Nhã Thanh đi theo bốn người Đối Đối vào một căn phòng lớn xa hoa, không kịp nhìn ngắm căn phòng đã di chuyển ánh mắt đến hai người ngồi dựa nhau ở ghế quý phi. Nhã Thanh ánh mắt lấp lánh như gặp được bảo tàng, nàng chưa từng nhìn thấy hai nâm nhân xxoo với nhau nên chuyện này thật khiến nàng tràn đầy hứng thú.
Nhưng tại sao con gái nàng cũng giống như vậy, ánh mắt còn trừng lớn chăm chú nhìn người ta. Vừa lúc nghe tiểu bảo bối muốn ba đứa trẻ xinh đẹp kia thì nàng cũng gào thét cục cưng của nàng chớ nhìn, nhưng mà Đối Đối lại vờ như không nghe thấy.
Nhã Thanh đau khổ, từ hứng thú chuyển qua căm ghét nhìn hai người phía trước. Nhanh chóng mở một cuộc giao dịch với ba đứa trẻ sinh đôi kia.
“Chào ba tiểu bảo bối xinh đẹp, con gái cục cưng của ta muốn mấy người các ngươi đi theo nó. Các ngươi có đồng ý không?”
“Ngươi là ai?”
“ Tại sao chúng ta lại phải theo con gái nhà ngươi?”
“Không xứng!”
Ba đứa trẻ lần lượt lên tiếng.
“A, ngươi là chê con gái ta là nhân loại nên không xứng sao. Chà chà, ta biết các ngươi không phải người, nhưng cũng đánh giá bản thân cao vậy chứ.”
“Ngươi là người nào? Sao lại biết bọn ta?”
“Có phải bọn hắn phái người tới không?”
“Không thể, bọn hắn không thể phát hiện chúng ta được.”
Nghe ba đứa trẻ lên tiếng, Nhã Thanh không khỏi tò mò lai lịch của bọn họ.
“A, các ngươi hiểu nhầm rồi. Ta chỉ phát hiện các ngươi không phải người thôi, còn là ai, làm sao ta biết được.”
Ba đứa trẻ một trận im lặng.
“Này, các ngươi giống như đang bị truy bắt nhỉ. Không tồi, vừa vặn ở chỗ ta xem như ẩn núp đi, lại có nơi để dừng chân sinh hoạt, không cần lo bị bắt như hôm nay nữa.”
“Lại nói, có một tiểu nữ nhi rất xinh đẹp muốn ta thu nhận để cứu các ngươi đấy.”
Nghe đến đây, ba đứa trẻ bỗng sốt sắng. Đứa trẻ đen nhất trong ba đứa giữ tay hai người đang xúc động bên cạnh. Sau đó bình tĩnh nói chuyện trong ý thức với Nhã Thanh.
“Phong muội của ta đang ở đâu?”
“A, Phong Nhi sao, đứa trẻ đó đang ở bên ngoài nha. Chậc, tinh thần của các ngươi thật kém, cách gần như vậy cũng không liên lạc được với nhau nha.”
“Muội ấy vẫn an toàn chứ?”
“Đương nhiên, là ta cứu nàng mà.”
“Ngươi cứu muội ấy?”
“Đúng vậy. Các ngươi đừng dùng dằng nữa, nhanh chút quyết định có đi theo ta không? Hai tên điên kia bắt đầu rục rịch rồi.”
Lại thêm một trận trầm mặc im lặng, nhìn đến hai nam nhân trước mặt, lại nhìn đến tình cảnh của chính mình, cuối cùng ba đứa bé nhìn nhau như quyết định cái gì đó.
“Được, chúng ta đồng ý.”
Nhã Thanh mỉm cười vui vẻ. ‘Phong Nhi ngoan, đứng đợi cô cô ở ngoài một chút, cô cô liền cứu bọn họ ra’.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhã Thanh theo đường quanh co khúc khuỷu, đang lúc ở một đoạn cua thì nghe thấy tiếng quát, nàng giật mình sửng sốt.
“Người nào ở đó?”
Nhã Thanh ẩn vào chỗ sâu nhất không để bọn lính gác phát hiện, lại thấy ở gần đó có một nữ tiểu hài xinh đẹp đang sợ hãi, tốc độ nhanh kinh người chạy tới gần chỗ nàng đang đứng, nhưng lại lỡ đụng phải một chậu cây làm nó rung mạnh.
Bọn lính gác nhìn thấy liền chạy tới. Khi nữ tiểu hài sắp bị phát hiện, Nhã Thanh đưa tay ra ôm lấy nàng, bịt miệng, lui ra chỗ khác. Sau đó thuận thế leo lên trần nhà bên cạnh.
Nhã Thanh để đứa trẻ trên gạch ngói, lại nhìn xung quanh một hồi, sau đó quay qua nhìn tiểu nữ hài trước mắt.
