Bởi vì anh cảm nhận được. Được rồi, nhanh lên máy bay đi, anh cũng phải lên máy bay đây, rồi sau đó còn phải về nhà chờ em về nữa.
Khi đến cuộc họp của tiếp viên trưởng, La Xán Xán mới biết nhiệm vụ lần này lại gặp phải người quen.
“Phải công nhận chúng ta có duyên thật đó.” Kết thúc cuộc họp, Dương Hồng Quyên kéo hành lý đến trước mặt La Xán Xán, nhướng mày nói.
“Này, đừng quên là còn có tôi nữa!” Chu Thiến Di cũng chạy đến.
Kì này cả cô lẫn Dương Hồng Quyên và Chu Thiến Di lại được xếp cùng tổ. Thật đúng là có duyên mà.
Tâm trạng của La Xán Xán lúc này đang rất tốt, cô cười với hai người họ: “Tôi cũng rất vui khi chúng ta lại tiếp tục làm nhiệm vụ cùng nhau.”
Dương Hồng Quyên nhếch môi: “Có thật không đó?”
Dương Hồng Quyên hỏi như vậy bởi vì trong mắt người khác cô chỉ là kẻ dụ dỗ người giàu, ai xấu số gặp phải cô thì không có hạnh phúc thật sự.
La Xán Xán nhìn Dương Hồng Quyên gật đầu, những điều cô nói đương nhiên là thật rồi. Trước đây, cô đã từng bay cùng Dương Hồng Quyên hai lần, vì thế nên cô có thể chắc chắn rằng cô ấy không phải là người xấu.
Chu Thiến Di khẽ đưa tay kéo nhẹ gấu áo của La Xán Xán, thì thầm kể cho cô nghe về việc mọi người nghĩ xấu về Dương Hồng Quyên.
La Xán Xán cũng nhỏ tiếng trả lời: “Đôi khi những gì chúng ta nghe thấy lại không phải là sự thật. Tôi đã bay cùng với cô ấy hai lần rồi, nhưng chưa từng nghe cô ấy nói xấu ai cả.”
Chu Thiến Di im lặng suy nghĩ.
Dương Hồng Quyên bên cạnh nhìn hai người họ thì thầm nói chuyện, vẻ mặt không quan tâm.
Nói xong, La Xán Xán và Chu Thiến Di nhìn Dương Hồng Quyên cười. Cô ấy nhướn mày.
“Khoan đã, sáng hôm qua cô mới về đến Bắc Thành mà. Sao hôm nay lại bay tiếp rồi?” La Xán Xán hỏi Chu Thiến Di.
“À, là do trong tổ có người bận nên quản lý mới gọi cho tôi, hỏi xem tôi có thể bay không. Một phần cũng do muốn tích thêm kinh nghiệm vì thế nên tôi đã đồng ý. Cũng vì lý do đó nên giờ tôi mới đứng đây nè.” Chu Thiến Di nói.
“Nếu không nghỉ ngơi đủ, cô và công ty đều sẽ bị phạt.” Dương Hồng Quyên nhắc nhở.
Chu Thiến Di đáp: “Tôi đã nghỉ ngơi đủ mười tiếng rồi. Hôm qua quản lý Cố vừa mở cuộc họp, các cô nói xem sao tôi dám không nghỉ ngơi đầy đủ đây? Hơn nữa, công ty chúng ta hình như không có ai bay quá giờ hay nghỉ ngơi ít hơn mười tiếng cả.”
Dương Hồng Quyên nói tiếp: “Cô cũng gần rồi, vừa đủ mười tiếng.”
Chu Thiến Di cười: “Tôi muốn có đủ kinh nghiệm bay để sớm được thăng chức.”
“Đi thôi, chúng ta cùng lên máy bay thôi. Mọi người ai cũng đều lên cả rồi.” Chu Thiến Di vừa dứt lời, La Xán Xán nói với hai người họ.
Ba người kéo hành lý đi lên máy bay.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của La Xán Xán chợt kêu. Cô lấy điện thoại ra nhìn, người gọi đến không ai khác chính là Nguyên Nghị, cô nhanh chóng bắt máy.
Giọng trầm thấp của Nguyên Nghị từ đầu dây bên kia truyền đến: “Xán Xán, anh đoán là em lên máy bay rồi đúng không?”
La Xán Xán bước chậm lại, cô nhẹ nhàng trả lời: “Dạ, em vừa mới lên máy bay.”
