Đời Đời Trung Lương

Chương 3: Ta nghe nói rằng




Hắn vẫn là một vị vua ngang ngạnh, còn kẻ kia vẫn là hiền tướng của hắn.

Các đại thần nhà vẫn còn tiểu thư chờ trong khuê phòng bắt đầu âm thầm hỏi thăm tình hình tướng phủ: “Thừa tướng đại nhân sắp đến tuổi nhược quán rồi, không biết đã có hôn ước hay chưa, có suy nghĩ đến việc thành gia hay chưa? Hạ quan có một tiểu nữ năm nay vừa mới cập kê, không dám khen là chim sa cá lặn, nhưng tính tình cũng tạm coi là hiền huệ… Ây da, không biết hạ quan có thể có được cái phúc khí ấy hay chăng…” Những kẻ như thế không ngừng nối nhau tới cửa. Lần nào Liên Chi Hoa cũng mỉm cười từ chối họ, nói rằng mình còn trẻ tuổi, muốn chuyên tâm chuyện quốc sự, sợ làm lỡ làng tuổi xuân của tiểu thư…

Việc thành gia cũng bởi vậy mà kéo dài mãi, cuối cùng kinh động đến tận trong cung. Thái hậu nghĩ: chẳng nhẽ hắn ta kén chọn dòng dõi hay sao? Hậu phi nghĩ: hay là vẫn chưa gặp mặt trực tiếp cho nên trong lòng không yên tâm được? Hai bên phối hợp với nhau tỉ tê bên tai Tần Tri Hằng, muốn hắn mở tiệc bách hoa tại Ngự Hoa Viên, sau đó hạ chỉ mời Liên thừa tướng tới ngắm hoa cùng họ – ngắm hoa gì chứ, rõ ràng là ngắm mấy thiếu nữ kiều diễm như hoa. Đầu tiên là hai vị công chúa muội muội của hoàng đế, sau đó là tất cả những muội muội biểu muội đường muội chưa gả nhà các phi tần. Tất cả đều tề tụ lại, một vườn thượng uyển sặc sỡ tranh nhau khoe sắc đua hương.

Vị hoàng đế đã đi qua nghìn bụi hoa quét mắt nhìn khắp xung quanh. Được lắm, đúng là giang sơn vô hạn thì mỹ nhân cũng vô cùng, ngay cả tuyển tú cũng không khua chiêng gióng trống đến thế này đâu! Hắn nghĩ như vậy, nhìn thấy Liên Chi Hoa lại càng hận đến ngứa răng: trông cái bộ dáng nghiêm chỉnh ngay ngắn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim kia kìa, làm như trăng gió hồng trần không thể vấy bẩn ngươi vậy, ngồi giữa một rừng người đẹp mà chẳng hề có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả. Cũng không biết là thanh tâm quả dục, hay là quá khéo giả bộ… Tần Tri Hằng bất chợt nảy ra một ý tưởng, sau đó tức thì gọi thái giám tâm phúc tới, nhỏ giọng dặn dò vài câu.

Thế là, qua khoảng ba lượt rượu, thừa tướng liền “say túy lúy”, rời khỏi Ngự Hoa Viên trước mọi người, bị dìu thẳng đến Ngọa Long Các của hoàng đế.

Nến bạc trên cao soi rọi tẩm cung, mùi hương Thụy Não vấn vít trong không khí. Tần Tri Hằng ghé sát vào giường, đánh giá cái kẻ vẫn đang say ngủ bên trên. Rốt cuộc là loại người gì có thể không kinh ngạc không giận dữ, chẳng lo lắng chẳng vui mừng, luôn luôn bình thản như giếng sâu không gợn sóng? Hắn xem không hiểu, cũng nhìn không thấu. Tần Tri Hằng lúc này bỗng nhiên lại gian xảo nghĩ: nếu giờ tìm một cung phi không được sủng ái, đem đặt cạnh con người này… Một loại xúc cảm không mấy dễ chịu đột ngột cuộn lên trong hắn. Nắm tay của hắn ngày càng siết chặt lại hơn, rồi cuối cùng vẫn buông ra.

