Đôi Đũa Lệch

Chương 49




Man Đầu này, số lần Hạng Tây nhắc tới không nhiều, nhưng Trình Bác Diễn biết cậu ta cũng xem như là bạn của Hạng Tây, biết cậu ta muốn bỏ trốn nhưng hình như lại không bỏ.

Cũng biết bởi vì từng trải qua quá khứ giống nhau nhưng hiện tại lại đi trên hai con đường khác nhau, nên Hạng Tây rất để ý cậu ta.

"Hazz chạy không nhanh." Hạng Tây ngồi xổm ven đường nhìn xe lui tới, cau mày: "Chắc chắn là trốn rồi."

Thực ra chạy cũng khá nhanh, Trình Bác Diễn còn nhớ rõ lần mình bị móc túi kia, vừa quay đầu đã không thấy bóng dáng. Nhưng lúc này dù cậu ta chạy trước, nhưng lấy tốc độ như vậy của Hạng Tây vậy mà vẫn không đuổi kịp, chắc là trốn chỗ nào rồi.

"Vì sao thế nào cũng phải tìm được cậu ta?" Trình Bác Diễn đứng bên cạnh hỏi, lại nhìn trái nhìn phải, muốn tìm chỗ mua chai nước cho Hạng Tây.


"Em chưa nói với anh hả." Hạng Tây cười cười: "Cậu ta cầm tiền của Nhị Bàn, ba vạn, sau đó mới bỏ trốn, là trước vài ngày lúc em đến bãi đỗ xe tìm anh."

"Ừm." Trình Bác Diễn lên tiếng.

"Thực ra em cũng không biết vì sao cỡ nào cũng phải tìm đến cậu ta." Hạng Tây hít vào một hơi rồi lại chậm rãi thở ra: "Em chỉ muốn biết cậu ta đến cùng là như thế nào, vì sao lại như vậy, vì sao còn không đi, tiền đâu! Cầm nhiều tiền như vậy tại sao còn chưa đi? Cậu ta muốn về nhà như vậy..."

"Man Đầu có tên không?" Trình Bác Diễn hỏi.

"Có chứ, tên Lý Chấn Kiệt, cậu ta còn từng viết cho em xem." Cậu quay đầu: "Em có phải có hơi thần kinh không?"

"Chắc là thần kinh cỡ đó." Trình Bác Diễn nắm vai cậu nhẹ nhàng nắn nắn: "Trong phạm vi tôi có thể lý giải."

Trình Bác Diễn và Hạng Tây đứng bên đường một lát, mua chai nước, lại theo đường Man Đầu bỏ chạy, mấy cái ngõ nhỏ, góc phố cũng dạo qua một vòng.


"Nếu cậu ta trốn đi." Trình Bác Diễn để tay lên vai Hạng Tây, nửa đẩy Hạng Tây đang thẩn thờ về phía trước: "Nếu cậu ta không đi xa, nói không chừng lúc này đã thấy em rồi, có lẽ lúc em đuổi theo lúc nảy cậu ta đã nhận ra... Nên nếu cậu ta muốn gặp em, sẽ tới tìm em."

Thực ra Trình Bác Diễn cũng không muốn Hạng Tây cùng với Man Đầu kia còn liên hệ gì, không muốn cậu vì quá khứ đã qua mà lại chọc thêm phiền toái gì nữa, nhưng vẫn không trực tiếp kéo Hạng Tây rời đi.

"Có lẽ vậy." Hạng Tây khe khẽ thở dài, lại cười cười: "Em vốn còn nghĩ, cậu ta là thực sự muốn trở về nhà, tìm gặp cha mẹ, lúc quay về tìm em để khoe khoang lại tìm không thấy em thì phải làm sao."

"Sẽ trở về." Trình Bác Diễn nói: "Không chắc ngày nào đó sẽ tìm em khoe khoang."

Hạng Tây cười có chút miễn cưỡng, cậu cố chấp muốn giữ lại lệ chí trên mặt, cẩn thận trông chừng cái mặt dây chuyền bây giờ đang được khóa ở trong tủ ở nhà anh, Trình Bác Diễn có thể thấy được cậu rất khát vọng nhà và cha mẹ.