“Em đó, phải nhớ là luôn chú ý đến sức khỏe của mình. Đừng có vì mải mê công việc mà quên ăn quên ngủ. Sức khỏe lúc nào cũng quan trọng hơn cả”
“Dạ, em nhớ rồi mà”
“Khi nào em đến New York thì gọi cho anh nhé!”
“ Đợi em đến nơi thì ở Bắc Thành cũng đã gần một giờ sáng rồi còn đâu.”
“Anh chờ em. Khi nào đến nơi thì nhớ gọi cho anh.”
La Xán Xán nói: “Dạ.” Vừa dứt lời, cô có hơi ngập ngừng rồi cất tiếng, hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“Anh cũng sắp lên máy bay rồi.”
“ À, vậy ạ?”
Nguyên Nghị lại hỏi: “Tối hôm qua em ngủ có ngon không?”
“Ngon ạ. Còn anh… thì sao?”
“Anh cũng giống em.”
Hai người nói chuyện, nhưng Nguyên Nghị nói nhiều hơn. Anh nói thêm vài câu rồi dừng lại, khi chuẩn bị nói ra lời tạm biệt. La Xán Xán ở đầu dây bên này, cầm điện thoại nhưng lại không nỡ tắt.
Nguyên Nghị dường như cảm nhận được, giọng cười ấm áp của anh khẽ truyền đến: “Anh có thể đoán được em đang nghĩ gì đó.”
La Xán Xán lập tức phản bác: “Em, em không có nghĩ gì hết.”
“Vậy, anh cúp máy đây.” Nguyên Nghị nói.
Tuy rằng ngoài miệng cô khẽ “ Dạ” một tiếng, nhưng trong lòng cô thì lại không hề muốn chút nào.
Nguyên Nghị cười rộ lên: “Nếu như em có gì muốn nói thì em lo mà nói ngay đi.”
“Nói gì ạ….em có muốn nói gì đâu chứ?” Tuy cô biết rằng anh chỉ đang cố ý chọc mình thôi, nhưng gương mặt vẫn không kìm chế được mà ửng hồng lên.
Nguyên Nghị chậm rãi nói: “Nhớ….anh.”
“Sao anh lại khẳng định như vậy?” Mặt cô ngày càng đỏ hơn, nhỏ giọng hỏi.
“Bởi vì anh cảm nhận được. Được rồi, nhanh lên máy bay đi, anh cũng phải lên máy bay đây, rồi sau đó còn phải về nhà chờ em về nữa.”
Lúc này, La Xán Xán mới cúp điện thoại. Anh nói đúng, cô thật sự rất nhớ anh. Còn chưa lên máy bay mà đã thấy rất nhớ rồi. La Xán Xán vội vàng đưa tay lên sờ mặt mình, hai bên má cũng đã bớt nóng. Cô nhanh chóng kéo hành lý bước nhanh về phía trước.
“Này, La Xán Xán! Sắc mặt của cô nhìn tốt hơn trước nhiều lắm đó.” Dương Hồng Quyên quay đầu nhìn La Xán Xán ở phía sau, cười nói.
Cô nhanh chân chạy đến.
“Yêu rồi à?” Dương Hồng Quyên nói một câu trúng phóc.
La Xán Xán chỉ cười mà không trả lời. Cô nhìn Dương Hồng Quyên nói: “Hôm nay tâm trạng cô cũng rất tốt nhỉ?”
Dương Hồng Quyên thản nhiên thừa nhận, vì hôm nay quả thật tâm trạng của cô thật sự rất vui. Cô nói với La Xán Xán: “Làm xong nhiệm vụ lần này là tôi có thể phục cấp, điều này có nghĩa là tôi sẽ trở lại làm việc ở khoang hạng nhất.”
Thì ra là vậy. La Xán Xán nói: “Chúc mừng cô nhé.”
Chu Thiến Di vừa nghe xong cũng chúc mừng Dương Hồng Quyên.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi thang cuốn lên lầu, đến khi chuẩn bị vào cổng máy bay. Bước chân của Dương Hồng Quyên chợt khựng lại, híp mắt nhìn ra một góc cách đó không xa, khẽ hừ: “Lại là cái loại nhà giàu mới nổi!”
La Xán Xán nhìn theo ánh mắt Dương Hồng Quyên, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn tay cầm theo một chiếc cặp da lớn đang đi đến. Nếu như cô nhớ không nhầm thì Dương Hồng Quyên gọi người đó là “Viên Phi”, ngoài ra anh ta cũng chính là người đã khiến cho cô ấy bị giáng cấp, người đó không ai khác chính là bạn trai cũ của Dương Hồng Quyên.
“Đúng là xui xẻo mà, lạy trời đừng có để cho anh ta ngồi chuyến bay lần này.” Dương Hồng Quyên nói.
