"Hử? Công dụng thế nào? Cứ phải là đậu đỏ sao?" Cố Tử Phong có chút khó hiểu hỏi.
"Ai da, đậu nào mà chẳng được, chỉ cần là vật nhỏ nằm dưới đất để ta lượm
đều được. Khi lượm đồ vật, thân thể sẽ phải cúi xuống, sau đó lại đứng
thẳng, này vận động sẽ giúp cơ thể thêm khoẻ khoắn, kháng sinh tốt, bảo
vệ em bé an toàn, khoẻ mạnh. Hoạt động này nên dùng lúc sắp sinh, vì nó
làm cho em bé xuống nhanh hơn và dễ sinh. Ngoài cái này ra, ta còn có
thể đi bộ, làm những công việc nhẹ. Chứ cứ ở miết ở trong phòng, không
hoạt động, sẽ không tốt cho sức khoẻ và gây ra khó sinh." Nhã Thanh tận
tình giải thích, hiếm khi hắn ta quan tâm nàng như vậy.
"Sao ngươi biết?"
"Ai, đọc sách liền biết chứ sao. Ngươi hỏi thật ngốc." Nhã Thanh một bộ nhìn người ngốc rồi bỉ ổi cười. Cố Tử Phong thấy vậy thì không chấp nhặt con nít bộ dáng, sau đó tự châm cho mình cốc trà làm Nhã Thanh tức muốn xì
khói. Nhưng sau đó cố gắng trấn tĩnh, phụ
nữ có thai không nên tức giận, không nên tức giận.
--- ------ ------ ------ -------
Hôm nay là một ngày đẹp trời tháng tư, Nhã Thanh ngồi trong vườn nhỏ câu
cá... cảnh. Tay vân vê cần câu, miệng lâm li bi đát hát.
"Bống bống bang bang, í a í a, ăn cơm bát vàng, bát bạc nhà ta, í a í a, mau
ăn mau cắn, ta đem lên tắm, á i à í a, xong thêm muối mắm, a í a í à, ta làm đồ nhắm..."
"..." Nha hoàn đứng một bên không còn gì để
nói, người đã thô tục, giọng hát lại như thái giám bị lao. Đã vậy còn
càng ngày càng béo, cái bụng phình bự chảng.
"A, tiểu Vũ, ngươi chuẩn bị xong mọi thứ cho gia chưa?" Nhã Thanh nhìn nha hoàn đứng một bên hỏi.
"A, công tử, đã chuẩn bị xong mọi thứ." Nha hoàn tiểu Vũ không tình nguyện trả lời.
"Tốt lắm, bây giờ ngươi đem mớ cá này đi rửa rồi làm sạch sẽ hộ ta, nhưng
đừng cạo vảy, đuôi cũng không được chặt. Nhanh một chút nào."
"Vâng, công tử." Nói xong, nàng nhanh nhẹn chạy đi, y như bị tà rượt.
Đợt một lát, nha hoàn đem cá đã làm sạch đến, nàng phân phó nàng ta và một
nha hoàn khác ướp cá vào hỗn hợp muối, hành hương băm nhỏ và chút dấm.
Lấy một ít cho vào bụng cá, để khoảng một khắc cho nó thấm. Sau đó Nha ̃ Thanh nhìn mớ củi, chạy lại hì hục đốt lửa, công việc này nàng thích
nhất đấy. Đốt xong, nàng bảo hai nha hoàn cho xuyên que tre đã vót tốt
vào. Vì sợ cháy, nên nàng làm que tre rất to, đâm từ trước miệng vào,
cũng may cá này rất lớn, còn không sẽ đâm không lọt bụng cá. Tiếp theo,
Nhã Thanh và nha hoàn mỗi người cầm hai xiên cá hơ trước lửa, bắt đầu
công cuộc nướng cá.
Hai nha hoàn tiểu Vũ và tiểu Lục lần đầu
tiên nướng cá nên rất hứng thú, việc khinh bỉ vị công tử trước mắt này
liền dẹp qua một bên. Một hồi làm theo chỉ dẫn của Nhã Thanh, cá bắt đầu bốc mùi hương và dần dần chín, cho đến khi Nhã Thanh kêu dừng, cá đã
chín, nhìn là biết ăn rất ngon, liền hớn hở bỏ tác phẩm của mình lên
dĩa, tiếp tục chiến đấu những con cá khác.