“Này tiểu hài, sao ngươi lại chạy vào đây, ngươi có biết đây là nơi bọn buôn người hoạt động không? Lỡ bị bọn chúng bắt thì thế nào? Ngươi còn nhỏ như vậy.”
Nhã Thanh nhìn đứa trẻ chỉ xấp xỉ tuổi con gái mình, một thân một mình, quần áo lại rách rưới bẩn thỉu, đi lại ở một nơi nguy hiểm như thế này. Bản tính làm mẹ dâng lên, không chịu được đau lòng trách mắng.
Nữ tiểu hài bị nữ nhân trước mặt mắng, không tức giận, lại không hiểu sao lại có chút thân thiết, ấm áp trong lòng. Nước mắt trong hốc mắt khó nhịn muốn rơi ra, nhưng trải qua mọi chuyện lại không khỏi có chút cảnh giác.
“Người, người là ai? Sao lại cứu ta?”
Nhã Thanh nhìn đứa bé đang sợ hãi cảnh giác trước mặt, không chịu được có chút chua xót trong lòng. Lại nhớ đến chính mình khi còn bé cũng phải chịu không biết bao nhiêu giày vò.
“Nữ nhi của ta bị bọn buôn người này bắt đi, ta phải vào cứu nó. Thấy ngươi gặp nguy hiểm cũng ra tay cứu giúp một chút.”
“Nữ nhi của người? Cô cô, người, người tiện thể cứu các huynh của Phong Nhi đi. Bọn họ bị bắt đi rồi. Người cứu bọn họ ra đi, cái gì con cũng nghe theo người. Con, con thật vô dụng, không thể cứu bọn họ a.”
Nhã Thanh giật mình, thì ra là đứa bé này muốn đi cứu các huynh của mình, có thể thấy được nàng rất dũng cảm.
“Người nhà con đâu. Sao các con lại ra nông nỗi thế này?”
“Chuyện này dài lắm.” Mắt Phong Nhi có chút rưng rưng. “Các huynh của Phong Nhi bị thất lạc cả rồi, giờ con chỉ còn ba huynh ở trong đó thôi. Người giúp con cứu bọn họ ra được không? Con xin người đấy. Huhu.” Nói đến đây, nước mắt trong khóe mắt bỗng trào ra mạnh mẽ. Tay lắc lắc người Nhã Thanh cầu xin.
“Được rồi. Được rồi. Ngoan, nín, đừng khóc. Cô cô đi cứu các huynh của Phong Nhi, con gái cô cô cũng bị bắt ở trong đó. Sau đó chúng ta liền về nhà nha.”
“Về nhà? Nhà nào cơ?” Phong Nhi ngơ ngác hỏi.
“Nhà của cô cô, con và các huynh đều lưu lạc, cô cô đưa các con về nhà của cô cô, sau đó tìm được các huynh còn lại thì các con trở về nhà của các con. Được chứ”
“Tìm hết tất cả các huynh cho Phong Nhi sao? Người nói thật sao?” Phong Nhi không tin được, mắt ngập nước mở to nhìn Nhã Thanh.
“Thật thật, cô cô không lừa con đâu.”
Nhã Thanh nói cho yên lòng Phong Nhi, nhưng trong lòng cũng quyết định tìm kiếm các huynh đệ thất lạc cho đứa nhỏ đáng yêu này.
Để lại Phong Nhi ở trên trần nhà, Nhã Thanh nhanh chóng chạy theo khí tức của Đối Đối.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Nhã Thanh cầm cái chăn nàng vớ được trên giường ở trong phòng, sau đó trùm hẳn lên hai người ngồi trên ghế quý phi. Một tay bắn ra chiến khí trắng mở khóa xích cho ba đứa trẻ, tay chân còn lại không rãnh rỗi đá đá đấm đấm hai người ở trong chăn. Miệng với gọi bốn đứa trẻ đang sững sờ đứng đó.
“Nhanh chút, lại giúp ta một tay.”
Bốn đứa trẻ phục hồi lại tinh thần, sau đó như những đứa trẻ bình thường muốn trút oán giận liền nhanh chân chạy tới. Ngươi một đá, ta một đấm khiến ba người trong chăn phải kêu gào, la oai oái.
Căn phòng này được cách âm rất tốt, cộng thêm kết giới của Nhã Thanh, nên bên ngoài không biết bên trong đang hiện ra thảm cảnh như thế nào.
Nhã Thanh xách hai người bị đánh te tua, chăn trùm chặt kín mít chỉ lộ ra hai cái đầu bị bầm tím thê thảm, quanh người lại bị cột chặt bằng sợi xích lớn.
“Ai da, các ngươi mà không ngốc nghếch diễn cảnh heo quay trước mặt bọn nhỏ thì ta cho các người thêm chút cơ hội rồi.”