Giữa ánh nến lập loè, vẻ mặt của Liên Chi Hoa nửa chìm trong tối nửa phơi bày ngoài ánh sáng, thanh nhã mà mỹ lệ. Môi đỏ đắn tựa anh đào, đôi má hây hây như hai trái đào chín mọng, cần cổ mảnh mai trắng nõn mịn màng, hầu kết khẽ nhấp nhô theo nhịp thở. Tần Tri Hằng chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra vuốt ve. Trông thấy người nọ vẫn đang mê man bất tỉnh, hắn liền đánh bạo lân la thăm dò, chỉ thấy xúc cảm nơi đầu ngón tay vô cùng ấm áp mềm mại. Làn da này, mỏng manh như thể chỉ thổi nhẹ cũng vỡ tan. Đôi lông mày thanh tú như một đỉnh núi trông xa, hai hàng mi dập dờn như cánh bướm. Còn cả chiếc mũi nhỏ xinh nhô ra, cả bờ môi tựa cánh hồng đỏ thắm, cả… Bàn tay quấy phá của hắn lướt qua hầu kết, bất chợt cảm giác có gì đó hơi khác thường: quá lạnh, quá mềm, căn bản là… Đầu óc của hắn lóe lên, tay khẽ dùng sức một chút, khối hầu kết giả liền nằm trong lòng bàn tay hắn.

Tần Tri Hằng cũng không rõ tại sao mình còn có thể bình tĩnh đến vậy – bình tĩnh quan sát thứ đồ trên tay, bình tĩnh đứng dậy đi khóa cửa điện, bình tĩnh trở về cởi bỏ đai lưng của Liên Chi Hoa… Từng lớp áo quần rơi ra, cuốn đi hết thảy phong tình. Dáng hình thướt tha của nàng, làn da trắng mịn của nàng, và cả tầng tầng lụa trắng quấn chặt lấy khuôn ngực nàng… Tất cả đâm vào mắt hắn, khiến hắn đau đớn không thôi.

Toàn bộ sức lực của hắn bỗng chốc như bị rút cạn: kẻ này, kẻ này, cái kẻ hắn muốn diệt trừ cho sảng khoái này, cái kẻ thong dong lãnh đạm văn võ song toàn này, cái kẻ mới nãy hắn vẫn đang suy tính nên hãm hại thế nào này, cái kẻ hàng đêm đi vào giấc mộng quấy nhiễu tâm tư của hắn, câu mất hồn phách của hắn này!

Vậy mà lại là nữ tử.

Dòng họ Liên hơn một trăm năm nay hương hỏa không thịnh, cuối cùng cũng đứt đoạn tại thế hệ này.

Tần Tri Hằng cẩn thận mặc lại quần áo cho Liên Chi Hoa, gắn hầu kết giả lên trên cổ nàng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài điện. Giữa bóng đêm mênh mang, ánh trăng mờ ảo như sương như khói. Gió lạnh thổi qua từng cơn, thế nhưng lại có thể khiến cho hắn thanh tỉnh hơn phần nào.

Lòng hắn giờ đây rối như tơ vò… Rốt cuộc là hắn nên mượn cơ hội này trị Liên gia tội khi quân, hay là…?

Ngày tiếp theo lâm triều, hàng trăm quan lại hô vang vạn tuế. Dưới bậc thềm vàng là Liên Chi Hoa với tấm thẻ ngọc trong tay, dáng người thẳng tắp, đĩnh đạc tựa ngọn trúc xanh, tất thảy vẫn như thường lệ.

Thế này dường như cũng chẳng có gì là không tốt… Tần Tri Hằng nheo mắt, ánh mắt khác thường của hắn bị che khuất sau hàng châu rủ trước mũ miện.