Đôi Đũa Lệch

Chương 90: Phiên ngoại 1




Lâm Hách x Tống Nhất

-------------------------------

Vào đông mỗi năm, Lâm Hách đều sẽ bị cảm một lần, cứ như để chúc mừng mùa đông đang đến. 

Hôm nay giám đốc còn mở họp, mới họp được nửa thì tình trạng của y đã như thêm dầu vào lửa chuyển qua sốt luôn. Giám đốc thấy bộ dạng y nửa sống nửa chết cũng vung tay cho y về nhà. 

Lâm Hách mơ mơ màng màng ra khỏi tòa nhà, vừa bước ra khỏi cổng lớn đã tỉnh táo lại. 

Gió bắc ôm lấy, khiến y xuýt chút nữa là muốn quay lại ôm đùi giám đốc kêu khóc “cứ để tôi họp hết cuộc họp trong sự ấm áp này đi!”.

Phí đậu xe bên phía công ty cao đến chóng mặt, chỗ đậu xe còn hẹp. Chỉ cần đến chậm một chút thôi thì dù có muốn phí tiền cũng chẳng phí được. Y thường đậu xe trong khu nhà phức hợp của Trần Bàn, cách công ty một khu phố. Buổi sáng Trần Bàn đi làm rồi, y sẽ chạy xe vào đậu, đến lúc tan tầm y lấy xe đi, Trần Bàn lại đậu vào đấy. 


(*) Edit tới phiên ngoại rồi mới phát hiện Trần Béo phải là Trần Bàn mới đúng :< (Bàn là âm Hán Việt dùng để đặt tên, dịch thẳng ra là “béo”)

Nếu gặp hôm y phải họp hoặc đi ra chậm một chút, Trần Bàn chỉ có thể khóc lóc đậu xe lại cạnh cái cây giữa bãi đậu xe.

Ví dụ như hôm nay. 

Trần Bàn còn dán tờ giấy nhớ lên kính chắn gió của y, bên trên viết: Lần thứ mười trong tháng này rồi, cuối tháng mời tôi ăn cơm đi. 

Lâm Hách mỉm cười, lấy bút ra viết lên tờ giấy nhớ hai chữ “được thôi”, sau đó dán lên tay cầm mở cửa xe cửa Trần Bàn. 

Để về đến nhà y phải lái xe một tiếng đồng hồ, đây mới là chuyện đau khổ nhất mỗi ngày. Hiện tại còn bị tắc đường. 

Lâm Hách ngồi trong xe, nhìn đoàn xe rùa bò thật dài phía trước mà thấy phiền lòng. Thật ra y vẫn còn ổn, chỉ cần đến ngã tư phía trước là có thể rẽ vào con đường ít xe hơn. Nhưng chỉ có mỗi một đoạn này thôi, ngày nào y cũng bị kẹt ở đây hết bốn mươi phút. 


Y bị ép phải chạy thẳng, lúc gần đến ngã tư cũng chẳng rẽ được. Y vừa chạy chậm lại, đã bị xe phía sau ấn còi ầm ĩ. 

“Đừng có ấn nữa! Không thấy đèn xi nhan quẹo phải nhấp nháy cả một đường rồi sao!” Y ở trong xe gào lên, lại phát hiện được một khoảng trống bèn lập tức cho xe rẽ phải.

Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, chạy không bao lâu đã đến ngã tư, tâm trạng y cực kỳ tốt đẹp mà đánh tay lái rẽ vào phố nhỏ bên phải. 

Xe chạy lên trước còn chưa được mười mét thì phía sau bên phải lại đột nhiên có một chiếc xe máy ào tới, bô nổ ầm ầm vút qua. 

Bình thường Lâm Hách thấy mấy tên chạy xe Harley trên phố lại cứ tưởng mình đẹp trai đến mức khuynh đảo cả vũ trụ đã rất phiền, mấy cái xe gắn thêm cái loa mở nhạc sàn thì lại càng phiền hơn. 


