Nghị sửa lại: “Bây giờ tên cô ấy là Hứa Xán Xán.” Sau đó, anh nói: “Con không có ý định tiếp xúc với người phụ nữ khác. Mẹ khăng khăng thời hạn là ba năm, vậy con sẽ đợi ba năm. Nếu trong ba năm này Xán Xán yêu người khác, thì con sẽ ở một mình. Nếu ba năm Xán Xán không yêu người khác, tụi con sẽ quay lại bên nhau. Nhưng tại sao phải lãng phí ba năm này? Cả đời người chỉ có vài chục năm, tại sao không trân trọng từng phút giây hả mẹ?”
Mẹ Nguyên Nghị choáng váng vì những lời của Nguyên Nghị vừa nói, nhưng bà hiểu ý tứ của Nguyên Nghị. Dù bao nhiêu năm, Nguyên Nghị cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình. Nếu Hứa Xán Xán yêu người khác, anh sẽ ở một mình cả cuộc đời. Nếu Hứa Xán Xán không yêu ai khác thì là lãng phí ba năm này. Để thuyết phục bà, anh thậm chí còn nói trong mắt người khác mình không tài giỏi, chuyện này làm bà không đồng ý và cũng không muốn nghe.
“Được rồi được rồi.” Bà Nguyên cau mày nói: “Vì bây giờ con bé mang họ Hứa, ý con thế nào thì làm như thế ấy. Nhưng mà, con rất ưu tú. Chẳng lẽ người từng kết hôn, có một con gái thì không còn ưu tú?”
Nguyên Nghị không giải thích nhiều với bà Nguyên, mục tiêu của anh đã đạt được. Anh mỉm cười và nói: “Cảm ơn mẹ vì đã hiểu con. Con phải quay lại Bắc Thành ngay, hôm khác con sẽ quay về gặp bố mẹ sau.”
Vừa nói xong, anh từ ghế sofa đứng dậy, quay người đi về phía cánh cửa.
Bà Nguyên hừ một tiếng, gấp như vậy không phải đi tìm La Xán Xán sao? À không, đang đi tìm Hứa Xán Xán sao?
Nhưng Nguyên Nghị không tìm Hứa Xán Xán nhanh như vậy. Anh muốn Xán Xán không đau buồn vì những tin đồn và lời nói đó, anh phải giải quyết mọi thứ, anh phải chịu đựng một thời gian, không để người đời nắm được sơ hở nào, kiên quyết để họ đổi thành nói hai người đang bên nhau, nói cô đang bên cạnh anh mà không phụ lòng bố mẹ nuôi. Mặc dù Hứa Xương Bình và vợ chỉ có một cô con gái, Hứa Xán Xán. Xán Xán đã thay đổi họ, muốn mang họ Hứa, nhưng luôn có người cho rằng kết quả bởi tình yêu của Hứa Xương Bình và vợ không nên theo họ Hứa, vì kết quả của tình yêu này đã được nuôi dưỡng bởi người khác, vẫn nên theo họ bố mẹ nuôi để trả ơn nuôi dưỡng của họ. Luôn có người nghĩ đó là đạo đức, bỏ qua những gì bố mẹ của Xán Xán đã hy sinh. Nhưng Xán Xán đã làm gì sai? Cô đổi sang họ Hứa cũng vì muốn hiếu thảo với vợ chồng Hứa Xương Bình.
Vì vậy, anh phải chịu đựng thêm một thời gian.
Nhưng thời gian này không phải là ba năm. Anh suy nghĩ cẩn thận, bây giờ anh sẽ một mình trong một năm. Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp. Anh sẽ không lãng phí ba năm chỉ vì ánh mắt của người khác, vì nếu thật sự không được anh vẫn có thể định cư ở một nơi khác, nhưng đây là kế sách cuối cùng. Anh rất bình thản, cũng mong Xán Xán cũng cảm thấy bình thản như vậy. Cô đã đổi thành họ Hứa, xem năm nay là giai đoạn chuyển tiếp. Anh tin sau một năm sẽ còn ít lời đồn như thế.
Nguyên Nghị thấy Hứa Xán Xán trên tạp chí hàng không. Nụ cười của Hứa Xán Xán dịu dàng và ngọt ngào, rất thân thiện. Đây là nụ cười đẹp nhất anh từng thấy.
*
Sau khi chia tay Nguyên Nghị, Hứa Xán Xán hoàn toàn tập trung vào làm việc. Ngoại trừ thời gian bắt buộc phải nghỉ ngơi sau khi hoàn thành nhiệm nhiệm vụ, thì khoảng thời gian còn lại cô đều dành hết cho công việc. Cô không hề xin nghỉ phép vì bất cứ chuyện gì. Phần lớn thời gian nghỉ ngơi cũng là để ngủ, hoặc đến Nam Thành thăm ông bà La. Cô không gặp lại Nguyên Nghị, nhưng cô vẫn thường xuyên nhớ anh. Mỗi khi nhớ anh, lúc đầu cô buồn, nhưng sau đó lại cười, vì cô nghĩ như vậy cũng rất tốt.
