Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em

Chương 75: Bình tĩnh trước cơn bão




“Nương~ Ngươi chừng nào mới về?” Cũng gần ba tháng bọn chúng chưa được gặp nương thân, bọn chúng rất nhớ nương, Hà Tư Triệt tay cầm điện thoại tay lách cách gõ bàn phím nũng nịu hỏi.

Đầu bên kia nghe giọng nói non nớt của con trai Hà Mộng Điệp híp lại đôi mắt ôn nhu trả lời.

*A~ Bảo bối nhóm, nương xin lỗi. Công việc có trục trặc nên tạm thời không thể về được.*

Hà Tư Triệt nhíu nhíu mày nghe giọng nói quen thuộc phát ra từ loa điện thoại khẽ chu môi bất mãn nói ra thi cũng lâu rồi không được thân thân thân ái Mộng Điệp mỹ nhân... Cậu thật nhớ mùi hương nhè nhẹ cùng cái ôm ấm áp của nương thân a~

“Vậy sao? Vậy bọn ta tới Serbin gặp nương được hay không?” Cau mày suy nghĩ chốc lát cậu nhóc vui tươi hớn hở nói sau đó híp mắt lại chờ đợi câu trả lời. Bất quá lần này khiến cậu phải thất vọng rồi, bởi vì Hà Mộng Điệp đã ngay tức khắc phản đối.

“Không được.” Vừa nghe con trai bảo bối đòi đến Serbin cô thật sự đã bị hoảng sợ. Nói đùa, để bọn nhỏ đến đây không phải càng thêm nguy hiểm hay sao? Vừa phải đối mặt với kẻ thù giấu mặt lại phải đối mặt với tên vô sỉ đang dưới bếp nấu cơm cho cô. Không muốn đâu, có còn hay không cho cô sống?

“Bảo bối. Có cơm rồi a~” Vừa phản đối nhi tử xong thì từ ngoài cửa phòng vang lên tiếng gọi khiến cô chợt hoảng hốt che đi ống nghe điện thoại rồi nhỏ giọng thì thầm như sợ bị nghe lén.

*Ách. Tiểu Triệt ngoan ngoãn, nương có việc rồi. Tối mai nương sẽ gọi lại sau~*

Là một hài tử hai mươi bốn hiếu đương nhiên cậu nhóc nào đó sẽ rất ngoan ngoãn trả lời chữ “Tốt” sau đó ngoan ngoãn nghe tiếng cúp máy đầu bên kia rồi mới đóng lại điện thoại của mình, đôi mắt tím xinh đẹp híp lại thành khe nhỏ rồi cậu nhóc leo nhanh xuống dưới giường lạch bạch chạy tới tung mạnh cửa phòng ngủ, thân mình bé nhỏ nhanh chóng như một cơn gió chui qua phòng sách bên cạnh.

“Ca~ Ca.... Có chuyện rồi, có chuyện rồi.”

Phía bên Serbin Hà Mộng Điệp hoàn toàn không ngờ điều cô lo sợ đang dần dần xảy ra.

Đương nhiên cũng hoàn toàn không ngờ cuộc nội chiến sắp sửa bắt đầu một cách....bi hài.

Cất điện thoại vào dưới gối Hà Mộng Điệp chỉnh sửa lại quần áo của mình rồi mở cửa ra thì thấy đang đứng dựa tường Hiên Viên Thần cười cười đi đến, hắn đưa tay lên vuốt mái tóc đang lòa xòa trước trán cô rồi ôn nhu nắm lấy tay cô đi xuống nhà.

Gần ba tháng nay dường như cô đã quá quen thuộc với những hành động ôn nhu thân mật của hắn, cho dù ngày đầu cô có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể lay chuyển được bản tính vô sỉ đó của tên này mà chỉ khiến bản thân càng thêm mệt mỏi. Cho nên dứt khoát cô chỉ nên yên tĩnh mặc kệ hắn là được.

Những khi đó nhìn vẻ cam chịu của cô Hiên Viên Thần trong lòng lại luôn cảm thấy buồn cười, nha đầu này vẫn như lúc xưa... mạnh miệng mềm lòng.