Chiếc xe này may là cũng không gắn loa, nhưng lại lao đến rất nhanh. Lúc nhìn thấy đèn xi nhan quẹo trái của xe kia nhấp nháy qua kính chiếu hậu thì Lâm Hách cũng lập tức giẫm phanh. Xem chừng cái tên ngốc này định vượt đầu xe của y để quẹo qua bên trái. 

Nhưng y vẫn chậm một nhịp. Tốc độ xe của y mới giảm được một ít, cái xe Harley kia đã áp sát đầu xe y vọt ra ngoài. 

Lâm Hách nghe một tiếng phanh, cùng lúc nhìn thấy chiếc xe Harley xoay hai vòng. May là cũng không bị ngã, nhưng cái tên lái xe phải chật vật loạng choạng mấy cái mới chống chân đứng lại được. 

Nhìn thấy người nọ, Lâm Hách cũng nhẹ nhàng thở ra. Tên ngu này!

Y mở cửa xuống xe, hô về phía người nọ: “Người anh em! Lái xe kiểu gì vậy!” 

Tên kia chống xe xuống, sau khi treo mũ bảo hiểm lên kính chiếu hậu thì vung chân xuống xe, đi về phía y. 
Chân cũng dài đó, nhưng mà cái quần đen ôm sát người lại khiến Lâm Hách thấy đau trứng giùm. 

“Cậu chạy xe kiểu này…” Lâm Hách vừa nói vừa định vòng sang bên phải xem xe mình bị đụng ra sao rồi. 

Y còn chưa đi được hai bước, tên kia đã chạy gần đến trước xe anh, nâng chân đạp lên cái đèn bên trái: "Ông chạy xe kiểu con mẹ gì thế!” 

Lâm Hách hoảng hồn. Y chạy xe bình thường còn tên này lại vượt từ bên phải lên. Đã xảy ra va chạm thì thôi vậy mà hắn còn có can đảm đá vào đèn xe của y? 

“Cậu có tỉnh ngủ chưa vậy?” Lâm Hách không nhịn được mà hỏi một câu: “Còn hỏi tôi chạy xe kiểu gì á?” 

“Chưa tỉnh thì ông cho tôi cái chăn hả?” Tên kia trừng anh. 

Người gì khuôn mặt cũng đẹp, nhưng lại hiện biểu cảm không phải là người tốt trên mặt. Lửa từ lòng bàn chân Lâm Hách chậm rãi thiêu lên trên: “Còn chưa tỉnh thì tôi đánh cho cậu tỉnh.” 
“Đến đi.” Tên kia chỉ vào chính mình: “Đến đánh một cái để tôi mở mang tầm mắt xem.” 

Lâm Hách không để ý đến tên kia, đi qua bên phải nhìn đầu xe của mình. Phía trên xe bị xước một đường, dài khoảng một bàn tay, bên cạnh còn mấy vết xước nhỏ. 

Cái xe này mới mua còn chưa đến một năm, nói thật là y đau lòng lắm. 

Sau khi lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, y nhìn qua tên kia, rõ là một tên giang hồ. Y thật sự cũng lười nói nhiều với hắn. Trời thì lạnh, đầu y đã choáng váng, nay còn đứng ngoài đường cho gió thổi mấy phút, cảm thấy bệnh tình của mình sắp chuyển thành nguy kịch luôn rồi. 

“Thôi, bỏ đi.” Lâm Hách bỏ điện thoại lại vào trong túi, định trở vào trong xe: “Không cần cậu bồi thường đâu, tôi đưa đi bảo hiểm…” 

“Đền tiền cho tôi.” Tên kia lại dẫm chân lên đầu xe y, chặn không cho y lên xe.
“Cậu nói cái gì?” Lâm Hách lại hoảng hồn lần hai. Y nghiêm túc đánh giá tên trước mặt một chút. Tên này cũng trạc tuổi y, chỉ là có ốm hơn một chút. Mặt cũng đẹp trai, khoảng chừng hơn hai mươi. Hiện tại hắn đang trừng y, kiểu “Không trả tiền thì chiến một trận”. 

