Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 34: 34: Lần Thứ Hai





Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Đàm Phong đang nhìn mình, Bạch Đình nén hết những cơn đau đang giằng xé mà nở một nụ cười để trấn an chàng.

Nhìn nàng cười mà lòng chàng lại chẳng thể vui nổi.

Chàng rủ mắt xuống, không muốn nhìn thấy sự quật cường của nàng, không thấy sẽ không chạnh lòng, không thấy sẽ không chua xót.
- Chúng ta không đi thì sẽ bị bỏ lại đó Đàm Phong!
Câu nói của nàng khiến chàng nhớ ra.

Thì ra vì Hương Ngọc cứ lải nhải bên tay khiến Phàn Long khó chịu vô cùng nên đành bỏ đi.

Thế mà Hương Ngọc vẫn cứ bám theo khiến chàng chỉ lo cô ra mà quên mất hai người họ.

Chàng cười nhạt rồi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Lúc này trong đống xác chết đang nằm ngổn ngang, đột nhiên có một cái xác đang động đậy.

Đúng hơn thì có một người nằm bên dưới đang cố thoát ra khỏi cái xác.

Hóa ra trong lúc bị tấn công, hắn đã dùng chính đồng đội của mình làm bia đỡ nên hắn mới có thể sống.

Hắn thành công thoát ra được, đôi mắt láo lia quan sát thấy Phàn Long đang bị Hương Ngọc làm mất cảnh giác, Bạch Đình và Đàm Phong cũng cách Phàn Long khá xa và không chú ý đến chàng, hắn liền nhớ tới lời giao phó:
"Nhớ cho kĩ, bằng mọi giá phải gi3t chết Phàn Long!"
Hắn là tử sỉ, không sợ chết chỉ nhiệm vụ được giao không hoàn thành.

Hắn lén rút vũ khí ra, đó là một bộ móng sắt, nó nhọn và bén vô cùng, tưởng chừng như có thể chém đứt cả không khí.


Hắn nhìn về phía Phàn Long, ánh mắt ngập tràn sát khí, răng nghiếng lại, giơ bộ móng vuốt ra và lao tới chàng.
- CHẾT ĐI!
Phàn Long giật mình quay lại, định đỡ đòn nhưng Hương Ngọc lại quá sợ hãi mà ghì chặt lấy cánh tay chàng không buông.

Trong lúc cấp bách, chàng chỉ kịp gỡ tay Hương Ngọc và đẩy cô ra khỏi phạm vi của đòn tấn công, còn bản thân chàng...chỉ e là không kịp tránh.
*Kì này mình tiêu thật rồi!*
Chàng nhắm nghiềng đôi mắt như chờ đợi.

Chiếc móng vuốt giáng xuống, cứa vào da thịt, tạo thành năm lằn vết thương dài và sâu hoắm, thấy đến tận xương.

Một dòng máu đỏ tuôn ra ào ạt như thác.

Nhưng sao chàng lại không cảm thấy đau đớn? Chẳng lẽ chàng đau đến độ mất luôn cảm giác về nỗi đau sao? Hay ý thức của chàng đã mơ hồ nên không cảm nhận được?
Không phải!
- BẠCHHHHHH ĐÌNHHHHHHH
Tiếng gọi thất thanh của Đàm Phong khiến chàng hoảng hồn mở mắt, chỉ thấy người chắn trước mặt mình lại là Bạch Đình.

Nàng bị đả thương ngã nhào vào lòng Phàn Long.

Một tay chàng ôm lấy nàng, một tay đánh trả lại tên kia khiến hắn bị bay lên không trung.

Thuận thế, Đàm Phong gi3t chết hắn ngay tức khắc.

Đôi mắt của chàng như hai cục lửa đang cháy phừng phừng.

Bạch Đình-người con gái mà chàng trân trọng và nâng niu như thế lại bị đả thương ngay trước mắt chàng.

Hỏi sao chàng không giận dữ! Hỏi sao chàng không căm phẫn! Gi3t chết hắn ngay thì đã là hiền từ với hắn lắm rồi!
Phàn Long ôm nàng khuỵu xuống đất.

Nàng bị thương ở lưng, máu chảy ra thấm vào tay áo chàng.

Chàng thấy âm ấm ở tay nhưng sau đó là sự lạnh lẽo đến từ thân thể nàng.

Chàng sợ! Một nỗi sợ chưa từng hiện diện trong tâm trí chàng dù chàng có đang ở trong hoàn cảnh nào thậm chí là cái chết.

Nhưng bây giờ chàng biết sợ rồi.

Chàng không dám lay nàng vì sợ chạm vết thương thì nàng sẽ đau, chàng chỉ dám gọi nàng, liên tục gọi nàng:
- Bạch Đình! Tỉnh lại! Không được ngủ! Mở mắt ra! Bạch Đình! Bạch Đình!
Nàng mơ mơ hồ hồ như đang ở cõi hư vô nhưng vẫn chưa hẳn là hoàn toàn mất đi ý thức.

