Một lúc lâu sau, cuối cùng đầu dây bên kia cũng lên tiếng: “Họ của bố ruột con là Hứa. Bố mẹ ruột con cũng chỉ có mỗi một con gái là con. Con cũng nên đổi sang họ của bố ruột.”
La Xán Xán nghẹn ngào: “Cảm ơn bố.”
Điện thoại truyền đến tiếng thở dài của ông La: “Điều nên làm mà.”
La Xán Xán do dự, nói: “Con không biết liệu mẹ có đồng ý không.”
Ông La đáp lời: “Mẹ con cũng là người hiểu đạo lý, bố sẽ thuyết phục bà ấy, Con yên tâm.”
“Vâng ạ, cảm ơn bố.”
La Xán Xán và ông La kết thúc cuộc gọi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô nhớ bà La thích sốt cà chua, sốt cà chua của Ý rất nổi tiếng, vì vậy khi đi mua sắm với phi hành đoàn, cô đã mua một ít sốt cà chua, dự định mang khi trở về Nam Thành
Nguyên Nghị gọi cho cô nói hỏi khi nào trở về Bắc Thành thì anh sẽ đón cô ở sân bay.
Nhưng mà ngày bay trở về, lúc máy bay chuẩn bị cất cánh, La Xán Xán định tắt điện thoại thì nhận được điện thoại của ông La. Ông ấy nói bà La đang nấu ăn trong bếp thì ngất xỉu, đưa đến bệnh viện thì mới biết bị xuất huyết não, nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ đang cấp cứu.
Điện thoại trong tay La Xán Xán rơi xuống đất.
Tiếp viên trưởng đúng lúc đi đến chỗ cô, thấy nét mặt cô không tốt, bèn hỏi: “Xán Xán, có chuyện gì vậy?”
La Xán Xán nhìn tiếp viên trưởng, nước mắt cô cứ chảy ra không kiểm soát được: “Mẹ em đột nhiên bị xuất huyết não.”
Tiếp viên trưởng hoảng hốt: “Mẹ nuôi của em?”
La Xán Xán gật đầu.
“Sao lại đột ngột như vậy. Nhưng tình hình không nhất thiết tệ như em nghĩ, cấp cứu là kịp thời vẫn thể cứu được. Đợi lúc về đến Bắc Thành chúng ta sẽ biết thế nào.” Tiếp viên trưởng nhặt điện thoại lên và đưa cho La Xán Xán.
“Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, aiz… em… nếu không được thì cứ nghỉ ngơi đi.” Tiếp viên trưởng nói.
La Xán Xán lau nước mắt, không nói nên lời. Tiếp viên trưởng cho cô nghỉ ngơi, còn cô ấy sẽ tiếp nhận công việc đón hành khách khoang hạng nhất.
Máy bay cất cánh. La Xán Xán ngồi nghỉ một lúc, đợi khi máy bay ổn định rồi thì cô tiếp tục công việc của mình. Tiếp viên trưởng thấy cô một giây trước còn đang khóc nhưng bây giờ vẫn nở nụ cười hiền dịu đối mặt với khách hàng thì không khỏi cảm thán.
La Xán Xán đã cố gắng hoàn thành hết công việc của mình, tiếp viên trưởng cho cô 99 điểm trong sổ ghi chép tiếp viên hàng không. Nhưng La Xán Xán không có tâm trạng nghĩ về điểm số nữa. Ngay khi máy bay hạ cánh, cô lập tức gọi cho ông La để hỏi tình hình. Câu trả lời cô nhận được là bà La không gặp nguy hiểm, nhưng vẫn đang hôn mê.
La Xán Xán xuống máy bay, lập tức mua vé quay về Nam Thành. Trong thời gian chờ máy bay, cô nghe tin nhắn thoại của Nguyên Nghị. Lúc gọi cho ông La, cô thấy một thông báo tin nhắn âm thanh.
“Xán Xán, anh không thể đến đón em. Anh phải đi Nam Thành.”
Hóa ra Nguyên Nghị đã đến Nam Thành trước.
Khi La Xán Xán đến bệnh viện bà La ở Nam Thành, cô thấy bà La nằm yên lặng trên giường bệnh, còn Nguyên Nghị và ông La đứng bên cạnh.
“Mẹ!” La Xán Xán nhanh chóng bước đến bên mẹ, khóc lớn kêu lên.
Bà La không trả lời. La Xán Xán hỏi ông La bác sĩ đã đến chưa, rồi có nói gì không. Ông La không nhìn La Xán Xán, hai mắt cứ nhìn vợ không nói gì.
Nguyên Nghị nắm tay của La Xán Xán, kéo cô ra khỏi phòng bệnh.
“Nguyên Nghị, anh có biết tình hình của mẹ em không?” La Xán Xán ngước nhìn Nguyên Nghị.
Nguyên Nghị gật đầu: “Anh đã hỏi bác sĩ, mẹ bị kích động, nhưng nguyên nhân chủ yếu bị xuất huyết não là do bệnh tiểu đường. Hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn hôn mê, có thể sống thực vật.”
“Sao có thể như vậy?” La Xán Xán bật khóc nức nở.
Nguyên Nghị ôm La Xán Xán vào lòng, mặc cô khóc.
Một tuần rồi mà bà La vẫn chưa tỉnh, bác sĩ chẩn đoán bà La trở thành người thực vật. Nguyên Nghị, La Xán Xán và ông La đưa bà La về nhà.