Từ cấp ba lên đại học, Lâm Hách đã làm đội trưởng đội bóng rổ của trường ít nhất cũng năm năm rồi, dù có đánh nhau y cũng không sợ. Y chỉ không thể nào hiểu được tên này lấy đâu ra tự tin muốn đánh nhau với y mà thôi. 

“Cậu đừng có mà giang hồ, cậu làm xước xe tôi, tôi…” Lâm Hách còn chưa dứt lời thì mũi lại đột nhiên bị ngứa. Y chỉ có thời gian quay đi một chút, một tiếng hắt xì vang dội đã phát ra, xém nữa là văng đầu lưỡi ra luôn. 

“Ông nội ơi!” Tên kia lùi phắt lại hai bước, phủi khắp người một hồi. 
“Ngại quá, đang bị cảm.” Lâm Hách xua tay với hắn, rồi kéo cửa xe ra chuẩn bị đi lên. 

Nhưng điều khiến Lâm Hách không nghĩ tới lại là tên nhóc kia thật sự ra tay. 

“Đừng có diễn với tôi!” Hắn đánh lên vai Lâm Hách một cái: “Muốn chạy hả?” 

Lâm Hách cảm thấy mấy việc đánh nhau này đã cách mình rất xa xôi rồi. Chỉ có hồi cấp ba đánh nhau mấy lần thôi mà đã bị Trình Bác Diễn coi thường hết cả tháng. 

Nhưng cú đánh này đánh y đến lảo đảo, khiến y lập tức nổi trận lôi đình. Vốn bị cảm đã rất khó chịu, rồi lại bị gió lạnh thổi, xe thì bị xước bị đá, vậy mà hiện tại còn bị đánh cho một cú! 

Dù tính tình y có tốt cách mấy cũng chẳng thể nào chịu nổi. Y quay người lại, đấm thẳng vào mặt tên kia một đấm. 

Không ngoài dự đoán, nói đến đánh nhau thì tên này không có cửa với y. Hắn không né được một đấm này, khóe mắt bị dính một cú. 
Nhưng diễn biến tiếp đó lại nằm ngoài dự đoán của Lâm Hách. Tên kia dù bị dính một đấm rất nặng cũng không hề luống cuống, cả mặt cũng không thèm che mà đã tiếp tục lao tới.

Lần này mục tiêu của hắn không phải là Lâm Hách mà là cửa xe. 

Hắn đạp vào cửa xe một cái, cửa xe vốn đang mở ra đập vào người Lâm Hách, đập lên cánh tay y.

Rất đau!

Lâm Hách đã chẳng còn rảnh để nghĩ tới việc mình bị cảm mà lại còn đi đánh nhau với người ta giữa đường vào mùa đông nữa. Y lại đấm ra một quyền.

Đấm này nện lên vai tên kia. 

Tay đau một hồi, nhưng cuối cùng tên kia cũng phải đỡ vai một chút rồi. 

Lần tới hẳn y phải học Trình Bác Diễn cách tháo khớp mới được, trực tiếp tháo khớp tên kia luôn!

Không biết vì sao, cả hai ta đấm ngươi đá một hồi trên làn xe cao tốc mà lại không có người vây xem nào báo nguy. À không, đúng ra là chẳng có mấy người xem đâu…
Thật không hổ là con đường không bị ùn tắc giờ tan tầm… 

Đánh đấm chắc chừng năm phút, trên áo quần hai người toàn là bụi, cũng không biết là bị dính từ trên xe hay là do bị giày đá trúng. Nhưng mà Lâm Hách vẫn cảm thấy mình đang tạm thời chiếm thế thượng phong, cái tên nhóc kia bị y đạp cho rồi còn bị đấm hai đấm.  

“Dừng lại được rồi đó!” Lâm Hách đẩy hắn ra, chỉ vào mặt hắn: “Còn không chịu ngưng, tôi đánh cậu nhập viện rồi thì đừng có khóc.”