“ Anh chàng điển trai đang đứng đó là ai thế?” Chu Thiến Di hiếu kì.
La Xán Xán ra dấu bảo Chu Thiến Di đừng lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Chu Thiến Di cũng không hỏi nhiều, gật đầu, cùng La Xán Xán đi về phía trước. Dương Hồng Quyên cũng đi theo.
“Chờ một chút.”
Tiếng của người đàn ông truyền đến.
Ba người đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn về phía người gọi. La Xán Xán và Chu Thiến Di nở nụ cười, còn Dương Hồng Quyên thì nheo mắt nhìn.
Ánh mắt Viên Phi đảo qua Dương Hồng Quyên, cuối cùng dừng lại trên người La Xán Xán. Anh cười nói: “Các cô làm ở Trường Cát sao?”
“Đúng vậy, thưa anh. Anh cần giúp gì sao?” La Xán Xán mỉm cười gật đầu.
“Tôi có thẻ vàng của Trường Cát, nhưng ngặt nỗi lần này tôi lại mua vé khoang phổ thông. Mà thẻ vàng lại không có trên người nên khi tôi vào cửa vip thì bị bảo vệ ngắn lại không thể vào. Vậy, cô có thể giúp tôi không?” Viên Phi cười nói.
La Xán Xán đang định lên tiếng trả lời thì Dương Hồng Quyên đã sớm cất tiếng sau khi Viên Phi vừa dứt câu. cô nghe tiếng Dương Hồng Quyên cười khẩy: “Người như anh mà lại Mua vé khoang phổ thông sao? Bộ công ty phá sản rồi à? Anh nghĩ sao mà cầm vé khoang phổ thông trên tay, lại còn muốn đi cửa vip.”
Viên Phi trừng mắt nhìn người con gái vừa mới lên tiếng kia: “Công ty vẫn còn đang hoạt động rất tốt. Doanh thu của tháng trước là một trăm triệu nhân dân tệ, uổng quá… không như cô mong đợi rồi. Còn về tấm vé khoang phổ thông này, là do tôi có việc cần phải đi công tác gấp. Nhưng thật không may, khi đặt vé thì khoang hạng nhất lại hết vé, nên chỉ có thể đặt đại khoang phổ thông thôi.”
Dương Hồng Quyên nhếch miệng.
La Xán Xán nói với Viên Phi: “Anh Viên, cửa vip thuộc quản lý của nhân viên mặt đất. Nhưng theo tôi được biết, vé của khoang phổ thông thì không thể vào khu phòng chờ của khu vực vip. Nếu anh muốn vào, thì buộc phải có thẻ vàng hoặc thẻ bạch kim của công ty.”
Viên Phi nhìn La Xán Xán: “Tôi biết, nhưng tôi không mang theo thẻ vàng.”
“Anh không nghe rõ sao? Vé của hạng phổ thông thì buộc phải có thẻ vàng hoặc là bạch kim, thì mới có thể vào phòng chờ của khu vực vip được. Nếu anh không có thẻ vàng bên mình, thì điều đó tương đương với việc anh không có nó. Vì thế nên, anh không thể vào phòng chờ vip được đâu. Đại gia ơi là đại gia, anh có che giấu tới đâu thì cái mùi nghèo cũng không thể che được đâu ha!” Dương Hồng Quyên dường như căm thù Viên Phi đến tận xương tận tủy, độc miệng cất tiếng.
“Chú ý đến những câu cô nói đó!” Viên Phi trừng mắt nhìn cô, cảnh cáo: “Đừng để tôi khiếu nại cô thêm một lần nữa.”
Dương Hồng Quyên nhíu mày, mũi hừ một tiếng. Chỉ có cái tên nhà giàu mới nổi như anh ta mới lôi ba cái chuyện khiếu nại ra để dọa cô thôi. Bởi vì sẽ liên lụy đến việc phục cấp, nên Dương Hồng Quyên mới không thể làm gì khác hơn là im lặng.
La Xán Xán vẫn lịch sự cười nói với Viên Phi: “Anh Viên, lần sau anh phải nhớ đem theo thẻ vàng nhé, vì phải có nó anh mới có thể vào phòng chờ vip được. Tôi chỉ biết như vậy thôi. Nếu anh Viên vẫn còn thắc mắc thì phiền anh đến tìm nhân viên mặt đất ạ.”
“Cảm ơn cô nhiều.” Viên Phi khách sáo nói với La Xán Xán.