Nàng cố nâng mắt lên nhìn Phàn Long, nhìn thấy chàng an toàn, nàng chỉ cong môi cười một cái như đã an tâm rồi ngất đi.

Nàng mệt rồi, đã cố gắng gượng từ nãy đến giờ nhưng vết thương này đã vượt quá sức chịu đừng của nàng rồi, nàng cần được nghỉ ngơi.
Khi thấy nàng ngất đi, nỗi sợ trong Phàn Long liền trào dâng mạnh mẽ khiến tay chàng run lên, giọng cũng run theo:
- Bạch Đình! BẠCH ĐÌNH!
Cả Đàm Phong cũng vô cùng lo lắng, chàng nhanh chóng kiểm tra cho nàng.


Chàng nhẹ cầm tay nàng, bắt mạch cho nàng.

Đột nhiên đôi mắt chàng dao động, từ trong đáy mắt là sự bàng hoàng và lo sợ.

Phàn Long thấy chàng không nói gì liền sốt sắng hỏi:
- Sao rồi? Cô ta sao rồi?
Đàm Phong nói với giọng yếu như bị đả kích cực độ:
- Mạch của muội ấy rất yếu! Thậm chí đôi lúc còn không nghe được mạch! Khí huyết của muội ấy đang xung đột lại còn mất quá nhiều máu nên...muội ấy...
- Cô ta làm sao?
- ....
Sự im lặng của Đàm Phong khiến Phàn Long như rơi vào sự tận cùng của sự sợ hãi.

Hơn thế nữa là sự ân hận! Chàng hận mình quá kém cõi! Đã là lần thứ hai rồi, chàng được nàng cứu mạng trong gang tấc.

Rõ ràng là rất ghét nhau, nhưng nàng lại không màng tất cả mà xả thân cứu chàng hết lần này đến lần khác.

Rõ ràng là muốn giỏi hơn nàng, nhưng lại để nàng cứu mình những hai lần.

Thế thì không phải rất kém cõi, rất bất tài sao? Chàng gục mặt xuống.

Chàng bất lực khi không biết làm sao để cứu nàng, tự trách mình kém cõi nên nàng phải thế mạng cho.
Đàm Phong bên này cũng đang rất rối bời, chàng cũng đang rất suy sụp nhưng khát khao cứu nàng mãnh liệt hơn đã khiến chàng nhớ ra một thứ.

Chàng ngước lên trời, nhìn về hướng ở dương gian, ánh mắt chàng lóe lên một tia hy vọng.
- Ánh trăng? Đúng rồi! Chính là ánh trăng!
- Ánh trăng thì sao?
Phàn Long khó hiểu trước sự đột nhiên hưng phấn của Đàm Phong.

Nhưng Đàm Phong vẫn vui vẻ nói tiếp:
- Chúng ta đang rất gần Nhân gian rồi.

Bấy giờ ở Nhân gian đang là ngày 15 âm lịch tức là lúc trăng tròn nhất.


Trăng tròn chính là lúc trăng sáng nhất, âm khí cực thịnh, ta sẽ lợi dụng nó, chuyển hóa nó rồi độ khí cho Bạch Đình, như vậy thì sẽ giữ lại mạng cho muội ấy.
Lời nói của chàng đã kéo ai kia thoát ra khỏi sự tuyệt vọng cùng cực.

Phàn Long gương mặt rất hớn hở và nói với giọng điệu gắp gáp:
- Vậy mau đi thôi!
Chàng cẩn thận bế nàng đứng dậy rồi cùng Đàm Phong chạy về Nhân gian.
Nhưng!
Có một cô gái vẫn còn ở đó mà như vô hình trong mắt hai người họ.

Hương Ngọc sau khi bị tấn công bất ngờ vẫn chưa khỏi bàng hoàng.

Cô chứng kiến mọi thứ.

Cô chưa từng thấy biểu cảm đó của Phàn Long khi cô bị thương, cũng chưa từng thấy chàng lo lắng cho cô đến mức suýt khóc như thế.

Cô cũng ghen tỵ với Bạch Đình khi có một Đàm Phong luôn cạnh bên chăm sóc.

Lúc Bạch Đình bị thương, Phàn Long chỉ hỏi Đàm Phong mà quên rằng chính cô cũng là một tiên y.

Chẳng phải lúc trước chàng luôn cần cô sao? Sao bây giờ lại...? Cô thật sự như người thừa thải vậy.

Đến lúc họ chạy đi cũng không gọi cô.

Cô chạy thục mạng theo họ, vừa chạy nước mắt cô vừa rơi và vừa nghi vấn trong lòng:
*Bạch Đình! Lúc nào cũng Bạch Đình! Cô ta quan trọng đến thế sao?*.