Tên kia giơ tay lau khóe miệng, rồi đột nhiên xông đến húc y. 

Lâm Hách còn đang suy nghĩ tại sao lại có hành động lau khóe miệng, rõ là anh chẳng đánh vào mặt mà, thì đã bị đụng một cái thật mạnh. 

Tên kia nhanh chóng mở cửa xe ra chui vào trong. 

“Xuống xe!” Lâm Hách nhào qua định mở cửa xe ra, nhưng tên nhóc kia đã nhanh tay khóa cửa xe lại. 
Động tác tiếp theo của tên kia lại khiến Lâm Hách đổ mồ hôi lạnh. Hắn dẫm chân ga, cho xe chạy lên một đoạn. 

Đây là muốn cướp xe hay là muốn lái xe anh đâm vào cây đây? 

“Đệch tổ tông cậu!” Lâm Hách đập vào cửa sổ xe một cái. 

Xe chạy đi được một chút thì đột nhiên dừng lại, sau đó cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống một nửa, tên nhóc kia ở bên trong nhìn y: “Ngoan ngoãn chưa?” 

“Hôm nay cậu xong đời rồi!” Lâm Hách chỉ tay vào tên kia, vói tay vào trong xe, túm lấy cổ áo hắn. 

Tên kia cũng chẳng phản kháng, chỉ dịch người qua ghế phó lái. 

Lâm Hách không có sức, cũng bị kéo đầu vào trong xe, y nắm quần áo hắn muốn kéo hắn qua. 

Đến khi tên kia đột nhiên với tay đến trước mặt y chạm vào chốt mở đóng cửa sổ, Lâm Hách chỉ có thể chửi thầm một câu đệch mợ trong lòng. 
Cửa sổ xe nâng lên, Lâm Hách nhanh chóng lui ra bên ngoài, định rút đầu ra khỏi xe trước.

Nhưng cửa sổ xe vốn chỉ mở một nửa, hơn nữa tóc y còn bị tên kia túm lại cũng không thể kéo ra được. Ngay sau đó cửa sổ xe đã nâng lên chặn ngay cổ y. 

Y chỉ có thể cắn răng chờ cửa sổ xe tự động hạ xuống, nhưng lại không ngờ tên kia đợi lúc cửa sổ xe vừa đến dưới cổ y đã rút chìa khóa xe ra.

Hết gas, ngắt nguồn. 

Trong nháy mắt này Lâm Hách thấy rất khó tả, cuộc đời u ám. 

“Đánh đi!” Tên kia đẩy cửa xe ra cao giọng nói. 

Lâm Hách không lên tiếng. Y bị kẹp ở cửa xe, cửa xe vừa mở y cũng phải lui lại theo, chẳng còn cách nào để mở miệng. 

“Mẹ nó ông mạnh lắm mà!” Tên kia đạp vào chân y một cái: “Nhiều năm rồi tôi còn chưa từng bị ai đánh như vậy đâu, ngài đây là người đầu tiên ha!” 
“Cậu cũng may mắn lắm.” Lâm Hách ngạnh cổ lên: “Chứ với cái tính cách chó tha này, vậy mà cậu vẫn có thể đủ tay đủ chân sống đến hôm nay nhỉ?” 

“Đừng có lắm lời.” Tên kia đứng sau lưng đánh anh một cái: “Xin lỗi ông đây mau! Còn bồi thường tiền nữa!” 

Cú đánh này cũng không nặng, chỉ giống như lúc ho khan được người vỗ sau lưng mà thôi. Nhưng Lâm Hách lại đang bị cảm, y đã ho và hắt xì không ngừng, nay còn bị đánh một cú thì ho cả hồi lâu, ho đến mức sắp ho ra cả nước mũi. 

Y vói tay vào trong túi định lấy điện thoại ra, nhưng tiếp đó tay đã bị bắt, kéo ra sau lưng. 