“Hôm nay có món ngươi thích. Ăn thử xem có hay không hợp khẩu vị?” Nhìn vẻ mặt cau có của ai kia hắn chỉ cảm thấy bản thân như đang đối diện với một tiểu nha đầu cáu kỉnh. Bàn tay to lớn với lấy chiếc đũa kẹp cho cô món ăn rồi ôn nhu nhìn đang như chú sóc nhỏ vừa nhấm nuốt vừa nghiền ngẫm của cô cảm thấy thật thỏa mãn. Nếu như so với mạng sống cùng ký ức đã mất của cô, hắn thà rằng cô vĩnh viễn không nhớ đến hắn cũng muốn cô còn mạng sống thật tốt sống trên đời.

Đôi mắt màu trà sâu thẳm lóe lên tia sát khí lạnh lẽo như tu la vừa từ địa ngục bước ra. Hắn tuyệt đối sẽ không lại để cô phải mất mạng như kiếp trước. Tuyệt không. Cho dù có đánh đổi bằng mạng sống của hắn.

Đang vui vẻ ăn những món ăn quen thuộc như một cơn gió lạnh lướt qua Hà Mộng Điệp khẽ rùng mình một cái, đôi mắt màu tím mơ hồ ngẩng lên nhìn xung quanh sau đó cúi đầu xuống ăn tiếp. Cái đầu nhỏ lại lần nữa hoạt động phải làm cách nào để nhanh chóng trở về Rumely, dù sao đây là lần đầu tiên cô xa bọn nhỏ lâu như vậy cũng rất nhớ nhung bọn chúng. Bất quá, trước tiên cô cần phải cắt bỏ vài cái đuôi rồi mới có thể thoát thân. Thật đáng ghét.

“Hai ngày nữa ta muốn trở về Rumely.” Dù sao chương trình Zinokas cũng đã được giải quyết, cũng là thời điểm nên đưa sản phẩm mới ra thị trường, nếu lại chần chờ cô thật lo lắng không những phần mềm bị mất mà còn nguy hiểm đến tính mạng. Bọn người tập đoàn đối thủ cứ như một con rắn độc luôn nhìn chằm chằm vào thành quả lao động của công ty cô... Thật hy vọng có thể giành được dự án Serissa lần này, chỉ cần tập đoàn Winnas đồng ý ký kết hợp đồng thì cho dù bọn chúng có giành được “X12S” thì cũng không làm gì được, dù sao hợp đồng ký kết thành công đồng nghĩa với XPris phải tuyên bố phá sản.

Đến lúc đó, xem cô làm gì bọn chúng, lũ ruồi bọ đáng ghét.

Hà Mộng Điệp nhàn nhã suy nghĩ kế sách mới để nhanh chóng phá hủy công ty đối thủ mà hoàn toàn không ngờ lúc này ở Rumely hai nhóc tỳ đang đầy mặt tức giận, ánh mắt âm trầm nghe lại đoạn ghi âm từ cuộc gọi lúc chiều.

“Ca ca. Ta thật muốn nhanh chóng bay tới Serbin để ngược chết ông ta.” Hà Tư Triệt tức giận cầm lấy cuốn sổ đỏ đen của mình ghi thêm một lỗi to vào mục “Những món nợ còn thiếu của Hiên Viên Thần” hàng chữ màu bạc ánh kim tội “Câu dẫn nương thân” sau đó nghiến răng nghiến lợi khép lại cuốn sổ.

Trong khi Hà Tư Triệt tức giận thèm ngược chết thân cha thì Hà Tư Thần càng ngày càng bình tĩnh, đôi mắt màu trà híp lại khóe môi khẽ nhếch. Chỉ thấy bàn tay nhỏ nhắn kéo qua chiếc laptop đặt lên đùi rồi lạch cạch gõ bàn phím, tức thì màn hình chỉ toàn một màu đen cùng những câu mã lệnh nhanh chóng chạy dài khắp cả màn hình.

..............................................................................................

Điện thoại ta hư luôn rồi. Ta muốn khóc luôn a~ Điện thoại đưa đến chỗ sửa nó giữ lại 1 tháng, sau đó mới nói không có linh kiện để thay. Sao lúc đầu không nói như vậy để người ta còn tính a~ Đây là chọc chửi nè....

Ngẫu đã trở lại và vô dụng hơn xưa:D