Chu Thiến Di ở một bên nửa tỉnh nửa mê xem kịch. Mãi cho đến khi La Xán Xán nói “Chúng ta lên máy bay thôi” thì lúc này Chu Thiến Di mới lấy lại tinh thần, cô cũng đã phần nào đoán ra được người đàn ông kia là ai, ngoài ra cũng đã hiểu được sơ nguyên nhân vì sao Dương Hồng Quyên lại bị giáng cấp, dám cá chuyện này trong tổ bay không một ai biết, chắc luôn!
Trước đó, Dương Hồng Quyên và Viên Phi ở sân bay cãi nhau bị La Xán Xán thấy, vậy nên họ không còn chuyện giấu diếm, cho dù lúc này có thêm một người mới là Chu Thiến Di. Cô ấy mới hừ một tiếng: “Cái gì mà quên thẻ vàng, cái gì mà tháng trước công ty thu được một trăm triệu nhân dân tệ, tính khoe mẽ ở trước mặt tôi sao? Đúng là cái đồ nhà giàu mới nổi mà!”
La Xán Xán nói với Dương Hồng Quyên: “Xem ra rất có thể chuyến bay lần này của anh ta chính là chuyến của bọn mình đó, hơn nữa lại còn là khoang phổ thông. Nói không chừng chỗ ngồi cũng có khả năng là ở khu vực mà cô sẽ phụ trách. Không phải cô mới vừa nói, bay xong lần này nữa thôi thì cô sẽ được phục cấp sao? Vậy nên tạm thời đừng gây xung đột với anh ta.”
Dương Hồng Quyên nói: “Tôi biết mà, cô cứ yên tâm đi. Trên máy bay chắc chắn tôi sẽ kiềm chế bản thân mà.”
Ba người kéo hành lý vừa đi vừa nói chuyện, đi qua hành lang lên máy bay. Các tiếp viên khác đều đã lên máy bay. Tiếp viên trưởng hướng dẫn mọi người kiểm tra cabin, mọi người đều di chuyển. Lúc sau, hành khách lên máy bay.
Khoang hạng nhất đã đầy. La Xán Xán đã nhận được thông tin của hành khách trước đó, có một ông lão cần chăm sóc đặc biệt. Ông lão đó họ Mạc, sáu mươi tuổi, mắc chứng mất trí nhớ và con trai của ông ấy đi cùng. Khi hai người họ lên máy bay, La Xán Xán chủ động đi đón, đỡ ông lão đi hết đoạn đường đến chỗ ngồi.
Khi cô đỡ ông lão, do thấy tay của ông ấy lạnh, nên khi vừa giúp ông ngồi ấy ngồi xuống ghế thì cô nhanh chóng đi lấy chăn. Con trai của ông lão rất biết ơn. La Xán Xán cười: “Đây là việc tôi nên làm mà. Anh Mạc, nếu như có yêu cầu gì thì anh cứ việc nói với tôi.”
Con trai của ông lão gật đầu: “Được.”
La Xán Xán lại đi giúp hành khách khác đến chỗ ngồi, giúp họ xếp hành lý.
Hành khách khoang hạng nhất lên xong, hành khách các khoang khác cũng bắt đầu lên máy bay. Chu Thiến Di giúp đỡ tiếp viên trưởng hướng dẫn hành khách vào chỗ ngồi. Có một người đàn ông mang theo vali lớn, thấy Chu Thiến Di liền nói với cô: “Phiền cô giúp tôi cất hành lý lên.”
Chu Thiến Di nhanh chóng trả lời: “Dạ được ạ.”. Cô cầm lấy vali. Lúc cầm lên cô mới thấy nó rất nặng. Khi Chu Thiến Di đang cố gắng nhấc chiếc vali để đặt lên trên, chẳng may chiếc vali ấy lại rơi xuống, đập một phát thật mạnh lên chân. Chu Thiến Di đau đớn, rên một tiếng, đảo mắt nhìn chủ nhân của chiếc vali. Người đàn ông kia đã ngồi vào chỗ, rất vững vàng. Chu Thiến Di không thể nói gì, vậy nên cô lại phải tiếp tục nén đau nhấc vali lên và đặt nó lên chỗ để hành lý.
Dương Hồng Quyên phụ trách các vị trí ở hàng sau của khoang phổ thông. Đúng là Viên Phi ngồi máy bay lần này, hơn nữa là thuộc khu vực mà cô phụ trách. Cô thầm nghĩ: Chậc, đúng là oan gia ngõ hẹp, không thoát đi đâu được mà! Trong lòng của Dương Hồng Quyên vẫn không ngừng mắng Viên Phi hàng trăm lần.