“Muốn gọi cảnh sát? Ông ngây thơ quá đấy!” Tên kia sờ túi y lấy di động ra, rồi lại đá lại đánh y.

Lực của mỗi cú đánh cú đá đều không mạnh, vừa đủ không làm y bị thương nhưng lại có thể khiến y bị đau đến mức nén giận. Lâm Hách vừa ho khan, vừa cảm thấy họng mình sắp phun ra lửa giận đến nơi rồi. 
“Bị cảm thật à?” Tên kia đánh y chừng hai phút mới dừng lại, rồi lại mò túi áo y, lấy được bóp tiền, một hộp thuốc trị cảm và hai viên thuốc hạ sốt của y: “Tôi còn tưởng ông giả bộ chứ, bị sốt nữa cơ?”  

Lâm Hách không hé răng. Y sống hơn hai mươi rồi nhưng chưa từng nghĩ mình lại có ngày bị kẹt trong chính cửa sổ xe của mình, chổng đít ra cho người ta đánh chửi.

“Lâm Hách.” Tên kia rút thẻ ra vào công ty đọc tên y: “Chào anh.”

Lâm Hách hắt xì một cái. 

“Tôi tên là Tống Nhất.” Tên kia cầm lấy tay y: “Lần đầu gặp mặt, mong anh chiếu cố nhiều hơn.” 

Lâm Hách vùng tay hắn ra: “Cậu đã đủ chưa?”

“Tay nóng quá này.” Tống Nhất vòng qua ngồi lên ghế phó lái, mặt đối mặt xem xét y một lúc, rồi lại giơ tay sờ lên trán y: “Này, anh bị sốt rồi hả?” 
“Lấy chân ra đi.” Lâm Hách cúi đầu nhìn chân y vẫn còn ở ngoài xe: “Nước mũi tôi sắp rớt xuống rồi.”

“Đệch.” Tống Nhất nhanh chóng rụt chân lại.

Nghĩ rồi hắn lại nhìn trong xe, lấy hộp khăn giấy đến rút hai tờ ra, rồi đưa đến trước mặt Lâm Hách: “Thật luôn này, tôi thấy rồi.”

“Đúng không.” Lâm Hách nhìn hắn một cái: “Vậy xem kỹ một chút để khắc ghi cả đời đi.” 

“Phải vậy chứ sao.” Tống Nhất vui vẻ: “Tôi đánh nhau hơn mười năm rồi, có người bị tôi đánh chảy máu, có kẻ bị gãy hết răng, bị dọa sợ ra nướƈ ŧıểυ cũng có. Nhưng đây là lần đầu thấy có người bị tôi đánh đến chảy nước mũi đó.” 

“Lau dùm tí đi.” Lâm Hách nói.

Y không biết sao mình lại nói vậy, chắc là do sốt đến mơ hồ rồi. 

Để tên Tống Nhất này chùi nước mũi cho y? Xem tính tình của tên này chỉ cần không chụp lại bộ dáng mình treo nước mũi trên mặt đã là ông trời mở mắt lắm rồi! 
Tống Nhất không nói gì, lại rút ra thêm tờ giấy nữa, duỗi tay nhẹ nhàng chặm dưới mũi y. 

Bất ngờ ngoài ý muốn này khiến Lâm Hách có phần choáng váng, mũi y vốn đang bị nghẹt nên thuận thế xì mũi một cái. 

“Ấy ông nội ơi!” Tống Nhất rụt tay lại, chạy ra ngoài xe đá vào chân y một cái: “Tôi còn chùi cho anh đó, anh xì cái mẹ gì chứ!” 

“Thói quen.” Lâm Hách nói.

“Thói quen ông nội anh! Nếu không phải tôi bị viêm mũi, biết bị vậy khó chịu đến mức nào cũng sẽ lười quan tâm anh!” Tống Nhất lại đá một cái nữa: “Anh cứ treo ở đây tới lúc đóng băng luôn đi!”

“Không phải mà.” Lâm Hách quay đầu nhìn hắn: “Tôi nói này người anh em, cậu đủ chưa vậy?” 

