Nhà của tên heo đực
này rất rộng, đó là suy nghĩ của Nhã Thanh. Không, phải gọi là trang
viên ấy, cổng vào rất lớn, ở trước có hai cái tượng rất đặc biệt... ừ,
thật sự rất đặc biệt, đó là hai cái tượng hình hai con heo đứng, một đực một cái, con đực cười toe toét như lấy lòng, con cái mặt mũi vểnh lên
cười đắc ý. Vào trong, cái đại sảnh rộng thật rộng, có ba viện lớn, một
viện của hắn, một viện cho thê thiếp nhưng chưa có ai, một viện dành cho khách, còn có viện nhỏ dành cho hạ nhân. Ngoài chỗ ở còn có một hồ cá
cảnh, xung quanh có rất nhiều hoa, một rừng hoa đào mini, một khu nuôi
chim bồ câu, một sân tập võ lớn. Đặc biệt nhất là trong này có một suối
nước nóng nhân tạo, bên cạnh là núi giả. Nhã Thanh vác bụng bầu đi tung
tăng khắp phủ tham quan, hỏi đông hỏi tây làm hạ nhân muốn bỏ việc chạy
trốn. Cố Tử Phong sắp xếp nàng ở viện dành cho khách, nhưng khoảng nửa
canh giờ sau hắn lại bảo nàng qua viện của hắn.
Căn phòng này của nàng sát thư phòng, cách phòng lớn của hắn một hành lang. Trong
phòng, mọi thứ bày biện rất đơn giản, một giường lớn, một bàn trang
điểm, một tủ quần áo và một cái bàn, ba cái ghế nhỏ để uống trà. Thăm
thú phòng mới một hồi, lại sực nhớ hình như nàng chưa biết tên của hắn
ta, nghe Đào tiểu thư đó gọi hắn là Chu công tử nhưng nàng không tin hắn họ Chu, dù sao việc dùng tên giả trong làm ăn là rất bình thường. Người làm của hắn người thì gọi hắn là chủ tử, người lại gọi thiếu gia, nàng
thật sự không biết đâu mà lần, muốn gọi hạ nhân hỏi, nhưng lại thấy kì
kì. Đi đi lại lại xem nhà xem phòng một hồi, bụng rỗng đã réo liên tục,
cùng lúc đó có người gõ cửa.
"Họan công tử, chủ tử gọi ngài
ra dùng cơm tối." Nha hoàn nhỏ nhắn, có chút rụt rè mời nàng ra dùng
bữa. Mới vào đây nàng nói Cố Tử Phong yêu cầu hạ nhân phải gọi nàng là
Hoạn công tử, bọn hạ nhân rất không tình nguyện nhưng vẫn phải gọi.
"A, tiểu cô nương đáng yêu, chờ ta một chút." Nhã Thanh nói rồi chỉnh chỉnh áo quần, sau đó một đường đi theo hạ nhân đến phòng ăn riêng của Cố Tử
Phong.
Vào phòng, Cố Tử Phong đã ngồi vào chỗ, thức ăn đã dọn lên. Hắn thấy nàng cũng nói gì, ánh mắt như bảo nhanh chút ăn cơm. Nhã
Thanh cũng không khách khí, ngồi vào bàn gặm gặm thức ăn. Trong lúc đang gặm cục xương ram me, nàng lên tiếng.
"Này này, giờ ta mới nhớ ta chưa biết tên của ngươi, ngươi nói cho ta, ngươi tên gì thế?"
"..." Cố Tử Phong không nói gì, chỉ nhìn nàng ra chiều suy nghĩ. Đến lúc Nhã
Thanh kiên nhẫn sắp hết muốn lên tiếng thì hắn lại mở miệng, thoát ra
một chữ duy nhất.
"Phong."
"..." Nhã Thanh thật
muốn đánh chết tên đầu heo này, tại sao lúc nói chuyện với Đào gì đấy
thì nhiều chuyện thế, lúc nào cũng cười cười. Chỉ có ngồi trước mặt nàng là miệng câm như hến, khuôn mặt thì cứ như nàng thiếu nợ hắn. Thật đáng ghét mà. Nhã Thanh không thèm nói chuyện với hắn, nhưng một hồi không
chịu được lại mở miệng.
"Bây giờ ngươi định cho ta làm việc gì?"
"... Trước hết đi theo ta làm thuộc hạ, còn lại không cần làm việc gì" Cố Tử Phong nói. 'Tốt nhất xử lí đám nữ nhân ngu ngốc giùm ta'.
"..."
Trên bàn thức ăn bị Nhã Thanh càn quấy sạch sẽ, bữa ăn nhàm chán kết thúc.
Sau đó nàng về phòng, kêu người chuẩn bị nước tắm, bảo nha hoàn không
cần bồi tắm, làm bọn họ mừng hết lớn.
Tắm rửa sạch sẽ, nàng
mang đồ ngủ leo lên giường ngồi xếp bằng ổn định chân khí trong cơ thể,
làm các lỗ chân lông giản ra hết sức để linh khí dễ dàng bị hấp thu. Sau đó nằm xuống đi tìm chu công đánh cờ.
____________________________________________________________
Hôm nay, sáng sớm Cố Tử Phong định cho người vào gọi nàng dậy, nhưng cửa
phòng bị khóa, không vào được, nha hoàn chỉ có thể ở ngoài lớn tiếng
gọi. Nhưng đứng cả buổi, người trong phòng lại không có động tĩnh gì,
đành quay về báo với chủ tử. Cố Tử Phong vì vậy đích thân chạy lại, cho
người lui ra, dùng linh lực đánh bay cánh cửa. Sau đó vào phòng, vén
màng lên, đưa tay kéo người đang cuộn tròn trong chăn ra. Nhã Thanh suýt chút nữa rớt xuống giường. Nghĩ đến chính mình đang có thai mà hắn lại
thô bạo lôi kéo, Nhã Thanh bất chấp chính mình đang mang đồ ngủ, cái
bụng bầu gần sáu tháng lộ rõ, Nhã Thanh cực kì tức giận, mắt không tự
chủ đỏ ngầu, đứng dậy trước mặt Cố Tử Phong tay đẩy đẩy ngực hắn.
"Ngươi cái tên chết tiệt, ngươi không thể nào mà dịu dàng hơn sao, nếu ta bị
ngã rồi xảy ra chuyện gì thì sao, ngươi có đền nổi không. Cái tên chết
tiệt nhà ngươi, đi, đi ra khỏi phòng cho ta." Nhã Thanh đẩy hắn ra khỏi
cửa, nhưng cửa phòng đã bị hắn đạp không còn nguyên vẹn. Nhanh chóng lấy áo quần ra thay, nàng ổn định lại tinh thần, nhớ tới lúc nãy hắn đã
thấy cái bụng bầu của mình, nàng có chút đau não.
Cố Tử Phong sau khi nhìn thấy cái bụng tròn to sau lớp áo ngủ mỏng, hắn liền sửng
sốt, lại thấy đôi mắt đỏ ngầu tức giận của Nhã Thanh, đầu hắn trống
rỗng, vô thức bị đẩy ra ngoài.