Mùa đông, thời tiết ở Bắc Thành rất lạnh. Trong lúc đang làm nhiệm vụ, Hứa Xán Xán gặp một cặp tình nhân. Người đàn ông là một doanh nhân giàu có và người phụ nữ là một người mẫu. Hứa Xán Xán thấy cô người mẫu mặc rất ít, đôi chân trần lộ ra, cô chủ động đưa cho cô ấy một chiếc chăn. Người mẫu kia nói không cần.
Hứa Xán Xán cười nói: “Cô Chu, nhiệt độ trên máy bay thấp, chăn có thể giúp cô giữ ấm.”
Người mẫu nói tiếp: “Tôi không cần chăn, vui lòng bật điều hòa cao hơn một chút.”
Hứa Xán Xán mỉm cười và nói: “Nhiệt độ đặt trên máy bay là dựa trên cơ sở khoa học. Bởi vì ở độ cao 10.000 mét, nếu nhiệt độ cũng cao thì mọi người rất dễ bị thiếu oxy, ù tai,… và có thể bị ngất nữa.”
Người mẫu nhíu mày, nhưng vẫn không muốn chăn.
Hứa Xán Xán đoán cô ấy muốn đẹp nên đành thôi.
Nửa đêm, người mẫu bị chóng mặt, nghẹt mũi, rất khó chịu. Người đàn ông bên cạnh cô ấy ngủ rất sâu, cô đứng dậy đi ra khỏi khoang hạng nhất.
Hứa Xán Xán đang định kiểm tra khoang thì cô người mẫu bước ra, liền cười: “Cô Chu, xin hỏi cô có cần gì không?”
Người mẫu hỏi Hứa Xán Xán: “Cô có thuốc cảm không?”
“Có, xin chờ một chút.”
Hứa Xán Xán lấy thuốc cảm đưa cho người mẫu. Người mẫu nói cảm ơn và quay lại khoang hạng nhất. Hứa Xán Xán gọi cô lại: “Tôi lấy thêm chăn cho cô được không?”
Người mẫu nói: “Cảm ơn.”
Hứa Xán Xán nghĩ nếu từ đầu cô ấy dùng chăn, thì đã không bị cảm. Cô nói tiếp: “Lần sau, nếu cô Chu cần gì, cô chỉ cần bấm chuông. Tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào.”
Người mẫu gật đầu, quay lại khoang hạng nhất. Nhưng sau khi đi được vài bước, đột nhiên dừng lại. Cô lấy khăn ra xì mũi. Sau đó hỏi Hứa Xán Xán có chỗ ngồi không.
Hứa Xán Xán thấy rất kì lạ. Cô nói: “Xin hãy quay trở lại chỗ ngồi của cô.”
Cô người mẫu không nói, đứng yên và tiếp tục hỉ mũi.
Hứa Xán Xán kiên nhẫn: “Cô Chu, vì sự an toàn của cô, xin vui lòng quay lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn.”
Nhìn thấy nụ cười thân thiện của Hứa Xán Xán, người mẫu dường như đã bỏ lớp phòng bị bên ngoài. Cô ấy chậm rãi nói: “Anh ấy thích chân dài trắng nõn. Nhưng bây giờ tôi bị cảm lạnh, nước mũi cứ chảy liên tục. Nếu tôi để anh ấy nhìn thấy, anh ấy nhất định sẽ không vui.”
Hóa ra là như vậy. Hứa Xán Xán nghĩ một lúc, cô mỉm cười nhìn cô người mẫu, chưa hề dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ấy. Sự lựa chọn của mỗi người khác nhau, cô nghĩ người mẫu chọn loại cuộc sống này, dù trời lạnh nhạt hay ấm áp. Cô không phán xét cuộc sống của người khác.
Cùng lắm, Hứa Xán Xán nói: “Hãy chú ý đến cơ thể của cô.”
Lần đầu tiên kể từ khi lên máy bay, cô nàng người mẫu nói “cảm ơn” với Hứa Xán Xán.
*
Dương Hồng Quyên cũng bận bay, cô muốn kiếm nhiều tiền hơn, nếu không cô sẽ phải tính xem có nên mua ngay cả thỏi son yêu thích không.
Cô đứng ở cửa cabin đón hành khách lên máy bay. Không giống Hứa Xán Xán, cô không biết thông tin trước của hành khách lên máy bay. Cô chỉ là tiếp viên khoang phổ thông, không được biết trước thông tin hành khách. Khi cô thấy Viên Phi đứng trước mặt nhìn cô từ trên cao, cô quên mất phải cúi đầu.
Nhưng cô rất nhanh lấy lại tinh thần, vì sợ anh ta sẽ lại bắt lỗi, phàn nàn cô, cô nhanh chóng cúi người: “Xin chào, anh có khỏe không ạ?”
Viên Phi nhẹ nhàng nói: “Không.”