“Tôi còn chưa có nghĩ ra được nên chơi thế nào đâu.” Tống Nhất nói. 

Lâm Hách không mở miệng nữa, lúc quay đầu lại cũng đúng lúc y thấy được hy vọng. 
Từ phía xa, y đã thấy được chiếc xe mang ánh sáng xanh đỏ nhấp nháy chạy đến, lập tức thấy vui mừng khôn xiết. 

Người vây xem tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không ngừng tăng lên. Trên đường dù có ít xe, nhưng xe của y cũng đang đỗ trên làn cao tốc, mấy xe khác đều phải đi vòng qua. 

Xem chừng là có người báo cảnh sát rồi.

“Sao không nói gì thế?” Tống Nhất khom lưng nhìn y, nhìn trong chốc lát, rồi ném điện thoại và bóp tiền của y vào ghế xe, quơ quơ chìa khóa trước mặt y: “Bỏ đi, hôm nay tâm trạng của tôi cũng không tốt, nếu không cũng đã không chọc anh tức rồi.” 

“Không còn việc gì nữa thì cậu cứ đi ra đi.” Lâm Hách nói. 

Tống Nhất cắm chìa khóa xe vào, đang định mở khóa thì xe cảnh sát đang chạy đến kêu lên một tiếng. 

“Đệch!” Hắn vừa quay đầu đã ngơ người. Tiếp đó hắn lấy tốc độ mà Lâm Hách không tưởng nổi nhảy từ trong xe ra, rồi lao về phía xe mình, nhảy lên nổ ga, lao về trước chạy trốn. 
Lâm Hách được cảnh sát giao thông cứu ra, lúc hỏi han tình huống của y vẫn luôn nhịn cười.

“Không sao đâu, anh cứ cười ra đi.” Lâm Hách vừa xì mũi vừa nói. 

“Xe anh bị tông cũng không nghiêm trọng lắm.” Cảnh sát giao thông đi qua nhìn, chụp hình lại: “Có bảo hiểm không?” 

“Có.” Lâm Hách ngồi trên xe. Bây giờ y chỉ muốn lái xe rời khỏi nơi đau lòng này. Sau đó về nhà, uống thuốc cho ra mồ hôi rồi đi ngủ, những chuyện khác với y đều không quan trọng: “Anh vất vả rồi.” 

Về đến nhà, đến cơm y cũng không ăn đã trực tiếp ngã đầu liền ngủ. Hôm sau anh xin nghỉ rồi ngủ thẳng đến buổi trưa.  

Lúc ngủ dậy, cơn sốt đã lui, đầu hơi nặng, mũi vẫn còn hơi nghẹt, họng cũng đau, xem ra là do hôm qua bị trúng gió lạnh. 

Vừa nghĩ đến ngày hôm qua, tay đang mở cửa tủ lạnh của y cũng run lên, giận không chịu được. 
Vốn dĩ nghĩ thôi bỏ đi, ít nhất cái tên Tống Nhất kia cũng đã giúp y xì mũi. Nhưng bây giờ xem ra, cục tức này thật sự không thể nuốt trôi được rồi. 

Có nuốt thế nào cũng không nuốt được, cứ như mắc nghẹn khiến cổ họng y cũng đau. 

Y chạy xuống lầu lấy camera hành trình lên, tìm được video ngày hôm qua, sau đó ghi lại cái biển số xe kia. 

Tuy rằng không ôm hy vọng gì, nhưng đầu y vừa choáng vừa nặng cũng tạm thời chưa nghĩ ra được bước tiếp theo nên làm gì. Vậy nên y cũng chỉ đơn giản là sao chép cái biển số xe kia rồi dán vào thanh tìm kiếm trên trình duyệt, ấn nút enter. 

Một loạt các kết quả tìm kiếm hiện ra, y ngẩn người. 

Nhìn kỹ lại, y có hơi buồn cười. Trên đời này vẫn còn có người vi diệu như vậy, lại dùng biển số xe làm ID của mình hả trời!
Quả thực là có được mà chẳng tốn tí công sức!  