"Đi ăn cơm đi." Trình Bác Diễn vỗ vỗ sau lưng cậu.

"Ăn, đến phố ăn vặt..." Hạng Tây gật gật đầu, lúc nhìn qua bên phía anh thì ngẩn người: "A, mấy tờ rơi đâu rồi!"

"Lúc chạy theo em tôi đã ném đi rồi." Trình Bác Diễn cười cười: "Chút nữa lại lấy giúp em một vòng."

Hạng Tây suy nghĩ, lại lắc lắc đầu: "Quên đi, đắt quá. Em còn muốn kiếm thêm nhiều một chút đây, một mao tiền cũng kiếm không được, lại còn phải tiêu một đống lớn, cũng thấy tiếc."

"Nếu thật sự có thể học được cái gì đó, cũng không lỗ, cái đó gọi là đầu tư." Trình Bác Diễn nói: "Tôi về rồi lại giúp em suy nghĩ lại."

Đồ ở phố ăn vặt không thể nào ngon được, thế nhưng được ở cái lượng người rất lớn, hương vị không tốt lắm nhưng cũng không sợ bán không được, may mà Hạng Tây cũng không quá đòi hỏi gì với đồ ăn, có thể ăn no là được.
Trình Bác Diễn ăn lại có chút vất vả, tuy rằng vị giác của anh trời sinh cũng không nhạy lắm, nhưng loại phố ăn vặt này ngay cả nước cũng không có, ăn uống đều dựa vào túi, chén nhựa khiến anh có chút đau khổ, một dĩa cơm chiên ăn được một nửa đã ngừng đũa.

"Ăn xong rồi hả, lãng phí quá." Hạng Tây vùi đầu ăn hết một dĩa mì xào trước mặt, ngẩng đầu nhìn thấy trong dĩa của anh còn trải một lớp cơm chiên.

"Không ăn nữa." Trình Bác Diễn nói: "Ăn thêm tí nữa sẽ có cảm giác đang ăn túi nilon."

"Để ý đến như vậy thì làm sao có thể sống đến lớn chừng này vậy..." Hạng Tây vốn chưa ăn no còn muốn thêm hai cái cánh gà nướng, bây giờ trực tiếp đem dĩa của anh qua: "Em không sợ ăn túi nilon."

Trình Bác Diễn đưa cho cậu một tờ khăn giấy: "Ăn thêm một ít."

Ăn xong đã là buổi chiều, buổi tối Trình Bác Diễn còn phải trực ban, đưa Hạng Tây về siêu thị liền chuẩn bị đến bệnh viện.
"Anh không về nhà hả? Giờ đi có sớm quá không?" Hạng Tây hỏi anh: "Không thấy chán hả."

"Về nhà rồi lại phải ra ngoài tốn công lắm." Trình Bác Diễn cười nói: "Đến bệnh viện rồi thì tự nhiên sẽ có một đống chuyện phải làm thôi, đến lúc nào có việc lúc ấy, không chán được đâu."

"Vậy rất mệt, cánh tay anh còn đang bị thương nữa." Hạng Tây do dự một chút rồi chỉ vào siêu thị: "Muốn đến chỗ em ngồi một chút không?"

Trình Bác Diễn nhìn cậu cười cười, lúc vừa định mở miệng ra nói chuyện thì cậu đột nhiên đẩy cửa ra nhảy xuống xe: "Quên đi, anh đi bệnh viện của anh đi."

"Lớp đào tạo kia em xem xét lại xem." Trình Bác Diễn ló đầu ra khỏi cửa sổ xe.

"Vâng." Hạng Tây gật gật đầu, xoay người đi hai bước thì dừng lại, chạy về lại bên cạnh xe, nhỏ giọng nói: "Quần áo của em còn để ở chỗ anh phải không?"
"Khi nào rảnh thì đến lấy là được." Trình Bác Diễn nói: "Tôi giặt sạch rồi."

"À." Hạng Tây lên tiếng: "Qυầи ɭóŧ anh cũng... giặt rồi hả?"

"Không giặt thì tôi ném đi chắc?" Trình Bác Diễn nhìn cậu.

"Em còn sợ ngay cả quần áo anh cũng ném đi luôn." Hạng Tây nhỏ giọng nói thầm một câu, vỗ vỗ cửa xe: "Được rồi, anh đến bệnh viện đi."