Ba người nướng
tổng cộng ba mươi con cá, tương đương với ba mươi con cá trong hồ được
thăng thiên. Nhã Thanh đưa cho hai nha hoàn mười lăm con cá, bảo chia
cho mấy người làm khác cùng ăn. Dù gì cá cũng rất lớn, con nào con ấy
cũng to hơn bàn tay nam nhân, lại nhiều nữa, bọn họ ăn làm sao hết. Xong việc, hai nha hoàn kia quay lại, Nhã Thanh kêu bọn họ ngồi xuống cùng
ăn. Còn đến mười lăm con cá nướng, hai nha hoàn kia ăn mỗi người ba con
thì no đến hết ăn nổi. Nhã Thanh thì ăn rất chậm, mới xử lí xong một
con, bước qua con thứ hai. Bữa nay vì muốn bảo vệ đứa nhỏ của mình, nàng làm việc gì cũng rất cẩn thận, ăn cá thì phải lấy hết sạch mớ xương sau đó mới bỏ vào miệng, nhai kĩ nuốt chậm.
Đang trong lúc hai
nha hoàn từ chối ăn con cá thứ tư, Cố Tử Phong đến. Hắn vừa vào phủ liền nghe mọi người nối tai nhau Hoạn công tử nướng cá ăn rất ngon. Tò mò,
hắn liền kêu hạ nhân kể rõ, sau đó lần ra đây, nhìn thấy nàng cùng hai
nha hoàn ăn cá nướng rất ngon miệng. Nhìđ nàng lóc từng miếng xương, bộ
dạng rất nghiêm chỉnh làm hắn không nhịn được muốn cười.
"E hèm, các ngươi đang làm gì ở đây?" Hắn ho nhẹ một cái, nói.
"Bái kiến chủ tử." Tiểu Vũ, Tiểu Lục thất kinh hành lễ.
"A, Phong, ngươi lại cùng ta ăn cá nướng, hai tiểu cô nương ăn không nổi
nữa rồi."Nhã Thanh nhìn thấy Cố Tử Phong liền lên tiếng.
"Hai ngươi lui ra đi." Nhìn về phía hai nha hoàn.
"Vâng, chủ tử."
"Thanh Thanh, ngươi là vì hai nha hoàn kia không ăn nổi mới gọi ta? Hử?" Cố Tử Phong giả bộ âm trầm.
"A, đâu có. Ta có để phần cho ngươi mà. Để ngươi năm con luôn đấy. Nhanh
nào,lại ăn kẻo nguội mất ngon" Nhã Thanh thành thật trả lời, sau đó lại
kêu gọi.
"Này, ngươi tại sao không để hạ nhân làm việc này mà tự mình làm, ngươi không thấy mình đang mang thai sao?" Cố Tử Phong
nghĩ tới nàng nướng đồ ăn, khó bụi không tốt cho sức khoẻ, tự nhiên một
cỗ tức giận trào lên.
"Ách, có sao đâu, dù sao cũng phải hoạt động này nọ, với lại ta thèm ăn cá nướng, không biết ở đây người ta làm thế nào, sợ không hợp khẩu vị nên mới đích thân làm. Ngươi không nên
tức giận, sẽ ảnh hưởng tới ta, mà ảnh hưởng tới ta thì coi như ảnh hưởng tới đứa nhỏ a." Nhã Thanh thấy vẻ mặt tức giận của Cố Tử Phong, không
tử nhủ muốn vội giải thích.
"Ngươi..." Hắn thấy vẻ mặt của
nàng như cún nhỏ, không đành lòng mắng mỏ, tay cần xiên cá lên, lóc thịt bỏ xương cẩn thận, sau đó đưa cho nàng. Hai người không nói gì nữa, chỉ ngươi một miếng, ta một miếng ăn hết mớ cá còn lại.