“Duyên phận rồi!” Lâm Hách nhỏ giọng nói một câu, click mở mấy bài do ID này đăng lên để đọc. 

Đều là mấy bài thảo luận về cách sửa đổi xe máy, chẳng có gì hữu dụng. 

Nhưng lúc xem đến cuối, y lại thấy một bức ảnh trong bài đăng của Tống Nhất. Trên ảnh là chiếc Harley của hắn đang dựng trước một cửa hàng sửa xe. 

Ở dưới có người bình luận: Tống ca, xe anh bị đụng hả?

Tống Nhất trả lời nói: Đang muốn thêm đèn thôi. 

Một người khác nói tiếp: Cậu mở cái tiệm này là vì để giày vò cái xe của cậu có phải không.

Đây là tiệm của Tống Nhất.

Lâm Hách lập tức vỗ vào bàn một cái, ghi lại tên cửa tiệm, Lại tốn cả nửa ngày, y mới tìm được số điện thoại và địa chỉ. 

Cửa tiệm này ở ngay con phố bên cạnh chỗ hai người đụng nhau hôm qua. 
Lâm Hách không hề nghĩ ngợi đã thay quần áo ra ngoài. Lúc chạy xe ra khỏi cổng tiểu khu y thấy cả người tràn đầy năng lượng, cũng đã đỡ bệnh hơn nhiều. 

Trên đường vào giờ đi làm cũng rất thông thuận, lúc tìm cửa tiệm của Tống Nhất, y thậm chí còn tìm được cả vị trí đậu xe ở ven đường. 

Chỉ là cửa tiệm vẫn còn đang đóng cửa. 

Con phố này toàn các cửa hàng bán linh kiện, còn có rất nhiều cửa tiệm sửa chữa. Vào giờ này không ít cửa tiệm vẫn còn chưa mở cửa. Lâm Hách đến sớm rồi. 

Y xuống xe, đến tiệm bán đồ ăn sáng mua bánh bao, trở vào trong xe từ từ ăn, nhìn chằm chằm vào cửa tiệm. 

Ăn xong bánh bao lại đợi gần nửa tiếng, một chiếc Harley nổ máy ầm ầm chạy trên lối đi bộ đến, dừng lại trước cửa tiệm.

Lâm Hách nhìn Tống Nhất xuống xe, một bên xoa mũi, một bên chậm rì rì lấy chìa khóa ra. 
Nhìn thấy hắn khom lưng chuẩn bị mở cửa, Lâm Hách lập tức nhảy xuống xe, đi nhanh qua.

Cửa đang dần được nâng lên, lúc lên được một nửa thì Lâm Hách đã chạy đến phía sau hắn, vươn tay bắt lấy cổ áo hắn. 

Tống Nhất không quay đầu lại, trực tiếp thúc khuỷu tay ra sau. Lâm Hách nghiêng đầu né đi, đè tay hắn xuống rồi nắm lấy cổ tay hắn vặn lại. Tống Nhất bị y đè cong eo xuống. 

“Đi vào!” Lâm Hách đẩy hắn.

Hắn lảo đảo một bước bị đẩy mạnh vào trong tiệm, không đứng vững được, lập tức ngã xuống nằm trên ghế để giữa tiệm. 

Lâm Hách cúi người xuống vào tiệm theo. Tống Nhất định nhảy lên sờ qua cái kệ bên cạnh, y đã bước tới, đẩy ngực Tống Nhất, thuận tay túm lấy một cái cờ lê ở trên kệ.

“Ngoan ngoãn một chút đi.” Lâm Hách cầm cờ lê chỉ vào hắn. 
Y cảm thấy hơi lạ. Ngày hôm qua, dù không nói đến lực chiến đấu của Tống Nhất mạnh bao nhiêu, nhưng hôm nay lại yếu quá mức. Mới nãy lúc thúc khuỷu tay cũng chẳng có lực, bây giờ anh đẩy ngã Tống Nhất cũng rất dễ dàng.