Chuyện Hạng Tây đăng ký lớp đào tạo Trình Bác Diễn không quan trọng lắm, nếu Hạng Tây muốn đăng ký, vậy thì đăng ký thôi, còn không muốn đăng ký thì không đăng ký. Mấy lớp đào tạo đó, Trình Bác Diễn xem thấy chiếm phần lớn là lừa đảo.

Nhưng việc khiến anh tốn thời gian xem xét chính là Hạng Tây nên học thêm kỹ năng gì, là ý tưởng của Hạng Tây muốn có công việc tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.

Anh vẫn luôn lo lắng Hạng Tây sẽ hài lòng với hiện tại, một người đi ra từ Triệu Gia Diêu, trừ lừa bịp thì không làm chuyện gì đứng đắn, có một phần công việc ở siêu thị, chắc hẳn đã cảm thấy không tồi. Nhưng sau thời gian dài, công việc vô vị, tiền lương chỉ đủ sống tạm, cũng có lẽ sẽ mài mòn đi ý tưởng ban sơ, bốc đồng một lòng hướng về phía trước của Hạng Tây.
Hiện tại Hạng Tây có đã suy nghĩ như vậy, anh cảm thấy nhẹ lòng.

Chỉ là học cái gì, phải cẩn thận nghĩ lại.

Chỉ là qua mấy ngày Hạng Tây cũng không có động tĩnh gì, lúc gọi điện thoại Trình Bác Diễn hỏi, cậu cũng chỉ nói là còn đang suy nghĩ.

"Em muốn suy sâu nghĩ kỹ." Hạng Tây nói rất nghiêm túc.

Trình Bác Diễn cũng không biết cậu còn muốn suy sâu đến bao nhiêu, nghĩ kỹ đến mức nào, muốn suy nghĩ những gì, nhưng anh cũng không tính hối thúc cậu.

"Em hết quần áo để thay đổi rồi." Hạng Tây lại nói: "Em định đến chỗ anh lấy đồ, ngày mai có được không?"

"Ngày mai tôi trực ban rồi." Trình Bác Diễn nói, thật ra ngày mai anh không trực ban, nhưng bà nội anh gọi hết con cháu đến chỗ bà ăn cơm, anh không muốn nói cho Hạng Tây, sợ Hạng Tây biết lại nghĩ đến Man Đầu cùng người nhà gì đó: "Ngày mốt đi?"
"Được, đúng rồi." Hạng Tây nói: "Đồng nghiệp của em có làm một ít socola cho em, em mang qua cho anh nếm thử, ngon lắm đó, em cũng hỏi cách làm như thế nào rồi, nếu anh thích ăn em làm cho anh."

"...Em còn nhìn người ta nấu mì rồi còn nấu ra như vậy, hỏi một chút đã có thể làm được socola?" Hiện tại Trình Bác Diễn đối với tài nấu nướng của Hạng Tây đã không còn chờ mong gì, đây cũng là lý do anh từ chối chọn lớp học nấu ăn ngay từ đầu.

"Thử xem sao, nấu món thịt em không nấu được nhưng có khi mấy món bánh em làm rất đỉnh thì sao." Hạng Tây vui vẻ ha ha: "Nhưng mà trước tiên phải mua một một bộ khuôn đã, có nhiều hình dạng, rất thú vị, sau này anh nấu ăn cũng có thể dùng mấy cái khuôn này bỏ vào ấn ấn rồi lấy ra ăn... chỉ là mua cái này ở đâu đây?" (Em làm ở siu thị lun á :>)
"Tôi có, lúc em đến thì lấy làm thử đi." Trình Bác Diễn nói.

Khuôn đúc thì đúng là có thật, chỉ là không phải của Trình Bác Diễn, mà là của Thổ Đôi* con trai của thím hai, Trình Bác Diễn từng thấy ở nhà bà nội, đứa nhỏ béo bự kia cứ quấn lấy bà nội đòi mua về, sau thì một lần cũng chưa từng dùng đến.

(*) Nguyên văn: 土堆儿 - 土堆 không là gò đất, đống đất - không biết là tên gọi cúng cơm hay gì :