Bởi vì chuyện của bà La mà ông La chịu cú sốc rất lớn, mới đó mà đã già hơn rất nhiều. Tinh thần của La Xán Xán cũng không được tốt lắm. Cô nhận được điện thoại từ trưởng phòng Chu của Bộ phận tiếp viên, hỏi cô khi nào sẽ trả phép. Cô được chọn là tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất, nên bộ phận tiếp viên sẽ trao cho cô một huy chương.
La Xán Xán nói cô không thể nhận, mong công ty chọn tiếp viên khác. Trưởng phòng Chu cũng nói: “Gần đây tuyến đường hàng không rất bận rộn. Nếu công việc gia đình giải quyết xong, thì tôi hy vọng cô sớm quay về sớm.”
La Xán Xán cúp điện thoại, từ ban công đi vào phòng khách. Ông La vừa xem bà La, sau đó cũng ra khỏi phòng ngủ. Ông liếc nhìn Nguyên Nghị đang bận rộn trong bếp rồi nhìn về La Xán Xán, bèn gọi Nguyên Nghị tới và nói: “Mẹ của Tư Tư đã như vậy rồi, hai đứa không cần ở lại đây đâu, đi làm chuyện nên làm đi.”
“Bố, con vẫn có thể giúp bố.” La Xán Xán nói.
Ông La nói: “Con mang họ Hứa, nhà họ La… xem mong muốn của con đi, nếu con muốn thì quay về, nếu không thì đừng trở về.”
“Bố.” La Xán Xán đau lòng gọi.
Nguyên Nghị nhíu mày.
Ông La nói: “Ừm, gọi bố nếu con muốn, không thì không cần gọi.”
“Bố! Mẹ bị như vậy, bố có trách con không?” La Xán Xán rất khó chịu.
“Mẹ của Tư Tư bị ngất là do bố nói với bà ấy con muốn đổi sang họ Hứa.” Ông La nói.
Nguyên Nghị xen vào: “Con đã hỏi bác sĩ rất cẩn thận. Mặc dù mẹ bị đả kích, nhưng nguyên nhân chính gây xuất huyết não là bệnh tiểu đường.”
Ông La không trả lời, nhưng nhìn La Xán Xán và nói: “Con vốn mang họ Hứa. Hai đứa đi đi. Đông người thì mẹ của Tư Tư sẽ không được nghỉ ngơi được.”
La Xán Xán biết ông La đang đổ lỗi cho cô. Cô đứng đó, nước mắt chảy dài.
Nguyên Nghị nắm lấy tay cô, dắt cô ra khỏi nhà họ La.
La Xán Xán không ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Trên đường trở về Bắc Thành, cả người cô choáng váng vì khó chịu.
Và chuyện này cũng truyền đến tai bố mẹ của Nguyên Nghị. Sau khi biết rằng La Xán Xán không phải con ruột của nhà họ La, bà Nguyên còn định sẽ chấp thuận cho La Xán Xán và Nguyên Nghị bên nhau, tính đợi khi La Xán Xán đến nhà họ Nguyên gặp Tây Tây thì sẽ kêu cô đổi sang họ Hứa. Nhưng sau khi bà La gặp chuyện, bà Nguyên đã gọi điện thoại cho La Xán Xán, nói cô cẩn trọng xem xét lại việc ở bên Nguyên Nghị. “Mặc dù cháu không phải là con ruột của nhà họ La, nhưng mẹ nuôi của cháu như vậy cũng có lý do của bà ấy. Dì không muốn cháu bị người khác nói vì Nguyên Nghị mà bất hiếu với bố mẹ nuôi, đổi lại họ Hứa. Như vậy cũng không tốt cho danh tiếng của Nguyên Nghị. Đó là sự ích kỷ của người làm mẹ như dì.”
La Xán Xán nói: “Dì, cháu đổi sang họ Hứa vì cháu là con cháu của nhà họ Hứa, bố mẹ con chỉ có một mình con là con gái thôi.”
“Ừm, cháu làm vậy cũng không sai.” Bà Nguyên thở dài: “Nhưng tình yêu không được chúc phúc sẽ không hạnh phúc. Dì thực sự không muốn hai đứa gặp rắc rối gì khi ở bên nhau.”
La Xán Xán cầm chặt điện thoại, không nói nên lời.
Một lúc sau, bà Nguyên nói: “Hoặc không, vậy cháu và Nguyên Nghị phải đợi đến khi mẹ nuôi cháu hồi phục, nếu bà ấy không phản đối thì dì cũng vậy. Nhưng thời gian này hai đứa vẫn nên xa nhau.”
La Xán Xán run rẩy nói: “Bác sĩ nói mẹ cháu phải sống thực vật.”
Bà Nguyên nói: “Chắc sẽ có kì tích thôi.”
La Xán Xán biết bà Nguyên chỉ đang kiếm cớ để i chia cách cô và Nguyên Nghị.
Bà Nguyên nói: “Hay cháu không muốn kỳ tích xảy ra?”
Một lúc lâu sau, La Xán Xán nghiến răng nói: “Không, cháu hy vọng có kỳ tích xảy ra.”
La Xán Xán cúp điện thoại, đứng bên cửa sổ. Gió mùa thu ùa về ngoài cửa sổ, lạnh đến thấu xương. Lá rơi đầy bên ngoài chung cư.
Có một chiếc ô tô màu trắng đậu ở dưới lầu, bánh xe cán lên những chiếc lá rơi.
La Xán Xán thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo choàng đen bước ra và đi về phía chung cư.
Sau một lúc, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.