Còn chưa tỉnh ngủ?

“Lâm Hách?” Tống Nhất giật mình nói.

Lâm Hách cũng giật mình không kém. Cửa chỉ mới mở một nửa, trong phòng vẫn chưa bật đèn, rất mờ tối. Lúc này y lại đứng ngược sáng, vậy mà Tống Nhất vẫn nhận ra y, lại còn gọi chính xác tên của y nữa.  

“Thấy hiệu suất làm việc của tôi cao nhỉ." Lâm Hách vững giọng hỏi. 

“Đúng thật.” Tống Nhất gật đầu, dựa vào trên ghế, ho khan hai cái: "Lây bệnh cũng hiệu suất dữ lắm."  

“Cái gì?” Lâm Hách ngẩn người.

Tống Nhất ho hồi lâu, mới duỗi tay bắt lấy tay y kéo đến chạm lên trán mình: "Tôi đang sốt đây đại ca. Mẹ nó hôm qua anh hắt xì vào ông đây một cái…" 
Trán Tống Nhất nóng hổi, cứ như đang nổi lửa. Lâm Hách bị dọa đến giật tay lại.  

“Anh là đang…" Tống Nhất từ từ đứng lên, sờ soạng bên tường một lát đèn trong phòng đã sáng lên, hắn lấy ly đi đến trước máy lọc nước rót nước ra: "Muốn trả thù hả?" 

Nhìn động tác chậm rì của hắn, bỗng nhiên Lâm Hách không biết nên nói tiếp như thế nào. Bản thân mình là một nhân viên tài chính của một công ty lớn, bây giờ lại chạy đến một tiệm sửa xe máy cầm cờ lê...

“Hay là đợi hôm nào đi." Tống Nhất nói: "Dù sao tôi cũng không chạy được, cửa tiệm cũng ở đây…" 

Hắn còn chưa dứt lời, Lâm Hách bỗng nghe được tiếng đổ vỡ. Cái ly trong tay Tống Nhất rơi trên đất. Y hoảng sợ xém nữa là quẹt cờ lê vào người Tống Nhất.

Nhưng diễn biến tiếp đó khiến y lập tức ném thẳng cờ lê xuống vọt qua.
Tống Nhất dựa vào máy lọc nước, chậm rãi quỵ xuống đất.  

“Cậu bị sao vậy?" Lâm Hách kéo hắn đến nằm lên ghế. 

“Bị sự đẹp trai của anh làm cho choáng váng đó." Tống Nhất nhắm mắt, nhíu mày. 

“Cậu cần đi bệnh viện không?" Lâm Hách do dự rồi chỉ ra ngoài: Xe tôi đậu ở ven đường rồi."

“Không cần đâu.” Tống Nhất mỉm cười: “Buổi sáng tôi uống thuốc hạ sốt rồi, lát nữa là ổn thôi." 

“Cậu sắp hôn mê luôn rồi." Lâm Hách lại sờ đầu hắn: "Tôi còn chưa thấy người nào bị sốt đến choáng người đâu." 

“Tối qua tôi không ngủ, chơi game cả đêm." Tống Nhất ngáp một cái, lái nhíu mày: “Buồn ngủ thôi.”

“... Vậy sao.” Lâm Hách muốn cạn lời.  

“Hay chúng ta nói chuyện tí đi." Tống Nhất nhìn y: "Hai ta cũng coi như quen biết mà." 

“Gì cơ?” Lâm Hách thấy chắc mình nghe lầm rồi. 
“Nói chuyện đó, anh không biết hả?" Tống Nhất vươn tay ra: "Chào Lâm Hách, tôi tên là Tống Nhất. Coi như đây là lời mở đầu, chuẩn bị, nói thôi." 

Lâm Hách không nói nên lời, nhưng vẫn theo phản xạ mà bắt lấy tay hắn. 

Gặp quỷ thật rồi.

- HẾT PHIÊN NGOẠI 1 -